1.
Namtan giao chuyến hàng cuối cùng trong ngày và nhấn chuông cửa nhà người nhận, cuối cùng cũng đến lúc tan làm. Cô dựa vào cửa thở dài nhẹ , tùy ý nhìn tòa nhà trước mặt.
Biệt thự dành cho gia đình theo phong cách châu Âu, bên ngoài là một khu vườn nhỏ được chăm sóc cẩn thận. Khác với con đường xi măng ngoài cửa, từng viên gạch trên đường đi bộ dường như được lát lại với nhau cẩn thận từng inch, hoa văn kéo dài tạo cảm giác khá nghệ thuật
Chủ nhân của ngôi nhà hẳn phải là một người có gu thẩm mỹ độc đáo.
Namtan nhìn quanh vài lần vẫn không có ai bước ra, sốt ruột kẹp bưu kiện trong khuỷu tay, một tay bấm chuông, tay kia gõ cửa.
"Tới đây, chờ một chút."
Giọng nói của một người phụ nữ trẻ vang lên từ trog cửa khiến Namtan giật mình, trong tiềm thức cô nghĩ rằng người có thể mua được một căn biệt thự dành cho một gia đình như vậy trong thành phố chắc chắn phải là một người đàn ông trung niên.
Cột người nhận là tên của đàn ông.
Có lẽ là một đôi vợ chồng sống ở đây?
Ngay khi Namtan đoán như vậy, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một mùi thơm nhàn nhạt bay ra, đập vào mắt cô là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Làn da người đó vẫn tỏa ra hơi ẩm nóng, mái tóc ẩm ướt xõa ra sau lưng, vài sợi tóc chưa được chải đã lặng lẽ lọt vào cổ áo choàng tắm có chút lộn xộn...
"Xin lỗi đã để bạn phải chờ đợi."
Vừa rồi cô ấy đang tắm à? Namtan quay mặt đi, tha thứ cho cô gái này vì đã lãng phí quá nhiều thời gian của cô.
"Mời chị ký nhận chuyển phát nhanh." Namtan đưa đồ qua, món đồ này này hơi nặng, nhưng sau khi người kia nhận lấy, cô ấy vẫn dùng sức để khiêng.
"Được rồi, chị có thể giúp em di chuyển bút đến nơi em cần ký được không?"
Cái gì?
Namtan ngước mắt lên, phát hiện trên mặt cô gái kia có vẻ kỳ quái. Đôi mắt vô hồn và tầm nhìn hoàn toàn không tập trung.
Cô ấy không thể nhìn thấy sao?
Namtan bối rối nhưng không hỏi thêm, cô vòng tay quanh bàn tay người kia đang cầm bút và đặt đầu bút lên chỗ cần ký.
Cô gái kia không ngờ cô lại đột ngột đến gần, mái tóc ướt của cô ấy rũ xuống chóp mũi Namtan, hơi ẩm trên tóc vẫn còn đọng lại.
Namtan khẽ cau mày, nhưng cũng không lùi ra xa, đứng bên cạnh chờ người kia ký tên xong.
"Được rồi, cảm ơn."
Namtan muốn xua tay nhưng nghĩ lại chuyện cô gái kia không nhìn thấy nên cô nói: "Không có gì."
Nhưng cô gái này động tác nhanh nhẹn, thái độ lịch sự và... mù, điều này đã giúp cô tránh được rất nhiều rắc rối.
Cô thực sự không thể chịu nổi những người phụ nữ giàu có vì thấy cô xinh đẹp và mạnh mẽ nên muốn bao dưỡng cô, cô đúng là thiếu tiền, nhưng không phải việc gì cũng làm!
Namtan tự nhận mình là một freelancer. Công việc trước kia của cô cũng là nhân viên giao hàng, nhưng hồi vừa tốt nghiệp, cô cũng đã làm một cái CV phổ thông và vào một công ty làm ở đó một năm như một thây ma.
Tất cả đều là trải nghiệm cuộc sống. Cô không thích cảm giác bị hạn chế. Nếu không, ai lại không muốn thoát khỏi cuộc sống mưu sinh hàng ngày?
Bị bao nuôi đồng nghĩa với việc bị người khác điều khiển, và Namtan sẽ không bao giờ bán linh hồn của mình vì tiền lần nữa.
Sau khi thu dọn và chuẩn bị về, trước khi rời đi, cô hỏi cô gái kia: "Chồng cô mua đồ à?"
Cô ta mỉm cười: "Đúng vậy, anh ấy đang đi công tác nước ngoài, tôi có thể thay mặt anh ấy ký tên được không?"
Namtan lạnh lùng nhướng mày: "Không thành vấn đề." Cô lại vươn cổ nhìn qua cô gái này, có chút bất lịch sự, nhưng dù sao thì người ta cũng không biết.
"Nhưng tôi đề nghị cô nên mua một ít đồ nam để ở nhà, chỉ cần đặt hai đôi giày nam ở trước nhà." Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô gái, Namtan nhếch môi cười hài lòng, "Nếu không, thật sự sẽ không giống người đang có chồng lắm."
Đổi người nhận chuyển phát nhanh hoặc đồ ăn mang về sang tên nam là cách thường thấy của những phụ nữ sống một mình để đảm bảo an toàn cá nhân. Cô gái này còn không nhìn thấy , gia đình giàu có như vậy nên thực sự cần phải chú ý hơn.
Lời nhắc nhở của Namtan có ý tốt nhưng giọng điệu lại có chút không lịch sự. Cô gái không bận tâm, chân thành cảm ơn và kéo tay áo cô khi Namtan chuẩn bị rời đi.
"Từ giờ chị có thể giao tất cả các bưu kiện chuyển phát nhanh của em được không?"
Có vẻ như cô đã được công nhận là người tốt và được tin tưởng, nhưng hôm nay họ mới gặp nhau lần đầu tiên, cô gái này cũng có chút ngây thơ.
"Tôi không thể đảm bảo chuyện đó, này còn phải xem cấp trên sắp xếp."
"Em có thể nói chuyện với quản lý của chị."
"..." Vậy còn hỏi cô làm gì?
Như có thể nghe thấy ý nghĩ của cô, cô gái kia nói: "Em cần hỏi xem chị có chấp nhận điều đó không."
Còn là một người có tiền hiểu chuyện, Namtan cũng không nói được gì thêm.
"Kể từ bây giờ, mỗi đơn hàng em sẽ trả cho chị giá gấp đôi." Người phụ nữ nhẹ nhàng nâng số tiền đặt cọc lên, "Lương cơ bản cũng sẽ tăng 50%."
"...Tôi không phải người vì tiền mà gì cũng làm đâu."
"Được." Film bất đắc dĩ nói: "Chờ một chút."
Nói xong liền quay người đi vào nhà mà không thèm mở cửa, để lại Namtan, một người lạ, canh cửa.
Như vậy không phải là quá tin tưởng người lạ rồi sao... Namtan cảm thấy có chút sợ hãi, không nói nên lời.
"Cái này dành cho chị." Film lấy ra một hộp băng bó từ trong nhà.
"Cho tôi ?"
Film gật đầu, lịch sự mỉm cười: "Em ngửi thấy mùi máu tanh, chị bị thương rồi."
Sau khi nghe cô nói, Namtan cúi đầu kiểm tra toàn thân và nhìn thấy một vết cắt ở một nơi khó thấy ở bên ngoài cánh tay.
Công việc này đòi hỏi phải di chuyển đồ đạc nên việc trầy xước một chút là điều không thể tránh khỏi, và vì cô phải chạy quanh cả ngày nên cô thậm chí không cảm thấy mình bị thương khi di chuyển.
Namtan nheo mắt nhìn cô, ngập ngừng trả lời: "Đừng tưởng rằng tôi sẽ vui vẻ đồng ý chỉ vì chút đồ nhỏ này."
Film cười: "Em không có ý vậy."
Lợi dụng đối phương không nhìn thấy gì, Namtan đưa tay rút lại, rồi lại đưa ra, cuối cùng cũng nắm lấy.
"Được rồi, cảm ơn."
"Không có gì, trên đường về nhớ chú ý an toàn."
"Ừ." Namtan mím môi, "Nhớ nói chuyện với quản lý của tôi."
"?" Film sửng sốt ba giây, sau đó mới phản ứng lại, mỉm cười, kéo dài giọng nói: "Được."
Sau đó, cô gái kia đổi tên để nhận đồ và Namtan được biết tên cô ấy thực ra là Film, một luật sư chuyên nghiệp, nhưng đã không làm việc trong một thời gian dài vì bị mù. Bình thường sẽ không ra ngoài vào các ngày trong tuần nên mua vài cuốn sách chữ nổi để giết thời gian.
Cô ấy luôn mua rất nhiều sách vào cùng một lúc và đợi cho đến khi xem gần xong mới đặt hàng tiếp. Vì vậy, phải đến nhiều ngày sau đó Namtan mới bấm chuông cửa nhà cô lần thứ hai.
Người mở cửa hôm nay là một phụ nữ trung niên tự nhận là quản gia và mời Namtan vào nhà đợi một lát.
"Flim đâu?"
"Cô chủ đang ở trong phòng ngủ. Cô chủ mời cô ngồi xuống đây một lát, để tôi pha cho cô một tách cà phê."
Namtan ngăn cản quản gia: "Không, không, tôi không uống cà phê. Bác cứ làm việc đi, tôi đợi."
Sau khi quản gia rời đi, cô thản nhiên đi quanh phòng khách, một lúc lâu vẫn không thấy Flim xuất hiện, Namtan nhớ lại lần đầu tiên giao đồ tới đây.
Người đâu rồi? Lần này lại chuyện gì nữa?
Sau khi đi vòng quanh tầng một, Namtan thấy không có ai ở đó, đi dọc theo cầu thang lên tầng hai, nơi có một cánh cửa bị che một nửa.
Nhẹ nhàng mở cửa, một chiếc giường lớn quá cỡ nằm ở giữa sàn, rõ ràng là phòng ngủ của cô gái giàu có kia.
Chủ nhân của căn phòng đang quỳ cạnh chiếc giường lớn, nửa thân trên tỳ vào bàn làm việc, để lại cho Namtan thấy dáng vẻ khá ngượng ngùng, nhưng cũng không mất đi vẻ tao nhã.
Namtan nhanh chóng bước tới, trước khi Film suýt đập đầu xuống bàn, cô đã giữ cằm cô ấy trong bàn tay to lớn của mình và vội vàng quay đầu cô gái kia lại.
"Em đang làm gì thế?"
Film bị cô làm cho giật mình, đôi mắt vô hồn vẫn toát lên sự kinh ngạc: "Sao chị lại ở đây?"
Biết cô không nhìn thấy, Namtan vẫn đưa mặt lại gần: "Chờ em lâu không thấy xuất hiện nên tôi mới lên đây."
Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm Flim: "Tôi đợi em đã lâu rồi."
Lông mi Film run run, khuôn mặt đỏ bừng không rõ là ngượng ngùng hay xấu hổ: "Xin lỗi, em chỉ muốn cầm bút xuống, lại vô tình làm rơi đồ."
Cho nên mới phải quỳ trên mặt đất để tìm kiếm nó.
Có phải là đồ gì rất quan trọng không? Namtan cúi đầu, trong bóng tối nhặt một chiếc nhẫn đặt vào lòng bàn tay của Film: "Là nó à?"
"Đúng! Đó chính là thứ em đang tìm! Cảm ơn chị!"
Nhìn thấy cô gái phủi chiếc nhẫn một cách nâng niu, Namtan nhướng mày hỏi: "Đắt lắm à?"
"Không hẳn, đắt hơn chiếc nhẫn này em còn có cả một hộp."
.... Vừa thuận miệng hỏi có một câu, lại bị sự giàu có của người ta đè ép rồi.
"Nhưng đây là nhẫn của người em yêu."
Hóa ra là vậy.
Namtan phủi tay đứng dậy, đặt bưu kiện trước mặt Film: "Người và bút đều ở đây rồi thì ký đi, tôi còn phải tan làm."
Trực giác của Film rất nhạy bén, có thể nắm bắt chính xác những thay đổi tinh tế trong cảm xúc người khác nên kịp thời bày tỏ lời xin lỗi: "Xin lỗi vì lại làm lãng phí thời gian của chị".
Namtan sốt ruột gõ gõ ngón chân, sau khi ký xong, cô cầm hóa đơn sải bước ra khỏi nhà.
Namtan đến biệt thự lần thứ ba, cô không ngờ lần này lại bị gọi tới nhờ sửa đường ống nước.
"Tôi là người hầu của em sao, thưa tiểu thư?"
Phàn nàn như vậy, nhưng Namtan cũng đã sửa xong ống nước. Sau khi kiểm tra, không còn vấn đề gì nữa, cô rửa tay và chải lại mái tóc rối bù của mình.
Film cười như một con mèo nhỏ, giọng điệu cố tình nịnh nọt: "Nhưng để người khác vào nhà em thấy không an toàn."
Phòng tắm không quá thoáng khí, hơi ngột ngạt, mồ hôi chảy ra trên chóp mũi Namtan, cô đưa tay kéo lại cổ áo của người đang khom lưng trước mặt : " Đừng tin tưởng tôi quá nhiều."
Thay vào đó, Film nắm lấy tay cô, và với những chuyển động chậm rãi và lặp đi lặp lại vuốt ve từng ngón tay từ đầu đến tận gốc.
Namtan hít một hơi thật sâu, không biết được cô gái kia cố ý hay vô ý, dùng một tay giữ cả hai tay người kia lại.
Giọng nói cô trầm xuống: "Flim, em có biết em đang làm gì không?"
Flim chắp tay trước ngực tỏ vẻ cư xử vô cùng lễ độ. Cô ấy phớt lờ câu hỏi và mỉm cười chuyển chủ đề: "Hôm nay chị ở lại ăn tối nhé. Coi như là em trả ơn Namtan đã giúp em sửa ống nước."
Namtan dùng đôi mắt đen láy nhìn Flim, kéo tay em lại gần mình, ánh mắt quét qua quét lại trên khuôn mặt ngây thơ đó: "Em chắc chứ?"
Tiếng chuông báo nguy hiểm giữa hai người vang lên nhưng đối phương vẫn không hề hay biết: "Đồ ăn do đầu bếp ở nhà nấu rất ngon, Namtan sẽ thích đó."
Thật là một cô gái ngu ngốc. Namtan buông em ra, vò đầu, cảm giác nóng rực trong cơ thể bị đè nén.
"Không cần, ở nhà đã có sẵn đồ ăn rồi, tôi đi trước."
Thật ra cô cũng không cần giải thích, nhưng trong tiềm thức cô không muốn gạt đi lòng tốt của đối phương, dù sao cô ấy cũng ngốc nghếch đến mức có chút đáng yêu.
May là Flim chọn mình chứ không phải ai khác. Namtan tự thay Flim khen ngợi đức tính bình tĩnh cao thượng của chính mình ở trong lòng.
Đêm đó cô không thể ngủ được.
Và không thể ngủ được trong nhiều ngày liên tiếp.
Cô không thể kiềm chế tâm trí nghĩ đến một số hình ảnh kỳ lạ, ngọn lửa trong cơ thể dường như không bao giờ tắt, giống như cô bé đánh diêm vào mùa đông, phản chiếu một ảo ảnh lộng lẫy và quyến rũ.
Khi cô nhắm mắt lại, vòng xoáy trong ảo ảnh đã kéo cô vào sâu hơn và đốt cháy ngày càng dữ dội trong bóng tối. Tia lửa xuyên vào từng lỗ chân lông, tạo ra nhiệt độ không thể chịu nổi.
Namtan vừa ngáp dài vừa giao bưu kiện, khi đang đạp xe dưới trời mưa, cô vô tình trượt chân ngã xuống đường đầy nước.
Cô không khỏi chửi rủa, xoa xoa đầu gối đau nhức của mình, chắc là chỗ đó đã bị trầy da, một cơn đau khó chịu phát ra.
Khi đợi trước nhà người nhận tiếp theo, áo khoác và quần của Namtan đã ướt sũng, đuôi tóc dính nước mưa sau lưng. May mắn thay, phần lớn tóc của cô đã được giấu dưới mũ bảo hiểm. vẫn khô.
"Ồ, sao lại thế này?" Người phụ nữ mở cửa nhìn thấy bộ dạng của cô, ngạc nhiên hỏi.
Chủ hàng này là khách hàng thường xuyên của Namtan. Hầu như ngày nào cô ta cũng có vô số đồ chuyển phát nhanh. Cô ta có lẽ là một người nổi tiếng trên Internet.
"Trời đột nhiên đổ mưa." Namtan thờ ơ đưa tay ra.
Bình thường cô sẽ tựa vào khung cửa cho đỡ tốn sức, nhưng hôm nay có lẽ sợ nước trên quần áo của mình sẽ làm vấy bẩn nhà người khác nên chỉ đứng từ xa bên ngoài.
Cô gái ký xong, sờ tay cô, ánh mắt quyến rũ như lụa, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Có muốn vào thay quần áo không?"
Là một trong những người có ý muốn bao nuôi cô, người phụ nữ này luôn cư xử như vậy mỗi khi cô đến đưa đồ cho cô ta. Namtan đã quen nên khéo léo cong môi từ chối.
Lần này, người phụ nữ không dừng lại ở đó, cô ta còn nắm lấy cổ áo và kéo phần thân trên của Namtan không vững về phía trước, hai tay cô đặt lên khung cửa bên cạnh người phụ nữ.
"Chị nói thật đấy." Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt cô, "Có một số quần áo do nhãn hàng gửi đến không phải gu của chị, chị cũng không muốn mặc, em có thể lấy."
Ngón tay cô ta đưa từ từ vào trong cổ áo chạm vào cổ Namtan, nhẹ nhàng xoa xoa: "Để mặc cho chị xem."
Namtan do dự một lúc rồi cuối cùng cũng đồng ý. Nguyên nhân chính là vì cô không muốn đi lang thang trong bộ quần áo bẩn thỉu.
Đặc biệt là khi cô còn phải tới nhà Flim để giao hàng.
Nguyên nhân này ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong ý thức của cô, nhưng cô lại cố ý phớt lờ nó.
Ngoại hình và dáng người của Namtan khá tốt, khí chất có thể gánh quần áo hàng hiệu mà người phụ nữ mang đến cho mình. Vừa bước ra ngoài, cô đã bị người phụ nữ kia lao tới, cả hai cùng ngã xuống chiếc ghế sofa lớn mềm mại.
"Chị biết mình đã gặp đúng người rồi mà, em thật xinh đẹp, và đẹp trai! Namtan thân yêu của chị..." Vừa nói, người phụ nữ vừa nâng cằm lên, đặt môi lên môi cô.
Namtan nhanh chóng giơ mu bàn tay lên che nửa dưới khuôn mặt, vết môi màu bạch đậu khấu rơi xuống mu bàn tay, rồi xuống cổ khiến cô không kịp dừng lại.
"Này—" Namtan ôm lấy eo của người phụ nữ và lật người lại, ấn cô ấy xuống dưới.
"Chị biết em cũng thích phụ nữ, Namtan." Người phụ nữ câu cổ cô lại nói: "Chị sẽ không đề cập đến chuyện bao nuôi. Giữa chúng ta không có lợi ích tài chính, chỉ có vui vẻ thôi, được không?"
Thành thật mà nói, với sắc đẹp của người phụ nữ này, rất ít người có thể từ chối lời đề nghị này.
Namtan điều hòa lại hơi thở, không trả lời thẳng, chỉ cúi đầu nhìn đôi mắt hút hồn của người phụ nữ, chạm vào mặt cô ta: "Nếu cô có thể dè dặt hơn chút, có thể tôi đã có hứng thú." Sau đó bước đi nhanh chóng, không quên đóng cửa lại.
"Chuyển phát nhanh, xin vui lòng ký vào đây."
Film nhận thấy giọng điệu của người này có chút khác biệt so với trước đây, cô khẽ cau mày ký tên, sau đó cẩn thận hỏi: "Em có làm gì sai làm cho chị giận không?"
"...Không." Namtan mím môi. Chẳng lẽ cô lại nói, lúc cô bị người khác tán tỉnh, hình dáng của Flim luôn ở trong tâm trí cô, nên bây giờ cô cảm thấy đặc biệt khó chịu?
Cô cố ý dời ánh mắt đi, suốt quá trình không nhìn mặt Flim, nhanh chóng hoàn thành quá trình: "Được rồi, vậy tôi đi đây."
"Chờ đã!" Cẳng tay của Namtan bị người kia nắm lấy, sau khi tóm lấy cô, cô gái loạng choạng tiến về phía trước vài bước, vẻ mặt càng trở nên cau có: "Namtan đang mặc quần áo của người khác à?"
"Sao em lại nói vậy?" Namtan ngạc nhiên.
Mặt Film gần hơn một chút, tay em từ từ đưa lên từ cẳng tay lên đến vai, cơ thể gần như áp sát vào người Namtan, giọng nói của em cũng rất gần: "Không phải mùi của Namtan."
Tay Flim lại trượt xuống vai, lướt qua bả vai rồi vòng qua eo cô, mang theo một luồng điện.
Namtan đang định ngăn Flim lại thì em dừng lại ở vạt áo: "Chiều dài hình như không vừa, để vừa vặn thì nó hơi ngắn. "Chà, đây thực sự không phải là quần áo của Namtan đúng không?"
Đầu óc Namtan bị trói buộc, cô vô thức trả lời lại: "Trời mưa, quần áo của tôi bị bẩn nên tạm thời mặc của người khác."
Trên cổ có một luồng khí nóng nhẹ phả vào, đồng tử Namtan giãn ra, rụt cổ lại. Nghe Flim tiếp tục hỏi: "Sao ở đây lại có mùi son bóng?"
Không biết vì sao, giọng điệu của Flim có vẻ không hài lòng: "Namtan không phải chỉ là đơn thuần thay quần áo thôi đúng không."
Với trực giác và sự sáng suốt khủng khiếp của cô gái này, Namtan hiện lo lắng nhất là nhịp tim đang đập nhanh của cô sẽ bị phát hiện. Một số người sẽ làm điều ngược lại khi họ xấu hổ, chẳng hạn như Namtan.
Cô ôm lấy eo Film, kéo sát lại khoảng cách giữa hai người. Mùi thơm đặc trưng của phụ nữ xông vào mũi cô. Vì Flim không ra ngoài nên chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng có dây đeo ở nhà mỗi ngày.
"Vậy thì sao? Flim muốn quản cả đời sống cá nhân của người giao hàng à?"
Nhiệt độ cơ thể rõ ràng được truyền vào lòng bàn tay Namtan qua lớp vải mềm mại, trên vai và cổ không có gì che chắn ngoại trừ hai sợi dây treo mỏng manh.
Namtan ấn chóp mũi của mình lên vai người kia, sau đó là xuống sau tai, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ của người trong vòng tay mình.
"Vậy thì tôi đã muốn quản giáo Flim từ lâu lắm rồi, dám ăn mặc như thế này ra ngoài gặp người khác, là đang muốn dụ dỗ ai đây?"
Cô nhớ đến chiếc áo choàng tắm Flim mặc khi lần đầu gặp em, càng cảm thấy khó chịu hơn. Nhẹ nhàng miết môi lên vành tai mong manh của người kia: "Nếu là người khác, e rằng Film đã sớm bị..."
Những ảo ảnh quanh quẩn trong đầu cô mấy ngày nay giờ đây đang từng bước trở thành hiện thực, Namtan ôm chặt cơ thể mềm mại của người kia hơn, hơi thở hỗn loạn phả vào tai của Film.
Cô nghe thấy Film khẽ phát ra âm thanh giống như tiếng mèo kêu: "Hmm..."
Hương vị của thực tế ngọt ngào hơn ảo ảnh. Namtan ôm mặt Film bằng một tay, tầm nhìn mơ hồ đầy ham muốn của cô gần như muốn nuốt chửng khuôn mặt đỏ bừng bất lực, và cô đã làm như vậy.
Cô cúi đầu gọn gàng và ấn môi hai người vào nhau.
Không thể trách cô được, nó thực sự rất ngon.
Khoảnh khắc môi họ chạm nhau, Namtan thở ra mãn nguyện, hơi nheo mắt, nhìn thấy hàng mi rung rinh rồi nhắm mắt lại, càng trở lên vô liêm sỉ.
Cô ôm lấy gáy Flim, một nụ hôn cuồng nhiệt quét qua, eo Film bị một tay của cô nắm chặt, chấp nhận đòn tấn công của đối phương.
"Sao không trốn? Chẳng lẽ Film cũng rất khao khát?" Namtan thì thầm trên môi, cuối cùng lại cười khúc khích.
"Không có..." Giọng nói của Film nhẹ nhàng hơn bình thường, mặt cũng như bị đám mây đỏ vây quanh.
Hai người đứng ở sân , đối diện với khu vườn riêng của Film, cũng sẽ không bị người qua đường nhìn thấy. Tuy nhiên, Film đã lâu không bước ra khỏi nhà vẫn cảm thấy bối rối, bên ngoài mang theo hương hoa cỏ lạ bay qua, làm em cũng cảm thấy thoải mái hơn.
"Namtan.......đừng............."
Miệng thì nói không, nhưng vì không cảm thấy an toàn nên em thu người lại, nghiêng người về phía nguồn nhiệt quen thuộc duy nhất, làm cho trong mắt đối phương, dường như lại như một kiểu dục cự hoàn nghênh.
"Khẩu thị tâm phi."
Namtan cười tinh nghịch, nâng cằm Flim lên, những đường gân trên mu bàn tay đan xen nhau một cách quyến rũ, vuốt ve những đường cong duyên dáng, "Flim nóng lòng muốn lao vào vòng tay của tôi như vậy. Nếu không thỏa mãn Flim, thì tôi đúng là có chút không hiểu chuyện rồi."
Thực ra cô có thể thấy Film rất nhạy cảm, không thích hợp với môi trường bên ngoài, nhưng cô cũng rất thích cảm giác được ỷ lại, một chút cũng không thừa nhận rằng mình là kẻ đáng khinh.
Đôi tay của Namtan rất khéo léo trong việc khơi dậy lửa. Cô đã học được kinh nghiệm từ những người phụ nữ khác về cách khơi dậy ham muốn. Sẽ giả vờ vô tình tăng cường độ ở vùng nhạy cảm và dùng đầu ngón tay xoa chúng.
Chiếc váy ngủ trên bụng Film nhăn lại, sự kích thích liên tục kéo dài xuống dưới. Flim thở ra một hơi, cơ thể mềm mại đến mức chỉ có thể tựa trên vai Namtan.
Namtan nhìn chằm chằm vào đôi mắt uể oải nhưng ẩm ướt của Flim, dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm đi liếm lại môi dưới của em, giống như nếm được một viên kẹo, trong lòng dâng trào cảm giác thèm ăn, cô mở miệng ra rồi đi thẳng vào trong miệng người kia.
"Giỏi quá, em đã học được cách thở nhanh đến như vậy." Namtan vẫn có thể mơ hồ khen ngợi giữa những nụ hôn.
Nghe vậy, Film đột nhiên đỏ mặt, như thể không nhịn được sau khi được khen ngợi, đầu lưỡi cố gắng đẩy Namtan ra ngoài.
Namtan không đi ra như ý muốn của người kia, dùng lưỡi đẩy lùi tựa như đáp lại. Đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội quấn lấy người kia, cô nắm cằm Film, nâng đầu để đẩy nụ hôn sâu hơn.
Trong khu vườn rộng lớn, ngoài tiếng hoa cỏ xào xạc trong gió, chỉ còn lại tiếng hôn của hai người quyện vào nhau.
Đột nhiên, Namtan mở to mắt, cô khựng lại. Bàn tay đang bốc lửa của cô vừa chạm vào thứ gì đó, cảm giác lạnh lẽo như một chậu nước lạnh chợt dội lên đầu cô.
Film có một chiếc nhẫn trên ngón tay.
Cô nhớ mình đã giúp Film nhặt một chiếc nhẫn mà em vô cùng trân trọng và nói rằng nó thuộc về người em yêu.
Namtan lùi lại một bước, lau mái tóc dài của mình, nhìn chằm chằm vào người trước mặt với đôi mắt mơ hồ, mái tóc hơi rối bù và trên mắt vẫn còn đọng ngấn nước, rõ ràng là rất ngon miệng...
Thở dài, cô đè nén ham muốn trong cơ thể.
Film ngơ ngác, Namtan đột ngột tách ra để không khí ngoài trời ùa vào, em mất phương hướng, bước một bước nhỏ lại gần Namtan, định nắm lấy tay áo nhưng lại bị cổ tay người tóm lấy.
"Rẽ phải và tôi sẽ đưa em vào."
Namtan là người có khả năng kiểm soát hành động của mình mạnh mẽ.
Cô sống rất vô tư và làm bất cứ điều gì mình muốn ngay lập tức, hiếm khi quan tâm đến việc người khác nghĩ gì.
Cô có logic của riêng mình và đảm bảo nó phải theo nguyên tắc của mình 100%. Khi biết mình yêu một cô gái, Namtan hoàn toàn phớt lờ người bạn trai mà mình đang hẹn hò lúc đó và tiến đến tỏ tình với cô gái.
Dù cuối cùng lời tỏ tình của cô bị bác bỏ và bị người thân, bạn bè của người đàn ông chỉ trích nhưng cô không hề hối hận và không nghĩ rằng việc mình làm có gì sai trái.
Nếu bạn muốn thì hãy cố gắng; nếu bạn muốn thì bạn phải có được nó. Cô đã luôn nghĩ như vậy khi còn trẻ.
Trong những năm gần đây, không biết vì lý do gì mà cô có thể đã phát triển một số điểm mấu chốt về mặt đạo đức khi trưởng thành, hoặc có thể do cô đã hình thành thói quen trốn tránh rắc rối khi đã sống lâu trong xã hội này.
Bực bội.
Namtan chưa bao giờ bực bội như này trong suốt mấy chục năm cuộc đời mình.
Cô từng không hiểu tại sao mọi người lại mâu thuẫn như vậy. Bây giờ thì cô đang cảm thấy bối rối khi phải đối mặt với sự mâu thuẫn rằng một số bản năng của chính mình đang muốn bộc nhưng đã bị ngăn chặn trong tiềm thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro