Chương 5
Hiểu Tinh Trần dùng thân che lấy đứa trẻ, trú ở bên dưới đống đổ nát, tùy tiện lau sơ vết thương ở cánh tay trái đang bị đè xuống.
Sóng nổ quá mạnh ban nãy đã khiến di động của y văng mất, hoàn toàn hỏng rồi. Bây giờ, y chỉ còn có thể dựa vào bản thân.
Loại sự tình tốn sức này rất mau khiến người ta cạn kiệt thể lực, Hiểu Tinh Trần cố gắng ổn định tinh thần, dồn hết sức mình, cắn chặt răng, trong một khoảnh khắc, gân xanh bạo đột, dùng toàn bộ sức lực để đẩy hòn đá đang đè phía bên trên người.
"Á a a a --- Oa!"
Đứa trẻ vừa rồi bị dọa đến phát ngốc bây giờ đã hoàn toàn bị thu hút bởi siêu anh hùng trước mắt. Đôi mắt nó tỏa sáng, câu đầu tiên thốt ra là: "Anh là Superman sao?"
Hiểu Tinh Trần dùng tay không mà dọn đường mở ra lối thoát cho hai người, quay đầu lại mỉm cười: "Không, anh là Marvel."
Y lại một lần nữa bế đứa trẻ lên, túm lấy chiếc khăn trải giường rơi ra từ một cái giường bị đánh sập gần đó, một đầu buộc chặt vào thân, một đầu buộc chặt vào một cái trụ cố định, bắt đầu nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ.
"Thật may mắn là từ nhỏ mẹ ta đã tập luyện cho ta theo chế độ tập luyện của Lính gác." Y lẩm bẩm một câu, từ trên rơi xuống.
"Đừng sợ, em giờ đã an toàn," Y nói với đứa trẻ, "Mau chạy đến nơi có nhiều người, dũng cảm lên, chạy đi."
Cá voi trắng vẫn đang trấn an đám người.
Trong khoảng thời gian vỏn vẹn chưa đến mười phút mà Hiểu Tinh Trần đã phải tiêu hao rất nhiều thể lực để duy trì cộng cảm liên tục trong phạm vi lớn. Mực nước biển càng ngày càng hạ xuống. Máu trên người cá voi trắng hòa vào trong nước, nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Thêm mười phút nữa, nước chắc chắn sẽ rút hết, thực lực của ta vẫn còn quá yếu.
Y bất đắc dĩ giảm bớt phạm vi cộng cảm, dùng thể lực tự nhiên vốn có mà cố gắng đẩy nhanh quá trình cứu nạn.
"Hiểu Tinh Trần!"
Dẫn đường đột nhiên quay đầu, dường như không thể ngờ được, giọng nói vừa rồi y mới nghe trên điện thoại, hiện tại lại xuất hiện ở cách y không xa, nhanh hơn so với bất kỳ lực lượng cảnh sát nào.
"Hiểu Tinh Trần – ngươi ở đâu?"
"Tiết Dương?"
Tiết Dương ngẩng đầu. Bên trong tòa nhà, khuôn mặt vốn dĩ trắng như ngọc tuyết hiện tại đều đã lấm đầy than đen. Hắn nheo lại đôi mắt, tăng tốc, vọt xe về phía trước.
Hiểu Tinh Trần vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng, bỗng y thấy Tiết Dương bất thình lình phóng xe tới, tốc độ không hề giảm xuống mà nhắm thẳng vào tường của tòa nhà rồi đâm vào.
"Tiết Dương!"
Lời còn chưa dứt, đôi mắt y đã trừng lớn, nhìn Tiết Dương giống như tay cầm dây cương, chiếc xe motor đứng thẳng như một con chiến mã, nhảy lên trên mặt tường mà rồ mạnh. Tiết Dương đợi đến khi nắm được thời cơ, nhảy ra khỏi xe, thành thạo mà bám lấy bức tường trèo lên, linh hoạt nhanh chóng, tựa như một con thằn lằn đang di chuyển.
Hiểu Tinh Trần cảm thấy trái tim mình như là đang bị sừng hươu hung hăng húc vào.
Trong nháy mắt Tiết Dương đã trèo lên đến tầng bốn. Hắn không nói một lời nào mà vòng tay ôm lấy y, bế y lên.
"A?"
"Bớt nói nhảm! Đưa ta vào thế giới tính thần của ngươi, hỗ trợ ta từ xa, ngươi chạy đi!"
Thân ảnh hẹp dài của Hàng Tai bay vụt ra như một tia chớp, phát ra tiếng gầm rú quỷ quyệt sắc bén. Tiết Dương nhìn xuống cơ thể thon gầy bên dưới, từng khối cơ gồng ra, huyết mạch như muốn vỡ, lấy đà rồi ôm lấy Hiểu Tinh Trần, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hắn vững vàng tiếp đất, hai chân nhẹ nhàng tự nhiên tựa miêu trảo, Hiểu Tinh Trần thậm chí còn không cảm thấy một chút xóc nảy. Tiết Dương mang Hiểu Tinh Trần đến một nơi an toàn, hung tợn nói: "Không được tự tiện hành động, không được kéo chân gây phiền, lại muốn đóng vai anh hùng ta trở về sẽ đánh ngươi!" Nói xong, hắn xoay người, lao vào trong biển lửa.
Hiểu Tinh Trần cảm thấy như trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cá voi trắng không biết mang niềm hưng phấn này kể cho ai, chỉ có thể nhảy múa lung tung khắp nơi trên mặt nước, không cảm nhận được một chút đau đớn nào từ vết thương ban nãy.
Bị một người lùn hơn chính mình bế kiểu công chúa, thế nhưng y trái lại không cảm thấy khó chịu chút nào. Hiểu Tinh Trần cắn chặt răng, dùng sức nuốt xuống nhịp tim đập liên hồi đã chạy lên đến tận yết hầu. Y cần làm cái gì đó ngay bây giờ, phải như thế mới có thể áp chế được cái loại cảm xúc điên cuồng khuấy đảo chưa từng có này, bằng không, cái kế tiếp nổ tung không chừng sẽ là chính y.
"Tiết Dương." Y cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, tập trung toàn bộ lực chú ý vào việc điều khiển thế giới tinh thần, "Trực tiếp lục soát ở tầng bốn phía Tây, tầng năm và sáu chắc chắn có người còn sống, tầng bảy và tám thì ta không biết."
Cả người Hiểu Tinh Trần tê liệt chỉ có thể nằm yên một chỗ. Việc sử dụng cộng tình trong quy mô lớn thật sự đã bào mòn hết thể lực của y, nước biển trong thế giới tinh thần gần như đã cạn hết, chỉ còn có đủ sức mạnh để tập trung nỗ lực duy trì trấn an Tiết Dương.
Thế nhưng Hiểu Tinh Trần một chút cũng không mệt, ngược lại, việc cộng cảm với người kia khiến y cảm thấy vô cùng trầm mê.
Tựa như vào những ngày đông lạnh giá, khi mới từ bên ngoài quay trở về căn nhà nhỏ bé nhưng ấm áp vô cùng, tận hưởng từng luồng hơi ấm thổi ra từ lò sưởi đang chui vào trong chăn. Đó là cảm giác vừa thoải mái vừa an nhàn, biết rõ bản thân được bảo vệ chở che, biết rõ bản thân có nơi để trở về.
Cảm giác an tâm khi có người che chắn phía trước mãnh liệt đến khiến y không thể làm ngơ. Mà bản thân y đang được bảo hộ ở đằng sau cũng không thể chỉ có an nhàn hưởng thụ.
Bảo vệ phải là một quan hệ tương hỗ.
Hiểu Tinh Trần hít sâu, tập trung tập hợp tinh thần lực của bản thân. Mặt biển đột nhiên nổi sóng lớn, mực nước vừa rồi đã cạn xuống trong nháy mắt bỗng tăng vọt trở lại.
Cá voi Sương Hoa gặp nước, càng thêm hân hoan vui sướng, hoàn toàn không biết mệt là gì mà đảo lượn xung quanh Tiết Dương.
Tiết Dương đột nhiên cảm nhận được mạch nước tí tách nhỏ giọt xung quanh bỗng tràn ngập bao lấy hắn, một nguồn năng lượng ấm áp chảy rót khắp cơ thể hắn. Hàng Tai bồn chồn phấn khích như là vừa bị tiêm vào thuốc kích thích, trái đánh phải đâm, càn quét mọi chướng ngại vật.
"Có tên tiểu trọc đầu nhà ngươi đi theo thật sự quá đã nha." Tiết Dương cười cười với Sương Hoa, động tác càng thêm cường bạo như sấm rền gió cuốn.
"Tiểu đội 2 tiến vào tòa nhà số 5 và số 14 phía Đông, tiểu đội 4 tiến vào tòa nha số 12 và 21 phía Đông Bắc, tiểu đội 7 tiến vào tòa nhà số 6 và 19 phía Tây."
"Tòa 1 3 5 vào bằng cửa sau, tòa 6 8 vào bằng cửa trước, hành động."
"Hửm?" Nhiếp Minh Quyết mày nhăn thành hình chữ xuyên. Hắn đang nhìn vào thân ảnh lao ra từ tòa nhà số 5, "Tiết Dương?"
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
"Tính đến giờ phút này, sự cố an toàn nghiêm trọng vừa qua đã khiến cho 34 người tử vong, 8 người mất tích, 865 người bị thương, trong đó 56 người bị thương nặng, 809 người..."
"Nguyên nhân sự cố vẫn còn đang được..."
"Cảnh sát trong và ngoài Tháp đã ngày đêm..."
"Sự cố lần này cũng nhận được sự tham gia trợ giúp của một số lượng lớn những người anh hùng quần chúng, điều này khiến cho mọi người vô cùng cảm động. Sự trợ giúp của họ bao gồm xông pha vào hiện trường, thực hiện công tác khai thông và cứu viện quần chúng, trong đó nổi bật nhất là một Dẫn đường Hoang dại Hiểu Tinh Trần..."
"Y như là Superman vậy, y đã cứu ta!" Một đứa trẻ nói bằng giọng trẻ con còn nheo nhéo.
Tiết Dương cắn ống hút, uống một ngụm sữa. Tất cả kênh truyền hình trên TV đều đang phát bản tin về sự cố vừa qua, hắn chán đến chết mà liên tục đổi đài. Mãi đến khi nghe thấy cái tên quen thuộc này thì động tác trên tay mới ngưng lại.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Hiểu Dẫn đường đang được phỏng vấn.
Tiết Dương mặt ngay lập tức đen sầm: "Con mẹ nó đồ khoe mẽ."
Không biết tại sao, hắn cứ nhìn chằm chằm vào tay trái Hiểu Tinh Trần, tựa hồ muốn nhìn xem nơi đó có còn thương tích gì hay không.
"Hừ, ngươi thì làm cái gì, chỉ làm có chút xíu công tác hậu trường. Ngươi có muốn đọc vài câu thơ không?" Tiết Dương khóe miệng cong lên, lấy di động ra, tìm tên Hiểu Tinh Trần trên internet.
Vẫn như mọi khi, khắp nơi tất cả đều là tin tức tốt đẹp.
Nào là người quân tử trong xã hội hiện đại, nào là bạch kình hiệp khách, nào là hiện thân của chính nghĩa. Tuổi tác, công việc, lý lịch của Hiểu Tinh Trần đều hoàn toàn được phơi bày, thậm chí Cách Thức Tháp mà không ai rõ hình thù như thế nào cũng đã được truyền thuyết hóa.
Dù sao thì giới truyền thông không cần phải lo lắng bản thân bị ám sát, cứ cái gì thu hút thị hiếu đều sẽ mang ra thổi phồng.
Nam thần quốc dân của thời đại mới, một Dẫn đường Hoang dại mang lòng cứu thế tế dân. Khả năng trấn an tinh thần cường hãn bá đạo kia khiến cho bất kỳ ai được y cứu vớt cũng cảm động đến muốn rơi nước mắt. Cư dân mạng theo dõi sự kiện đang nóng hổi này lại còn ưa thích tiểu thịt tươi, liền mang vị Hiểu Dẫn đường này sùng bái như thần tượng.
"Một lũ nào tàn."
Tiết Dương dùng sức ném điện thoại một phát, quay đầu sang thì nhìn thấy tam đệ của Kim Quang đang lén lút nhìn hắn từ ngoài cửa.
"Xem cái rắm!" Hắn rống.
Mạc Huyền Vũ bực mình: "Đúng vậy, trông ngươi cũng giống cái rắm đấy."
"Ngươi muốn chết à?!"
Mạc Huyền Vũ vội vàng thụt lùi về phía sau: "Nhiếp phó thủ trưởng kêu Nhị ca tới hỏi ngươi vì sao lại không chịu phỏng vấn."
"Kêu Kim Quang Dao thì ngươi tới làm gì? Cút."
Mạc Huyền Vũ vội la lên: "... Ngươi sao lại khó ở quá vậy, mấy vết thương nhỏ lần trước không phải đã sớm lành sao?"
"Lành? Ta sắp chết rồi!"
Một lát sau, Kim Quang Dao vì nhận được điện thoại cầu cứu mà cũng phải đẩy cửa đi vào phòng.
Hắn nhìn vẻ mặt bất lực của Mạc Huyền Vũ, rồi nhìn vẻ mặt ta không vui các ngươi đừng hòng vui của Tiết Dương, liền đến vỗ vỗ bả vai của em trai, ra hiệu là mọi việc hãy để hắn xử lý.
"Ngươi dạo gần đây rất yêu thích bệnh viện ha, trong vòng ba tháng nhập viện ba lần."
Tiết Dương mang theo âm thanh quái gở cười: "Ngươi lại diễn cái gì, khiến cho lão tử đau mắt quá. Ta làm sao xứng để cho Kim tổ trưởng tự mình đến thăm, thỉnh ngài mau đi ra, đi ra thì nhớ đóng cửa."
Kim Quang Dao cũng không dông dài, cái thái độ này của Tiết Dương hắn cũng đã đối phó mãi thành quen. Hắn chỉ thả ra cáo fennec, cho cáo nhỏ đến bên cạnh trấn an Tiết Dương.
"A!" Bi Công bị lá chắn của Lính gác mãnh liệt bài xích, lông từng sợi đều dựng đứng cả lên, "Tiết Thành Mỹ tiên sinh! Ngươi sao mà lúc nào cũng gặp người là cắn vậy!"
Kim Quang Dao nhíu mày: "Tại sao lá chắn của ngươi lại bài xích ta?"
"Bởi vì ngươi phiền, mau cút. Ta sẽ không tham gia phỏng vấn. Cứ một hai bắt ta lên TV ta sẽ đợi truyền hình trực tiếp rồi lôi mười tám đời tổ tông của Nhiếp Minh Quyết ra mắng."
Kim Quang Dao buồn cười trừng mắt liếc hắn một cái: "Sẽ không bắt ngươi lên TV, biết là ngươi không thể chịu được ánh sáng rồi, quý ngài quỷ hút máu. Có điều, lá chắn của ngươi rốt cuộc tại sao lại bài xích ta, có phải ngươi đã kết hợp tinh thần với ai hay không?"
Tiết Dương nhắm mắt lại không nói lời nào.
Kim Quang Dao nhìn hắn trong chốc lát, đã hiểu rõ: "Ồ~ Người ta là nam thần quốc dân, còn nhà chúng ta lại là quỷ hút máu không thể gặp ánh sáng. Chính là bởi vì không thể kết hợp, cho nên nhà chúng ta mới ngồi đây giận dỗi."
Tiết Dương đột nhiên nắm tay hướng thẳng vào miệng Kim Quang Dao.
"Ái chà~ Thật là lợi hại," Kim Quang Dao nhẹ nhàng đỡ lấy, tiếp tục trêu chọc hắn, "Đánh người không đánh mặt nha, chỉ là nói bừa thôi mà ngươi đã thẹn quá hóa giận sao?"
"Để cho ta thanh tĩnh một lúc được chưa!" Tiết Dương bực tức lại chui vào trong ổ chăn, lấy chăn quấn chặt người, quay lưng về phía Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao lại tiếp tục trêu đùa: "Ngươi làm sao đó? Mau quay lại nè. Chúng ta nói chuyện đi ta cho ngươi 10 RMB (nhân dân tệ)." Nói xong, hắn rút từ trong túi tiền ra một tờ một trăm: "Đây, không cần thối lại."
Tiết Dương vẫn bất động.
"Giá lên sàn bây giờ cao quá nhỉ? Lại cho thêm một trăm nè."
Tiết Dương không thèm để ý.
Kim Quang Dao đột nhiên nhớ tới video "Những kiểu fanchant lập dị của fangirls" mà hắn có xem qua, thật sự rất gây nghiện, liền bắt chước giọng nói the thé của các nàng mà thét: "Dương Dương xinh đẹp ơi! Nhìn papa đi nè! A trời ơi góc mặt hoàn mỹ này, mái tóc sau ót ấy! Đừng chơi thi độc phấn nữa! Chơi ta nè!"
Thế mà Tiết Dương cũng bị giọng nói ám ảnh này dọa đến kinh hãi, quay đầu lại, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Kim Quang Dao.
"Á hắn chịu quay đầu lại hắn quay đầu lại á á --- hắn nhìn ta rồi! Ta muốn khóc!"
"Ngươi mẹ nó điên rồi, lên cơn dại à!!!" Tiết Dương hét xong, không nhịn được, bị Kim Quang Dao chọc đến lăn ra giường cười to.
Kim Quang Dao tiếp tục the thé nói: "Ôi Dương Dương! Ngươi thay đổi rồi! Ngươi sao lại có thể yêu đương! Ngươi còn chưa được 21 tuổi! Hiểu Tinh Trần! Ngươi buông con trai của ta ra!"
Sắc mặt Tiết Dương đột nhiên trong nháy mắt thay đổi bất thường.
Hắn cười rồi mắng: "Ta không có yêu đương cái quái gì cả."
Kim Quang Dao diễn xong, vẻ mặt lại trở về như cũ, thâm sâu khó lường: "Ai biết được ngươi nói thật hay nói giả? Ở tuổi của ngươi, một khi động tâm lại trở tay không kịp." (Ở đây Kim Quang Dao nói cùng câu Lam Hi Thần nói với Hiểu Tinh Trần mấy chap trước nè, phu thê qué =]])
Tiết Dương hừ một tiếng.
Kim Quang Dao như xoa đầu chó mà vỗ đầu hắn: "Thành Mỹ nha~"
"Hừ," Tiết Dương chụp tay hắn, "Ngươi gọi cái tên này một lần nữa xem!"
"Trên chứng minh thư tên của ngươi là Tiết Thành Mỹ, sao ta lại không được gọi chứ? Ta cho ngươi tên hay như thế còn gì – quân tử thành nhân chi mỹ. Tiếc là, ngươi phỏng chừng cả đời này cũng sẽ không thực hiện được truyền thống tốt đẹp này đâu."
"Biết thế thì mau đi sửa tên cho ta đi."
Kim Quang Dao đùa: "Quân tử, thành nhân chi mỹ; Quân tử, thành mỹ chi nhân."
Tiết Dương không đáp.
"Còn muốn đổi tên không?"
Tiết Dương trừng mắt.
"Than ôi..." Kim Quang Dao làm bộ làm tịch thở dài, "Bạn nhỏ Dương Dương thật lắm vấn đề."
Mạc Huyền Vũ ở bên cửa, lặng yên lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ của hai người bên trong.
Lúc nào cũng là như thế này. Hai người bọn họ lúc nào cũng như được bao lấy bởi một không gian riêng mà không ai có thể chen vào được. Người khác có thể không nhận ra được Kim Quang Dao là đang bất công, nhưng Mạc Huyền Vũ mỗi ngày đều quan sát hắn, đều biết rõ trong lòng hắn ai thân ai sơ. Hắn cảm thấy như là Tiết Dương mới là đệ đệ thân mến của Kim Quang Dao, còn hắn mới là người dưng không cùng huyết thống.
Nếu là thật sự không cùng huyết thống thì đã tốt rồi...
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Tiết Dương ngửa mình nằm trong biển tắm nắng, cả người thư giãn thoải mái.
Thế nhưng hắn vẫn trừng mắt nhìn người đang tới, ánh mắt oan ức đến đáng thương: "Ngươi còn biết tới gặp ta!"
Hiểu Tinh Trần hoàn toàn không hiểu bộ dáng một khóc hai nháo ba thắt cổ này có cái gì dọa người, ôn nhu nói: "Xin lỗi, hai ngày trước ta bận quá."
"Ngươi có biết ta chờ ngươi đến hoa tàn rồi lại nở rồi lại tàn rồi lại nở rồi lại tàn rồi lại..."
"Được rồi được rồi được rồi, cho ta xin lỗi đóa hoa mỏng manh đó." Hiểu Tinh Trần giơ tay đầu hàng.
Y nhìn Tiết Dương, cảm giác tựa như bị sừng hươu húc mạnh vào tim mà y không tài nào lý giải nổi lại quay trở về, lại húc đến y khó chịu. Hiểu Tinh Trần đành phải lặng lẽ dời mắt sang nơi khác.
[Còn tiếp]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro