Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


"Ngươi đã đợi lâu chưa? Ngồi đi, đừng khách sáo." Lam Hi Thần đi vào phòng, hướng Hiểu Tinh Trần mà nói.

"So với lần trước gặp mặt ngươi lại càng hăng hái nhỉ, Tinh Trần, gần đây tên của ngươi được mọi người nhắc đến rất nhiều, có thể thấy được ngươi đang rất nỗ lực."

"Ồ," Hiểu Tinh Trần sửng sốt một chút, "Ừm, cảm ơn Lam chủ tịch."

Lam Hi Thần nhướng mày: "Sao vậy, không thích nghe người khác khen mình nỗ lực?"

"Không phải không phải!" Hiểu Tinh Trần vội vã xua tay, "Ta có thích, chẳng qua một người bằng hữu của ta thì không. Vừa rồi, đột nhiên ta nghĩ tới hắn."

Lam Hi Thần hỏi: "Hắn có phải hay không còn nói 'nỗ lực là cái từ chuyên dùng cho những tên ngốc bất tài, loại người này tìm từ trên xuống dưới cũng không thấy được một điểm nổi bật, cho nên ngươi chỉ có thể khen hắn cần cù nỗ lực'?"

"... Lam chủ tịch cũng biết hắn?"

"Quả nhiên là Tiết Dương. Tuy rằng hắn không quá thích ta, nhưng ta cũng rất xem trọng hắn." Lam Hi Thần nho nhã cười, "Gần đây có người nói với ta Tiết Dương có một người bạn mới, hóa ra chính là ngươi. Ta cảm thấy thật nể phục, hắn không phải là nhân vật dễ thu phục."

Hiểu Tinh Trần có chút kinh ngạc: "Tiết Dương thường xuyên tiếp xúc với Lam chủ tịch sao? Hắn nói với ta hắn chỉ làm mấy việc vặt vãnh không đáng kể bên trong Tháp."

"Hắn không lừa ngươi, nghiên cứu thuốc ức chế hiệu quả hơn trong mắt hắn xác thực là chuyện vặt vãnh không đáng nói. Nghĩa đệ của ta – ngươi đã gặp qua, Kim Quang Dao chính là người phụ trách nhóm Kế hoạch Đào tạo Nhân tài. Tiết Dương là tiểu thiên tài trong tổ hắn, thế nhưng hắn thường xuyên gây ra một ít phiền toái mà ngươi khó có thể tưởng tượng được. Ta cũng phải đau đầu giúp đỡ vài lần." Lam Hi Thần nhẹ nhàng giải thích, "Thế nhưng hắn cũng phát hiện ra được rất nhiều phát minh mà người khác khó có thể nghĩ tới được, một số phát ngôn của hắn cho dù hơi thô lỗ nhưng cũng rất thú vị. Phỏng chừng đợi đến khi hắn thành thạo, tổ liền có thể cho hắn làm những việc liên quan tới công tác mấu chốt."

Hiểu Tinh Trần vừa nghe vừa mỉm cười: "Ta cũng cảm thấy hắn siêu thú vị." Y dừng một chút, lễ phép cười hỏi: "Lam chủ tịch cố ý gọi ta đến, là vì muốn nói chuyện Tiết Dương với ta sao?"

"Được rồi, đúng là không phải chuyện này, nếu muốn nói về Tiết Dương thì A Dao mới là người am hiểu, nếu ngươi có hứng thú có thể tìm hắn nói chuyện thử." Lam Hi Thần tiến vào vấn đề chính: "Ta xin được đi thẳng vào vấn đề, Tinh Trần, đề nghị lần trước, ngươi nói ngươi sẽ suy xét, hiện tại, ngươi đã có câu trả lời chưa?"

Hiểu Tinh Trần vén vén tóc mái, lộ ra làn da trắng nõn trên trán.

"Ta đã suy xét cẩn thận, Hoa Quốc 1.4 tỷ dân, trong đó có hơn 258 triệu Dẫn đường, có lẽ, trong Tháp nhất định không thiếu nhân tài."

"Đối với một quốc gia thì nhân tài nhiều bao nhiêu cũng không bao giờ là thừa, một khi nói đến vấn đề tinh anh, mọi quốc gia đều điên cuồng muốn giữ lại. Tinh Trần, ta nghĩ đất nước của chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chối một người có hải dương động vật tinh thần thể."

"... Có lẽ ta sẽ khiến ngài thất vọng, hơn nữa, những người có hải dương động vật tinh thần thể, không phải ai cũng trở thành nhân tài."

Lam Hi Thần lắc đầu cười: "Tinh Trần, khiêm tốn quá độ sẽ thành dối trá đấy. Ta tin tưởng, một người có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến mọi người ca ngợi là Bạch kình Tiểu công tử, lại còn được ví von như là Spider Man, nhất định phải là một nhân tài."

Hiểu Tinh Trần nói: "Xin lỗi, ta nói thật, ta cảm thấy, nếu không phải bị gò bó vào khuôn khổ của thể chế, ta sẽ còn làm được tốt hơn. Có lẽ ta thích hợp với đảng đối lập hơn..."

"Tinh Trần," Lam Hi Thần ôn hòa cắt ngang, "Quốc gia của chúng ta không có đảng đối lập." 

"Thực xin lỗi, so sánh như vậy có chút không phù hợp." Hiểu Tinh Trần thè lưỡi, "Vậy, ta sẽ tiếp tục làm Spider Man, tiếp tục làm người hàng xóm tốt, làm một người hùng đơn độc, tạm thời không cần phải gia nhập liên minh Avengers."

Lam Hi Thần lặng yên nhìn y một hồi rồi thở dài: "Thật kỳ lạ, loại người trông giống phản nghịch hài tử như Tiết Dương lại có thể bị quản thúc trong Tháp. Người trông giống quy củ hài tử như ngươi thế mà không muốn bị quản thúc."

Hiểu Tinh Trần gật đầu: "Có lẽ, ta không phải là người quy củ như thoạt nhìn."

Lam Hi Thần thở dài một hơi: "Ta tôn trọng ngươi, không chỉ có tôn trọng, ta còn hy vọng có thể tiếp tục duy trì trạng thái bằng hữu với ngươi. Ta vẫn luôn muốn tìm những người trẻ tuổi có năng lực, họ là những người mà ta thực sự tán thưởng. Có khó khăn gì có thể tìm ta, có lẽ ta có thể giúp."

Hiểu Tinh Trần cười: "Cảm ơn, lúc đó ta sẽ không khách khí."

"Tuy nhiên, ngươi có thể công nhận một điều, đó là bộ phận môi giới cho Lính gác và Dẫn đường của tháp là chính xác nhất. Người môi giới cũng là người chuyên nghiệp nhất, nếu ngươi có chút thời gian, không bằng làm một chút thí nghiệm lấy mẫu thuộc tính của bản thân lưu trữ lại."

"Ấy..." Hiểu Tinh Trần có chút xấu hổ, "Ta hiện tại... tạm thời không nghĩ về việc đó."

"Tin ta đi, Tinh Trần, khi ngươi gặp được cô gái thích hợp, ngươi sẽ cảm kích đề nghị của ta. Bởi vì khi đó ngươi có thể ngay lập tức sử dụng lại dữ liệu này, đỡ phải chạy qua chạy lại." Lam Hi Thần dùng tư thái của một người trưởng bối mà vỗ vai y. "Không phải tâm lý cơ bản của thanh thiếu niên là muốn cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu sao, một khi đã động tâm, ngươi sẽ trở tay không kịp."

Hiểu Tinh Trần đỏ mặt: "... Thôi được rồi, nghe ngài."


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆


"Chủ tịch," Người môi giới kính cẩn cúi chào, "Ngài có chỉ thị?"

"Thuộc tính của Hiểu Tinh Trần tiên sinh, khi nào có thể có?"

"Một ngày sau là có thể có, tôi sẽ chuyển qua cho ngài?"

"Không cần không cần, sau khi có kết quả, nhờ ngươi giúp ta kiểm tra độ tương thích của hắn và Vong Cơ được không. Ta muốn xem độ tương thích của họ một cách chi tiết nhất có thể."

"Ai? Khoan đã! Chủ tịch!" Người môi giới khó khăn lắm mới dằn xuống được cái cảm giác muốn chạy ra ngoài nhiều chuyện, thật cẩn thận mà mở miệng, "Chủ tịch à... Em trai của ngài, đồng ý kết giao với người mới sao?"

Lam Hi Thần mỉm cười mà không giảm chút uy nghiêm nào: "Đừng nói bậy, không có. Ta chỉ đơn thuần là muốn xem qua. Đừng nói với người khác."

"Hiểu rõ ạ! Chủ tịch! Thí nghiệm độ tương thích sẽ hơi lâu mới có kết quả, khi nào có chúng tôi sẽ đưa cho ngài ngay lập tức."


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆


Kim Quang Dao hấp tấp đẩy cửa vào, đem một đống tư liệu cao đến ngang đầu hắn đặt lên mặt bàn: "Ta không làm kịp rồi, yến tiệc cần phải chuẩn bị quá nhiều thứ, ngươi đến giúp ta một chút, cho ngươi địa chỉ, đêm nay đi. Kim phu nhân sáng mai mà vẫn chưa thấy mọi thứ xong xuôi nhất định sẽ mắng chết ta."

Hắn cầm lấy ly của Tiết Dương, đang định uống, vừa mới hít vào đã hắt xì một cái: "Cái gì đây?!"

"Trà ủ đầu lưỡi, ủ lâu rồi, bắt đầu từ hồi, để xem nào? Từ năm ngày trước, thong thả mà dùng nhé." Tiết Dương một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, "Tìm người khác hầu hạ bà già kia đi, ta không có thời gian."

"Không có cũng sẽ có, hài tử ngoan, giúp đỡ ta, xong sớm ta nhất định sẽ mau chóng lấy được nhật ký thí nghiệm của Ngụy Vô Tiện, nhật ký viết tay đó~"

Tiết Dương ngước mặt lên, suy nghĩ: "Được----- nửa đêm 3 giờ ta sẽ đi."

"3 giờ thì còn ai mở cửa cho ngươi!"

"Không đi cửa chính thì ta đi cửa sổ."

Kim Quang Dao cắn răng, mới phát hiện ra Tiết Dương đang kịch liệt phun keo tóc lên đầu.

"Ngươi trang điểm," Hắn nói, "Ngươi đang trang điểm đó à, Tiết Dương."

"Ừ hử~ Còn tính trang điểm thêm, nhưng không có thời gian ngủ, chỉ có thể dậm phấn nền."

"Còn mang miếng độn giày, ít nhất 5cm. Thật là dọa người... Ngươi có thể không cần phun đến như vậy được không kiểu tóc của ngươi bây giờ nhìn như Siêu Xayda ấy."

Tiết Dương đem đôi tay hợp thành hình đài hoa: "Kame Kame Ha chíu chíu chíu chíu! Ta là Son Goku chíu chíu chíu chíu chíu---"

"Hôm nay ngươi hẹn hò?"

"Chíu chíu chíu."

"Đối tượng hẹn hò cao hơn ngươi?"

"..."

"Không sao, nam trong Tháp phần lớn ai chẳng cao hơn ngươi."

"... Sao ngươi biết là nam?"

"Chải tóc thành style người Xayda, mặc âu phục cỡ lớn, miếng độn giày 5cm, hiển nhiên đối tượng phải là nam và cao hơn ngươi, hơn nữa nghe nói dạo gần đây mỗi ngày ngươi đều ngẫu nhiên gặp được Hiểu Tinh Trần." Kim Quang Dao nhún vai. "Papa hiểu ngươi hơn ngươi tưởng nha."

"Để ý ta như vậy, yêu ta à."

"Ta hiện tại chỉ muốn uống máu ngươi."

"Lải nhải nhiều như vậy chắc ngươi hết khát rồi nhỉ," Tiết Dương cầm lấy áo khoác, bám vào người Kim Quang Dao, thổi hơi vào tai hắn, "Thưa bố con đi."


"Ngươi có phải hay không nhất kiến chung tình với y?" Khi Tiết Dương đã ra tới cửa, Kim Quang Dao bỗng kéo hắn trở lại.

Tiết Dương bị kéo đến lảo đảo một cái, quay đầu lại rống giận: "Ta mẹ nó nhất kiến thấy y là một tên đại ngốc ấy! Đừng mẹ nó chạm vào ta!"

Kim Quang Dao kiên nhẫn dỗ: "Dương Dương, Hiểu Tinh Trần gần đây đang rất được dư luận để ý, y có gì cũng phô ra, không hề biết thu liễm gì hết. Ta và Lam Hi Thần đều đã tiếp xúc qua, y nhìn thế nhưng không phải là nhân vật dễ thu phục đâu. Nhìn có vẻ ôn ôn nhu nhu, nhưng tinh thần trọng nghĩa quá lớn, lại thích đơn đả độc đấu, nhận định của bản thân thì nửa điểm cũng không đồng ý thay đổi. Ngươi không thích hắn thì đừng cứ trêu chọc hắn. Loại người quân tử như thế này, dính vào sẽ chẳng khác gì rước họa vào thân."

Lời nói vào tai này chạy sang tai kia của Tiết Dương, hắn nói: "Ta biết, y rất thanh cao, luôn tự cho mình là đúng, ta sớm đã nhìn ra. Thế thì làm sao nào?"

Hắn hì hì cười, nhìn Kim Quang Dao mà nói: "Dẫn đường tố đối với ta càng ngày càng vô dụng, đây là ngươi nói đó nhe! Ta hiện tại rất cần một Dẫn đường. Hoặc là không cần, còn nếu cần thì phải là tốt nhất. Sinh vật biển hi hữu? Không hi hữu thì ta đã thèm đâu."

Kim Quang Dao nhíu mày: "Ngươi coi Dẫn đường là cái gì? Miếng thịt đem ra đấu giá ngoài chợ sao?"

"Thôi nào, ngươi có cần phải mẫn cảm như vậy không," Tiết Dương ngoáy ngoáy tai, "Mấu chốt chính là, chỉ có âm thanh của y mới có tác dụng với ta, chỉ cần nghĩ tới âm thanh đó ta đã có thể bình tĩnh lại, thí nghiệm của ta cần hắn. Đây chính là lý do chính, được không?"

"Một loại công cụ người?"

Tiết Dương châm chọc: "Làm sao đấy, vẻ mặt này là thế nào? Chúng ta mà còn thiếu công cụ người sao?"

"Nhưng chuyện lần này liên quan đến đại sự cả đời của ngươi đấy, Dương Dương." Kim Quang Dao nhìn hắn chằm chằm. "Kết hợp là một việc thiêng liêng. Nếu y xảy ra chuyện gì, thế giới tinh thần của ngươi sẽ bị hỏng, ngươi sẽ cuồng hóa, rất có khả năng vĩnh viễn không thể tỉnh lại được; ngược lại, ngươi xảy ra chuyện cũng sẽ khiến y rơi vào hỗn loạn, hoặc là trực tiếp chết. Mà ngươi có nhiều bí mật như vậy, chẳng lẽ ngươi có thể giấu y cả đời? Gay giả trai thẳng để lừa hôn thì nhiều, nhưng trai thẳng giả gay để lừa hôn quả đúng là chuyện hiếm lạ. Trên phương diện này ngươi cũng nhất định phải hành xử khác người sao?"

"Ngươi hôm nay thật kỳ quái đấy," Tiết Dương chân thật lộ ra nghi hoặc, "Ngươi, một người dùng kết hôn làm bàn đạp nâng cao địa vị bản thân, lại đến đây giáo huấn ta, nói Kết hợp là thiêng liêng? Ngươi thờ nữ thần ống cống à?"

"Đó là bởi vì ta yêu Tố Tố, ta có thể kết hôn với nữ nhân mà mình thích, lại có thể lợi dụng tài nguyên của nhạc phụ, tại sao ta lại không..."

"Ngươi sẽ vì nàng mà mất khống chế sao?"

"... Sao chứ?"

"Ngươi, đã bao giờ, mất khống chế, vì Tần Tố?"

Hai người giương mắt nhìn nhau, căn phòng trong một thoáng trở nên tĩnh lặng.

Tiết Dương nghịch ngợm bĩu môi.

Kim Quang Dao cảm thấy buồn cười: "Đấy cho nên ta mới bảo ngươi ấu trĩ. Ngươi rút ra kết luận rằng đã yêu thì nhất định phải mất khống chế này từ tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết nào đấy? Còn dùng nó để đánh giá phẩm hạnh của ta?"

"Ta rút ra kết luận đó từ việc quan sát con người."

"Quan sát đám người ngu xuẩn chưa khai hóa kia rồi suy ra ta cũng sẽ mất khống chế giống như vậy?"

"Ta xác định ngươi sẽ không, cho nên chúng ta mới cùng là một loại người," Tiết Dương chỉ chỉ giữa hai bọn họ, "Chúng ta là người trên cùng một thuyền, như tay trái và tay phải, đều không cần những thứ vô dụng như tình cảm."

Tiết Dương nói: "Ngươi không cần lo lắng nếu Dẫn đường của ta chết thì ta sẽ hỏng theo. Ta sẽ mang tinh thần thể của hắn lột ra, bắt nó cung cấp Dẫn đường tố cho ta. Tựa như Tần Tố có chết thì ngươi cũng sẽ không hỗn loạn. À mà đúng rồi, ngươi vừa rồi còn nói gì nữa? Phẩm hạnh? Ngươi có sao? Ngươi sẽ không ngốc như tên Lưu Kiến Minh trong "Vô Gian Đạo", nằm vùng 10 năm, còn một sớm một chiều hối hận với chả mơ tưởng bản thân có thể trở thành một người cảnh sát chính trực? (1) Ngươi tốt nhất trong lúc còn có thể hãy loại bỏ cái mộng tưởng hão huyền này đi. Hai chúng ta đều thuộc liên minh lừa hôn người khác, không cần phải chỉ trỏ nhau, âu kê?"

"... Ta không lừa hôn ai."

"Được rồi được rồi không lừa hôn, chúng ta chỉ hưởng thụ công cụ người, hài lòng chưa? Nếu có một Lính gác quyền thế thích hợp với ngươi và hắn là nam, ngươi cũng có thể vì chính ngươi mà trở thành người đồng tính. Thời đại cởi mở hơn nhiều, chúng ta có thể tận dụng tối đa cơ hội để đạt được lợi ích cao nhất." Tiết Dương tiến đến trước mặt người kia. "Chỉ tiếc ngươi lúc đó không biết, nên phải chọn cái có lợi tiếp theo, đó là chọn nữ Lính gác có bố là một người quyền lực."

"Cái r..." Kim Quang Dao trừng mắt liếc hắn một cái.

"Cái rắm, giúp ngươi điền vào chỗ trống nè. Mắng thô tục một xíu cũng không dám, thật dối trá, thật buồn nôn." Tiết Dương duỗi đầu lưỡi dài làm mặt quỷ, "Ta phải đi đây, ta phải làm một người công dân tốt đến đúng giờ. Lão sư thấy ta ngoan không, cho ta hoa hồng bé ngoan đi? Bái bai~"


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆


"Hế lô~"

"Ngươi..." Đôi mắt Hiểu Tinh Trần sáng lên, "Ngươi hôm nay rất tuấn tú, xem ra ngươi rất coi trọng bộ phim này."

Tiết Dương lấy ngón giữa kéo xuống đôi kính râm, lộ ra đôi mắt hẹp dài: "Càng xem trọng người đi xem cùng hơn. Mời được người bận rộn như ngươi đi cùng thật không dễ dàng."

Hiểu Tinh Trần tiếp nhận lời khen kia, cười nói: "Được rồi, cảm ơn ngươi vì ta mà trang điểm."

Tiết Dương bĩu môi: "Trang điểm là vì bản thân, không phải vì ai hết nha. Hơn nữa ta soái thế này, cần gì phải trang điểm?"

Hiểu Dẫn đường bất đắc dĩ mà nói: "Ngươi thật đúng là... nhất định phải cãi lại người ta mới chịu được."

Tiết Dương nghiêng đầu: "Cãi với ngươi rất là vui nha."

Rồi hắn bắt chước tư thế cúi mời của mấy quý ông: "Mời đi bên này, Hiểu Tinh Trần tiên sinh."

"Ngươi mang kính râm thế này có thấy rõ đường đi không đấy?"

"Im lặng."


"Tiết Dương, Tiết Dương..." Hiểu Tinh Trần dùng giọng mũi thì thầm gọi hắn, "Tỉnh dậy đi, phim đã kết thúc rồi."

"Hơ?" Người đã ngủ cả giờ đồng hồ cuối cùng cũng từ từ bừng tỉnh, "A?"

"Chúng ta phải đi thôi."

"Ấy da..." Tiết Dương lắc lắc cái cổ đang mỏi nhừ do nằm nghiêng về một phía, dùng tay xoay mặt. "Mẹ nó, sao cái phim này nhạt nhẽo đến như vậy?"

"... Cũng được mà."

Tiết Dương vừa ngáp vừa vò vò mái tóc, quần áo mới tinh đã bị hắn lăn lộn đến quăn nhúm.

"Ồ?" Hắn đem mặt tiến về phía trước mặt Hiểu Tinh Trần, sau đó đắc thắng mà kêu to, "Không phải chứ, ngươi xem phim này cũng khóc à?"

Khuôn mặt vốn dĩ đã trắng hơn người thường của Hiểu Tinh Trần bây giờ lại điểm thêm màu ửng đỏ xung quanh hốc mắt, khiến nó trở nên càng thêm hồng hào tươi tắn.

Dẫn đường xấu hổ mà giải thích: "Đoạn cuối... Rất là cảm động..."

Tiết Dương nhìn chằm chằm y một lát, nhân lúc y không chú ý mà lấy ra điện thoại di động nhấn một cái. Hiểu Tinh Trần tay nhanh mắt lẹ, đưa tay ra đoạt lấy, bấm xóa, sau đó không khỏi chân thành mà bày tỏ ngạc nhiên: "Hóa ra bây giờ vẫn còn người không khóa di động sao."

Tiết Dương cắn răng: "Tối nay ta sẽ khóa nó lại."


"Mà ta nói, ta nói," Trên đường trở về, Tiết Lính gác không ngừng quấy rầy Hiểu Dẫn đường, "Dẫn đường các ngươi không phải ai cũng nổi tiếng bình tĩnh và lý trí sao? Như thế nào lại khóc khi xem phim đấy?"

Hiểu Tinh Trần cãi lại: "Lính gác không phải năm giác quan rất nhạy bén sao, sao ngươi xem bộ phim cảm động như thế mà lại ngủ gật?"

"Ấy không ấy không, hình như ngươi hiểu sai cái gì rồi. Năm giác quan là nghe nhìn vị ngửi xúc, không hề bao gồm coi phim rồi khóc."

"Vậy khi nào ngươi sẽ khóc?" Bước chân Hiểu Tinh Trần dừng lại.

Tiết Dương cũng dừng bước, buông tay: "Ta sẽ không bao giờ khóc."

"Con người ai mà chẳng khóc."

"Ừ hử, nhưng ta sẽ không."

"Ngươi sẽ."

"Sẽ không."

"Ngươi sẽ."

"Ta sẽ không."

"Ngươi sẽ không."

"... Ta sẽ không sẽ không, không bị ngươi lừa đâu." Tiết Dương nhăn mặt, bày ra vẻ ghét bỏ, "Ngươi là học sinh tiểu học à? Trò này cũ lắm rồi, cũ đến bụi bặm bám đầy, cũ đến mức ta hít vào một cái đã muốn viêm phế quản, ta đâu có ngốc như vậy --- hắt xì!!!"

Tiết Dương lấy tay che mắt: "Cái quái gì thế này?!"

Hiểu Tinh Trần vân vê bình nhỏ trong tay: "Allinase, mọi người thường gọi là bình xịt mùi hành."

"Ngươi đầu óc có vấn đề hay sao, tự nhiên lại mang theo cái thứ quái này bên người?" Tiết Dương lau lau nước mắt đang chảy ra, cả giận nói.

"Xin lỗi, em gái ta để nó vào trong túi của ta, nó ghi là chuyên dùng để đối phó với Lính gác... Xin lỗi, ta vừa mới phát hiện... Ngươi có sao không?"

"Hỏi thừa! Nhìn giống như ta có sao không?!"

"Như thế nào lại như vậy, ta đã thử ở nhà rồi, không cảm thấy gì hết..." Hiểu Tinh Trần vội vàng ngồi xổm xuống, bẻ tay Tiết Dương ra, "Nào để ta xem."

"Ngươi không có thường thức à, ta là Lính gác! Lính gác! Ngươi không cảm thấy gì nhưng ta thì có đó!" Tiết Dương xoay người, "Xem cái rắm ấy không cho xem a a!!"

Trong nháy mắt, một dòng nước biển nhẹ nhàng bao lấy hai người.

Cá voi trắng giống như đứa trẻ mới làm chuyện sai, kề đến gần bên trán Tiết Dương, dùng ánh mắt áy náy muốn vỗ về hắn.


Lần thứ hai được trấn an bởi tinh thần lực này, Tiết Dương vẫn như cũ sung sướng đến không thể chịu nổi, cảm giác hưng phấn khiến ngón chân hắn cuộn tròn lại. Hắn cắn răng để kiềm xuống huyết mạch đang được kích thích mãnh liệt đến muốn vỡ tung, cơn kích thích qua đi, để lại cảm giác bình thản và thoải mái kéo dài.

Hắn lặng lẽ hít một hơi sâu, chậm rãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tự trách cùng chân thành biết lỗi của Dẫn đường kia. Y trông căng thẳng đến mức trên trán đều lấm tấm mồ hôi.

Đương nhiên là bị kỹ thuật diễn điêu luyện của hắn lừa đến sợ ngây người rồi.

Hắn đột nhiên cảm thấy lười mà trêu tiếp tên ngốc này. Loại người này nghiêm túc quá, thật không vui.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi thật sự thực xin lỗi!"

Tiết Dương không kiên nhẫn mà nói: "Lại gần đây một chút."

"A?"

"Thò đầu sang đây một chút để xem mắt cho ta nè!"

"A... Được," Hiểu Tinh Trần cúi xuống gần, "Không đỏ quá, hẳn là một chốc nữa thôi sẽ --- á!"

Tiết Dương xoa xoa chỗ đầu hai người mới đụng vào nhau: "Não ta bị thương rồi đó, Hiểu Tinh Trần."

Hiểu Tinh Trần trong mắt đầy sao, bất đắc dĩ nói: "... Ngươi không sao là được rồi."

"Ai bảo là không sao, ngày mai đôi mắt của ta chắc chắn sẽ bị dị ứng hoặc nhiễm trùng, cho nên ngươi lại đến giúp ta trấn an tinh thần đi."

"... Trấn an tinh thần không trị được mấy cái đó."

"Ý ngươi là sao, không chịu chịu trách nhiệm à?!"

"Không phải không phải... Ta ngày mai lại đến. Ngươi đừng giận nhé?"

"Để xem thái độ ngày mai của ngươi đã."

Hiểu Tinh Trần gật gật đầu, nói: "Cơ mà vừa rồi ngươi đã khóc."

"Ngửi mùi hành tây rồi chảy nước mắt mà cũng được tính là khóc thì sao không nói để ta ngáp trực tiếp cho ngươi coi nè! Lại còn đỡ ô nhiễm môi trường hơn!"

"Phụt ha ha---."

...


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆


Ở bên này, trên con đường nhỏ yên tĩnh về đêm, tiếng cười đùa của hai người càng ngày càng cách xa rạp chiếu phim, dần dần biến mất, không còn nghe thấy nữa; mà ở bên kia, một Kim Quang Dao đã vội vội vàng vàng cả ngày, rốt cuộc cũng thể tạm thời trút ra một hơi thở.

Hắn vỗ vỗ mặt, khôi phục tinh thần, bước vào trong phòng của Tần Tố.

"Thực xin lỗi bảo bảo, ta lại về muộn." Hắn dùng giọng nói nhu tình mà dỗ Tần Tố.

Cô gái trẻ tuổi nghịch ngợm ra vẻ ngạo kiều: "Muốn phạt nha!"

"Chịu phạt."

"Được ---" Nàng kéo tay hắn, ra vẻ nghiêm túc mà nói, "Phạt ngươi phải nằm yên cho ta mát xa."

Kim Quang Dao sủng nịch mà chiều nàng: "Tuân lệnh phu nhân."

"Ngươi hiện tại càng ngày càng lợi hại, ta sợ sớm thôi ngươi sẽ cảm thấy ta không còn xứng với ngươi." Thân hình mềm mại xinh đẹp của thiếu nữ nằm yên trong lòng ngực hắn. Nàng không nhìn thấy trong một thoáng, ánh mắt của Kim Quang Dao đã trở nên cứng đờ.

Hắn nhéo nhéo cằm người yêu: "Nha đầu ngốc, lại nói mê sảng cái gì đấy."

"Hì hì, ta biết ngươi sẽ không, trừ những người có cùng quan hệ huyết thống, có bao nhiêu cặp đôi có độ tương thích đạt tới 90 trở lên? Ngươi có gặp qua chưa?"

Kim Quang Dao đồng ý: "Tuyệt đối chưa gặp qua, trừ hai chúng ta. Hai chúng ta chính là trời sinh một đôi!"

"Hi hi~"


Màn đêm khuya tĩnh lặng buông xuống.

"Hai chúng ta đều thuộc liên minh lừa hôn người khác, không cần phải chỉ trỏ nhau."

"Đều không cần những thứ vô dụng như tình cảm."

Kim Quang Dao tay chân nhẹ nhàng tách ra khỏi người yêu đang ngủ say bên cạnh mà đứng dậy, lắc đi những suy nghĩ phiền muộn mà Tiết Dương mang tới.

"Ta vì cái gì mà lại coi tên quái thai này là bằng hữu." Hắn bực bội mà xoa nắn hai bên thái dương.

"Tại hạ cho rằng hắn nói không phải không có lý, chủ nhân," Cáo fennec lại lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện, mở ra thế giới tinh thần rực rỡ sắc màu của Kim Quang Dao. "Ngoài mặt, ngài đang chặt chẽ quản chế hắn. Nhưng bản chất của sự quản chế này chính là bởi vì ngài bị hắn hấp dẫn sâu sắc. Những quan điểm mới mẻ mâu thuẫn của hắn khiến ngài muốn tìm cách khống chế hắn. Cho nên ngài lúc nào cũng lo lắng cho hắn nhất, cũng sẽ nhớ mãi không quên mỗi một câu từ của hắn."

"Anh bạn nhỏ, ngươi lúc nào cũng cho rằng ngươi thật hiểu ta."

"Trên thực tế, chủ nhân, với tư cách là món vũ khí mà Ôn thủ trưởng đã để lại cho ngài, tại hạ không chỉ được gửi gắm tình cảm và sự bảo hộ của Ôn thủ trưởng dành cho ngài mà còn gánh chịu ý chí và nghị lực của ngài. Tất cả những điều tại hạ nói ra khi nãy, đều sớm đã ngưng đọng trong những suy nghĩ thẳm sâu bên trong của ngài."

"... Đang yên đang lành sao ngươi lại nhắc đến một người đã khuất?"

"Có thể cảm nhận ngài hoài niệm về người đã khuất này, chủ nhân," Hồ ly nói, "Ngài hoài niệm những ngày vừa tràn đầy thống khoái vừa nơm nớp lo sợ bên Ôn thủ trưởng. Rốt cuộc hiện tại ngài vẫn sống trong nơm nớp lo sợ, thế nhưng lại không còn sự thống khoái lúc trước. Lực hấp dẫn giữa ngài và Tiết Dương cũng giống như vậy."

"Thế sao?... Có lẽ đúng như thế."

"Thông thường khi nói tới việc bị ai đó hấp dẫn, thường có hai loại tình huống, một loại là đối phương và bản thân hoàn toàn tương phản, giống như hai cực nam châm thu hút nhau, giống như mặt trăng tối tăm truy đuổi mặt trời ấm áp, mâu thuẫn tạo ra va chạm mãnh liệt. Còn một loại khác, đó chính là đối phương cùng bản thân phi thường tương tự, nhìn vào người đó sẽ cảm thấy được những phần khuất của bản thân, sẽ thấy được khát vọng muốn được giải phóng dục vọng chưa thực hiện được của bản thân. Những dục vọng chưa thực hiện được đó là cái đã hấp dẫn ngài, tựa như sao trời luôn vây quanh mặt trăng."

Kim Quang Dao thở dài: "Tuy rằng những so sánh ngươi sử dụng xét về mặt thiên văn học thật chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ta có thể hiểu được ý của ngươi. Ngươi không cần phải nói nữa, chính bản thân ta cũng hiểu."

"Vâng, tại hạ luôn nghĩ, ngài luôn thấm nhuần nhân tính, tất nhiên cái đó cũng bao gồm chính mình. Ngài vừa rồi chẳng qua oán hận Tiết Dương đã quá thẳng thắn."

Kim Quang Dao không trả lời, chẳng biết là đang suy tư cái gì, qua thật lâu mới hỏi: "Lão ấy chắc hẳn rất hận ta... Có lẽ cũng không hận ta đến thế."

"Tại hạ nghĩ là cái sau," Hồ ly nói, "Là một Lính gác Hắc ám cường đại trên mọi phương diện, Ôn Nhược Hàn thủ trưởng hẳn sẽ không thể không dự cảm trước được chiều hướng suy tàn của ngài ấy, chính như việc ngài ấy đã ban tên cho rắn của ngài là 'Hận Sinh' và ban cho tại hạ cái tên 'Bi Công'. Ngài ấy đã sớm chuẩn bị tốt để đón nhận kết cục công lao sự nghiệp sụp đổ. Có lẽ, để đứa con trai yêu mến của mình kết thúc tất cả, với ngài ấy mà nói, xem như là chết già hỉ tang."

"... Đối với hắn, ta chỉ là một món đồ chơi giết thời gian thôi."

"Khiêm tốn quá sẽ thành dối trá đấy, thưa chủ nhân."

"Thế à? Dối trá, từ này thật thích hợp với ta."

"Đổi chủ vị mà hỏi, nếu Tiết Dương là người giết ngài, ngài sẽ hận hắn chứ?"

Kim Quang Dao cười khẽ: "Ta sao có thể để chuyện như thế phát sinh, chỉ có khả năng ta giết hắn mà thôi."

"... Nếu ngài giết hắn, liệu hắn sẽ hận ngài?"

Kim Quang Dao ha ha mà cười: "Hắn sẽ từ âm giới bò dậy, giết cả nhà ta."


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

[Còn tiếp]  

Chú thích:

(1): Vô Gian Đạo là một bộ phim Hồng Kông nổi tiếng mà trong đó Lưu Kiến Minh là thành viên của tổ chức xã hội đen từ nhỏ nhưng muốn hoàng lương sau khi nằm vùng trong lực lượng cảnh sát.

* Bạch kình và Cá voi trắng là một, cũng như Lam kình và Cá voi xanh, sau này tớ sẽ đổi qua đổi lại tùy vào ngữ cảnh, cái nào nghe êm tai hơn thì dùng. Mọi người chú ý giúp tớ nhé ٩(◕‿◕。)۶

Tuần này chỉ đăng một chap thôi do bận bịu quá, tuần sau nếu lịch thoáng hơn sẽ dịch một đồng nhân H bù đắp cả nhà. Mọi người Lễ tình nhân vui vẻ nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro