Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh biết là ta tương xứng.

Xúc tu
Dị năng
Do thiết lập cốt truyện nên xin phép miêu tả Trường Sơn thon thả, săn chắc (?) hơn một chút.
___________________
Năm XXXX, Cơ quan Hàng không vũ trụ Mỹ NASA đưa ra mức cảnh báo đỏ về một thảm hoạ đến từ ngoài không gian.
Cụ thể, cảnh báo này nói rằng bọn họ phát hiện ra có một ngôi sao mang theo nguồn năng lượng không rõ tên đang tiếp cận Trái đất, khoảng cách càng lúc càng gần, nhưng họ vẫn chưa tìm ra được bất kì biện pháp nào để giảm thiểu thiệt hại từ thảm họa này và không biết rằng liệu nguồn năng lượng kia có gây nguy hiểm gì cho hệ sinh thái hay con người trên Địa cầu hay không.

Và đó là dấu hiệu cho sự bắt đầu một kỉ nguyên mới của nhân loại, kỉ nguyên mà con người phải đối mặt với sự đe doạ từ những Dị chủng nguy hiểm ngoài hành tinh. Sinh vật kì lạ tiếp cận Trái đất bằng những con tàu vũ trụ, coi một hành tinh nằm xa xôi hơn trong toàn cõi mênh mang rộng lớn là cái mỏ khai thác tài nguyên, nhiều lần thực hiện những cuộc xâm lăng Địa cầu, gây nên nhiều thảm hoạ liên tiếp nhau và những thiệt hại lớn đến mức hầu như không thể khắc phục.
Bước sang năm XXXX, nhân loại tìm ra phương pháp để bảo vệ hành tinh của mình sau khi nghiên cứu thành công phương pháp chiết tách năng lượng kì lạ bên trong ngôi sao đã đâm sầm vào Trái đất cách đây hàng chục năm về trước. Nguồn sức mạnh Dị chủng chiết ra được đảm bảo an toàn cho cơ thể con người đồng thời mang đến khả năng kì diệu được chia đều cho những quốc gia nằm trong khu vực thường xuyên phải chịu xâm lăng ngoài không gian, do Quân đội nghiên cứu, bảo quản và sử dụng.
Đơn vị bảo vệ đặc biệt chuyên làm nhiệm vụ chống Dị chủng xâm lược là đơn vị được cung cấp chất chiết xuất này, sở hữu năng lực đặc biệt và là đội quân dũng cảm luôn xác định tinh thần một đi không trở lại trong bất kì cuộc chiến nào.

Sau khoảng thời gian ổn định và xây dựng lại hành tinh, giờ đây, cuộc sống của nhân loại dường như đã bước đầu quay trở lại guồng quay cũ, bình ổn hơn, dù vẫn luôn sống trong sự đe doạ của Dị chủng ngoài Trái đất.
Một ngày nọ, Lê Trường Sơn và một đơn vị bảo vệ đặc biệt trực thuộc Quân đội Nhân dân Việt Nam nhận được lệnh khám xét con tàu vũ trụ vừa rơi xuống khu vực Dãy Trường Sơn. Anh cùng đồng đội nhận nhiệm vụ đi tới đó, điều tra và bắt giữ kẻ xâm phạm, còn nếu nhận thấy dấu hiệu chống đối, họ có thể tiêu diệt luôn những kẻ ấy.

Việt Nam nằm ở vị trí địa chiến lược quan trọng tại khu vực Đông Nam Á, có kết nối đa dạng với nhiều quốc gia và khu vực khác trên thế giới, thường xuyên phải chịu những đợt oanh kích từ ngoài không gian. Vì thế, đơn vị bảo vệ của đất nước này lúc nào cũng luôn trong trạng thái sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy, thừa kế tinh thần quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh từ cha ông, bọn họ là những chiến binh can trường vượt ngàn chông gai gian khổ, chưa từng biết đến nỗi sợ và chùn bước chân viết như thế nào.
Cho đến ngày định mệnh đó, không một ai còn đủ ý chí để tiếp tục chiến đấu, vì người đi, chẳng còn ai sống đủ lâu để nghĩ rằng họ sẽ kiên cường đến phút cuối cùng cả.

Cả đơn vị còn lại một mình Lê Trường Sơn.
Di chuyển trong địa bàn rừng núi hiểm trở gặp nhiều khó khăn, kẻ thù lại sở hữu sức mạnh đặc biệt ẩn nấp khỏi phạm vi kiểm soát của anh, gây nhiều trở ngại trong quá trình tìm ra chúng.
Dù chỉ còn lại một người trong đơn vị này nhưng anh quyết định không gọi thêm chi viện, cũng không rúi lui. Thứ nhất là vì gọi thêm đồng đội tới đây chẳng khác nào hành động tự sát tập thể, thứ hai, đó là vì anh không tìm được đường ra khỏi rừng nữa.
Bốn bề phủ kín sương mù, lẫn trong không khí là mùi máu tanh gây mũi, mùi của những cái cây còn đang mơn mởn xanh bỗng nhiên bị quật gãy đôi người, chảy tràn chất nhựa sống hơi ngai ngái, mùi Dị chủng nguy hiểm luôn rình rập từ những thân cổ thụ cao lớn, trong tán cây phủ rợp bóng trời, sau những bụi cỏ cao ngang thân người và làn sương âm u chốn thâm sơn cùng cốc.

Bước chân nhẹ nhàng không phát ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ nhất dừng lại trên mặt cỏ mềm ẩm ướt. Trường Sơn thoáng lùi lại, anh nghe thấy phía trước tiếng động rất nhỏ, như có vật gì đang cố ẩn mình, trườn bò trên đất tiếp cận gần anh.
Soạt!
Chỉ trong một khoảnh khắc khi vật ấy chẳng còn cách anh bao nhiêu, Trường Sơn bất ngờ nhảy lên, nhanh nhẹn cuốn thứ giống chiếc đuôi vươn dài bán trong suốt của mình vào một cành cây gần đó và treo người lên cao, tránh khỏi đòn tấn công bất ngờ trong tích tắc.
"Nhanh thật đấy, mèo con mà cứ như con khỉ ấy nhỉ?"
Bước khỏi sương mù là một gã đàn ông cao ráo, gương mặt thư sinh hoà nhã điển trai, mái tóc đen rũ xuống trước trán và đôi mắt sáng lấp lánh như sao. Nếu như chỉ nhìn vào từng đó đặc điểm, người ta có thể nhầm lẫn gã chỉ là một nhân loại bình thường như bao nhiêu kẻ khác hoặc là một quân nhân của đơn vị nào đó. Nhưng, chính những chiếc xúc tu vươn dài có hình dạng gai góc xương xẩu đã tố cáo thân phận thật sự của gã. Gã là Dị chủng ngoài hành tinh.

Tên khốn này sau khi tấn công liền thu lại xúc tu, một chiếc khác còn đang vung vẩy trong không khí, phần đầu nhọn hoắt như đuôi bọ cạp xuyên qua một thành viên trong đơn vị bảo vệ, anh ta chưa hẳn đã chết, nhưng chắc chắn sẽ chết vì đau đơn hoặc mất máu.
"Đội trưởng đội I đơn vị bảo vệ làm nhiệm vụ phòng chống Dị chủng Lê Trường Sơn, năng lực...ấy, không thấy có thông tin về sức mạnh ở đây nhỉ? Trích xuất kí ức từ tên này chả có ý nghĩa gì cả."
Nói xong gã liền quật mạnh xuống đất, người đàn ông bị mắc kẹt trên xúc tu liền văng ra, chết ngay tắp lự. Dị chủng xông về phía Trường Sơn, sáu chiếc xúc tu như sáu roi gai nối dài quăng về phía anh nhưng anh đã nhanh nhẹn né được, cái cây anh vừa đứng xui xẻo bị gã quật nát.

Biến mất rồi.
Tầm mắt gã không còn nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó đâu nữa, ngay cả mùi hương dịu nhẹ lưu lại trong không khí cũng biến mất.
Giây lát sau, khi gã còn chưa kịp để ý đến tình thế xung quanh thì bất ngờ phía sau lưng đã xuất hiện một cái bóng đen mờ mờ. Lê Trường Sơn hiện ra từ trong không khí, chiếc đuôi mèo thoạt nhìn còn trơn trượt mềm mại bỗng nhiên biến thành nhọn hoắt như mũi kim, dùng tốc độ nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy được xông về phía gã đàn ông.
Tưởng đâu gã chẳng kịp trở tay bảo vệ bản thân trước đòn ấy, mà đúng là gã bị bất ngờ không phòng bị thật, nhưng chỉ trong gang tấc khi mà chiếc đuôi đã sắp chọc nát gương mặt kiêu ngạo đó ra thì trong rừng bất ngờ có một thanh kiếm ném tới, lưỡi kiếm vừa hay cắt trúng đuôi Trường Sơn.

Anh vội vàng rụt nó lại để không khiến bản thân bị thương, tức giận dâng trào, bùng nổ thành những đường tơ máu vằn vện bò trong con mắt.
Tiêu tùng rồi, đồng loại của Dị chủng xuất hiện.
Trong con tàu vũ trụ rơi xuống dãy Trường Sơn phát hiện hai cá cá thể Dị chủng có ngoại hình giống y như đúc, chỉ có điểm khác biệt duy nhất ở màu tóc và kiểu tóc mà thôi. Chúng mạnh mẽ và nhanh nhẹn, vừa thấy đơn vị bảo vệ xuất hiện là liền chia nhau tấn công, chẳng mấy chốc đã hầu như quét sạch một đơn vị dày dặn kinh nghiệm. Khó khăn lắm Trường Sơn mới thoát được khỏi nanh vuốt của chúng sau khi đồng đội đều đã ngã xuống, nhưng tên tóc đen vẫn không ngừng truy lùng theo dấu vết của anh. Gã có khả năng trích xuất kí ức từ những nạn nhân bị đám xúc tu kì dị đó đâm xuyên người, bây giờ, anh cũng không biết gã nắm bao nhiêu thông tin về anh nữa. Anh thì chẳng mảy may biết gì về gã cả vì công tác điều tra còn chưa thực hiện được thì cả đội đã gặp cảnh tiêu vong.

Khi trước Trường Sơn chạy trốn khỏi một tên Dị chủng anh còn có cơ may thoát được, miễn cưỡng lắm mới chống trả bảo vệ an toàn cho chính mình trước cơn mưa tấn công dồn dập như vũ bão của gã. Còn bây giờ có thêm một tên khác, e là...anh nấp vào một góc sau khi nhận thấy Dị chủng thứ hai đã xuất hiện, chúng đang ráo riết lùng sục anh.
Trường Sơn dựa vào một gốc cây vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ, bàn tay lần sờ chiếc túi luôn đeo bên hông, lấy ra một ống nghiệm chứa chất dịch màu đỏ như máu.
Đằng nào thì cũng không có cơ hội sống sót, hay là cứ liều mạng một lần vậy. Được đến đâu thì hay đến đó. Đơn vị bảo vệ cũng giống như Quyết tử quân thời chiến, khinh thường cái chết, coi rẻ mạng sống của chính mình.

Trường Sơn mở nắp ống dung dịch, chất lỏng sóng sánh ánh lên sự nguy hiểm lắc lư giữa ống thủy tinh. Anh ngửa đầu, chuẩn bị dốc tất cả vào họng.
"Ah, bé mèo con muốn tự sát nè!"
Bỗng nhiên một bàn tay xảo quyệt xuất hiện túm lấy cổ anh nhấc bổng lên, Trường Sơn chỉ kịp kêu một tiếng, chưa kịp định hình lại mọi thứ đã bị ném văng đi chỗ khác. Anh va đập thật mạnh với một gốc cây lớn gần đó rồi ngã xuống, ống nghiệm trong tay vỡ tan. Tầm nhìn đảo lộn, trời đất quay cuồng, mãi một lát sau anh mới có thể nhìn thấy thứ gì vừa tấn công mình.
Đó là tên Dị chủng thứ hai, đầu đinh, tóc trắng, hành động tàn nhẫn không kém gì tên tóc đen.

Hắn thong thả đi đến gần Trường Sơn sau đó ngồi xuống trước mặt anh, cười và hỏi:
"Nhân loại ai cũng liều mạng như bé à? Nói chết một phát là chết được luôn vậy?"
Anh ho ra một ngụm máu, cả cơ thể đau đớn sau cú va đập không còn biết đâu là đất đâu là trời, nội tạng tưởng như đã đảo lộn sạch sẽ vị trí vậy.
"Nhìn anh này, anh đang hỏi bé đấy."
Hắn túm cằm anh nâng lên, ép buộc anh phải nhìn hắn. Nhưng Trường Sơn rũ mi mắt, thái độ khinh thường ra mặt.
Và ngay lập tức, vì hành động ấy mà hắn bóp lấy cằm anh đau điếng, từ nơi những ngón tay của tên Dị chủng túm vào toả ra luồng hơi lạnh buốt thấu da thịt, suýt chút nữa anh tưởng như toàn bộ cái cằm của mình đã bị bỏng lạnh rồi hoại tử thối rữa.
"Anh tên Sơn Thạch, bé tên gì?"
"Ugh..."

"Mày đang phí thời gian vào một con người vô dụng đấy. Chúng ta đến hành tinh này là để tìm kiếm vật phẩm có giá trị. Tập trung vào công việc chính đi."
Gã Dị chủng còn lại đi đến, nhếch môi cười khinh bỉ trước những hành động vô nghĩa của Sơn Thạch.
Hắn vẫn đang chăm chú quan sát Trường Sơn, hồi lâu sau mới lên tiếng:
"Anh không thấy đây là một con mèo rất đẹp hay sao? Đám quý tộc hành tinh chắc chắn sẽ rất thích cho xem.
Mấy tên cặn bã đó tên nào mà không khao khát sở hữu một con thú cưng biết làm ấm giường?"
Trường Sơn nằm bẹp trên đất khẽ rùng mình, hắn ta đang nói cái gì vậy? Thú cưng? Biết làm ấm giường? Lũ Dị chủng này coi con người là đám thú vật lai búp bê tình dục đấy ư?
Cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng, cùng với đó là cảm giác đau buốt toàn thân khiến anh không thể cựa quậy gì được. 

Gã đàn ông nghe vậy thì cũng ngồi xổm xuống quan sát anh. Đoạn, tay gã vươn ra bắt đầu sờ sờ nắn nắn cơ thể anh, Trường Sơn kiệt sức không thể tránh đi, chỉ có thể khẽ cục cựa thân mình một vài lần rồi bất lực lại nằm im một chỗ.
"Nhìn gai góc mà da thịt cũng mềm mại đàn hồi phết, không tồi. Mang con mèo này về thôi."
Gã nhận xét, định bụng kéo anh dậy nhưng chiếc đuôi mèo đang nằm rũ dưới đất bất ngờ bùng nổ sức mạnh, quấn chặt vào tay gã rồi lấy đà giúp cơ thể anh bật mạnh lên tránh thoát được gã.

Dù cơ thể đau đớn như thể xương cốt đã nứt ra toàn bộ, sức mạnh tích tụ trong chiếc đuôi vẫn đủ để giúp Trường Sơn chạy trốn được. Hoặc ít nhất là anh nghĩ vậy.
Xúc tu liền xiên từ dưới lên trên, đuổi theo anh khi anh đang quăng mình giữa những cành cây như một con khỉ nhanh nhẹn. Hai gã đuổi theo sát nút, hết kẻ này đến kẻ khác dồn dập tấn công, phá đổ cây rừng hòng khiến anh không còn đường chạy trốn, cứ thế, chơi trò cút bắt giữa kẻ thợ săn Dị chủng và con mồi loài người.
Anh biết mình sẽ chẳng trốn được đi bao xa nếu cơ thể anh cứ hồi phục một cách chậm chạp như thế này, thậm chí đã có mấy lần anh suýt nữa bị tóm được, nếu không phải anh gắng gượng thêm chút nữa thì chắc chắn là không có cách nào thoát được.

"Không dạy cho nó một bài học thì con mèo này cứ nhờn mãi cho xem! Một con mèo hư bán vừa không được giá vừa có nguy cơ chẳng giao dịch được. Thạch, mày lên trước chặn nó lại đi."
"Rồi!"
Hai gã thợ săn song sinh tách nhau ra, một tên lao nhanh lên phía trước như mũi tên, nhân cơ hội anh chưa lẩn sâu vào trong rừng. Sơn Thạch mang bên mình rất nhiều những thanh kiếm, chi chít như gai nhím phóng về phía Trường Sơn. Anh khó khăn tránh né nhưng không thể nào thoát hết được vì vậy nên trên cơ thể thoáng chốc đã bị xiên hành một cái tổ ong nhỏ.
Anh buộc phải dừng bước chân, đôi tay run rẩy nhổ những thanh kiếm như gai nhím kia ra.

Hai tên thợ săn cùng áp sát lại vây lấy con mồi ở giữa, anh quay đầu nhìn cả hai phía, đôi mắt ngoại trừ sự căm hận vô tận ra dường như không còn gì hơn.
Chiếc đuôi phía sau cong lên, đầu biến thành mũi kiếm nhọn hoắt huơ huơ trong không khí. Trường Sơn đang chuẩn bị cho đòn phản công cuối cùng của anh. Kể cả khi không thể thoát khỏi Dị chủng và phải bỏ mạng, thì, chỉ cần có trong tay một cơ hội để lấy được thông tin của chúng để gửi về cho Quân đội, anh hoàn toàn sẵn sàng liều mạng.
Với ý định đó trong đầu, Trường Sơn chuẩn bị trong tay một con chip có khả năng thu thập thông tin từ đối thủ trong quá trình chiến đấu, cố gắng chống đỡ thân thể tan nát đứng dậy. Để xem nào, gã tóc đen hay Sơn Thạch thì dễ tấn công hơn? Anh có lợi thế về cả cận chiến lẫn đánh xa nhưng bây giờ đang bị thương nghiêm trọng, đồng thời hai tên Dị chủng kia sẽ chẳng bao giờ thấy một kẻ bị tấn công mà dửng dưng không hành động. Vậy thì chỉ còn cách đánh lén.

Biến đâu mất rồi?
Con mồi đột nhiên biến mất ngay trong tầm mắt khiến cả hai kẻ thợ săn đều hết sức ngạc nhiên. Dù đã phần nào nắm bắt được khả năng của Trường Sơn từ trước nhưng quả thực bọn họ vẫn chưa từng thôi bất ngờ với những gì mà anh làm được. Con người, ai cũng kiên cường được như vậy hay sao?
"Đông Quân! Đằng sau!"
Sơn Thạch bất ngờ gào lên khiến gã đàn ông tóc đen bị giật mình, gã lập tức quay đầu lại đồng thời tên em trai từ phía kia cũng lao lên. Tuy nhiên thứ mà họ thấy chỉ là dư ảnh của Trường Sơn mà thôi. Chạm vào, dư ảnh liền biến mất, còn người thật thì đã xuất hiện ở góc chết của họ từ bao giờ, chiếc đuôi từ một tách làm hai, tàn nhẫn đâm xuyên qua cơ thể hai gã Dị chủng. Bọn hắn bị tê liệt trong chốc lát, người chúi về phía trước suýt ngã nhưng cũng may rằng còn có xúc tu của Đông Quân giữ lại.

Chiếc đuôi rút ra, máu từ lưng hai tên thợ săn phun tung toé. Khi bọn gã quay lại đã thấy Trường Sơn đang giữ một khoảng cách đủ an toàn, đứng giữa những tán cây rậm rạp tạo điều kiện cho anh lẩn đi bất kì lúc nào. Khá ngạc nhiên là anh đang đứng đó với sự khó hiểu khi anh không chạy trốn nữa mà đứng sững lại xem xét chiếc đuôi đang vung vẩy của bản thân.
Chiếc đuôi dính đầy máu Dị chủng bị anh nghi hoặc soi mói bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù. Đoạn, những gã thợ săn nhìn thấy anh đang từ trạng thái mệt mỏi đau đớn bỗng khôi phục sự tỉnh táo và lạnh lùng lúc ban đầu khi anh bước vào rừng.
Trường Sơn đứng ngây ra ở đó, bởi anh vừa phát hiện ra chiếc đuôi của mình đang hấp thu dòng máu Dị chủng, y hệt cách nó hấp thu chất chiết xuất. Tuy rằng nguồn sức mạnh này vẫn chưa qua xử lý, cũng chưa xác định được có gây nguy hiểm cho cơ thể hay không nhưng trong vô thức anh vẫn tiếp nhận nó hết sức tự nhiên. Vết thương được chữa lành, những đoạn xương gãy dần dần liền lại không còn đau đớn nữa, thậm chí, anh bắt đầu cảm thấy một nguồn sức mạnh mới đang dâng tràn trong cơ thể mình.

Trường Sơn khẽ cười một tiếng đầy mỉa mai. Hành động của anh lúc này có khác nào uống rượu độc giải khát không? Chẳng khác lắm, dù biết dòng máu Dị chủng chẳng phải thứ tốt lành gì nhưng vẫn không thể ngừng hấp thụ nó được.
Giữa lúc anh đang suy nghĩ xem hiện tượng kì dị này phải lí giải như thế nào thì bất ngờ hai gã thợ săn xông đến, mỗi tên một bên nâng cao vũ khí với ý đồ tấn công nhanh gọn.
Thế nhưng những giác quan đột ngột trở nên nhạy bén gấp nhiều lần của anh đã phát hiện ra chúng, bóng hình mới hồi nào còn đang đứng thất thần bỗng nhiên chớp loé, anh nhảy ra phía sau lưng họ từ bao giờ, đuôi mèo chia đôi chuẩn bị cho một đợt tập kích mới.
"Cái này...tỉ lệ tương thích của con mèo đó với tao và mày cao bất thường luôn."
Đông Quân khẽ bảo với Sơn Thạch. Hay nói một cách khác đi, điều ấy có nghĩa là Trường Sơn rất hợp với bọn gã.
"Bằng mọi giá phải bắt được nó."
Gã liếm môi, một con mèo có giá trị nhường này, bán đi cũng thừa đủ bọn gã ăn tiêu mấy tháng, mà giữ lại...thì sẽ có thêm một món đồ chơi rất thú vị.

Cũng không biết vì sao nhưng dường như Trường Sơn biết được những gì gã dự tính trong đầu nên khi thấy Sơn Thạch áp sát mình, anh liền bật lại phía sau giữ khoảng cách. Một chiếc đuôi đối phó với lưỡi kiếm của hắn, chiếc còn lại dành cho những xúc tu cứ quất tới như roi gai dồn dập không ngừng nghỉ. Một địch hai, tình thế khó khăn bất lợi là thế nhưng so với khi trước anh chỉ biết chạy trốn thì vẫn còn tốt hơn. Dữ liệu trong con chip cứ đầy thêm mỗi lần hai bên tung những đòn hiểm hóc vào đối phương. Hai gã thợ săn dường như rất hứng thú với con mồi tinh quái này, đến mức dành hẳn cho anh một cách đối phó đặc biệt. Thay vì tìm cách làm tổn thương Trường Sơn, Dị chủng lại liên tục tiếp cận, tìm nhiều phương pháp khác nhau hòng bắt giữ anh.
Từ phía sau Trường Sơn bất ngờ bị Sơn Thạch áp sát, tưởng hắn có ý định tấn công, ai ngờ đối phương lại nhân cơ hội đó để ôm lấy anh từ phía sau. Anh bị bất ngờ, nhưng không phải trở tay không kịp, đuôi mèo nhanh chóng vung lên đâm vào tay hắn buộc kẻ ngoan cố đang ép sát thân mình vào cơ thể anh buông ra.

"Bé hung dữ quá đó."
Hắn không những không cảm thấy đau đớn hay xấu hổ mà còn trơ tráo bật cười, vẩy vẩy bàn tay bê bết máu.
Trường Sơn lườm hắn, không muốn nói chuyện với đám Dị chủng.
Đoạn, anh tiếp tục nâng những chiếc đuôi của mình lên để chuẩn bị cho một đợt tấn công khác thì bất ngờ cơn choáng váng ập đến toàn thân, trước mắt thoáng tối sầm lại.
Không thể ngăn cho đôi chân mình khỏi khụy xuống, anh quỳ trên nền đất, bắt đầu thở dốc từng cơn khi nhận ra có một cơn đau đang dâng lên trong cơ thể. Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn bị đảo lộn, không thể nhìn ra phía trước là người hay chỉ là một khúc cây bị quật đổ nữa. Chết tiệt, anh rủa thầm, chẳng lẽ anh lại bị tóm một cách lãng xẹt như vậy khi trận chiến đang đi đến cao trào ư? Không được, anh không cam tâm!

Thế nhưng anh có thể làm gì được? Trường Sơn chỉ là một con người nhỏ bé, anh không có khả năng chống lại những tổn thương nặng nề tích tụ dần theo thời gian. Dù không cam tâm, anh cũng phải gục ngã, trước mắt lờ mờ hiện lên một đôi giày đen tuyền và trong lỗ tai lùng bùng xuất hiện giọng nói của Đông Quân:
"Muốn bắt được mèo con này không dễ chút nào. Phải bán đắt một chút, nếu không thì lỗ nặng."

Đúng như những gì Đông Quân và Sơn Thạch đã dự đoán khi đưa Trường Sơn đến nơi đấu giá. Anh nhanh chóng trở thành cơn sốt bởi ngoại hình xinh đẹp gây ấn tượng rất lớn với đám quý tộc, tư liệu chiến đấu thu thập được bởi hai gã thợ săn khi tung ra lại càng gây ấn tượng mạnh mẽ cho những kẻ lắm tiền nhiều của. Chúng khao khát được chinh phục một sinh vật kiêu ngạo như thế, yêu kiều như thế, đến mức, không thể giấu nổi dục vọng to lớn trong lòng nữa mà phải để nó hiện hữu ra ngoài thực tế. Khán phòng đấu giá biến thành một cái lò nóng hừng hực đốt lên bằng lửa dục, đám quý tộc và những gã thừa tiền xì xào với nhau, đôi mắt háu đói dán vào con người bị nhốt trong chiếc lồng vàng, cổ đeo xích, tay và chân đều bị còng. Anh đeo trên mình trang sức quý giá và rực rỡ, mặc đồ trắng làm từ vải lụa và sa tanh, những thứ ấy phối kết hợp cùng vẻ bề ngoài đẹp đẽ yêu kiều càng tôn lên sự nổi bật của Trường Sơn. Anh, từ chỗ một con người nhỏ bé sống trên một hành tinh xa lạ với hầu hết những kẻ ở đây bất ngờ trở thành một món hàng giá trị đến mức người ta phải tranh giành đấu đá nhau để mua được.

Anh ngồi trong chiếc lồng vàng tinh xảo, dưới mông lót nệm mềm, xung quanh cũng toàn những chiếc gối căng phồng, trong lồng giam còn có cả đồ chơi cho mèo nữa. Không buồn liếc mắt nhìn quanh, anh cứ như vậy cúi mặt xuống, tư thế vô cùng lười biếng, cứ như thể Trường Sơn chỉ đang buồn ngủ chứ không phải sắp sửa ngã gục vì mệt mỏi vậy.
Buổi đấu giá vẫn còn rất nhiều những vật phẩm đắt đỏ có sức hấp dẫn khác, thế nhưng không hiểu vì sao bình thường người ta trả giá rất lâu cho chúng, hôm nay mọi thứ đều làm rất qua loa hời hợt. Hàng hoá cứ thế vơi dần, nhanh chóng về với tay chủ nhân mới mà chẳng mấy ai quan tâm. Cái mà những kẻ Dị chủng này chú ý tới chỉ có con người chúng gọi là mèo, ngồi trong chiếc lồng với bộ dạng lười biếng kia, cố tình che giấu gương mặt mê hoặc đẹp đẽ.

Thời gian trôi qua chậm đến mức khiến ai nấy đều nghẹt thở, cảm giác bức bối dâng lên trong lòng khi phải chờ đợi để có được thứ mình mong đợi tạo ra bầu không khí đặc quánh âm trầm bao trùm lên khán phòng. Cuối cùng, kẻ điều khiển buổi đấu giá này cũng giới thiệu đến Trường Sơn, gã không dám vịn tay vào chiếc lồng vàng quý giá, đứng cách xa nó một khoảng, thở dốc và nói:
"Đã để quý vị phải chờ lâu, và sau đây là món hàng cuối cùng của ngày hôm nay."
Gã vừa dứt lời, anh liền quét ánh nhìn sắc lạnh qua một lượt những kẻ có mặt trong khán phòng. Ai nấy đều đang chăm chú nhìn anh, biểu lộ những biểu cảm phức tạp trên gương mặt kì lạ quái gở của chúng. Dị chủng có rất ít loài có được hình thái đẹp đẽ, nếu Trường Sơn bỏ qua tất cả những điều kiện xung quanh mà cân nhắc kĩ lưỡng, anh chắc chắn tin rằng hai gã thợ săn đã bắt mình là những kẻ đẹp nhất. Lũ còn lại đều là đám thù hình biến dạng, xấu xí hoặc mang chút ít đặc điểm giống con người.

Chúng nhìn chăm chăm vào anh. Đói khát.
Từ căn phòng dành cho khách VIP của buổi đấu giá, Sơn Thạch khoanh tay nhìn lên màn hình đang phát sóng và nói:
"Đã lâu lắm rồi mới bắt được một người đẹp đến nhường đó. Chả trách được lũ kia thèm khát như vậy. Ây...bán mĩ nhân cho một bọn phàm phu tục tử như thế, tiếc thật đấy."
Đông Quân ngồi trên chiếc trường kỷ đối diện lười biếng nghịch ly rượu, cười khẩy:
"Mày thích nó như thế thì sao không giữ lại mà làm thú cưng?"
Hắn lạnh lùng lườm gã:
"Có bao giờ anh thích thú cưng của tôi à? Dăm bữa nửa tháng, anh nhìn không vừa mắt là giết hết, tôi có nuôi được quá lâu đâu."

Lúc này cảnh trên màn hình đã chuyển.
Đối với Dị chủng đẹp thôi là chưa đủ, Trường Sơn phải có thứ gì đó kích thích được bọn chúng nữa thì mới mong đám khốn nạn này mua anh với cái giá cao. Hoặc là yếu đuối khóc lóc van xin ai đó rủ lòng thương với anh, kích động dục vọng luôn cháy bỏng trong chúng bùng nổ, hoặc là mạnh mẽ ngang ngược khiến chúng khao khát thuần hoá được anh. Bây giờ là lúc anh thể hiện một điều gì đó của bản thân cho chúng chiêm ngưỡng.
Cửa chiếc lồng vàng được mở ra, đồng thời, một vài gã Dị chủng trong vai trò bảo an bước lên sân khấu, chúng sẽ là những kẻ thử thách khả năng của anh.
Trường Sơn vẫn ngồi im giữa đống gối nệm mềm mại, lười biếng đến độ chẳng buồn thay đổi tư thế, ánh mắt hờ hững không đọc được bất kì cảm xúc gì. Lũ bảo an mon men tiến lại gần lồng, định bụng sử dụng bạo lực để ép buộc anh.

"Ha, vô dụng."
Đông Quân bật cười, một nụ cười khinh bỉ. Là kẻ đã từng đối đầu trực tiếp với Trường Sơn, gã rút ra được kết luận rằng nếu muốn đánh nhau với anh, anh sẽ chẳng bao giờ bị kích động để phạm sai lầm cả. Anh có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, liều lĩnh nhưng luôn tính toán sẵn từng đường đi nước bước cho mình, một kẻ mang tinh thần không khuất phục. Vậy nên, bạo lực không khiến anh sợ hãi, cũng không khiến anh hoảng loạn mà chống cự. Anh có thể mặc xác mình và tận dụng cơ hội bị hành hạ để tìm thấy cái chết - lối thoát duy nhất cho linh hồn anh.
Sơn Thạch gật đầu đồng ý. Hắn ta biết một cách khác để khiến Trường Sơn phải kích động chống trả. Đó là hãy cứ trêu đùa anh như một gã trai tồi chòng ghẹo cô thiếu nữ gã vô tình va phải ánh mắt giữa đường đời, hãy sáp tới và ôm ấp cô ta, thể hiện dục vọng dơ bẩn của gã. Hắn nhận thấy anh là con người nhạy cảm với vấn đề đó, đến mức thái quá. Có lẽ vì anh là người trong quân đội, đã quen sống với những nguyên tắc khắt khe nên chẳng đời nào có thể chấp nhận được những chuyện biến thái như vậy. Sơn Thạch âm thầm suy nghĩ, vì anh ta nổi giận rất đáng yêu, cơ thể anh ta nhìn gai góc nhưng thực chất rất mềm mại, cho nên hắn muốn bắt nạt anh nhiều hơn.

Trong khán phòng, hình như những tên bảo an cũng đã nhận ra chúng chẳng thể khiến anh sợ hãi chỉ bằng vài trò doạ dẫm. Chúng không dám tổn thương Trường Sơn, bởi anh là món hàng quá quý giá mà hai đối tác rất quan trọng của chủ nhân sàn đấu giá này nhờ bán hộ nên chỉ có thể đứng bên ngoài lồng, vờ như định đánh anh.
Người đàn ông đẹp trong chiếc lồng vàng thậm chí còn không liếc mắt nhìn lũ Dị chủng ngốc nghếch đó, khẽ ngáp một cái, hạt nước mắt lười biếng lăn tròn trên viền mi.
Vậy nên chúng đành phải dùng biện pháp khác. Không biết là kẻ nào nghĩ ra trò khốn nạn ấy, chỉ thấy lũ bảo an xì xào với nhau một hồi rồi một kẻ có thân hình to lớn bạo gan tiến lại mở cửa lồng, bàn tay thô đầy lông đặt lên thắt lưng định làm gì đó.

Đám Dị chủng trong phòng ồ lên, có kẻ la ó phản đối, có kẻ lại thích thú hóng chờ màn đặc sắc tiếp theo.
Ngay cả Đông Quân và Sơn Thạch cũng phải nghiêm túc lại chăm chú quan sát, đôi mắt căng to nhìn màn hình đang từ từ điều chỉnh góc quay.
Tên bảo an tiếp cận Trường Sơn. Anh chớp mắt, thoáng chốc sự lười biếng đã bị thay bằng sát khí nồng nặc. Dây xích kêu lên leng keng, dù bị hạn chế về mặt chuyển động nhưng chỉ cần đối thủ vẫn đang ở trong lồng, những đòn tấn công của anh vẫn vô cùng linh hoạt. Cơ thể còn hơi đau nhức, các xương va đập với nhau và có cái như muốn sai rời vị trí nhưng không cản trở được anh ra đòn.
Cả Đông Quân và Sơn Thạch đều thấy rõ cách mà Trường Sơn xoay người, tung một cú đá thẳng mặt gã bảo an đang nở nụ cười khả ố khi tiếp cận anh. Bàn chân trắng muốt và mềm mại in một vết đỏ bầm trên gương mặt xấu xí của gã.

Đám bảo an đều từ từ lùi lại không dám manh động, trong khi những kẻ tham dự buổi đấu giá đang phấn khích đòi hỏi muốn được xem nhiều màn hay ho hơn.
Trường Sơn nhìn quanh lũ người không ra người ngợm không ra ngợm trước mắt, thở dài một hơi. Anh đã muốn tìm chết, thế nhưng tại sao đám người này lại cứ muốn giữ anh sống trên đời để làm khổ anh. Trước mắt là lũ bảo an đang mon men đến gần, sau lưng chỉ có mặt lồng lạnh lẽo. Không lối thoát.
Anh thử cảm nhận xem sức mạnh Dị chủng trong người còn hoạt động được không, phát hiện ra năng lực không hề bị cướp mất. Chẳng lẽ lúc bị đưa đến đây, mấy tên thợ săn lại không dùng cách gì để khống chế anh cẩn thận mà chỉ dùng mấy sợi xích quèn nay hay sao? Nếu thế...liệu anh có cơ hội trốn thoát không?

Trường Sơn vừa nghĩ đến đó thì liền kích hoạt khả năng của mình, thôi kệ, liều một lần thử xem. Dù phần trăm cơ hội anh đạt được điều mình muốn mong manh đến mấy thì chỉ cần có một chút ánh sáng, anh vẫn sẽ thử. Đuôi mèo vươn ra thật dài móc vào những thanh kim loại hợp thành chiếc lồng, Trường Sơn câu mình lên không trung, cũng may, dây xích rất hào phóng, không hề keo kiệt mà cho phép anh thoải mái bay nhảy đến những nơi anh muốn. Bọn bảo an nghiến răng, chúng biết chiếc lồng rất đắt nên không dám túm những bàn tay thô kệch vào thành lồng để trèo lên. Cơ thể to oạch của chúng đành phải tìm cách gối chồng lên nhau, bắc thành một cái thang để đưa người khác lên tiếp cận chỗ anh đang treo mình.
"Đám ngu ngốc này..."
Anh không khỏi bật cười, đám này người thì to mà óc thì như hột nho vậy, túm dây xích kéo anh xuống là được mà tại sao cứ phải chọn cách làm khổ mình như thế chứ?

Bên ngoài, tiếng thét gào hào hứng của đám Dị chủng đang khiến lỗ tai của anh như tê liệt, chúng chăm chú dán mắt vào anh, khát khao mong chờ con người nhỏ bé này sẽ tiếp tục thể hiện một màn đặc sắc.
Trường Sơn đang treo mình thong thả giữa không trung, chờ đợi đám ngu ngốc kia leo đến gần anh, chỉ còn cách một bàn tay nữa thôi thì bất ngờ anh dùng đuôi lấy đà quăng mình lên, sau đó, thân thể được bao phủ trong quần áo lụa mềm mại lao nhanh xuống đất như một cánh yến chao liệng giữa bầu trời. Lũ bảo an đã không tóm được anh, lại còn ngả nghiêng ngã lộn nhào chồng chéo lên nhau, trên đầu như có cả đống ngôi sao đang bay lượn. Đám người bên ngoài cười ầm lên, Trường Sơn chưa thôi việc trêu chọc những tên bảo an, anh thản nhiên dẫm đạp lên chúng, dây xích dưới chân kêu leng keng như đệm nhạc. Với chiếc đuôi mảnh đang đung đưa, anh càng giống như đang nhảy múa, khiêu vũ ngay trước mũi Tử thần.

Đám người bên ngoài đang gào la đòi bên đấu giá mau bán anh. Bên kia toát mồ hôi hột, vội ra lệnh cho bảo an rời đi, chuẩn bị phiên đấu giá cuối cùng. Từ giá khởi điểm là mấy chục triệu, chỉ bằng một cái gõ búa đã tăng lên thành trăm triệu, rồi trăm triệu lại thành vài trăm. Cứ thế trong khán phòng rộng lớn đâu đây cũng là những âm thanh ồn ào báo giá.
Tại phòng VIP, hai tên thợ săn căng mắt dõi theo những con số cứ nhảy tên tăng dần theo mỗi giây mỗi phút, cảm thấy cực kì hưng phấn. Chuyến này bọn gã đi săn, tuy bị con mồi chống trả quyết liệt và còn bị đâm vào lưng một nhát. Nhưng đổi lại là vớ được một món hời, giá trị của con mèo kia cứ mỗi lúc một tăng cao lên.

"Này Thạch..."
Đông Quân bất ngờ lên tiếng.
"Hửm?"
"Tao đổi ý rồi, tao không bán con mèo ấy nữa. Tao sẽ nuôi nó."
Hắn ngạc nhiên đến mức suýt tưởng mình bị âm thanh hét giá ồn ào ngoài kia làm cho lùng bùng màng nhĩ nên nghe nhầm, còn hỏi gã vừa nói gì nói lại thử xem. Đông Quân vẫn trả lời rằng gã muốn nuôi Trường Sơn, như một thú cưng, gã nhấn mạnh.
"Tao sẽ thuần hoá nó, khiến nó ngoan ngoãn hơn."
Dù hiểu rõ bản tính của anh trai nhưng hắn cứ thấy cấn cấn ở đâu đó. Tên này, nuôi thú cưng? Chứ không phải là mang một món đồ chơi về nhà, chán thì bỏ à? Gã nói nghe cứ sai sai ở đâu ấy nhỉ?

Gã liếm nhẹ môi, rất chắc chắn chứ không chỉ là hành động nhất thời nảy ra nên lập tức rút điện thoại gọi cho bên sàn đấu giá, bắt đầu chốt một con số đủ lớn để đảm bảo Trường Sơn sẽ về tay mình.
Bình thường, việc ai đó đã quyết định bán món hàng của mình cho sàn đấu giá thì việc lấy lại là bất khả thi, hai bên có thể xảy ra mâu thuẫn đến mức không thể tiếp tục làm ăn với nhau được nữa. Nhưng, nếu như bên bán, trong trường hợp này là Đông Quân, bỏ ra số tiền đủ lớn để khiến sàn đấu giá lung lay ý chí thì chúng sẽ giúp gã giải quyết mọi vấn đề có thể phát sinh, gã chỉ cần đưa hàng đi là được.
Giữa lúc đấu giá ồn ã như thế, tên Dị chủng cầm búa còn đang toát mồ hôi đọc từng con số cứ tăng lên dần thì bất ngờ Ban quản lý điện xuống, nói là khách VIP chốt hàng rồi, bây giờ sẽ đưa người đi ngay. Khán phòng im lặng không dám la ó gì thêm, vốn cũng định la, nhưng con số trên màn hình vượt quá sức tưởng tượng của họ nên chẳng ai dám nói bất kì một lời nào. Cứ như thế, hàng trăm con mắt chăm chăm dõi theo Lê Trường Sơn được một nhóm phụ nữ Dị chủng dẫn rời khỏi sàn đấu giá, tiếng xích còn kêu leng keng.

...
Không nhìn thấy gì, cả người đều là cảm giác nhớp nháp ướt át khó chịu cứ như rơi vào một vũng chất nhầy. Từ môi, cho đến tận những đầu ngón tay ngón chân đều bị bao phủ trong sự dính dớp, xích bạc nặng nề trượt trong chất lỏng phát ra tiếng sột soạt như con rắn trườn trên mặt đất.
Bị nhồi đầy, đau đớn. Mọi nơi đều đau, cơ thể bị siết chặt, bị ấn vào, bị ghì chặt xuống. Không có âm thanh nào phát ra. Tiếng khóc chôn kín trong cổ họng, tiếng rên rỉ nghe mờ nhạt đến mức nếu không lắng tai thật kĩ thì chẳng ai phát hiện được. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt khẽ vang lên, có âm thanh như bàn tay khuấy động một vũng hồ nhão đặc dính.
Lép nhép, nổ lách tách, âm thanh của nỗi đau.
Và dục vọng.

Xúc tu vốn đã từng xương xẩu gai góc, chỉ nhìn qua thôi người ta cũng đã mường tượng được cảnh bị nó đâm xuyên qua đau đớn đến mức nào không hiểu sao lại trở nên mềm mại, dẻo dai. Màu đen bóng mượt như thạch trượt trên làn da trắng nhợt nhạt, siết lấy vòng eo, cánh tay, bắp đùi. Có rất nhiều xúc tu như thế, cái thì bé chỉ bằng sợi dây, đầu nhỏ và nhọn đang chọc vào lỗ nhỏ trên đầu nhũ hoa người đàn ông khóc không khóc được giữa giường lớn mềm mại. Cái thì to cỡ cánh tay em bé, cắm giữa hai cánh mông, chôn vùi phần thù hình dị dạng của nó bên trong cửa mình anh, cái thì coi miệng anh như một chỗ để giao hợp, vừa nhồi sâu vào cuống họng vừa bắt lấy lưỡi anh trêu đùa.
Trường Sơn đang nằm đó, trên một chiếc giường lớn giữa căn phòng xa hoa đắt đỏ, hầu hết những cái lỗ trên người đều bị lấp đầy bởi xúc tu có hình dạng và kích thước khác nhau. Cơ thể run lên bần bật, yếu ớt quằn quại giữa những vật thể lạ đang trói chặt lấy anh, bôi đầy chất dịch khắp thân mình nhợt nhạt.

"Anh hai, rút bớt ra đi, nếu không sẽ có người chết đấy."
Sơn Thạch vừa mở cửa phòng đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng vừa đáng thương vừa dâm dục này, đôi mắt thoáng qua một chút khó chịu, lên tiếng nhắc nhở Đông Quân.
Gã ngồi bên giường, những chiếc xúc tu mọc ra từ lưng đang bận quấn lấy Trường Sơn và trườn quanh thân mình anh như rắn săn mồi, gã nhìn anh bằng ánh mắt của một kẻ chết mê chết mệt kiệt tác nghệ thuật vĩ đại, khi em trai bước vào phòng cũng không nhận ra.
Mãi cho đến khi hắn lên tiếng, gã mới lười biếng "hửm" một tiếng rồi nhìn lại tình trạng thê thảm của con mèo đang quằn quại trên giường. Đúng là nên rút bớt ra thật.

Xúc tu nhồi trong miệng rời đi, thế nhưng đôi môi Trường Sơn không thể khép lại nổi nữa, miệng mỏi nhừ, quai hàm tê dại. Xung quanh cằm nhiễu nhão dịch nhầy và nước bọt chảy xuống đến tận cổ. Anh phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt thều thào như một người sắp chết, ngay cả chất giọng thường ngày đanh thép bây giờ cũng mềm mại đi rất nhiều, nghe không ra được sự uy nghiêm của đội trưởng đội I nữa. Đôi mắt không tiêu cự chảy đầy lệ nóng nhìn lên trần nhà xa hoa, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành anh khóc nhiều đến thế, khóc đến mức mà cả gương mặt lấm lem ướt đẫm không tìm thấy bất kì một điểm khô ráo nào.
Phát hiện Trường Sơn không thể khôi phục trạng thái ban đầu, Đông Quân liền điều khiển xúc tu túm anh ngồi dậy.
"Ah..."
Anh hốt hoảng kêu lên, bất ngờ, cơ thể còn chưa vững đã phải chịu đựng một sự công kích đến mức tưởng chừng như mình vừa vỡ đôi ra. Cú thúc mạnh từ bên dưới đẩy bụng anh nhô lên một khối hung tợn, xúc tu chui sâu đến tận cùng, nghiến lên điểm mẫn cảm vốn đã bị phát hiện từ lâu tấn công nó không thương tiếc.

Cái cổ kiêu hãnh như một đoá hoa ly lộ ra trong tầm mắt gã, xúc tu quấn quanh nơi đó hằn lên vết đỏ rợn người. Cả tay và chân anh cũng đều bị trói, eo hông bị siết chặt, thân hình hoàn mĩ xinh đẹp nhún lên trên xúc tu trơn trượt mềm ướt.
"A... không...dừng lại..."
"Không... chịu...được...hức..."
Dương vật vừa vặn nguyên bản có màu trắng hồng thích mắt bị một xúc tu nhỏ đâm vào lỗ niệu đạo, quanh thân cũng có một vòng thịt nhỏ siết lấy nghẹn đỏ sưng đau. Chút tinh dịch nhiễu ra một cách đáng thương trên quy đầu bị chặn lại, trông như một con mắt đang cố vắt ra những giọt lệ đáng thương.
Xúc tu bắt chước động tác giao hợp điên cuồng đâm rút va đập với cái miệng nhỏ và hai cánh mông tròn lẳn đã đỏ bừng, nhũ hoa cứng ngắc sưng đau, mặc cho những xúc tu đó chơi đùa, hết kéo lại siết, mút vào đầu vú đã lớn gần bằng đốt ngón tay người lớn.

Bất chấp tiếng rên rỉ xót xa nghe mà tim mềm nhũn, những gì Đông Quân làm chỉ là càng thêm phần hung hăng thô bạo đâm thúc vào tràng ruột yếu ớt, dập cho Trường Sơn như muốn chết đi sống lại. Hai mắt đỏ hoe, nhìn xuống phần thân dưới đã biến thành mớ hỗn độn của mình mà hoảng loạn vô cùng, đôi môi ướt át mấp máy, hình như đang van nài sự thương xót trong vô vọng.
Một màn hoan ái điên rồ đến mức không thể tưởng tượng nổi đang diễn ra ngay trước mặt, Sơn Thạch cảm thấy cả người nóng bừng, phía thân dưới căng đau khó chịu kêu gào được giải thoát. Gân trán giật lên thình thịch, hắn cũng không còn cố gắng duy trì bộ mặt thanh lãnh đạo đức nữa, bước những bước nhanh đến gần giường và nói với anh trai:
"Cứ định nhìn như vậy mãi à?"
"Mày muốn thì cứ làm trước đi."
Đông Quân nhàn nhã trả lời. Mặc dù phía dưới gã cũng trong tình trạng chẳng khác Sơn Thạch là mấy, thậm chí còn tồi tệ hơn vì gã cảm nhận được những gì mà xúc tu trải nghiệm trong động thịt mê hoặc của anh và rất nôn nóng muốn được xâm nhập vào bên trong rồi. Nhưng, gã còn muốn hành hạ Trường Sơn nhiều hơn nữa...

Xúc tu nhồi nhét trong hang động cuối cùng cũng chịu rời đi, tấn công dồn dập vơi bớt, cho anh một khoảng thời gian ít ỏi để thở. Lồng ngực phập phồng, bụng quặn đau, cả cơ thể đều là cảm giác rã rời đến mức tưởng như hồn đã lìa khỏi xác, hai bắp đùi run rẩy bị quấn lấy bởi xúc tu, cũng may nhờ có chúng mà anh mới quỳ được trên giường mà không đổ ập xuống. Giọt nước mắt lấp lửng trên viền mi không rơi xuống, Trường Sơn cắn chặt đôi môi đã nát bấy, phủ lên thịt mềm là màu máu đỏ tươi như một lớp son kiều diễm. Anh không có gì để nói, không còn hơi sức đâu mà nói, và nhất định sẽ không buông xuống tôn nghiêm của mình để nói những gì mà hai kẻ này muốn nghe.

Bàn tay to nắm lấy cái cằm trắng nõn, ấn thành hai vết đỏ bắt mắt trên gương mặt lấm lem lệ đã khô lạnh và dịch nhầy tiết ra từ xúc tu, Đông Quân mang theo vẻ mong chờ và thúc giục nói với anh:
"Bé hết ngoan cố nổi rồi phải không? Vậy thì kêu tôi là chủ nhân đi, tôi sẽ giải thoát cho bé."
Trường Sơn cảm thấy não mình đã biến thành một vũng hồ nhão nhoét chẳng thể nào tỉnh táo nổi. Môi anh mấp máy như định nói điều gì, nhưng rồi, như một phần bản năng luôn thường trực của người lính quyết tử thà hi sinh tất cả chứ nhất quyết không chịu đầu hàng, không chịu làm nô lệ, anh trong thoáng chốc như đã lấy lại uy nghiêm của đội trưởng đội I.

"Nằm mơ...cũng đừng hòng nghe được tao nói vậy."
Anh cười nhạt, dù rằng thái độ khinh thường như thế nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà lại tạo ra cảm giác rất mới mẻ. Nhìn anh bây giờ có khác nào một con mèo đang làm giá trước mặt sen của nó không? Không khác mấy.

Đông Quân để lộ một biểu cảm kì lạ trên gương mặt điển trai của gã.
Đoạn, gã nhìn xuống bắp đùi run rẩy đang chảy dọc những dòng dịch trể bán trong suốt, mỉm cười và bảo:
"Rượu mời đưa bé bé chối từ, thôi thì bọn tôi đành phải ép bé uống ly rượu phạt vậy."
Anh rùng mình, lập tức đoán được chuyện kinh khủng gì sắp ập tới. Cơ thể giãy giụa kịch liệt muốn tránh khỏi thực tại tàn khốc nhưng những xúc tu giữ chặt không cho trốn thoát. Đông Quân và Sơn Thạch cũng cởi quần, tên nào tên nấy nhìn có vẻ đường hoàng nhưng ánh mắt đều toát ra tia lửa dục vọng nóng cháy, bọn chúng đặt Trường Sơn vào khoảng trống giữa hai người, bàn tay Sơn Thạch che kín miệng anh ngăn những tiếng van nài bọn gã dừng lại thoát khỏi kẽ môi.

Cái lỗ giữa hai chân bị xúc tu chơi đến tơi mềm xốp ẩm, chỉ vừa mới chạm vào miệng lỗ là đã có thể cảm nhận được nó chậm chạp hút mình vào bên trong, mê hoặc đến độ hai gã đàn ông tràn đầy khát khao xâm chiếm hủy hoại chỉ muốn ngay lập tức cắm dương vật vào, giết chết anh bằng nhục dục.
Xúc tu khi nãy càn quấy trong cơ thể Trường Sơn nếu chỉ có kích thước cỡ một cánh tay đứa nhỏ sơ sinh thì dương vật của mỗi kẻ cũng phải lớn hơn hẳn một vòng. Xúc tu đã suýt nữa giết chết chết anh, thử hỏi nếu hai người bọn gã cùng ấn vào, anh làm sao để sống được nữa?
Nhưng chống cự vô dụng, đôi chân anh vẫn bị ép buộc mở rộng ra, cánh mông tách về hai phía để lộ miệng động tiên huyền diệu đã biến thành màu đỏ tươi bắt mắt, đói khát mấp máy môi biểu lộ sự thèm muốn được dương vật cắm vào, hoàn toàn khác xa với chủ nhân đang giãy giụa kịch liệt muốn trốn thoát.

Trước mắt Trường Sơn đột nhiên nổ tung thành một mảnh trắng xoá, anh ngửa đầu về sau, giật mạnh như bị bắn, tiếng thét đau đớn không thể chui ra khỏi miệng vì bị chặn đứng bởi bàn tay Sơn Thạch. Phía dưới đột ngột bị lấp đầy bởi hai khối sắt nóng đỏ thô cứng, lỗ nhỏ bị căng ra cực hạn để nhồi nhét dương vật vào trong, hai thứ ấy lộn xộn trong khoang ruột vì không thể tìm được vị trí để ổn định. Hai gã đàn ông cùng đồng thời hít vào một hơi lạnh đầy sảng khoái. Thành ruột kẹp thật chặt, rất đau, nhưng mà sướng.
Thịt ruột ướt mèm co bóp ôm lấy hai khối thịt cứng rắn, khóc không ra tiếng cố gắng bôi trơn hang động nhỏ hẹp để giảm bớt cảm giác đau đớn tê dại, lép nhép mấp máy môi thịt, như có như không đè ép lên những đường gân vằn vện trên thân dương vật tạo ra từng đợt sóng khoái cảm khiến hai gã ngứa ngáy.

Không cho anh có cơ hội làm quen với những thứ Dị chủng kì dị dù chỉ một giây, hai gã thợ săn liền dùng sức thúc hông. Cứ như vậy luân phiên nhau quy đầu kẻ này vừa đâm vào nơi sâu nhất rồi rút ra thì quy đầu kẻ khác liền xông tới, không cho phép thành ruột mẫn cảm một phút giây để nghỉ ngơi.
Bàn tay Sơn Thạch che trước miệng Trường Sơn ướt đẫm nước bọt của anh, lệ nóng trào khỏi khoé mi như mưa rơi, tí tách chạm lên làn da lành lạnh của hắn. Nóng lạnh đan xen, hắn khẽ gầm lên một tiếng vì thoải mái, ngay ngắn ngồi thẳng người dậy ghì lấy eo hông anh dập mạnh xuống dương vật đứng thẳng vừa rời khỏi huyệt thịt một nửa. Đều đặn nhịp nhàng, kẻ này rời đi thì kẻ kia xông tới, từng cú thúc như muốn bổ đôi người anh ra, dồn dập và mãnh liệt trong tiết tấu điên cuồng man dại, thậm chí còn không có lấy một khoảng trống để anh nghỉ ngơi.

Trường Sơn không thể nói được dù chỉ một lời trọn vẹn, trong miệng ưm a phát ra những từ ngữ vô nghĩa. Cánh tay, đôi chân đều bị trói chặt, thân thể dẻo dai bị tấn công dồn dập cũng đi tới giới hạn của sự mệt mỏi. Khoái cảm pha lẫn trong đớn đau, ngứa ngáy và buốt rát cùng đan xen lan toả trong từng tế bào cơ thể, giống như có sâu mọt đục khoét trong xương tủy, lại giống như bị ai tiêm cho một liều thuốc kích thích vào người, mê man, tê dại, mềm nhũn ra như nước. Đạt đến cực hạn, anh nghĩ đến được duy nhất một cách để giải thoát bản thân mình đó là xuất tinh, nhưng lúc ấy, Trường Sơn lại cay đắng nhận ra xúc tu còn đang chặn trong lỗ niệu đạo, dương vật nguyên bản có màu trắng hồng ưa nhìn đã biến thành màu đỏ như quả chín, nghẹn lại, sưng đau. Chua xót thống khổ từ huyệt thịt đã khiến anh quên đi mất điều đó, bây giờ mới nhớ lại, có muốn bắn cũng không ra được gì.

Mà vừa hay lúc ấy, tên Dị chủng còn lại, Sơn Thạch, mới bắt đầu thể hiện ra khả năng hắn còn ẩn giấu. Cơ thể hắn lạnh toát như khối băng áp thẳng lên khối thân thể nóng bừng chín đỏ của Trường Sơn, vách thịt bất ngờ giảm nhiệt độ bởi dương vật bên trong lạnh đi tê tái. Bất ngờ trên thân thứ ấy như mọc ra một lớp băng đá gồ ghề, phình to lên đè ép vách thịt. Anh thét lên một tiếng trong đầu, cảm giác lúc này còn kinh khủng hơn cả việc bị đốt bỏng nữa. Cái lạnh kích thích ruột thịt yếu ớt càng ma sát mãnh liệt với hai dương vật để làm tăng nhiệt độ, xoa dịu sự lạnh giá gây ra cảm giác tê tái bên trong.
Trường Sơn run rẩy rũ đầu khóc nấc lên. Đau quá, khó chịu quá, đến giới hạn rồi. Anh nghĩ mình sắp hỏng, nhưng không thể bắn ra, cũng không thể hi vọng hai gã sẽ cho anh một cơ hội được giải thoát.

Đông Quân không sợ hãi cái lạnh đột ngột của Sơn Thạch, ngược lại, gã cảm thấy cách chơi mới lạ này thật sự rất kích thích. Bởi vì lạnh mà ruột thịt run rẩy co lại càng siết chặt lấy hai dương vật đang tàn nhẫn hành hạ, động tiên chảy đầy dịch nhờn nóng ẩm đối lập với nguội lạnh, từng đợt khoái triều dâng lên khiến đốt xương cụt của gã tê dại thoải mái. Gã đàn ông khẽ gầm lên một tiếng, ôm lấy anh bằng những xúc tu trơn trượt ẩm ướt, rảnh rỗi tìm đến nhũ hoa sưng cứng của anh mà liếm mút trêu đùa.
"Ư..."
Sơn Thạch nhìn cái gáy trắng mềm lộ ra trước mắt mình, không nhịn được đưa lưỡi liếm lên da thịt mềm mại đó, răng nanh khẽ nhay cắn phần thịt trong miệng.
Mằn mặn của mồ hôi, thơm ngọt quyến rũ bởi dục vọng, nóng ấm như bánh ngọt vừa lấy ra từ lò nướng, khiến hắn khó lòng cưỡng lại ham muốn của mình. Phập, răng nanh cắn xuống thịt mềm, đau đớn bùng nổ rồi biến thành dòng máu đỏ ứa ra từ miệng vết thương, được Sơn Thạch say mê liếm láp.

Từ chỗ bị cắn, hắn tiêm vào người anh một thứ gì đó khiến cơ thể Trường Sơn run rẩy kịch liệt, anh kích động tưởng như sắp vỡ ra. Dương vật đỏ bừng bị bàn tay lạnh ngắt của hắn bao lấy, trong đầu anh liền nổ một tiếng. Không được, không chịu đựng được nữa.
Đôi mắt đẹp ướt mèm trợn ngược lên, cơ thể anh giật nảy một cái như con cá bị chích điện, toàn thân đều tê dại, Trường Sơn bất ngờ đổ ập lên người Đông Quân phía trước, hình như đã mất sạch sức lực mà rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Bạn đời...mày điên à?"
Vừa nãy khi nhìn thấy hành động của Sơn Thạch gã đã vội vàng thu hồi xúc tu nhỏ chặn ở lỗ niệu đạo của Trường Sơn, cho phép anh phóng thích, nếu không e rằng anh sẽ nổ tung vì khoái cảm mà "dấu bạn đời" mang lại mất.

Đứa em trai vừa làm ra một hành động hết sức dại dột, theo như gã là vậy, nhếch môi cười ngu ngốc:
"Trong một phút không chú ý bị cái lỗ này hút mất hồn nên hành thiếu suy nghĩ thôi mà."
Tỉ lệ hoà hợp giữa hai người bọn hắn và Trường Sơn cao đến bất thường, trong vũ trụ này hiếm có cơ hội tìm được một người như vậy. Nếu có thể kết thành bạn đời cùng đối phương, đối với Dị chủng mà nói là cả một sự may mắn.
Hắn tìm lí do bao biện cho hành động của mình, đôi mắt lại chăm chú quan sát vào những cái run rẩy rất nhẹ và sự biến đổi nhanh chóng khi Trường Sơn nhận ra tình cảnh không lối thoát hiện tại của anh.
Sau khi được giải toả, anh cũng mất sạch sức lực, cả người mỏi nhừ lay lứt giữa cơ thể hai gã đàn ông như dải lụa đào phất phơ trong gió, hầu như không thể cử động nổi. Chỉ còn động thịt vẫn rất tận tâm co bóp hầu hạ dương vật thoải mái, chưa phút nào ngừng lấy lòng chúng, vô số cái lưỡi nhỏ mút mát lấy từng đường gân và chỗ gồ ghề thô ráp dọc theo gậy thịt.

Cơ thể quân nhân trải qua tháng ngày ăn gió nằm sương rèn luyện vất vả trong quân đội trở nên dẻo dai, sức chịu đựng của anh cũng hơn hẳn người bình thường gấp nhiều lần. Chính vì thế mà mặc dù hai gã Dị chủng có thay phiên nhau xâm phạm, nhiều phen tưởng chừng đã làm cho Trường Sơn chết đi sống lại, anh vẫn có thể chặt chẽ giữ hai khối thịt kia nằm trong người mình, để mặc chúng đâm loạn. Chỉ có duy nhất một điều, ấy là tâm lý của anh đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
Khoái triều cùng nhục dục ép được khuôn miệng xinh đẹp buông lơi những tiếng rên rỉ ngọt ngào kiều diễm, thân hình tuyệt tác run lên theo mỗi cú thúc hông đến mức nong huyệt thịt ra thành cực hạn, không còn cảm giác đau đớn, chỉ có ngứa ngáy, nôn nao cuộn trào trong ổ bụng. Viền mi hoen lệ khẽ chớp làm rơi rớt vài hạt châu sa nóng ẩm lên gò má nhoè nhoẹt nước, da thịt tỏa ra mùi thơm ngọt quyến rũ mê hoặc, tay chân lộn xộn được ôm lấy bởi những xúc tu trơn mềm, cuộn tròn lại vì sung sướng.

Không thể kiềm chế nổi mình, không tìm thấy một điểm tựa vững chắc nào ở vị trí tiếp xúc chông chênh với hai gã thợ săn, mấy lần anh chúi về phía trước, rồi lại giật ngược ra sau. Con mèo thấy sợ rồi, mười đầu ngón tay ngón chân đều co quắp, trong vô thức cái đuôi đen bóng mượt vươn ra, tách làm hai, lần mò tìm chỗ để bám vào.
Ánh mắt những gã thợ săn dán theo cử động của chiếc đuôi đó, cái quấn lấy cánh tay gã này như nũng nịu, cái cuộn tròn, siết lấy eo hông tên kia như kéo sát lại gần. Trường Sơn không né tránh được thêm nữa, đôi môi sưng đỏ bị Đông Quân nuốt vào trong miệng hôn cắn, sau cổ là Sơn Thạch nhay xé thịt mềm, rải những đoá hoa đỏ từ cái gáy đã chi chít dấu răng đến tận đường cong sống lưng gợi cảm.
"Còn muốn chống cự nữa không?"
Gã đàn ông trước mặt vừa hôn cánh môi hồng vừa khẽ hỏi.
Anh không thể lên tiếng trả lời, nhưng từ cách mà cái đuôi cứ bám mãi không buông hai cơ thể đang ép mình ở giữa, bọn gã cũng tự hiểu được mọi điều. Sơn Thạch bật ra tiếng cười thích thú:
"Ngoan lắm."
Hắn khen ngợi.

Hình như anh bất tỉnh giữa chừng, vì đau, hoặc sướng quá không chịu được, nhưng ngay cả khi đã mất đi ý thức Trường Sơn cũng vẫn nhận ra cái đuôi phản chủ chưa từng buông bỏ kẻ đã làm tổn thương anh. Và anh cũng biết hai tên thợ săn khốn nạn ấy đồng thời đạt cao trào, khiến cái bụng phẳng lì trống rỗng của anh sưng to lên hẳn một vòng, nhìn qua chẳng khác nào người uống no một bụng tinh dịch.
Từ bây giờ không thể nuôi anh như một con mèo nữa, mà thay vào đó là phải đối xử với anh như "bạn đời" rồi.

_________________
Lần mở cửa tiếp theo tiệm sẽ lên món Mẹ kế con chồng.

Các món ăn còn đang đợi:

Hung thủ án mạng x Thám tử x Cộng sự của thám tử.

Thầy trừ tà x Yêu tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro