1. 🔞
két
cạch
tiếng cửa mở và đóng, đơn giản là phát lên trong tích tắc rồi mọi thứ lại chìm vào trong im lặng, chỉ còn lại thanh âm ngân nga của gã kéo dài đôi phút. chân dừng lại ở lối ra vào phòng bếp, ánh mắt chuyển dần đến đối tượng đang loay hoay nấu ăn, phạm bảo khang. biết được sự hiện diện của minh hiếu, nhưng một câu chào hỏi có vẻ như chưa được thốt ra. hoặc là đã quen với việc ấy, vậy nên minh hiếu chỉ lặng lẽ di mũi bàn chân, từng bước tiến về phía bảo khang, và rồi ôm trọn lấy cái eo kia của cậu từ đằng sau, khoảng cách gần như là không có, sát đến không một khe hở, đầu gã ta cứ thế mà gục vào vai khang, đôi môi khẽ hờ hôn lên bờ vai ấy.
"khang à, tao về rồi đây"
minh hiếu lên tiếng nói đầu tiên từ khi bước vào nhà đến giờ. đợi chờ câu hồi đáp trong căn phòng chỉ tồn tại âm thanh xì xèo của món cá đang được chiên trên bếp, gã lần này lại có hơi nhíu mày, nhưng may là đã có lời đáp trả..
"m..mừng anh về nhà"
giọng nói của bảo khang cuối cùng cũng đã có thể nghe thấy, nó thều thào nói như thể không tồn tại chút sức lực nào, có sự nghẹn ngào trong câu nói hệt như vừa trải qua một cơn khóc đau thương. nhưng điều đó không đặc biệt gì với minh hiếu, vì anh ta ngày nào cũng nghe thấy kiểu nói tương tự. cảm nhận thấy đôi vai ấy run lên, minh hiếu nhìn vào gương mặt có chút xanh xao kia của nó, những vết bầm tím đỏ nơi khoé môi khô khóc và tại hai bên má gầy gò.
"hôm qua tao đánh mạnh tay quá sao, đừng giận tao nhé!"
lời vỗ về đầy ấm áp của minh hiếu chỉ khiến bảo khang thêm phần kinh hãi, hành động muốn né tránh sự đụng chạm của gã ta, nhưng nhận lại là tâm trạng không hài lòng của gã, tay túm lấy phần tóc sau của khang rồi mạnh bạo giật ngược về sau, bảo khang vì thế mà phải ngửa cổ ra một chút theo cú kéo để không bị đau, hoàn toàn theo mọi cử chỉ của gã, tư thế bất động mặc cho gã ta hôn hít cần cổ trắng ẩn hiện nhiều dấu vết cắn yêu kia.
"tao đang rất kiên nhẫn, đừng khiến tao phải dùng bạo lực"
"hiếu..hiếu, nơi đó..còn đau, xin mày..đừng làm" cơ thể bị chế ngự, nhớ lại sự việc hôm qua, câu nói ấy của hiếu càng tác động mạnh đến xúc cảm của khang, kịch liệt vùng vẫy trong hoảng loạng muốn thoát khỏi minh hiếu, lúc này tiếng dây xích nối ở còng chân trái liên tục vang lên theo sự chuyển động của chân.
"gọi anh"
"ah..xin anh"
"ngoan, không khóc. anh đã làm gì khang đâu"
"hức..hức"
tiếng khóc đứt quãng ấy của nó một hồi lâu rồi cũng dừng lại khi gã rời đi và bảo rằng nó mau bày biện đồ ăn ra bàn để cùng gã ta dùng cơm. vội chùi đi nước mắt tèm nhem lắm lem đang làm ướt mi nó, rồi nhìn lại nơi cổ chân chật vật với còng xích kia, thế rồi nó tự hỏi..
thứ này đã còng chân nó 3 tháng rồi sao?
người thân của nó vẫn còn nghĩ rằng hurrykng của bọn họ đang cố gắng học hành, tiếp thu thêm nhiều điều mới ở nơi xứ lạ nhưng không ai biết rằng vốn dĩ nó đang phải hằng ngày cật lực chịu đựng cơn thú tính trong người minh hiếu, người đã đánh thuốc mê và đem nó về giam giữ ở một nơi cách xa thành phố. bao lần chống cự, cố gắng tìm cách trốn thoát nhưng bất thành và kết cục là sự trừng phạt mang tính bạo dục của anh ta, hệt như hôm qua. thứ xiềng xích nặng trịch khiến phạm vi di chuyển của nó chỉ vỏn vẹn vài chục mét, và là thứ cốt yếu cản trở việc trốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi người mà nó từng xem là bằng hữu thâm tình kia. cớ sao minh hiếu lại yêu nó. cớ sao phải là nó? phải là phạm bảo khang đang có một tương lai rực rỡ với học bổng du học nước mỹ? một phát bị anh ta dẫm nát với cái lý do rằng không muốn nó rời xa anh.
tỏng
từng giọt nước ướt đẫm gương mặt nó đang rơi chậm rãi xuống bồn rửa mặt, ngước nhìn bản thân trong gương, bảo khang vô thức đưa tay chạm đến vết bầm nơi gò má, đôi đồng tử nhìn vào những thương tích trên cơ thể, cách yêu của minh hiếu là thế này sao? là ngày ngày nói mấy lời tình tứ với một người không được tự do đi lại như một phạm nhân dạng đặc biệt và rồi chỉ cần có dấu hiệu phản kháng liền thô lỗ dùng bạo lực trên cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen? ừ thì toại nguyện mong cầu của gã.
thằng khốn bệnh hoạn...
dòng suy nghĩ trong đầu của bảo khang hiện tại là những lời lẽ không mấy tốt đẹp dành cho anh ta khi nhìn bộ đồ ren mà nó bắt buộc phải mặc ngay lúc này. đầy hớ hên và dâm dục là tính chất của loại đồ mắc tiền đấy, minh hiếu đã mua chúng từ một trang web ẩn danh trên mạng và đem toàn bộ phủ lên cơ thể của bảo khang với vẻ mặt đầy hài lòng, tấm tắc với nó.
"bảo khang của anh mặc chúng là đẹp nhất"
lời mật ngọt lúc nào cũng được tuôn ra từ mồm mép của anh ta và nó cũng chẳng bao giờ đáp lại vì nó ghét hình ảnh này của bản thân. quỳ dưới chân anh ta, là một sự nhục nhã của nó, những nơi cần được che chắn đều bị phô bày dâm đãng, khang khẽ rên rỉ thống khổ ngay khi anh dùng chân đạp vào dây xích nối cùng kẹp vú, ngay lập tức bảo khang phải cúi thấp người, mắt nhắm nghiền cắn răng chịu đựng sự đau đớn ấy.
"liếm chân tao đi"
phút chốc bảo khang khựng lại trước câu nói ấy của hiếu, những từ ngữ mà nó không nghĩ sẽ nghe được từ minh hiếu. lòng tự tôn, niềm danh dự đều bị anh ta đem ra chà đạp không thương tiếc, còn lan man kéo dài thêm phút giây nào nữa, thì hai núm ti của nó có khi sẽ bị chân minh hiếu gián tiếp làm chúng sứt ra mất! kìm nén cơn thốn nơi ngực, vật vã đưa nước mắt chảy ngược vào trong ngăn không để nước trào nơi mi. phần chóp mũi cuối cùng đã chạm đến mu bàn chân, mùi thơm sữa tắm xộc thẳng vào trung tâm khứu giác của nó bởi lẽ minh hiếu là kẻ sống sạch và cầu toàn, đến cả khắp nơi trên cơ thể của khang cũng ám đầy mùi thơm sữa, cốt cũng chính một tay minh hiếu tắm rửa kỹ càng cho nó nên việc bàn chân anh ta có vươn mùi sữa tắm cũng là chuyện bình thường.
lick
đưa đầu lưỡi lần đầu tiên chạm vào mu bàn chân của một người, đã thế còn là đàn ông. đôi chút vụng về thấy rõ, khang không rõ rằng đây là cảm giác gì, cơ hồ nó mường tượng câu nghi vấn rằng nó có đang dần trở nên biến thái hay không khi nó càng lick càng thấy mê. xúc giác, khứu giác, rồi đến vị giác, những giác quan nhạy bén đang được minh hiếu khai thác triệt để. sự ngoan ngoãn bất chợt ghé qua nó, miệt mài mà di chuyển lưỡi cách mỗi giây, hệt như một chú cún con giương đôi mắt ngấn lệ, cầu xin chủ nhân tha thứ vì phạm lỗi sai nào đó. vừa mắt với hành động của bảo khang, anh híp mắt tỏ ý muốn xem tiếp nhiều điều thú vị, bàn chân kéo chằng dây xích thêm, hai đầu vú sưng to tiếp tục bị kéo giãn.
"á..! hức"
"liếm đi, tao đã bảo dừng à?"
"ahh, đau quá. đừng đạp nữa, xin anh.." khang, hai tay theo phản xạ mà bắt lấy cổ chân của đối phương. cảm nhận được nước mắt lăn xuống bàn chân, hiếu không nói gì nhưng vẫn tha cho hai điểm đỏ tấy trước ngực nó kia. thả bàn chân đang giày vò thể xác của nó ra, quan sát góc nhìn đối diện, một bảo khang cố gắng hít thở lấy lại sự bình tĩnh lại trở nên gợi tình trong mắt anh ta, cái kiểu cười đắc ý của minh hiếu lúc này đã ăn vào sâu trong não nó, mỗi khi như thế chẳng có gì tốt lành đến với nó, và thật sự là như thế!
"lên giường, tự thủ dâm đi"
hẳn là lần đầu tiên nó tự xử trước mặt người khác, hay nói theo cách khác là nó đã làm chuyện này biết bao lần khi nó ở một mình, và đối với nó, thẩm du không có gì khó khăn! nhưng là bởi vì đang bị người khác quan sát hay do đã mấy tháng rồi nó không tự dùng tay sục thứ kia mà đã qua tận 15 phút rồi, nó vẫn chưa lên đỉnh được. cảm giác thiếu thốn một thứ gì đó từ phía sau, bảo khang dùng cả hai tay tự thẩm nhưng cảm giác trống vắng nơi lỗ hậu khiến nó vô thức mà di ngón tay trỏ chạm đến mép miệng lỗ, và điều đó cũng đã bị hiếu chặn lại với một cái quất roi vào cánh tay.
"chỉ được chạm phía trước"
liên tục như thế vài ba lần, cánh tay của nó phút chốc lưu lại những vết roi tím đỏ ở bề mặt da. bảo khang quỳ lên như lời anh đã bảo, chiếc váy ren vốn dĩ đã quá ngắn để có thể che được cả trước lẫn sau đến cùng vẫn là bị hiếu buộc nó phải vén lên. khang nhục nhã nắm phần vạc váy vén lên nhưng chỉ cần nhìn anh là nó lại đỏ tía hai mang tai, muốn hạ khuỷu tay xuống vì muốn che đậy cậu nhỏ đang dựng đứng nhưng không thể bắn kia. có điều, chưa được mấy giây liền bị anh hung hăng cho thêm một roi lên hai tay nó.
"hức..đừng đánh nữa mà"
"vén váy cao lên nếu không muốn tiếp tục bị ăn roi"
ngoan ngoãn theo một lập trình vừa được cài vào, phô ra phần cậu nhỏ đang đựng đứng của nó ra, vẻ mặt đầy e ngại như thiếu nữ đôi mươi còn đang khóc thút thít bởi những cái đánh kia.
"anh đã bảo là cưng thích được khổ dâm mà, nhìn xem, nơi này dựng đứng hết cả lên" bàn tay ấm nóng dày dặn chạm nhẹ vào đầu khắc của bé khang, nơi xuất tinh đã rất muốn trào ra chất lỏng đặc sệt, chỉ tiếc là không kịp phóng ra giọt tinh nào, bởi sau cái chạm nhẹ ấy, minh hiếu đem từ hộc tủ ra, một cây thanh thép chặn niệu đạo, chắc chắn rằng sẽ dùng lên cậu nhỏ của nó, vì không phải là chưa từng thấy, cũng chẳng phải là chưa từng bị minh hiếu đâm thứ thép dài ấy vào và bảo khang biết rõ sự đau đớn khi không được phép bắn tinh kia.
"xin..xin anh, đừng..đừng dùng đến nó, em sẽ ngoan mà, hức..em sẽ ngoan"
"khang sợ sao? lần trước khang thích nó lắm mà. ngồi yên, sẽ không đánh khang"
"k..không..muốn" là bảo khang không muốn, nhưng kẻ có thế chủ động lại muốn! dửng dưng để lời van xin của nó lọt từ tai này sang tai kia, dễ dàng đâm chọc vào niệu đạo, không đợi khang thích ứng vẫn tiếp tục đẩy sâu vào, chạm đến tận bàng quang mới ưng ý dừng lại.
"hức..hic, đau lắm..rút ra đi hiếu"
"nào, khang phải ngoan thì anh mới rút ra cho khang" chỉ cần nhìn bảo khang quỳ gối van xin thôi là minh hiếu đã không thể giữ được binh tĩnh muốn vồ lấy chơi nát nó rồi, khả năng gợi dục câu dẫn của khang là hoàn toàn đánh vào cơn hứng tình của gã. nhưng vẫn còn việc cần làm a! vẫn là hành động vuốt ve gương mặt nhễ nhại nước mắt kèm mồ hôi kia của khang, hôn phớt lờ lên trán nó rồi tiếp tục từ hộc tủ cạnh giường, lấy ra hai chiếc khuyên kiểu dáng hình trái tim, ve vẩy trước mắt nó.
"bảo khang biết chúng mà phải không~?" minh hiếu ghé sát vào tai trái của khang, thì thầm khẽ nói vào tai nó, để nó tập trung chính vào lời nói của gã sau đó sẽ không để ý đến tay trái đang di chuyển nhè nhẹ từ hông lên đến ngực, sau cùng là véo mạnh núm ti ngực trái. bảo khang bị kích thích nhũn người được gã đè dưới thân, lúc này miệng gã đã bận bịu cắn mút núm ti bên còn lại. tính chừng là khoảng 5 phút trôi qua với sự miệt mài gặm nhắm núm vú, minh hiếu liếm môi thầm nghĩ rằng 'nhiêu đây đã đủ'. ngồi kéo tới kéo lui hai quả ti đỏ kia, và nhìn ngắm từng đợt run lên của bảo khang khi gã kéo chúng dài ra.
"ưmmm!! minh hiếu, minh hiếu!! đừng xỏ khuyên..ngực..núm vú của em sẽ bị hư mất"
"sẽ không hư" dứt lời, đem kim xỏ đâm xuyên đầu ti, hết thẩy cả hai bên, trọng tâm chú ý đến vẻ mặt đau đớn đầy thất thần của đối phương, người đang vặn vẹo cơ thể dưới thân minh hiếu. trong đầu nó lúc này chỉ biết có đau, mắt khép hờ mờ nhạt về xung quanh bởi nước mắt lưng tròng chực tràn. tiếng kêu la thất thanh như muốn ông trời nghe thấy để cứu nó thoát khỏi tên thần kinh này, anh ta thoả thích vân vê chúng, ngay cả khi chúng vẫn còn đang chảy máu vì bị anh ta xuyên vô tội vạ. điên rồ đến cái mức liếm sạch cả máu trên đầu ti nó. và thê thảm hơn chính là bị đụ không dạo đầu. lựa đúng thời cơ, minh hiếu liền vạch mông nó, nhắm chuẩn lỗ huyệt nhỏ nhắn kia mà đâm thọc vào.
"agrrr..ah, rách mất!" lỗ nhỏ nuốt phải nam căn to lớn của gã liền mau chóng thít chặt, điều đó là điều hiển nhiên, bảo nó thả lỏng cũng là khó cho nó. minh hiếu là không quan tâm, vỗ liền mạch mấy phát đánh vào cánh mông nó, bắt nó phải thả lỏng ra để gã còn động được. bảo khang cũng đã cố gắng nhưng gã càng đánh là nó lại không tự chủ được mà thít chặt lỗ nhỏ.
"chậc, không ngoan thì đừng mong tao nhẹ nhàng" mỗi lần làm tình là lại như hoá thú, không chút xem xét nó như nào. nếu cậu không chịu thả lỏng thì gã sẽ tự mình giúp cậu, mạnh mẽ bóp mạnh hai cánh mông nó, nắn tới nắm lui rồi cũng đến phần tách rộng ra, đem hai ngón tay chen vào lỗ nhỏ đã rách kia, chỉ cần mềm mại là đều chen vào được, gã khẳng định là thế.
"ah!! đừng mà, đau quá.. chảy máu..hức"
"đó là hình phạt, chịu đựng đi"
đem tiểu huyệt tàn phá mở rộng bằng mọi cách hung tàn, đâm thúc nam căn đến tận thành ruột, phóng thích toàn bộ vào bụng nó, cũng là không vừa ý, nhìn lại bảo khang đã ngất đi với hai mắt đỏ hoe, khả năng dừng lại là không có, cây gậy lớn gân guốc của anh ta vẫn đang cương cứng, không thể không tiếp tục. lật người bảo khang nằm úp, nhấc mông nó lên, vểnh cao đến khoảng vừa ý gã, tiểu huyệt bị giày vò rách nát không thể khép miệng đang chảy ròng tinh dịch của gã. tiếc nuối không muốn để chúng rơi rớt ra ngoài, lần nữa đem nam căn đâm sâu, ra vào không ngừng cùng với ngắt véo núm vú. thành công kéo bảo khang tỉnh dậy trong cơn đau, chưa kịp ú ớ cậu nào, gã ấn đầu nó vào gối.
"khang cứ khóc miết thôi, phiền vãi"
"ưmm..ứm..bắn..cho em bắn"
giờ gã mới để ý, rằng cậu nhỏ của nó cương cứng từ hồi đầu vẫn chưa được thoả mãn, mặc dù có cố gắng luồn lách qua thanh sắt và rỉ ra chút tinh dịch nhưng căn bản là không đủ, bảo khang muốn xuất tinh toàn bộ.
"ngồi lên, đem nó cắm vào lỗ nhỏ của cưng đi" chỉ vào nam căn của bản thân gã, đang dựng đứng chào cờ, ánh mắt liếc nhìn bảo khang ngơ ngốc đang sợ sệt, bò tới chỗ gã ở đầu giường, leo lên người gã, hai chân quỳ tách rộng để tiểu huyệt mấp máy di xuống nam căn, tiếp nhận quy đầu được một lúc lâu, khang lại không dám tiếp tục di xuống, lại càng không dám nhìn minh hiếu lúc này.
"không muốn bắn à"
"muốn..muốn bắn"
"muốn thì mau lên, tốc độ đi"
"hức..nó..sẽ rách mất"
"chẳng phải đã rách rồi sao~, nào, để anh giúp khang" những ngón tay ấy của gã tách rộng lỗ huyệt, trơ tru hạ thấp người nó xuống, bảo khang ôm chặt lấy đầu gã, bộ ngực áp vào mặt gã cũng là vô tình, nhưng gã coi là cố tình..
phịch
"ha..haah" cuối cùng nó cũng được phóng tinh, nằm bẹp dí trên giường đầy tinh dịch của cả hai, bảo khang thở một cách khó khăn, mắt nhắm nghiền vì quá mệt mỏi, nó muốn ngủ.
"lại ngất, chán thật" vuốt lấy phần tóc bết do vận động quá nhiều, minh hiếu sục tới sục lui con cưng vẫn đang cương vì chưa thoả mãn kia, thẩm du rồi bắn lên gương mặt thiên thần của bảo khang. không thể ngủ trong tình trạng giường và cả cơ thể dính nhớp như này được, gã chậc lưỡi đem tháo còng chân của nó ra, chuẩn bị bế nó vào tẩy rửa sạch sẽ, nếu cứ để như thế sẽ bệnh mất thôi! vừa định ẳm em yêu lên, tiếng chuông điện thoại phát ra bên phía tủ tivi, sợ rằng sẽ phá giấc ngủ của người đẹp, minh hiếu quay phắt đi đến bắt máy cuộc gọi, hướng bàn chân về phía ban công mà đi.
:"nói đi" tầm nhìn vào chiếc giường lớn có bảo khang bị khuất mất, minh hiếu mang chút suy nghĩ không hay về việc còng xích đang không ở trên cổ chân nó, song lại bị cắt ngang với giọng nói trời đánh của phúc hậu, người anh em chung nhóm gerdnang của gã, manbo là tên hiệu của hắn.
:"thằng kia, sao mày bảo hôm nay qua thu bài hát mới?"
:"..quên"
:"lý do nghe lạ đấy, nói chung là ngày mai phải qua đấy"
:"ờ" đàm thoại vài câu đơn giản, gã cũng mệt mỏi quay lại vào trong phòng.
xoảng
minh hiếu loạng choạng quay lại ở rèm cửa, nơi có một bảo khang đang đứng đó với phần miệng của bình cắm hoa còn cầm trên tay sau khi dùng toàn bộ sức lực để đập vào đầu gã một cú giáng thật điếng người. nhận lấy cú đập từ sau đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt sợ hãi của khang trong mờ ảo, vươn tay vê phía nó nhưng bị nó câm ghét hất ra, đẩy ngã xuống sàn và vội vã chạy về phía lối thoát.
"khang.., đừng đi"
"đừng..đừng đụng vào người tao, tránh ra" lùi về sau, hai chân liên tục giẫy đạp để thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt cổ chân nó, đến khi thấy gã nằm bất động một chỗ, nó mới giảm đi phần nào kích động. máu tươi từ đầu gã chảy dài trên gương mặt gã, và dù cho đã bất động nhưng tay gã vẫn cố gắng bám chặt lấy cổ chân bảo khang. nó phải rời khỏi đây ngay, trước khi minh hiếu tỉnh dậy. nhưng, gã sẽ tỉnh lại đúng không? một câu hỏi mơ hồ hiện lên trong đầu khang, đến khi sựt nhận ra rằng tại sao nó lại phải quan tâm đến kẻ đã làm nhục và hành hạ mình? điều quan trọng bây giờ là thoát khỏi đây, không phải là giương đôi mắt lo lắng cho gã.
làm ơn đi bảo khang
đừng yêu anh ta..
tít tít tít
"làm ơn cho một chiếc xe cấp cứu đến xxx..."
còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro