Chương 6: (5)
Trong bóng tối của khu phòng ngủ nữ, những bàn tay nóng vội luồn dưới lớp áo của cô, khao khát gỡ bỏ mảnh vải che giấu làn da mềm mại. Đáp lại, cô cong người rời khỏi cánh cửa, ép sát cơ thể mình vào cây gậy cứng rắn của anh.
Đôi môi họ hòa quyện vào nhau. Lưỡi tìm kiếm trong miệng đối phương, không ai muốn dừng lại. Sự nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể họ cùng với những giọt mồ hôi dần ướt đẫm.
Rời khỏi nụ hôn thô bạo của anh, “Lu- fy…” Cô rên rỉ, cảm nhận đôi bàn tay trần của anh trên lưng mình vừa đau đớn vừa mê đắm.
Cách cô gọi tên anh khiến Luffy rùng mình, mạnh mẽ đẩy cô áp sát vào cánh cửa. Áp lực khiến miệng cô hé ra, phát ra một tiếng rên khẽ.
Âm thanh đó khiến chiếc quần của anh càng trở nên chật chội hơn.
Giữa những hơi thở nặng nề, Luffy cất lời: “Tớ sẽ cởi đồ cậu ra ngay bây giờ.” Anh thở hổn hển, nắm lấy gấu áo tank top của cô.
Nami, với lồng ngực phập phồng, khẽ cười. “Cứ tự nhiên.” Cô thì thầm, khích lệ anh làm bất cứ điều gì anh muốn.
Luffy tiến gần đến khuôn mặt cô một cách nguy hiểm, nhếch mép cười rồi bắt đầu lột bỏ mảnh vải mỏng manh khỏi cơ thể yếu mềm của cô.
Thay vì nhìn vào khuôn mặt cô, ánh mắt anh theo bản năng lướt xuống ngực cô, nuốt khan khi làn da cô dần được hé lộ.
Người phụ nữ chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy khao khát của anh với sự mê hoặc sâu sắc. Điều đó khiến ngực cô như thắt lại mỗi khi anh nhìn cô theo cách đó.
Khi anh tiếp tục kéo áo cô lên, cô thấy anh liếm môi khi đôi gò bồng đào của cô lộ ra.
Để hỗ trợ anh, cô nâng cánh tay lên, cho phép anh gỡ bỏ mảnh vải cản trở.
Nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen của anh, nơi sâu thẳm trong cô như rung lên. Cô muốn thấy ánh nhìn đó khi anh tiến sâu vào trong cô.
Quàng tay qua cổ anh, cô mỉm cười.
Với cách anh chăm chú nhìn vào ngực cô, cô có cảm giác như khuôn mặt mình đã không còn tồn tại nữa.
Ngay khi cô định gọi tên anh, anh đưa tay lên một bên bầu ngực của cô, khiến cô băn khoăn không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Với cái chạm nhẹ nhàng nhất, anh lướt ngón trỏ qua đầu nhũ căng cứng của cô. Nhiệt nóng bừng lên trên khuôn mặt cô, hơi bất ngờ vì anh lại chú ý đến ngực cô hơn bất cứ nơi nào khác. Bởi lẽ trước đây anh chưa từng tỏ ra đặc biệt hứng thú với chúng. Anh chỉ hôn môi cô rồi tiếp tục cởi quần cô ra.
Vì vậy, cô không thể không tự hỏi chuyện này sẽ đi đến đâu.
Khi anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngực cô, cảm giác ngượng ngùng len lỏi trong ý thức của cô. Có lẽ anh là người đàn ông duy nhất trên thế giới có thể khiến cô trở nên tự ti như vậy. Và… bởi vì…
'Vì mình yêu cậu ấy.'
Những đầu ngón tay của anh khẽ lướt qua bên cạnh bầu ngực cô, khiến hơi thở cô như nghẹn lại trong im lặng. Tiếp theo, cô cảm nhận ngón cái của anh ấn nhẹ vào đầu nhũ, rồi xoa tròn quanh đó. Cô run rẩy tựa vào cánh cửa, nhắm chặt mắt khi dục vọng cuồn cuộn dâng tràn trong cô.
Luffy nghiêm túc một cách bất thường, điều này khiến cô tự hỏi trong đầu anh đang nghĩ gì.
“Vậy cậu cũng có thể cảm nhận được từ đây à?” Luffy hỏi, cuối cùng ánh mắt anh quay trở lại khuôn mặt cô.
Đôi mắt cô mở to, cảm giác ấm áp, dễ chịu xen lẫn với sự bối rối và kích thích. Mặc dù ham muốn đang dâng trào, cô vẫn không khỏi thắc mắc ý anh là gì.
“Ý cậu là sao — ”
Trước khi cô kịp nói hết câu, Luffy xoay ngón cái trên đầu nhũ căng cứng của cô, khiến một cơn rùng mình khoái cảm khác trào dâng.
Luffy chớp mắt. “Cậu cũng cảm nhận được từ đây.” Anh lặp lại. Lần này không phải là một câu hỏi.
Giọng nói khàn khàn của anh khiến cô cảm thấy mình như đang tan chảy, một cảm giác râm ran chạy dọc sống lưng.
Khuôn mặt họ dường như càng lúc càng gần hơn khi ánh mắt vẫn dán chặt vào nhau.
Mi mắt họ khẽ hạ xuống, cảm giác bị cơn mê đắm chiếm lĩnh đến mức không thể chống lại.
Ngay khi Nami nâng cằm lên, định hôn anh, Luffy đã nhanh hơn. Với sự nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, anh hôn cô thật sâu, tay vẫn không rời khỏi bầu ngực cô.
Khi lưỡi cô bắt đầu chạm vào lưỡi anh, anh nhận ra đây là thời điểm thích hợp để trêu đùa cô thêm một chút.
Một luồng điện chạy qua người cô khi anh bắt đầu vẽ những vòng tròn quanh quầng ngực cô.
Một tiếng rên khẽ vang lên từ miệng cô, và cô run rẩy, chưa quen với việc cảm giác này bắt nguồn từ ngực mình.
Người đàn ông rời khỏi cô để quan sát phản ứng. Khi anh lại vuốt ve đầu nhũ của cô, cô khẽ tựa đầu vào cánh cửa, khiến đôi mày của anh cau lại.
Luffy nuốt khan, cố gắng hiểu rõ mọi chuyện.
“Có…” Anh cất lời, chậm rãi rời tay khỏi bầu ngực cô để đặt lên hông. “Có rất nhiều thứ tớ vẫn chưa biết, đúng không?”
Nhận ra anh đã ngừng vuốt ve, đôi mắt Nami khẽ mở ra.
“Hửm?” Cô khẽ ngân, không ngờ rằng anh lại dừng đột ngột như vậy.
Họ vẫn ở gần nhau một cách khó tin, nhưng dường như anh đang bị phân tâm.
Khi nhìn sâu vào mắt cô, anh cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại, cùng với một cảm giác xao xuyến trong bụng. “Tớ thật sự không biết gì nhiều về chuyện đó cả.” Anh giải thích, khiến gò má cô đỏ bừng.
“Ơ-ờ, nhưng cậu biết những điều cơ bản mà. Với tớ thì thế là đủ rồi.” Cô khích lệ, nhưng dường như điều đó chẳng giúp ích gì.
“Ừ, nhưng mà — ” Ánh mắt anh liếc sang một góc phòng. “Tớ đã có một cuộc trò chuyện kỳ lạ với Sanji…”
Cô lập tức lo sợ không biết cuộc trò chuyện đó có thể đã xoay quanh chuyện gì.
Ánh mắt Luffy trở lại nhìn cô khi anh nhớ ra điều mình định nói. “Từ khi chúng ta quan hệ tình dục — ”
Nami nhắm chặt mắt. “Đừng nói nữa!”
Luffy chớp mắt. “Nói gì cơ?”
Nami lườm anh, không muốn thừa nhận rằng việc anh nói từ “tình dục” khiến cô xấu hổ.
“T-tình dục.” Cô quay mặt đi, tránh ánh nhìn thẳng thắn của anh. “Nghe thô thiển lắm.”
Luffy cau mày. “Thô thiển? Ý cậu là ghê tởm à?”
Khuôn mặt cô nhăn lại. “Không phải ghê tởm, nhưng… tớ cũng không biết nữa.”
Luffy chỉ nhìn cô, không hiểu được ý cô.
Cho đến khi anh nhớ lại điều mà Sal, ông chủ quán bar, đã nói với anh.
“Được rồi, 'làm tình' là một cách nói trang nhã hơn. Hầu hết mọi người thích dùng cách đó, nhưng cậu muốn gọi sao cũng được.”
Điều đó có nghĩa là Nami thích gọi như vậy sao?
“Vậy tớ nên nói là chúng ta đang làm tình thay vì quan hệ tình dục à?” Anh hỏi một cách thản nhiên.
Nghe vậy, cô cứng đờ người, nhìn anh đầy sửng sốt và không thể tin nổi.
'Cậu ấy vừa nói…'
“Cái gì?!” Cô thốt lên, cảm giác cả cơ thể như bốc cháy.
Cô chắc chắn rằng anh không hiểu ý nghĩa ẩn sau lời nói đó, nhưng có ai đánh thuế giấc mơ chứ?
(T/N: Trong tiếng Việt thì không thấy khác nhau lắm, nhưng trong tiếng Anh làm tình là "make love", kiểu nó tình cảm hơn nhiều so với "have sex" - chỉ đơn thuần là quan hệ.)
“Luffy, cậu… nếu cậu nói vậy…”
Anh chẳng hiểu gì cả. Thay vào đó, anh bắt đầu xoa những vòng tròn nhẹ nhàng lên hông cô, khiến cô quên sạch điều mình đang định nói.
“Cậu… ừm…” Nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, đôi mắt cô trở nên nặng trĩu. Khi khuôn mặt anh tiến gần hơn, cô thì thầm bên môi anh. “Cậu không thể gọi như vậy được.”
Thay vì lùi lại, Luffy xoa hông cô mạnh hơn, thỉnh thoảng ngón tay anh trượt xuống dưới đường viền váy của cô.
“Tại sao?” Anh lẩm bẩm, cảm thấy như bị say mê bởi sự gần gũi của đôi môi cô.
“Vì chúng ta không…”
‘Chúng ta không yêu nhau.’
Nami dừng lại. Vì cô đang yêu anh, nhưng Luffy thì…
Liệu cô có nên nói ra không?
Trong cơn tuyệt vọng, cô nhìn chằm chằm vào anh, mũi họ khẽ chạm vào nhau, cả hai đều khao khát nụ hôn khiến họ run rẩy vì phấn khích. Củng cố ý chí của mình, cô thì thầm, “Cậu không yêu tớ theo cách đó.”
Trong mắt anh lóe lên điều gì đó. Một thứ mà cô không thể xác định được.
Luffy im lặng một cách bất thường khi nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh không… đồng tình sao?
Nami cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
‘Sao cậu ấy không nói gì cả???’
Cảm thấy khao khát, cô siết chặt vòng tay quanh cổ anh, kéo anh lại gần hơn một chút.
Nhưng anh vẫn không đáp lại.
Lý do là vì Luffy không muốn trả lời. Liya đã nói với anh rằng anh phải chắc chắn trước khi nói bất cứ điều gì, vì vậy anh chỉ im lặng. Anh không muốn nói rằng mình không yêu cô, bởi nếu anh thực sự yêu thì sao? Khi đó, anh sẽ trở thành kẻ nói dối.
Vì vậy, anh chọn hôn cô thay vì trả lời. Anh lao tới, ép môi mình lên môi cô. Qua hàng mi khẽ rũ, anh nhìn cô, chờ đợi đôi mắt cô khép lại.
Hầu như không chút do dự, mắt cô dần nhắm lại, hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác phấn khích đang dâng trào trong lồng ngực.
Khi thấy cô nhắm mắt, tim anh siết lại. Ngay sau đó, anh cũng nhắm mắt, kéo hông cô sát vào phần thân dưới của mình.
Cô quyến rũ vòng tay qua cổ anh chặt hơn, ép sát ngực trần của họ vào nhau. Đây như một lời nhắc nhở ngọt ngào rằng cô đang không mặc áo.
Rõ ràng là vật cương cứng của anh đang áp vào cô. Sao anh có thể quên nó lâu đến vậy?
Mỗi lần mọi chuyện trở nên nóng bỏng hơn, họ lại bị phân tâm. Nhưng lần này thì không. Vì một lý do nào đó, Luffy cảm thấy vô cùng có động lực, như thể anh có tất cả năng lượng trên thế giới. Hy vọng anh sẽ không ngất sau khi ngủ với cô, vì vẫn còn vài người lạ trên thuyền mà anh cần phải đối phó.
Khi anh bất ngờ làm nụ hôn trở nên sâu hơn, cơ thể cô lập tức phản ứng. Cô ép sát mình hơn vào ngực anh, cảm thấy như bị thiếu thốn sự đụng chạm của anh.
Đúng là cô rất thích hôn anh, nhưng khoảng thời gian chỉ hôn nhau như vậy đã quá dài. Cô muốn nhiều hơn nữa. Nhiều hơn rất nhiều.
Mặc dù anh không nghe thấy cô nói, nhưng anh hoàn toàn đồng ý.
Anh cứng đến mức bắt đầu thấy đau.
Những nụ hôn nóng bỏng này không còn đủ nữa.
Anh tách ra, thở dốc. Một sợi nước bọt mỏng nối giữa đôi môi của họ, khiến anh như bị mê hoặc.
Từ môi cô, anh dời ánh mắt để ngắm nhìn toàn bộ biểu cảm của cô. Làm vậy, anh cảm thấy ngón tay mình siết chặt hông cô hơn một chút.
Cô trông thật… thật…
Anh cũng không biết nữa! Tất cả những gì anh biết là anh không thể rời mắt khỏi cô. Nó giống như nhìn chằm chằm vào món ăn ngon và không thể dời ánh nhìn. Thực ra, cô còn trông ngon hơn cả đồ ăn. Điều đó trước giờ anh chưa từng nghĩ là có thể.
Nuốt khan, anh nới lỏng tay đang giữ hông cô rồi trượt lên eo cô. Khi đôi tay đã ôm trọn eo cô, anh nhấc bổng cô khỏi mặt đất và đặt cô lên vai mình như thể đang vác một bao khoai tây.
Cô kêu lên đầy kinh ngạc, hơi xấu hổ vì cách anh đang bế mình.
"Luffy! Cậu đang làm gì — " Cô ngừng giữa chừng khi anh bắt đầu đặt cô xuống giường.
‘Ồ…’
Đó không phải là cách bế lãng mạn gì, nhưng cô nên biết ơn vì anh không thả cô xuống giường một cách thô bạo. Như vậy sẽ vô cùng xấu hổ.
Khi cô ngồi trên tấm nệm, hai chân gập sang một bên, cô ngước lên nhìn anh.
Anh không còn nhìn cô nữa, thay vào đó, anh bận rộn tháo dây quanh cổ để gỡ chiếc mũ của mình.
Anh đặt nó lên tủ đầu giường của cô, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt cô một lần nữa.
Cô đỏ mặt trước ánh mắt đột ngột đó, cảm thấy vô cùng trần trụi dưới ánh nhìn mãnh liệt của anh.
Khi ánh mắt anh lướt xuống cơ thể cô, cô cảm thấy thôi thúc muốn che đi phần ngực trần của mình. Và cô đã làm thế.
Ánh mắt của Luffy lập tức quay lại nhìn cô, rõ ràng không hài lòng với hành động đó.
Cô tránh ánh mắt anh, mặt đỏ bừng dưới cái nhìn soi xét của anh.
Khi cảm nhận được chiếc giường lún xuống, báo hiệu anh đang tiến lại gần, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô cũng không rõ tại sao mình lại tỏ ra ngượng ngùng như vậy. Họ đã trải qua chuyện này vài lần rồi mà.
Có lẽ vì cô cảm thấy có điều gì đó khác lạ ở anh. Nhưng cô không biết đó là gì.
Luffy nắm lấy cánh tay mà cô dùng để che ngực, hay đúng hơn là cố gắng che, và từ từ kéo nó ra, một lần nữa để lộ cô trước mắt anh.
Nhưng thay vì nhìn vào ngực cô, ánh mắt anh lại tập trung vào khuôn mặt cô với một cái bĩu môi nhẹ. "Sao cậu lại che? Tớ đã nhìn thấy rồi mà," anh nói với giọng điệu trẻ con, hoàn toàn trái ngược với hành động của mình.
Mặt đỏ bừng, cô mím môi, từ chối nhìn anh. "Tớ không biết nữa."
"Vậy chúng ta tiếp tục nhé?"
Anh tiến lại gần cô trên giường, khiến cô xấu hổ đến mức nghiến răng.
"Được rồi! Đừng hỏi nữa!" Cô thì thầm hét lên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Luffy dường như nhận ra sự lưỡng lự của cô, nên anh nắm lấy hai bên mặt cô và ép cô phải nhìn về phía mình.
Mắt cô mở to.
"Như vậy tốt hơn rồi." Anh cười toe toét.
Lông mày cô khẽ giật lên phản ứng lại. Anh dễ thương quá mức.
Khi anh nâng niu khuôn mặt cô, cô cảm thấy trong dạ dày như có hàng ngàn cánh bướm bay loạn. Không báo trước, anh nghiêng người tới, đặt đôi môi ướt át của mình lên đôi môi sưng đỏ của cô trong chỉ một giây, rồi lại rút ra với nụ cười toe toét vẫn hiện trên khuôn mặt.
Cô chỉ biết nhìn anh, không biết phải làm gì với cơ thể mình.
Mọi thứ cứ như ngẫu nhiên. Cứ mỗi lần mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn, lại có gì đó xảy ra phá hỏng bầu không khí. Như cô gái kia xen vào, hay những thay đổi tâm trạng bất chợt của Luffy.
Lần này họ thực sự sẽ làm chuyện đó sao?
Cô nuốt khan, cảm thấy lo lắng.
Anh trông thật bình thường. Không phải là gợi cảm, mà là đáng yêu. Nụ cười nhỏ trên môi cùng cách anh nâng niu khuôn mặt cô.
Điều đó khiến tim cô đập thình thịch, nhưng theo một cách ngây thơ nào đó.
Ý cô là, cô chắc chắn thích những hành động như vậy của anh, nhưng ngay lúc này… ngay lúc này cô sắp hét lên vì bực bội rồi. Cô chắc chắn rằng mình ướt hơn bao giờ hết trong đời, vậy mà người đàn ông trước mặt lại không làm gì cả.
Thực ra, cô cũng đâu có làm gì để thay đổi tình hình.
Chẳng phải cô đã nói mình sẽ khiến anh phải cầu xin sao? Tư duy đó biến đi đâu mất rồi?
Có lẽ ngay khi anh cởi áo cô, tất cả sự tự tin của cô cũng bay biến theo.
Nhưng điều đó không quan trọng. Bây giờ không phải lúc để ngại ngùng! Nami là kiểu người luôn nói rõ điều mình muốn, và đó chính xác là điều cô định làm.
“Luffy.” Cô nói đầy tự tin, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh. “Cậu có thể…” Trái tim cô đập thình thịch. Cô cố nuốt trọn sự lo lắng của mình, nhưng khi câu nói bật ra… “C-cậu có thể chạm vào tớ được không…”
‘Wow.’
Đó chắc chắn là màn thể hiện sự tự tin tệ nhất từ trước đến nay.
Thấy nụ cười của Luffy càng rộng hơn, sự xấu hổ của cô tăng gấp mười lần. Để đáp lại yêu cầu của cô, anh bắt đầu nghiêng người về phía trước một lần nữa.
Ngay lập tức, cô nhắm chặt mắt.
Thay vì một nụ hôn trên môi, cô lại cảm thấy... hoàn toàn không có gì?
Tò mò, cô hé mắt nhìn anh, mở mắt ra để xem lý do vì sao anh lại chần chừ.
Biểu cảm nghi hoặc trên gương mặt anh là điều cô hoàn toàn không ngờ tới.
“Luffy?” Cô thắc mắc, bối rối.
Anh đặt một tay lên đùi cô, trông như đang suy nghĩ rất sâu.
Cô khẽ căng người trong một thoáng trước khi quen dần với cảm giác ấy.
Đôi mắt anh dõi theo bàn tay mình khi nó nhẹ nhàng vuốt ve chân cô.
“Thế nào?” Anh hỏi, càng làm cô thêm bối rối.
Đôi mày cô nhíu lại. “Hửm?”
Ánh mắt anh quay lại nhìn cô, như chờ đợi một câu trả lời. “Tớ nên chạm vào cậu thế nào?” Anh giải thích rõ ràng hơn.
Nami cảm nhận được hơi nóng lan tỏa khắp người. Cô khẽ khép hai đùi lại để xoa dịu cơn đau nhức giữa hai chân, nhưng hành động ấy chỉ khiến cô run lên vì kích thích.
“T-thế nào?” Cô lặp lại, không chắc nên trả lời thế nào.
Với vẻ mặt quyết tâm, Luffy nghiêm túc gật đầu. “Sanji đưa cho tớ một cuốn sách tranh, tớ đã xem qua, và nó có vẻ rất khác so với những gì chúng ta thường làm.”
Khuôn mặt Nami đỏ bừng lên. “Sách… sách gì cơ?!” Cô nhanh chóng hỏi, kinh hãi trước những hình ảnh mà anh có thể đã xem qua.
Luffy ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, suy nghĩ. “Ờ… tớ không nhớ tên, nhưng nó nói về tình dục.”
Miệng Nami há hốc, sững sờ trước việc Sanji đưa cho Luffy một cuốn sách như vậy.
Nhưng khoan đã...
Tại sao Sanji lại đưa sách về chuyện đó cho Luffy!?
“Tại sao anh ấy lại-” Cơ thể Nami cứng đờ.
‘Sanji-kun biết rồi, phải không?’
Luffy chớp mắt nhìn cô. “Tớ chưa nói à? Sanji biết rồi mà.” Anh cười khúc khích, gãi má một cách ngượng nghịu. “Hehe, lỗi của tớ.”
Nami nhìn anh với ánh mắt phàn nàn nhẹ. “Lần sau đừng có quên.”
Luffy phớt lờ cô, tiếp tục câu chuyện. “Dù sao thì, trong đó có mấy thứ kỳ lạ lắm. Ý tớ là, trang đầu tiên thì giống như cách bọn mình thường làm, nhưng sau đó…” Luffy né tránh ánh nhìn của cô, trông có vẻ không thoải mái. “Có mấy… tư thế kỳ quặc và-” Ánh mắt anh lướt qua cô trong giây lát trước khi vội vàng dời sang chỗ khác trong phòng.
Mặc dù ngượng ngùng, Nami không thể không cảm thấy tò mò. Rốt cuộc điều gì có thể khiến Luffy hành xử như vậy.
“Là gì thế?” Cô cất tiếng chậm rãi.
Luffy vô thức xoa nhẹ vòng tròn trên đùi cô, nuốt nước bọt, trông rõ ràng là căng thẳng.
“Người đàn ông trong cuốn sách… anh ta đã…” Luffy nhìn quanh phòng, như thể ai đó đang nghe trộm. Khi quay lại nhìn cô, anh nghiêng người tới thì thầm, khiến cô càng thêm tò mò.
Cô cũng nghiêng người về phía trước, hơi quay đầu để anh có thể tiếp cận tai mình.
Hơi thở của anh phả nhẹ lên vành tai cô khi anh nói: “Thay vì đưa thứ đó vào bên trong cô ấy, anh ta... anh ta dùng miệng.”
Mặt Nami lập tức đỏ bừng. Nhanh chóng, cô lùi lại, đưa tay lên che tai bên vừa nghe thấy câu nói đó.
“C-CÁI GÌ?!” Cô lắp bắp, cảm giác tim đập thình thịch trước hàm ý đó.
Luffy gật đầu lia lịa vì anh cũng phản ứng tương tự khi lần đầu nghe về chuyện này. “Đúng không! Anh ta liếm cái nút nhỏ của cô ấy, rồi một lát sau lại đưa lưỡi vào-”
Nami nhắm chặt mắt. “DỪNG LẠI!” Cô yêu cầu, quá xấu hổ để nghe phần còn lại.
Đó là vì cô đã biết một chút về hành động đó. Khi lần đầu đọc về nó, cô mới mười tám tuổi. Nó khiến cô cảm thấy hơi ghê tởm, nên cô chưa bao giờ mơ mộng hay thậm chí nghĩ đến nó.
Nhưng mà...
Cô từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của thuyền trưởng. Chậm rãi, ánh mắt cô trượt xuống, chăm chú quan sát đôi môi đỏ ửng của anh.
Anh dùng miệng? Ở chỗ đó? Điều đó thật sự… thật sự là...
Hình ảnh anh nắm chặt đùi cô, mút lấy điểm nhạy cảm của cô chợt lóe lên trong đầu Nami.
Cô đỏ bừng mặt, quay phắt đầu về phía ngược lại với anh.
Giờ cô hoàn toàn đang tưởng tượng về nó.
Sự thật rõ ràng rằng cô thích ý tưởng này khiến cô vô cùng bối rối. Ngay cả Luffy dường như cũng thấy kỳ lạ về điều đó.
Hoặc ít nhất cô đã nghĩ vậy.
"Muốn thử không?" Anh hỏi, khiến mắt cô trợn tròn như muốn rớt ra khỏi hốc.
Cô liếc nhìn anh qua khóe mắt. “C-Cái gì?” Cô hỏi, như thể sợ hãi trước ý tưởng đó. Cô cố lờ đi sự thật rằng một tia phấn khích đã lóe lên từ sâu bên trong mình.
Luffy tiếp tục vuốt ve đùi cô, lần này ý thức rõ hành động của mình. Sự mãnh liệt đó khiến cô run rẩy và một lần nữa ép chặt hai chân lại. Khi cô làm vậy, môi âm đạo kẹp lấy điểm nhạy cảm, truyền những đợt khoái cảm chạy khắp cơ thể. Cơ thể cô như đang gào thét, bảo cô làm lại lần nữa. Thế là cô lại ép chặt hai chân, cố giấu hành động đó khỏi Luffy, người vẫn đang chăm chú nhìn cô.
Miệng cô xuýt nữa mở to ra, thể hiện rõ sự kích thích của mình, nhưng cô đã kịp giữ lại trước khi điều đó xảy ra. Thay vào đó, cô chọn cách lén lút tự làm thỏa mãn bản thân trong khi vẫn nhìn thẳng vào mắt Luffy.
Còn Luffy, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Thật ra, anh rất muốn thử dùng miệng với cô. Trước đây anh chưa từng nghĩ đến việc làm điều đó với một cô gái, nên bây giờ anh không thể ngừng tò mò không biết Nami sẽ có mùi vị như thế nào.
Tim anh đập nhanh hơn vì hồi hộp, hy vọng cô sẽ đồng ý với lời đề nghị của mình.
Vì vậy, anh tiếp tục vuốt ve đùi cô để giết thời gian. Tuy nhiên, khi nghĩ kỹ lại… cô bắt đầu trông có vẻ kỳ lạ. Đôi mắt cô dường như ánh lên vẻ gì đó khó tả, còn đôi môi thì run rẩy. Dưới lòng bàn tay, anh có thể cảm nhận được đùi cô lúc thì căng cứng, lúc lại thả lỏng. Điều này khiến anh vô cùng bối rối.
Luffy nhíu mày, không hiểu biểu cảm trên gương mặt cô. Nó khá giống với vẻ mặt cô thường làm khi anh chạm vào cô.
'Nhưng mà mình đâu có chạm vào cô ấy?'
Ánh mắt anh hạ xuống đùi cô, nơi anh đang vuốt ve. Có phải cô đang phản ứng như vậy chỉ vì anh chạm vào chân cô sao?
Để thử nghiệm, Luffy rút tay lại. Khi cô không dừng những cử động kỳ lạ của mình, anh lại nhìn thẳng vào cô.
"Nami?" Anh cất tiếng hỏi.
Nhìn thấy cơ thể cô run rẩy phản ứng, Luffy chớp mắt đầy tò mò.
Bây giờ với sự quan tâm lớn hơn, anh quan sát cô thật kỹ, cẩn thận theo dõi ngôn ngữ cơ thể của cô.
Càng nhìn, anh càng cảm thấy hứng thú.
Những cử động của cô có gì đó kỳ lạ nhưng cuốn hút. Chiếc váy của cô bị kéo lên tận đùi, mỗi lần cô thả lỏng chân lại để lộ thoáng qua chiếc quần lót bên trong.
Nước bọt trong miệng anh bất ngờ nhiều hơn khiến việc nuốt trở nên khó khăn.
Chỉ cần nhìn đôi chân cô thôi cũng đủ khiến anh phấn khích. Càng nhìn lâu, cơ thể anh càng căng cứng. Luffy khẽ dịch chuyển vị trí ngồi, khao khát được chạm vào cô, nhưng lại kiềm chế vì anh vẫn đang tận hưởng cảnh tượng trước mắt.
Nami nhắm chặt mắt khi tiếp tục hành động của mình. Thành thật mà nói, cô muốn nhiều hơn thế, nhưng cô không thể tự ý chạm vào bản thân ngay trước mặt anh... đúng chứ?
Trong vô thức, miệng cô hơi hé mở và một tiếng rên nhẹ, gần như không thể nghe thấy, thoát ra từ đôi môi.
Cô sững người, cơ thể run rẩy vì khao khát, nhìn phản ứng của thuyền trưởng. Và đúng như dự đoán, anh đã nghe thấy.
Đôi mắt anh mở to đến mức không thể nhầm lẫn được. Cô lại rùng mình, khát khao được tiếp tục hơn bao giờ hết.
Cô chắc chắn rằng sắc đỏ trên mặt mình vẫn chưa biến mất. Nếu có, thì chỉ có thể đỏ hơn trước mà thôi.
Đôi mắt cô mờ mịt vì khao khát. Cô thấy anh điều chỉnh tư thế ngồi, khiến ánh nhìn của cô chuyển xuống phần dưới cơ thể anh. Khi nhìn thấy phần nhô lên rõ ràng trong quần soóc của anh, bên trong cô nhói lên một cách mãnh liệt.
Việc cô chăm chú nhìn vào chỗ đó của anh khiến anh nuốt khan.
'Cô ấy muốn mình chạm vào cô ấy, đúng không?' Anh thầm nghĩ.
Với rất ít khả năng kiềm chế, anh cảm thấy bản thân như bị hút về phía cô.
Đặt lòng bàn tay lên đùi cô, anh cúi người xuống để dễ dàng tiếp cận đôi môi của cô hơn.
Hơi thở của Nami nghẹn lại vì sự gần gũi này, nhưng ngay lập tức cô để anh kết nối đôi môi họ, lưỡi cô tìm đến trong miệng anh.
Ngay lập tức, một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cô và vì khao khát được gần gũi anh hơn, cô nhích người về phía anh trên giường.
Luffy không hoàn toàn nhận thức được những gì cô đang làm, bị lạc lối trong cảm giác khoái lạc thuần túy mà lưỡi cô mang lại.
Khi cô rút lưỡi về và nhẹ nhàng mút lấy môi dưới của anh, một tiếng rên trầm thấp vang lên từ lồng ngực anh. Cô cắn nhẹ môi anh bằng răng rồi thả ra, khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn. Khi cô rời khỏi với đôi mắt mơ màng, Luffy cảm thấy cánh tay mình đã tự động giơ lên để kéo cô quay trở lại vào vòng tay anh.
Đầy mê hoặc, cô đặt cả hai tay lên vai anh, nâng người lên bằng đầu gối rồi bò lên đùi anh.
Ban đầu, Luffy nhíu mày, nhưng khi cô hạ mình xuống khu vực đang căng cứng của anh, một tiếng rít khe khẽ thoát ra khỏi môi. Mặc dù cảm giác rất dễ chịu, nhưng sự gò bó trong chiếc quần khiến anh cảm thấy hơi đau.
Anh nắm lấy eo cô và nhấc cô lên một chút để giảm bớt áp lực.
“Na-Nami,” anh thở hổn hển, chạm phải ánh mắt bối rối của cô. “Chật quá,” anh nghiến răng, cảm giác đau nhói ngày càng mạnh, như thể anh sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Ban đầu cô có vẻ hơi bối rối, nhưng sau đó nhanh chóng gật đầu như đã hiểu.
Nami đặt cả hai đầu gối lên hai bên đùi anh, khiến anh nhắm chặt mắt lại. Anh thực sự rất muốn chạm vào cô.
Khi cô vòng tay quanh cổ anh và luồn tay vào đường chân tóc phía sau gáy, Luffy run lên vì khoái cảm.
Hạ mình xuống gần tai anh, cô thở ra một hơi nóng bỏng khiến anh siết chặt eo cô một cách tuyệt vọng.
Cô khẽ lướt môi qua vành tai anh để truyền đạt một mệnh lệnh quan trọng. “Vậy thì cởi ra đi,” cô thì thầm, khiến anh thở hắt ra một hơi nặng nề.
“Quần tớ à?” Anh hỏi, hơi thở gấp gáp.
Nami gật đầu, áp má vào anh, đồng thời luồn những ngón tay lên sau đầu anh và nhẹ nhàng kéo tóc anh.
Luffy nhanh chóng rời tay khỏi eo cô để loay hoay với nút quần.
Anh nuốt xuống cục nghẹn đang lớn dần trong cổ họng, không thể tập trung được.
Nami dường như nhận ra anh đang gặp khó khăn, nên cô lùi lại để tạo không gian cho anh cởi đồ.
Đôi tay của Luffy run rẩy khi anh gỡ nút quần. Khi nắm lấy khóa kéo, anh lập tức kéo xuống, toàn thân run lên khi thấy nó uốn cong qua chỗ phồng lên.
Anh có thể cảm nhận ánh mắt của Nami đang dán chặt vào mình, khiến anh càng thêm bồn chồn muốn tháo thứ quái quỷ đó ra ngay lập tức.
Luffy luồn tay quanh cạp quần và lập tức kéo nó xuống.
Nami kiên nhẫn chờ anh cởi bỏ lớp vải cuối cùng, cố kiềm chế để không ép hai đùi mình lại với nhau.
Khi phần đàn ông trần trụi của anh lộ ra, cô cảm thấy miệng mình khô khát, còn cơ bụng thì co thắt.
Họ bắt đầu hôn nhau ngoài kia khoảng nửa tiếng trước. Nói cách khác, giờ cô đang cảm thấy cực kỳ khát khao.
Ngay khi Luffy thả chiếc quần đùi xuống sàn, Nami lao vào anh, ép sát ngực mình vào ngực anh và lướt môi mình lên môi anh.
Anh đáp lại bằng nụ hôn vụng về, vòng tay ôm lấy eo cô, siết chặt cô vào lồng ngực mình, khẽ rên rỉ khi cảm nhận được đầu ngực cô cọ vào da anh.
Mặc dù anh rất thích cảm giác đó, nhưng sự cương cứng của anh lại cảm thấy bị bỏ rơi nghiêm trọng. Vì vậy, anh hạ một tay xuống lưng dưới của cô, ngay dưới vòng ba, và đẩy cô áp sát vào mình.
Miệng anh bật mở, và một tiếng rên khàn khàn vang lên bên tai cô.
Âm thanh ấy khiến cô run rẩy, nhắc nhở cô rằng mình đã sẵn sàng cho anh đến nhường nào.
Khi anh tiếp tục cọ xát mình vào bụng cô, hơi thở của Nami khựng lại, tay kéo mạnh tóc anh hơn trước.
Luffy đặt cằm lên vai cô, siết chặt cô một cách dữ dội khi anh nhấn hông mình vào cô.
“N-Nami,” anh nghiến răng.
Nó...
Nó vẫn chưa đủ. Anh cần nhiều hơn nữa. Thật lòng mà nói, anh không chắc điều gì sẽ là đủ. Với mức độ ham muốn hiện tại, anh sợ mình có thể làm gì đó quá mạnh. Giống như tối qua, khi anh vô tình khiến cô bầm tím.
Luffy rên rỉ khi cảm nhận được phần đầu chạm nhẹ vào làn da mềm mại trên bụng cô. Cảm giác thật tuyệt vời, nhưng vẫn chưa đủ. Sự hòa trộn giữa khoái cảm và bực bội đang khiến anh phát điên.
Người phụ nữ trên người anh cũng đang ở trong trạng thái tương tự, nhưng cô bực bội nhiều hơn là bất cứ thứ gì khác. Cảm giác anh chạm vào cô bằng phần đó thật nóng bỏng, nhưng điều đó chẳng giúp gì trong việc làm dịu sự khao khát đang bùng cháy trong cô.
Khi cô cố gắng rời khỏi anh, cô không thể, vòng tay của anh giữ chặt cô tại chỗ khi anh tiếp tục cọ xát vào cô.
Mặt cô đỏ bừng. “Luffy.” Cô gọi tên anh bằng giọng nhẹ bẫng, chỉ làm cho tâm trí rối bời của anh thêm hỗn loạn.
“Ch- chết tiệt!” Anh nghiến răng. Như vậy vẫn chưa đủ, nhưng anh không thể ngừng lại được.
Nami đỏ mặt, cảm nhận được anh trở nên mạnh bạo hơn.
“L-Luffy?” Cô cất tiếng, không hiểu rõ mình đang khiến anh trở nên như thế nào.
Mỗi lần cô gọi tên anh, cảm giác khoái lạc lại chạy dọc khắp mạch máu của anh.
“Xin lỗi... Nami.” Anh nhắm chặt mắt, cố gắng hết sức để dừng lại. “Tớ... đang... cố.” Anh nghiến răng.
Nghe giọng nói kìm nén của anh, cơ thể cô lập tức phản ứng, khiến cô cảm giác như mình đang tan chảy.
"Tớ chỉ là — " Nami dừng lại, mắt mở to khi nhận ra tay anh bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn, chạm đến vòng ba của cô. "L-Luffy. Tớ cần — " Cô buột ra một tiếng rên nhỏ.
‘Cậu ấy... đang nắm lấy...’
Cô đặt cả hai tay lên vai anh, cố gắng kéo mình ra khỏi lồng ngực anh.
Khi làm vậy, cô ngồi xuống đùi dưới của anh, đỏ mặt tột độ khi anh kéo cô lại gần mình.
Anh bắt đầu hích hông, cần nhiều sự cọ xát hơn. Mỗi lần như vậy, đùi anh lại chạm vào lớp quần lót ẩm ướt của cô khiến mắt cô mở to.
Cảm giác đó làm miệng cô khô khốc. "Lu-fy," cô gọi khẽ, tay bấu chặt vào vai anh khi anh ấn bụng cô mạnh hơn vào phần thân nóng bỏng của mình.
"N-nhiều hơn," anh thì thầm khàn khàn bên tai cô, khiến sống lưng cô rùng mình.
"Để tớ... để tớ cởi... mnnn." Cô cố gắng khiến anh dừng lại, nhưng dường như anh đã không còn kiểm soát được hành động của mình nữa.
Khi tay anh siết chặt lấy cô, cô nhắm mắt thật chặt, thở gấp trước những cú thúc mạnh mẽ của anh.
"Chết tiệt! Ahh-" Những ngón tay anh bấu sâu vào làn da mềm mại nơi mông cô, khiến cô không kìm được mà rên lên một tiếng rõ lớn.
Những âm thanh của cô cùng với ma sát mãnh liệt đã khiến anh vượt qua giới hạn. Chỉ với vài cú thúc mạnh mẽ nữa, cô cảm nhận được chất lỏng nóng hổi tràn ra giữa hai cơ thể, bao phủ bên dưới ngực, bụng của cô, và cơ bụng của anh.
Trong khi anh còn thúc hông thêm vài lần nữa, cô đỏ mặt tột độ, nhận ra rằng anh vừa bắn ra khắp người cô.
Khi anh nới lỏng tay khỏi người cô, Nami từ từ nhấc mình ra khỏi ngực anh.
Trong lúc làm vậy, cô cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh. Và khi làm thế, một luồng khao khát trào qua cơ thể cô, nhói lên dưới làn da và lan tỏa từ sâu trong cơ thể.
Cô liếm môi.
Đầu của Luffy ngả ra phía sau, đôi mắt nhắm chặt khi anh cố gắng lấy lại hơi thở.
Mồ hôi khiến làn da anh lấp lánh dưới ánh trăng, làm cô không khỏi hé môi kinh ngạc.
Anh thực sự rất đẹp trai. Những tình huống như thế này càng làm điều đó trở nên rõ ràng hơn.
Ánh mắt cô rời khỏi khuôn mặt anh, bắt đầu lướt xuống cơ thể anh. Cô đỏ mặt khi nhìn thấy chất lỏng dinh dính đang chảy xuống giữa các khe cơ bụng săn chắc của anh.
Trong lúc để anh lấy lại hơi thở, cô nhấc mình khỏi đùi anh, nhanh chóng cởi phăng chiếc váy và chiếc quần lót ướt át một cách khó chịu.
Luffy có thể cảm nhận được cô đang dịch chuyển trên giường, nhưng anh vẫn nhắm chặt mắt.
Anh không cố ý làm vậy, nhưng khi cô lao vào anh, anh thật sự không thể kiềm chế được. Nhất là khi phải chịu đựng cơn cương cứng suốt ba mươi phút liền.
Khi ngồi đó trong dòng suy nghĩ của chính mình, Luffy nhận ra một điều kỳ lạ...
Anh... vẫn chưa thỏa mãn?
Thường thì sau khi đạt cực khoái, anh sẽ kiệt sức. Cảm giác thỏa mãn cũng ngập tràn. Nhưng mà —
Luffy mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình. Nhìn thấy cô cởi chiếc quần lót ra khiến máu trong người anh một lần nữa dồn xuống phía dưới. Tập trung vào khu vực giữa hai chân cô, anh nhận thấy cô ướt đẫm đến mức nào, điều này chỉ khiến ham muốn của anh dành cho cô càng bùng cháy hơn.
Cô ném những mảnh quần áo cuối cùng của mình xuống sàn, sau đó chạm phải ánh nhìn của anh.
Nami hơi bất ngờ khi bắt gặp anh đang nhìn mình với ánh mắt mãnh liệt đến mức cô giật mình một chút.
Luffy sau đó đưa tay lên vai, nắm lấy đường viền của chiếc áo sơ mi đỏ có khuy, rồi lột nó ra khỏi cơ thể mình.
Nhìn anh cởi áo theo cách đó khiến bụng cô nóng bừng lên.
Cứ như thể anh đang ngầm nói với cô rằng anh vẫn chưa xong... điều đó bằng cách nào đó lại khiến cô phấn khích.
Khi anh vô thức thả chiếc áo xuống sàn, cô cảm thấy tim mình rung động vì hưng phấn.
Không để lãng phí một giây nào, Luffy bò về phía cô.
Khi anh đến gần, cô lùi người về phía những chiếc gối, cảm nhận nhịp tim đập mạnh đến mức như vang dội trong tai.
Ánh nhìn chăm chú của thuyền trưởng càng trở nên mãnh liệt hơn khi anh tiến gần. Đôi mắt tối sầm của anh khiến da cô nổi lên từng đợt ớn lạnh.
'Cậu ấy đang định làm gì vậy?'
Cơ thể anh cúi xuống phía cô, buộc cô phải ngả người ra sau chống trên khuỷu tay, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Anh nắm lấy đầu gối cô, kéo chúng ra vừa đủ để anh chen vào giữa. Nhưng anh không dừng lại ở đó, thực tế là anh đặt cả hai tay hai bên cô, giam cô vào tầm với của mình, sau đó tiếp tục thu hẹp khoảng cách cho đến khi cô nằm hẳn xuống gối.
Nhịp đập trong tim cô trở nên dồn dập hơn. Anh không hề rời mắt khỏi cô.
Người đàn ông vui vẻ thường ngày mà cô vẫn quen thuộc dường như hoàn toàn biến mất.
“Luffy?” Cô thì thầm, tự hỏi liệu anh có ổn không.
Đáp lại, anh đặt một tay lên hông cô, khiến cô khẽ thốt lên một tiếng.
Thành thật mà nói, cô chính là người đã bắt đầu mọi chuyện. Chính nụ hôn của cô ở bến tàu lính đã châm ngòi cho điều này. Vì vậy, cô có quyền cảm thấy đôi chút tự hào, đúng không?
Khi tay anh lướt qua hông cô, chạm nhẹ vào đùi, mí mắt cô dần khép lại, cảm giác trở nên nặng trĩu. Trong một nỗ lực tuyệt vọng để đưa ra gợi ý, cô mở rộng đùi mình cho anh.
Nếu không phải vì yết hầu của anh chuyển động lên xuống, có lẽ cô đã không biết liệu anh có nhận ra hay không.
Anh nhận ra.
Tất nhiên là anh nhận ra.
Dù trông anh có vẻ khá bình tĩnh, nhưng thực chất anh đang kìm nén. Kìm nén bởi anh sợ lần trước mình đã hơi thô bạo. Anh chỉ muốn chắc chắn rằng lần này sẽ làm theo cách mà cô không bị tổn thương.
Thật khó để kiềm chế bởi cô trông quá mong manh, yếu đuối.
Khi nhìn vào ánh mắt mê hoặc của cô, Luffy rùng mình.
‘Bình tĩnh. Bình tĩnh. Bình tĩnh.’
Mặc dù anh không ngừng tự nhủ như vậy, nhưng anh vẫn bị cô cuốn hút. Thật gần như không thể cưỡng lại.
Khi lòng bàn tay cô đặt lên vai anh, xoa nhẹ một cách đầy gợi ý, anh nhắm mắt chặt lại.
Không được.
Đúng vậy, hoàn toàn không thể kìm chế. Đặc biệt là khi cô làm những việc như thế này.
“Luffy.” Cô khẽ gọi, nâng đùi lên chạm nhẹ vào hông anh. “Tớ sẵn sàng rồi.”
Lông mày anh nhíu lại, vẻ đau đớn.
Làm sao anh có thể cưỡng lại được đây?
Rút ngắn khoảng cách, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Đáp lại, cô dịu dàng vòng tay qua cổ anh, khi anh tiếp tục hôn sâu, dần mất kiểm soát.
Hông anh hạ xuống, hướng đến nơi mà anh khao khát được bước vào.
Ngực hai người ép chặt vào nhau, khiến một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi anh.
Anh cảm thấy sự mất kiên nhẫn đang gặm nhấm mình.
Cơ thể mềm mại của cô, bộ ngực đầy đặn, và giọng nói rên rỉ ấy.
Dường như sợi dây tự chủ của anh sẽ đứt bất cứ lúc nào.
Đầu anh khẽ lướt qua những nếp gấp ướt át của cô, nói với anh rằng cô đã ẩm ướt đến nhường nào.
‘Bình tĩnh.’ Anh tự nhắc mình.
Lưỡi anh xâm chiếm miệng cô, không chút dịu dàng, trong khi tay anh vuốt ve đùi cô, cố gắng hết sức để không siết lấy cô.
Khi hôn cô, những ký ức về cả buổi tối lại tua lại trong tâm trí anh. Cuộc cãi vã giữa họ dẫn đến cuộc ân ái nồng nhiệt trong thư viện, sự xuất hiện của băng hải tặc Stripe, cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa Ragan và Nami, trò chơi mà Ragan suýt hôn Nami, tất cả mọi thứ.
Kể từ khi Ragan xuất hiện, Luffy luôn cảm thấy bất an. Bây giờ, khi có Nami trong tay, một điều gì đó trong tiềm thức anh đang gào thét. Nó đang bảo anh phải làm gì đó, nhưng anh không thể hiểu được đó là gì.
Cô ấy, bên cạnh ai khác... anh không thể chịu được. Cô ấy đáng lẽ phải là của anh, và chỉ của anh mà thôi.
Với những suy nghĩ này trong đầu, Luffy cọ xát thứ của mình vào những nếp gấp ướt át của cô, rùng mình vì khoái cảm.
Nami ngửa đầu ra khỏi môi anh, thở hổn hển, người khẽ uốn éo, nhẹ nhàng cầu xin anh tiến vào cô.
Điều đó làm tim anh thắt lại.
'Chỉ của mình mình.'
Cô ấy không được nói những lời như thế với bất kỳ ai khác.
Luffy sẽ không cho phép điều đó.
Lắc đầu xua tan những ý nghĩ, anh từ từ đưa mình vào trong cô, nghiến răng lại vì cảm giác mãnh liệt lan tỏa qua từng sợi dây thần kinh trong cơ thể.
Về phần Nami, cô buông tay khỏi vai anh và nắm lấy ga giường bên dưới mình. Cảm giác lần này mãnh liệt hơn bình thường, nên cô không muốn để lại những vết cào khó coi trên cơ thể anh, vì cô có thói quen xấu là hay cào khi quá kích động.
Anh tiến vào trong cô một cách dễ dàng, người run lên vì cảm giác ướt át bao bọc lấy mình.
Với một cú thúc hông mạnh mẽ, anh tiến sâu vào bên trong cô, khiến đầu cô ngửa ra, mắt hướng lên trần nhà.
Luffy không cho cô thời gian để thích nghi. Không đời nào.
Với sự khao khát, anh rút hông ra rồi lao mạnh về phía trước, rên rỉ trước cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Miệng Nami hé mở khi anh bắt đầu tìm được nhịp độ thoải mái.
"Ahh," cô rên rỉ, hơi uốn cong lưng lên khỏi giường khi anh lấp đầy bên trong cô.
Rõ ràng là cô không còn khít chặt như trước nữa, và dòng dịch trơn khiến cô gần như không tạo ra ma sát nào.
Luffy cũng nhận ra điều này. Vì vậy, anh quyết định thử một trong những thứ anh đã thấy trong cuốn sách.
Nhanh chóng, anh nâng mình khỏi người cô và ngồi lên đầu gối. Người phụ nữ bên dưới nhíu mày khó hiểu trước hành động đó.
Anh không nói lời giải thích nào. Thay vào đó, anh nắm lấy mặt sau đầu gối của cô và móc nó quanh khuỷu tay mình.
Sau khi làm xong điều đó, Luffy nhìn chằm chằm vào thân hình trần trụi của cô, hoàn toàn bày ra trước mắt anh.
Anh không chắc tại sao trước đây mình chưa bao giờ thực sự nhìn cô khi làm tình. Cô trông thật tuyệt vời.
Thấy anh nhìn chằm chằm không chút che giấu, Nami bắt đầu cảm thấy hơi ngượng khi bị phơi bày như vậy. Thêm vào đó, tư thế này cũng hơi kỳ lạ. "Cậu đang làm gì thế — mmmnn," cô khẽ rên, cảm nhận được quy đầu của anh cọ xát dọc theo khe của mình.
Không một lời báo trước, anh đột ngột tiến vào bên trong. Ngay lập tức, anh có thể cảm nhận được sự khác biệt. Tư thế này chặt hơn, cảm giác mãnh liệt hơn.
Nami cũng cảm nhận được điều đó. Đôi mắt cô mở to, cơ thể run rẩy.
“Ahhh-Luf- gahh!” Cô hét lên, đầy khao khát và tuyệt vọng.
Khi anh đẩy sâu hơn, miệng cô há hốc. Mỗi lần anh di chuyển bên trong khiến cô quằn quại, không ngừng.
“Ahhhh!” Cô rên lớn, đến mức phải đưa tay bịt miệng lại trong khi anh tiếp tục ra sức tiến vào cô.
Mỗi lần anh đẩy vào, cô cảm thấy như anh đang truyền sinh lực vào cơ thể mình. Sức nóng tràn ngập bên trong cô. Cơn quặn thắt trong bụng. Tất cả đang nhấn chìm cô.
Những tiếng rên trầm thấp và hơi thở gấp gáp của anh khiến cơ thể cô run lên.
“Ghhh- Nami!” Anh rên rỉ, khiến cô mở hé mắt nhìn anh.
Khi làm vậy, cô cảm nhận được bên trong mình siết chặt lại. Đáp lại, anh run rẩy. Hàm răng nghiến chặt khi anh dùng nhiều sức hơn để đẩy vào.
Luffy không biết điều gì đang xảy ra với mình, nhưng thực sự anh cũng chẳng bận tâm.
Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy tất cả.
Đôi mắt anh lướt xuống hoa tâm của cô, nhìn thấy từng chuyển động khi phần thân của anh biến mất rồi lại hiện ra, bóng loáng trong chất dịch của cô. Thực sự nhìn thấy như vậy khác hẳn với chỉ cảm nhận hành động đó. Nhìn thấy chính mình tiến sâu vào cô khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác gì đó. Không hẳn là tự hào, nhưng… nhưng là một điều gì đó. Tất cả những gì Luffy biết là anh cảm thấy vui vì mình là người duy nhất mà Nami làm điều này cùng. Anh không thể tưởng tượng cảnh cô làm vậy với ai khác. Và khi ý nghĩ đó thoáng qua, anh nhận ra mình đẩy mạnh hơn một chút, thực sự khó chịu trước ý tưởng đó.
Khi anh thúc mạnh hơn, ánh mắt anh chuyển sang khuôn mặt cô để quan sát phản ứng; tuy nhiên, nhìn thấy tay cô che miệng khiến anh cau mày.
Anh cúi người về phía trước, làm căng chân cô trong quá trình đó, và tiếp tục những cú đẩy đều đặn.
Đôi mắt người phụ nữ mở to, và cả của Luffy cũng vậy.
'Nó chặt hơn sao?'
Mỗi lần tiến vào, anh lại rùng mình. Nhưng ngay cả trong tâm trí mơ hồ, anh vẫn cố vươn tay ra, nắm lấy tay cô và kéo nó khỏi miệng.
Đầu Nami xoay qua xoay lại. "K-Không -oahhh- tớ không thể-" Cô siết chặt ga giường bên dưới đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. "Không thể- AaH -giữ! Im lặng!" Cô nghiến răng, cảm giác bị áp đảo đến mức không thể im lặng được.
Luffy lắc đầu mạnh mẽ, cố gắng tập trung đủ lâu để nói thành lời.
Anh rút mình ra, rồi lại thúc mạnh vào, lặp đi lặp lại, kéo theo những tiếng kêu lớn từ cô gái.
"Vậy thì. Đừng." Anh nghiến răng. "Gahhh- CHẾT TIỆT!" Anh hét lên, cảm nhận sự siết chặt ở hông mình gia tăng gấp bội.
Cảm giác co thắt đầy khoái lạc thuần túy như chấn động toàn thân anh. Hình ảnh cô quằn quại bên dưới, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn theo từng cú đẩy, khiến anh cảm giác như bị say. Thậm chí đầu óc cũng trở nên choáng váng.
Để tăng cường cảm giác đó, anh cố gắng đẩy sâu hơn, tiến vào tận sâu bên trong cô, quy đầu chạm nhẹ vào tử cung.
Nami muốn hét lên, nhưng khi miệng cô mở ra, không một âm thanh nào thoát ra được. Cơ thể cô uốn cong, cảm giác khó tả ấy ùa đến, khiến các cơ co cứng lại và đôi chân run rẩy không ngừng.
Vì đây không phải là lần đầu tiên của họ, Luffy biết rằng việc cô run rẩy không phải là điều tồi tệ. Thực tế, đó là dấu hiệu cho thấy anh đang làm rất tốt. Vì vậy, anh duy trì nhịp độ đều đặn, đẩy sâu nhất có thể trong tư thế hiện tại, đảm bảo rằng anh cũng đưa cô chạm tới đỉnh cao mà anh đang hướng tới.
Cảm giác căng thẳng trong anh không hề biến mất. Trái lại, nó chỉ ngày càng tăng lên, khiến anh trở nên cuồng nhiệt hơn khi thúc mạnh vào cô. Anh không thể nào ngừng lại được.
Luffy thở hổn hển, cảm nhận mồ hôi chảy dọc cơ thể mình. “Gahhh, NAMI!” Anh rên rỉ, nhắm chặt mắt khi cảm thấy cơ thể cô siết chặt lại một cách rõ rệt.
“LUFFY! Tớ- Ahhhh!” Cô nắm chặt tấm ga trải giường, nâng nó lên khỏi nệm khi cơ thể run rẩy dữ dội, một làn sóng khoái cảm thuần túy và không thể diễn tả tràn qua cô. Cơ thể cô tê dại, chẳng cảm nhận được gì ngoài cảm giác thỏa mãn mãnh liệt khi anh đâm sâu vào cô.
Những giọt nước mắt chảy dài bên khóe mắt khi đỉnh điểm của khoái cảm dần tan biến. Từng chút một, cô bắt đầu lấy lại cảm giác trong cơ thể, để mình mềm nhũn và tan chảy vào ga giường.
Luffy nghiến răng khi cảm nhận được lượng chất lỏng bao quanh mình. Anh không thể diễn tả hết cảm giác thích thú trước sự ấm áp, trơn trượt ấy.
Anh ngửa đầu ra sau vì cảm giác choáng ngợp. Có vẻ như cô hơi lỏng hơn trước, nên anh bắt đầu nghiêng người về phía trước, nhận ra đó là cách tạo ra nhiều ma sát hơn.
Ngay khi làm vậy, anh lập tức tiếp tục những cú thúc mạnh mẽ, cảm giác gần đạt đến đỉnh điểm khiến sự tự chủ của anh gần như tan vỡ.
Cô hoa tiêu rên rỉ, run rẩy trong vòng tay anh.
Bàn tay anh đặt trên hông cô, giữ chặt khi anh dấn sâu vào. Cơ thể cô bật lên theo từng cú thúc, nên anh đảm bảo giữ chặt chân cô để cô không bị đẩy ra quá xa.
Quá muộn, anh nhận ra mình lại siết chặt cô lần nữa. Hàng lông mày anh nhíu lại vì hành động của chính mình. “Tớ... xin lỗi!” Anh cố gắng nói, dù không thể ngừng những chuyển động của mình.
Anh đang rất gần, rất gần.
Rồi, anh nhìn thấy ánh sáng trắng, cơ thể run rẩy khi mất hết cảm giác, và tâm trí anh trở nên trống rỗng.
Anh cảm nhận được hông mình khựng lại, và không theo ý mình, anh bắt đầu đâm sâu vào cô trong sự tuyệt vọng, phóng tất cả bằng chứng cho khát khao của mình vào nơi ấm áp của cô, kèm theo một tiếng rên lớn vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
Đầu anh gục xuống thấp khi anh nhấn sâu vào cô thêm vài lần nữa, cho đến khi từng giọt cuối cùng lấp đầy bên trong cô. Anh thực hiện cú thúc cuối cùng trước khi dừng hẳn.
Cảm giác như thể anh có thể bước đi trên không trung. Cảm giác đó, luôn luôn thật tuyệt diệu. Những giây phút ngất ngây ngắn ngủi đó thực sự là vài giây đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Anh vẫn không chắc điều gì có thể khiến cảm giác đó trở nên tuyệt vời đến vậy.
Một lúc sau, anh bắt đầu lấy lại ý thức, cho phép bản thân cảm nhận cơ thể một lần nữa.
Bàn tay anh nới lỏng sự siết chặt, dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên đầu gối cô trước khi nhẹ nhàng đặt nó trở lại trên tấm đệm.
Khi nhận ra mọi thứ vừa rồi thật mãnh liệt, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, tự hỏi liệu cô có ổn không.
Anh muốn hỏi nhưng-
Luffy nuốt khan.
Nhìn cơ thể cô nằm trên ga giường, thở dốc và ánh lên dưới lớp mồ hôi.
Anh…
Anh vẫn chưa xong.
Luffy tách hai đùi cô ra thêm một chút, để bản thân có thể cúi xuống gần hơn.
Người phụ nữ nhìn anh với ánh mắt lờ đờ, thở hổn hển trước sự mãnh liệt mà anh tỏa ra.
Với đôi mắt sụp mí và đôi môi sưng đỏ, Luffy thở ra những hơi nóng hổi ngay sát miệng cô, khiến cô run rẩy.
Cô khẽ gọi anh trong tiếng thì thầm, “Luffy?”
Người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm, cảm giác lồng ngực mình rung lên mạnh mẽ.
Tại sao anh lại bị cô cuốn hút đến vậy? Tại sao trái tim anh lại đau nhói mỗi khi ở bên cô?
Ban đầu, anh nghĩ đó là một căn bệnh. Có lúc anh còn nghĩ chính Nami là người đã lây nhiễm cho anh. Theo một cách nào đó, cô thực sự đã làm thế. Nhưng không phải là một căn bệnh. Không. Thứ cô gây ra cho anh phức tạp hơn thế rất nhiều.
Vì vậy, anh tập trung vào cảm giác đó thêm một chút, hy vọng có thể hiểu được nó là gì. Sau khi trò chuyện với Liya, anh thực sự mở mang tầm mắt về thế giới của tình yêu.
Ban đầu anh không hoàn toàn chắc chắn, nhưng anh không tìm thấy lời giải thích nào khác cho cảm giác đang sục sôi trong lòng, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đến lúc này, thật sự không thể phủ nhận nữa.
'Thì ra mình yêu cô ấy nhỉ?'
'...Thú vị thật.'
Anh nhìn sâu vào mắt cô, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc dâng lên trong lồng ngực.
Khi cô nhẹ nhàng đặt tay lên mặt anh, khẽ nâng má anh lên, anh hơi giật mình.
Cảm xúc dâng trào chỉ từ việc nhìn cô, quả thực gần như không thể tự nhiên.
Đôi mắt anh trở nên nặng trĩu, mong muốn được gần cô hơn nữa.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, rồi bắt đầu di chuyển đến má, hôn dọc lên tai cô. Cô khúc khích cười khi anh hôn lên đó, khiến một nụ cười cũng hiện lên trên môi anh.
Chỉ cần nghe cô cười, anh lại cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
Cô không cần ai khác để khiến mình vui vẻ, Luffy có thể làm điều đó. Cô không cần một người đàn ông nào khác chạm vào cô, vì Luffy sẽ lo tất cả. Anh sẽ trao cho cô bất cứ thứ gì trên đời. Kho báu? Anh có thể mang đến. Tiền bạc? Không thành vấn đề. Tình yêu? Anh đã trao cho cô rồi, dù cô có nhận ra hay không.
'Ồ, đúng vậy!'
Liya đã nói rằng anh nên nói với Nami khi chắc chắn đó là tình yêu. Anh cũng đã hứa với Nami trước đó rằng sẽ nói cho cô biết. Vậy nên, anh có thể nói với cô ngay bây giờ! Anh hoàn toàn chắc chắn đó là tình yêu. Không thể là điều gì khác được.
Khi anh nằm trên người cô, ôm cô thật chặt, anh cảm nhận được cánh tay cô quấn quanh mình, giữ anh gần sát cô.
"Nami," anh thì thầm vào tai cô.
"Hửm?" Cô khẽ đáp, vô thức dùng ngón tay vẽ dọc theo những khớp xương sống của anh.
"Cậu có biết tình yêu là gì không?" Anh hỏi một cách hờ hững.
Anh cảm nhận được bàn tay cô ngừng lại giữa chừng. "C-cái gì cơ?" Cô lắp bắp, bị bất ngờ bởi câu hỏi vô cùng thân mật.
"Ý tớ là, tình yêu lãng mạn ấy," anh giải thích rõ hơn.
Dưới thân anh, cô gái tròn mắt nhìn lên trần nhà, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
'Tại sao? Tại sao cậu lại hỏi điều này?'
"Luffy..." Trái tim cô đập mạnh đến mức không thể nào anh không cảm nhận được qua lồng ngực. "T-tại sao cậu lại hỏi tớ chuyện này?"
Luffy ngáp, chẳng hề cảm thấy ngại ngùng chút nào. Anh rúc vào hõm cổ cô, mỉm cười nhẹ khi hương thơm ngọt ngào len lỏi vào khứu giác.
"Tại sao à?" Anh lặp lại, hơi nhíu mày. "Không biết nữa. Chỉ là tò mò thôi." Qua lồng ngực, anh có thể cảm nhận được trái tim cô đang đập loạn xạ. Anh không thực sự hiểu tại sao, nhưng cũng bỏ qua chuyện đó. "Tớ chẳng biết gì về chuyện đó cho đến... ừm... có lẽ là hôm nay."
Đôi mắt Nami từ từ hướng về phía anh, nhưng tất cả những gì cô có thể thấy chỉ là làn da ở phần lưng trên của anh. Cô hoàn toàn không biết anh đang định nói gì, nhưng… nhưng cô cảm thấy thực sự háo hức. Tại sao Luffy lại đột nhiên bắt đầu nói về tình yêu?
Khi anh đề cập đến chuyện này lần đầu, cô lo sợ rằng bằng cách nào đó anh đã phát hiện ra rằng cô yêu anh. Nhưng rồi cô nhớ ra, đây chính là Luffy. Điều đó chỉ để lại một khả năng duy nhất.
Rằng anh…
Rằng anh đang…
Mặt Nami đỏ bừng, tim cô như ngừng đập một nhịp.
Luffy tiếp tục, "Rồi Liya, cô ấy đã dạy tớ tình yêu là gì."
Nghe đến đó, Nami cảm thấy tim mình đau thắt lại.
Rốt cuộc thì anh đang muốn nói gì đây?
Thay vì hy vọng, trái tim Nami dường như rơi xuống tận đáy dạ dày trong nỗi sợ hãi. Cô nhớ lại sự gần gũi giữa Luffy và Liya, dù họ chỉ mới gặp nhau một lần.
Luffy đang ám chỉ rằng, nếu anh thực sự đang ám chỉ điều gì đó, rằng anh yêu… Liya sao?
Điều đó không thể xảy ra được, phải không?
Càng nghĩ, Nami càng thấy điều đó có vẻ thực tế. Cô chưa bao giờ nghĩ Luffy là kiểu người dễ rơi vào lưới tình, đặc biệt chỉ sau một ngày, nhưng… Nami thật sự không biết nữa. Thời tiết còn dễ đoán hơn anh. Giá như cô có thể hiểu anh dễ dàng như việc đọc những dấu hiệu của thời tiết vậy.
Gương mặt cô xụ xuống khi một suy nghĩ khác lướt qua đầu.
Và đó là… khả năng rằng Luffy chỉ đang lợi dụng cô vì chuyện xác thịt.
Tim cô nhói đau.
Không thể nào như vậy được.
'Phải không?'
"Luffy?" Cô gọi, giọng khá trầm lặng. "Cậu… yêu cô ấy à?"
Trên vai cô, Luffy nhíu mày. Đôi mắt anh liếc sang một bên như đang suy nghĩ. "Hả? Ai cơ?"
Nami cau mày, cơn ghen tuông dâng trào, khiến làn da cô như bị kim chích và cảm giác nóng rực từ bên trong. "Liya," cô trả lời với vẻ khó chịu.
Điều đó chỉ khiến anh thêm bối rối. “Không. Tớ nên à?” Anh hỏi, không hiểu vì sao Nami lại nghĩ như vậy.
Cô chớp mắt.
‘Hả?’
Cô đã… sai sao?
Vậy thì anh đang mong muốn đạt được điều gì khi nhắc đến chuyện này?
Luffy chống tay nâng người lên để nhìn xuống cô.
Chạm phải ánh mắt anh, mặt cô đỏ bừng, chợt nhớ ra rằng cả hai vẫn đang trần như nhộng. Đồng thời, cô vẫn hoàn toàn rối bời.
Luffy mỉm cười dịu dàng, khiến lồng ngực cô ấm áp lạ thường.
Khi nhìn thấy vẻ quyến rũ trẻ trung của anh, mắt cô rung động và trái tim cô đập mạnh.
Cô thực sự không hiểu anh. Cách anh khiến cô lo lắng điên cuồng rồi giải tỏa mọi lo lắng của cô ngay lập tức khiến cô bối rối.
Luffy lùi lại xa cô để ngồi trên mép giường, không lâu sau cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của anh, đầy những vết xước. Những vết xước mà cô đã gây ra cho anh đêm qua.
Bất chợt, cô hiểu được cảm giác tội lỗi mà anh cảm thấy khi làm bầm chân cô. Nhìn thấy người mình yêu bị tổn thương vì mình là một cấp độ tội lỗi hoàn toàn khác.
Không phải là Luffy yêu cô đâu nhé!
Cô chỉ đang nói...
Nói chung là...
Ai cũng sẽ như vậy mà...
Nami thở dài.
Cô đúng là hết thuốc chữa rồi.
Để tiến gần lại anh hơn, cô trườn xuống giường. Anh vẫn ngồi ở mép, nhưng đang với tay nhặt quần áo dưới sàn.
Khi đã ở sau lưng anh, cô nhẹ nhàng vươn tay chạm vào những vết đỏ mờ nhạt.
Trên mỗi bả vai, những vết sẹo hình lưỡi liềm từ khi cô cắm móng tay vào anh đập vào mắt cô. Gương mặt cô nhăn lại vì cảm giác tội lỗi. Dù biết Luffy đã trải qua những điều tồi tệ hơn nhiều, nhưng điều đó cũng không làm cô bớt áy náy.
Sau khi Luffy tìm thấy quần áo của mình, anh ngồi thẳng lại, đột nhiên lại cao hơn cô. Người phụ nữ tiếp tục lướt ngón tay qua những dấu vết ấy.
Thuyền trưởng chỉ quay đầu sang một bên với vẻ thắc mắc. “Có gì trên lưng tớ à?” anh hỏi.
Để bày tỏ sự hối lỗi, cô nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên các vết sẹo. Sau khi rải những nụ hôn lên bả vai trái, cô chuyển sang bả vai phải, sẵn sàng dành tình yêu thương cho khu vực đó.
Khi cô rời khỏi, Luffy vặn người lại, bĩu môi nhìn cô. “Đừng làm thế!” Anh rên rỉ. “Tớ đã không muốn rời đi rồi, cậu làm vậy chỉ khiến nó khó khăn hơn thôi.”
Tim cô rung lên, và một nụ cười nhẹ nở trên môi.
Trời ạ, cô yêu anh nhiều đến thế.
Nami cắn môi, cố nhịn cười trước hành động trẻ con của anh.
“Nammiii,” anh than thở, chỉ khiến cô càng khó kìm nén hơn.
Cuối cùng không thể giữ lại được nữa, một tràng cười sảng khoái thoát ra, khiến cơ thể vốn đã mệt mỏi của cô càng thêm kiệt sức.
Những âm thanh ngọt ngào của niềm vui ấy vang vào tai anh, khiến anh cũng khẽ mỉm cười. Đôi má ửng hồng nhè nhẹ và nụ cười rạng rỡ của cô, anh không thể không yêu nó.
Luffy lắc đầu, kéo chiếc áo sơ mi đỏ qua người, sau đó đứng dậy khỏi giường để mặc chiếc quần short, trong khi cô gái nằm ngửa ra, vẫn cười không ngớt.
Trong lúc cô tự cười với mình, Luffy bước chậm đến cửa, nơi anh đã cởi chiếc áo của cô, rồi cúi xuống nhặt chiếc áo tank top trên sàn. Anh nhìn chiếc áo mỏng manh trong giây lát, nhưng nở nụ cười khi một ý tưởng lóe lên. Thành thục, anh ném chiếc áo về phía đầu cô. Cách nó đáp xuống gương mặt cô một cách hoàn hảo khiến anh bật cười.
Trước "cuộc tấn công" bất ngờ, cô ngừng cười khúc khích và gỡ mảnh vải ra. Ngồi dậy, cô liếc nhìn về phía anh, chú ý đến sự thay đổi trong dáng vẻ của anh.
'Cậu ấy mặc đồ từ khi nào vậy?' Cô tự hỏi, chớp mắt như thể vừa bỏ lỡ điều gì đó.
Anh bước trở lại giường với nụ cười trên môi, khiến tim cô như ngừng đập. Thực lòng, cô muốn anh ở lại. Nhưng tiếc thay, họ vẫn còn khách.
Luffy quỳ một chân lên mép giường, đưa tay ra và nâng khuôn mặt cô.
Má cô ửng đỏ khi nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
"Tớ sẽ quay lại." Anh nói.
Cô gật đầu một cách vô thức.
Nhìn thấy cô đồng ý, nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn. Như một bản năng tự nhiên, anh đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi cô.
Hai người nhắm mắt lại, không ai muốn rời xa.
Nami mỉm cười trong nụ hôn, nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên ngực anh như tín hiệu để anh dừng lại. "Tớ tưởng cậu định đi cơ mà?" Cô trêu chọc, đôi mắt hơi khép hờ.
Luffy rên rỉ đầy bực bội, rút tay khỏi khuôn mặt cô và miễn cưỡng lùi lại. "Bọn hải tặc Stripe ngu ngốc." Anh lẩm bẩm, bước đến bàn nhỏ cạnh giường để lấy chiếc mũ rơm của mình.
Khi chuẩn bị bước ra, anh bất ngờ quay lại giường.
Nami há miệng định trêu anh, nhưng anh đã khiến cô im lặng bằng một nụ hôn nhẹ lên môi. Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên.
Anh nhìn ngắm cơ thể trần trụi của cô lần cuối, rồi thở dài nặng nề. Lùi lại khỏi giường, anh đặt chiếc mũ rơm lên đầu. "Được rồi, giờ tớ đi đây."
Cô khúc khích cười, nhìn anh dừng lại ở ngưỡng cửa. "Chắc chưa?" cô trêu, thích thú với cái nhìn trong sáng mà anh dành cho cô.
Sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô khi anh lè lưỡi trêu lại. "Chắc rồi. Tớ đi đây." Anh đẩy cửa ra, bước một bước ra ngoài, rồi gần như ngay lập tức quay trở lại.
Nami mỉm cười trước sự ngớ ngẩn của anh.
"Tớ có thể quay lại mà, đúng không?"
Nami bật cười, lắc đầu trước trò nghịch ngợm của anh. "Đi đi!" Cô ra lệnh, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Luffy chu môi, lẩm bẩm chế nhạo cô bằng giọng nhỏ đến mức cô không nghe thấy. Anh đóng cửa lại, để lại Nami mỉm cười hạnh phúc nhìn cánh cửa gỗ.
Khi tiếng bước chân của anh dần xa, một cảm giác vui sướng trào dâng trong cô.
Cảm thấy nhẹ như lông hồng, cô ngã lưng xuống, gương mặt ửng hồng khi nhớ lại khoảng thời gian họ bên nhau.
Một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng vô tình thoát ra khỏi môi cô.
Từ lúc họ bước vào phòng cho đến khi anh rời đi, mọi thứ dường như hoàn hảo đến khó tin. Tuy là, anh đã khiến cô hơi hoảng hốt vài lần. Như cái chuyện anh cúi xuống trước mặt cô và cả cuộc trò chuyện ngắn ngủi về tình yêu…
Đôi mắt cô khẽ rung lên.
Cô vẫn còn khá tò mò về chuyện đó.
Luffy không phải kiểu người sẽ nói ra điều gì đó như thế một cách ngẫu nhiên. Nếu anh đề cập đến, chắc chắn là vì điều đó đang quanh quẩn trong tâm trí anh.
Ở một góc nào đó trong lòng mình, cô tin rằng chính cô là người đã khiến anh nghĩ về tình yêu. Còn ai khác được chứ? Anh đã nói rằng anh không yêu Liya, vậy thì có thể là ai khác nữa?
Nami đỏ mặt, cố gắng kiềm chế nụ cười ngượng ngùng của mình.
Cô tự nhủ rằng mình không nên hy vọng quá nhiều, nhưng một lần nữa, anh lại làm chuyện khiến cô gần như không thể phớt lờ.
Dù anh không yêu cô, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì ít nhất anh cũng đang nghĩ về điều đó. Điều đó có nghĩa là vẫn còn hy vọng.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghịch ngợm vải áo trong tay.
Nami thở dài một hơi thật sâu.
'Mình cần một cái bồn tắm...'
---
T/N: DÀI KHIẾP. Lết mãi không thấy đường ra luôn ấy huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro