Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: (1)

Chuyển ngữ: Rinka

---

Thời gian trôi qua.

Sau buổi sáng ngại ngùng đó, cả nhóm cứ nhìn chằm chằm vào họ như thể đang chờ một lời giải thích, nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Trước khi họ nhận ra, những ngày đã trở thành tuần. Rồi tuần trở thành tháng.

Không một lần nào họ nói về điều đó.

Luffy vẫn như mọi khi. Anh không hoàn toàn phớt lờ cô. Mọi thứ vẫn bình thường. Bình thường hơn cả những gì cô mong đợi. Thực ra, đó chính là điều Nami muốn, nhưng… một phần trong cô cảm thấy khó chịu với cách mọi thứ diễn ra. Đã hai tháng trôi qua kể từ đêm họ bên nhau, và sâu thẳm trong lòng, cô cảm thấy bực bội vì Luffy không quan tâm đến việc cô đã yêu cầu anh quên đi điều đó.

Có lẽ cô đã mong đợi Luffy sẽ trẻ con và làm ầm ĩ về mọi chuyện, nhưng anh không hề phàn nàn hay kêu ca. Anh thực sự đã nghe lời cô lần đầu tiên. Trong tất cả các thời điểm, anh lại chọn bây giờ.

Sau khi tắm xong sáng đó, cô trở về phòng và thấy anh đã đi mất. Điều đó khiến tim cô chùng xuống. Khi cô ra boong tàu, anh bắt đầu hỏi cô về hòn đảo tiếp theo như thường lệ.

Như thể họ không vừa mới hôn nhau một cách mãnh liệt, không biết miệng cô kết thúc ở đâu và miệng anh bắt đầu từ đâu. Như thể thân thể trần trụi của họ không vừa mới hòa quyện với nhau, di chuyển nhịp nhàng và đầy cảm xúc chỉ một giờ trước đó.

Lẽ ra... lẽ ra chuyện này nên làm cô cảm thấy nhẹ nhõm khi anh đối xử với cô một cách bình thường. Lẽ ra nên như vậy.

Nhưng Nami lại không thể thực hiện những gì cô đã yêu cầu anh.

Cô không thể quên.

Cô không thể hành động như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Và cô không thể quay lại mối quan hệ bình thường của họ được nữa.

-^-^-^-^-^-


Sáng sớm, khi mặt trời vừa mới chiếu sáng bầu trời, Nami phát hiện ra một hòn đảo mới.

Nhìn từ xa, hòn đảo khá nhỏ, có lẽ chỉ bằng kích thước một thị trấn. Khi xem kỹ hơn, cô thấy có một vài chiếc tàu đậu. Chúng không phải là tàu cướp biển cũng không phải là tàu của hải quân, vì vậy rất có thể đó là những chiếc tàu đánh thuê đang tìm cách kiếm tiền từ người dân trên đảo.

Sanji đã thức dậy, chuẩn bị bữa sáng. Còn Robin thì đang uống cà phê mỗi ngày và ngắm mặt trời mọc. Franky ở trong xưởng, làm việc trên một dự án mới mà sẽ ‘khiến họ không thể tin nổi.’ Trong khi đó, Nami đi đến phòng của nam để thông báo cho họ về hòn đảo mới.

Khi cô mở cửa, cô ngay lập tức nhìn thấy Luffy. Cánh tay anh buông thõng khỏi võng và miệng anh vẫn mở ra khi lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu.

Gần đây, ánh mắt cô thường bị thu hút bởi anh. Cô vô tình tìm kiếm anh trong khi không hề có ý định làm vậy.

Một nụ cười buồn xuất hiện trên môi cô.

Trái tim cô cũng cảm thấy lạ lẫm khi ở gần anh. Nó đập mạnh và gây ra một cơn đau khó tả trong lồng ngực. Cô đổ lỗi cho sự ngu ngốc của anh, nghĩ rằng anh chỉ làm tổn thương cảm xúc của cô, nhưng càng nhìn lâu, cô càng nhớ lại sự gần gũi mà họ đã chia sẻ. Không phải là cô đã quên. Hầu như mỗi đêm, cô đều bị ám ảnh bởi những giấc mơ về anh, nơi cô có thể nhớ rõ từng cái chạm. Nghĩ về điều đó khiến cô đau lòng. Vì vậy, cô luôn cố gắng phân tâm khi nghĩ đến anh. Bằng cách dọn dẹp hoặc vẽ bản đồ. Ngay cả lúc đó, nó cũng không hiệu quả. Những suy nghĩ của cô vẫn cứ lạc vào anh.

Nami khẽ lắc đầu, nhớ lại lý do tại sao cô vào phòng của họ ngay từ đầu. Giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện đó.

“DẬY ĐI!” Cô hét lên.

Chopper, Brook và Usopp từ từ bắt đầu tỉnh dậy.

Còn Luffy và Zoro thì không nhúc nhích.

Cô thở dài, biết chính xác phải làm gì.

"Có một hòn đảo mới với thịt và kiếm đấy!" Cô thêm vào, và cả hai lập tức bật dậy.

“Thịt?” “Kiếm?”

Nami mỉm cười. ‘Quá dễ dàng.’

Nhận ra cô vừa nói gì, Luffy nhảy ra khỏi võng và xuống đất.

“Đảo mới?!”

Thấy họ chưa nhận ra sự hiện diện của mình ở cửa, Nami lại lên tiếng, thu hút sự chú ý của họ. “Chúng ta sẽ đến nơi trong khoảng một giờ nữa.” Cô nhìn từng người đàn ông một, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở thuyền trưởng của mình.

Trái tim cô lại đau nhói.

Cô nhìn anh lâu hơn mức cần thiết, nhưng đã quay đi khi nhận ra mình định nói gì.

Cô chớp mắt, hắng giọng. “Um, Sanji-kun đã làm bữa sáng nên—”

“Đồ ăn!” Luffy reo lên, lao ngay qua cô ra boong tàu.

Lông mày Nami nhíu lại, “Vậy thì cố gắng ăn nhanh để chúng ta kịp thả neo nhé.” Cô nói với giọng châm biếm.

Usopp cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô khi đi ra ngoài, và cô theo sau, khó chịu.

“Cậu ta đúng là một tên ngốc,” cô lẩm bẩm bực bội.

Họ đi cạnh nhau về phía phòng ăn và Usopp quay sang nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

“Lúc nào cậu ấy cũng vậy mà?”

Nami khịt mũi, đảo mắt. “Chắc là vậy.”

Usopp chậm lại, nhìn cô chăm chú với đôi mắt nheo lại. “Hmmm. Chỉ mình tớ thấy vậy thôi hay cậu dạo này hay cáu kỉnh hơn bình thường vậy?”

Nami quay sang nhìn anh, cảm thấy bị xúc phạm bởi câu nói đó. “Gì? Tớ đâu có—”

“Nhưng mà không phải là cáu với mọi người… chỉ là… với một người thôi.” Gương mặt anh tiến sát lại gần cô với vẻ dò xét, khiến cô liếc mắt lên trời.

“Ờ. Tớ không biết... cậu đang nói về cái gì hết.”

Tất nhiên, Usopp cười khẩy một cách hiểu ý. “Hình như cậu có vấn đề với thuyền trưởng của chúng ta nhỉ, Na-mi?” anh trêu, khiến má cô nóng bừng lên ngay lập tức.

“Tớ biết mà.” Tay xạ thủ khẳng định.

Anh đi trước cô, quay đầu lại để trao một cái nhìn an ủi. “Nếu cậu muốn nói chuyện, chỉ cần nói một tiếng thôi.”

Trước khi Nami kịp trả lời, Sanji hét lên khi thấy Luffy ăn hết sạch đồ ăn, khiến Usopp vội vã lao vào bếp, không muốn bỏ lỡ những món ngon.

Lo lắng, Nami siết chặt cánh tay mình như một cách để tự an ủi. Usopp nói đúng. Cô đã hơi căng thẳng khi nói đến Luffy.

Thực ra, là căng thẳng hơn bình thường.

Nếu Usopp nhận ra, thì rất có thể những người khác cũng đã nhận thấy.

Ai đó phía sau ngáp to khiến cô giật mình, đưa cô trở lại thực tại.

“À, Nami.” Zoro nói, gãi đầu. “Đến giờ ăn rồi phải không?”

Cô chớp mắt. “Hả?”

Zoro nhướn mày. “Đồ ăn đấy? Không phải cô vừa nói tên lông mày xoắn nấu ăn rồi à?”

“Ơ-ồ.” Cô hướng ánh mắt xuống sàn. “Ừ.”

Anh gật đầu và tiếp tục bước đi.

Khi tiếng bước chân dừng lại, cô nhìn anh đầy tò mò.

Anh đang nhìn thẳng vào cô.

“Cô có đi không?”

Nami mỉm cười cứng nhắc. “Ừ.” Cô nói, bước theo sát phía sau anh.

Mặc dù Zoro khá kiệm lời, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái khi ở bên anh. Dù họ thường cãi nhau, nhưng anh giống như một người anh trai mà cô luôn có thể tin tưởng.

Khi anh đột ngột dừng lại ở cửa, Nami va thẳng vào lưng anh, khiến mũi cô bị đau.

Vừa xoa nhẹ lên mũi, cô mắng amh. “Cái quái gì vậy! Sao lại dừng đột ngột?”

Zoro quay lại nhìn cô lần nữa, trông chán chường như thường lệ.

“Ờ.” Mặt anh nhăn lại, như thể không biết phải nói gì. “Luffy—”

Nami cứng người lại, khiến Zoro theo phản xạ quay đi một cách hiểu ý.

“Luffy sẽ không hiểu cô có chuyện gì đâu trừ khi cô nói cho cậu ấy biết.”

Nami nhìn anh với đôi mắt mở to. “Sao anh lại nghĩ là tôi có gì không ổn chứ?”

Zoro liếc nhìn cô, nhún vai. “Chỉ là có vẻ vậy thôi.” anh lại gãi đầu, khuôn mặt vẫn bình thản.

Với nụ cười nhẹ nhàng, Nami lắc đầu trước sự vụng về của anh. Rõ ràng là Zoro không giỏi trong những cuộc trò chuyện như thế này.

Cô vỗ nhẹ lên đầu anh, khẽ vuốt mái tóc ngắn. “Tôi hiểu rồi, nên đừng tự làm khó bản thân nữa.”

Trong phòng, họ có thể nghe thấy thuyền trưởng của mình, “ĐẢO MỚI CHÚNG TA ĐẾN—” Cánh cửa bật mở khiến Nami giật mình.

Ánh mắt của Luffy lập tức dừng lại ở cô, rồi chuyển lên đỉnh đầu của Zoro, nơi bàn tay cô đang đặt trên đó.

Anh chớp mắt, miệng hơi há ra.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Nami hạ tay xuống, nhìn anh kiếm sĩ ngáp một lần nữa rồi bước vào trong. “Chẳng có gì cả.” Anh nói.

Nami tránh mọi ánh mắt với Luffy, không buồn trả lời anh và lướt qua ngực anh để nhanh chóng vào phòng.

Luffy đứng ở ngưỡng cửa, suy nghĩ.

Lạ thật.

Hiếm khi thấy Nami và Zoro lại bình thản với nhau như vậy.

Luffy quay lại nhìn bàn ăn, thấy Nami ngồi xuống cạnh Zoro. Cô nói gì đó và anh trừng mắt nhìn cô trước khi họ lại lao vào một cuộc tranh cãi khác.

Như vậy thì có vẻ bình thường hơn.

Vậy tại sao cô ấy lại chạm vào Zoro khi không có ai bên ngoài?

Ngực anh lại thấy kỳ lạ.

Sau đêm mà anh ở bên Nami, ngực anh thỉnh thoảng lại đau nhói. Anh đã thử nói với Chopper nhưng cậu bác sĩ không thể nhận ra đó là gì. Cậu nói rằng Luffy “hoàn toàn khỏe mạnh,” vì vậy Luffy quyết định phớt lờ cảm giác đó hoàn toàn.

Nhưng Nami... Anh không thể nào xóa cô ấy khỏi tâm trí.

Mỗi đêm, khi nhắm mắt lại, hình ảnh cô nằm dưới thân anh lại ám ảnh trí nhớ anh. Anh không thể hiểu tại sao mình lại mơ về cô, nhưng rồi anh nhớ lại những gì cô đã nói với anh lúc đó:

“Cậu có muốn tớ chạm vào cậu không?”

Và câu hỏi của anh đã được giải đáp.

Anh muốn.

Anh muốn cô chạm vào mình. Giống như cách anh muốn chạm vào cô.

Nhưng cô đã yêu cầu anh quên đi. Yêu cầu anh cư xử như trước đây. Vì vậy, đó là điều anh đã làm.

Cô mắng anh như thường lệ và họ tiếp tục ngày của mình.

Cô không cần biết anh nghĩ gì. Không có cách nào để cô biết được. Vì vậy, anh sẽ tiếp tục giả vờ như mình đã quên.

Bởi vì đó là điều cô đã yêu cầu anh.

-^-^-^-^-^-


“Woahhh!” Usopp, Luffy và Chopper đồng thanh thốt lên khi nhìn quanh quất.

Những người còn lại chăm chú nhìn thị trấn với sự thích thú.

Robin mỉm cười khi ngắm nhìn kiến trúc của các tòa nhà. “Tôi sẽ đi dạo một vòng.” Chị nói, quay sang Luffy. “Khi nào tôi nên quay lại?” Chị hỏi.

Luffy đặt tay lên hông đầy tự tin. “Tìm bọn tôi ở chỗ nào có tiệc tùng ấy!” anh cười lớn.

Robin cũng cười. “Được thôi.” Chị nói trước khi bước đi để tìm hiểu về lịch sử của thị trấn.

Sanji tiếp tục đi xuống con đường, theo sau là Chopper, người muốn tìm một tiệm thuốc. Cậu cần mua vài thứ cho người bạn tóc cam của mình…

Zoro bắt đầu đi một mình nhưng bị Nami giữ lại bằng cách nắm cổ áo sau của anh.

“Đứng lại!” Cô ra lệnh.

Giờ cô lại muốn gì nữa?”

Cô lườm anh, “Nếu anh định lang thang thì phải đưa ai đó đi cùng.”

Anh nhướn mày. “Hả? Tại sao tôi phải làm thế?”

Usopp xen vào. “Anh sẽ bị lạc và có thể mất vài ngày để tìm thấy anh đấy.”

Nami gật đầu, hoàn toàn đồng tình.

Zoro khịt mũi.

“Không còn cách nào khác đâu.” Cô bắt đầu đi ngang qua anh. “Đi chung với tôi đi.”

Zoro bước theo cô, lầm bầm những lời chửi rủa sau lưng cô.

Nami đấm vào mặt anh rồi họ tiếp tục bước đi.

Khi họ đi dọc con đường, Usopp tiến đến chỗ Luffy. “Này, muốn đi xem đám đông kia không?” Anh nói, chỉ về phía tiếng ồn ào phát ra từ một trong những tòa nhà bên phải.

Luffy không trả lời, khiến Usopp liếc nhìn anh. “Luffy.” Anh kéo dài giọng, nhận thấy vị thuyền trưởng đang nhìn chằm chằm xuống con đường. Gương mặt trống rỗng đến khó tin.

Usopp nhìn theo ánh mắt của Luffy, thấy bóng lưng xa dần của Zoro và Nami. Qua ngôn ngữ cơ thể của họ, có vẻ họ vẫn đang cãi nhau.

Lông mày của Usopp nhíu lại, bối rối trước biểu cảm của vị thuyền trưởng.

Anh nhẹ nhàng thúc khuỷu tay vào hông Luffy, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của anh.

Luffy chớp mắt, quay sang nhìn Usopp.

“Hả?”

...

Usopp cau mày nhìn anh. “Cậu bị sao thế?”

Đôi mắt của Luffy khẽ run lên đầy lo lắng khi anh mím môi. “Không có gì đâu.” Anh trả lời nhanh chóng. Quá nhanh.

Ban đầu, Usopp nghĩ mình nên phớt lờ chuyện này.

Nhưng khi nhớ lại phản ứng của Nami sáng nay khi anh nói chuyện với cô ấy, mắt anh mở to.

Điều đó khiến anh nghĩ rằng có lẽ Nami không phải là người duy nhất cảm thấy bồn chồn.

“Luffy.”

“Hm?”

Usopp nhìn thẳng vào mắt anh, để xem phản ứng của anh. “Nami ấy.” Anh nói.

Đôi mắt của Luffy mở to trong chốc lát trước khi trở lại bình thường. “Cậu ấy thì sao?”

Thế là đủ để có câu trả lời.

Cả hai vẫn còn bận tâm về việc họ đã ngủ cùng nhau.

Usopp thở dài trong đầu, ‘nhiều drama quá,’ rồi bước về phía tòa nhà trông giống một quán bar. “Tớ muốn nói chuyện với cậu về cậu ấy.”

Luffy với gương mặt bĩu môi có chút miễn cưỡng, theo sau. “Tại sao chứ?”

Không trả lời, Usopp bước qua cửa quán bar, khiến Luffy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro