Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chuyển ngữ: Rinka

---

Bên trong khu vực ngủ của nam, Usopp đi qua đi lại trong phòng và hét lên, "MỌI NGƯỜI ƠIII!"

Đôi mắt anh đảo quanh từ góc này sang góc khác nhưng vẫn không thể tìm thấy người mà họ đã rất kiên quyết phải theo dõi.

Mọi người từ từ tỉnh dậy, khó chịu.

"Chuyện quái gì vậy?" Sanji lầm bầm. "Im đi."

Usopp ném một chiếc giày vào Sanji rồi tiếp tục cuống cuồng tìm kiếm khắp phòng.

"Chuyện này tệ rồi! Thật sự rất tệ đấy!" Anh kêu lên.

Lúc này, mọi người đều đã thức dậy vì tiếng ồn khó chịu của Usopp và nhìn anh như thể anh bị điên.

Usopp quay sang nhìn những người đàn ông đang khó chịu, với ánh mắt như kẻ mất trí. "Luffy biến mất rồi!"

Mọi người trợn tròn mắt khi nhớ lại những sự kiện từ đêm qua.

Sanji là người đầu tiên hành động. Anh nhảy khỏi võng với tốc độ ấn tượng rồi lao ra khỏi phòng.

Trên boong chính, anh nhìn thấy Robin đang bình thản đọc sách với một tách cà phê trên tay.

“Tối hôm qua cậu ấy có vào phòng hai người không?!” Sanji hét lên, thậm chí không buồn khen ngợi vẻ đẹp của chị khi đang đọc sách.

Robin nhìn anh bình tĩnh, với một nụ cười đầy ẩn ý trên môi. “Tôi cũng không chắc nữa. Tối qua tôi canh gác mà.”

Sanji lảo đảo, hoảng sợ. Quá lo lắng để biết chắc liệu có thứ gì, hoặc ai đó, đã chạm vào Nami hay không.

Những người khác nhanh chóng đuổi kịp Sanji và chạy theo với tốc độ tương đương.

Anh đầu bếp khốn khổ chạy sang phía bên kia của con tàu, lẩm bẩm gì đó kiểu như “Nami-san... làm ơn... tên ngốc đó...”

Họ vội vã đến phòng của cô và đồng loạt đập cửa.

“NAMI-SWAN!”

Nammii!” Chopper rên rỉ.

“Thế là đủ rồi!” Usopp đưa tay về phía tay nắm cửa thì bị Sanji ngăn lại.

Anh đầu bếp trừng mắt nhìn anh. “Nếu cô ấy đang thay đồ thì sao?” Anh nghiêm nghị hỏi.

Usopp trừng mắt đáp lại. “Vậy cô ấy đã nói gì rồi.”

Không quan tâm, Usopp xoay tay nắm cửa và tất cả họ cùng lao vào một lúc, ngã chồng lên nhau từng người một.

Brook là người duy nhất còn đứng yên vì ông không vội vã vào trong. Điều đó có nghĩa là... ông là người đầu tiên nhìn thấy.

Hàm của ông xuýt rơi ra. Theo đúng nghĩa đen.

“S-Sanji-san…” ông nói với giọng sợ hãi. “Đừng nhìn.”

Từ từ, từng người một đứng dậy.

Hàm của Usopp rơi xuống, mắt giật giật trước cảnh tượng trước mặt.

Franky phát ra một âm thanh lạ, như đang tụng kinh.

Còn Zoro… Zoro thậm chí không có trong phòng?

Chopper thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Rồi đến Sanji...

Sanji từ từ đứng dậy, miễn cưỡng nhìn về phía giường của cô.

Nằm đó, Nami yêu kiều của anh đang cuộn mình bên cạnh tên thuyền trưởng ngốc nghếch. Rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra khi mà cơ thể trần trụi của họ chỉ được che hờ hững bởi một tấm chăn mỏng.

Sanji tái nhợt. "N-Nami-san?" Anh lẩm bẩm, run rẩy đưa tay ra.

Đột nhiên, Sanji không thể đứng vững nữa.

Đầu gối anh khuỵu xuống và anh ngã quỳ xuống sàn, chống tay và gối xuống đất. Đôi mắt anh vẫn mở to khi thốt ra một tiếng "không" run rẩy. Anh đang trong trạng thái phủ nhận.

Chopper đặt một bàn tay an ủi lên vai Sanji nhưng không thể rời mắt khỏi cặp đôi đang nằm chung giường. Có vẻ như Chopper cũng không thể tin nổi chuyện này.

Trong khi đó, Usopp quan sát khắp căn phòng.

Giường rất lộn xộn, cho thấy có nhiều chuyện hơn là chỉ ngủ đã xảy ra trên đó. Tuy nhiên, sàn nhà mới là bằng chứng rõ ràng nhất với quần áo của họ vương vãi quanh nệm.

Brook bắt đầu đỏ mặt, đưa bàn tay xương xẩu lên che miệng. "Tôi không thể tin được. Luffy-san... và Nami-san đã..."

“Đừng có mà nói ra!” Sanji hét lên, bật dậy.

Nỗi tuyệt vọng của anh nhanh chóng tan biến, thay vào đó là cơn giận dữ.

Đôi mắt anh nhìn xuống, và anh nói, “Cũng vui khi nó kéo dài, Luffy.” Sanji bước một bước về phía giường, khiến tất cả bọn họ vội vàng giữ chặt lấy anh. Họ biết Sanji rất mạnh, nhưng không ngờ cần đến cả bốn người để giữ anh lại. Cơn giận thật sự khiến người ta mạnh hơn.

"Thả tôi ra!" Sanji vùng vẫy. "Sao cậu ta dám làm ô uế Nami yêu quý của tôi — "

"Im đi!" Nàng công chúa đang ngủ hét lên với giọng nũng nịu.

Nghe thấy giọng cô, tất cả đều im bặt.

"Nami?" Usopp hỏi, chớp mắt tò mò.

Cô gái vẫn chưa mở mắt, vẫn mơ mơ màng màng trong giấc ngủ.

Họ không thể không nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này với sự quan tâm lớn. À, trừ Sanji, người đang cảm thấy muốn móc mắt mình ra rồi đổ thuốc tẩy vào hốc mắt trống rỗng đó.

Họ nhìn với vẻ kinh ngạc khi Nami rúc vào người thuyền trưởng của họ, chuẩn bị ngủ tiếp. Đầu cô cọ vào ngực của Luffy, cảm nhận được sự cứng cáp bất thường, và đôi mày của cô bắt đầu nhíu lại. Cảm thấy chiếc gối cứng biết thở, Nami bắt đầu thăm dò người nằm bên cạnh mình bằng tay.

Họ không thể hiểu tại sao cô lại bối rối. Dường như cô đã quên mất rằng có ai đó đang nằm cạnh mình.

"Đừng mà... Nami." Người bạn đồng hành đang ngủ của cô lẩm bẩm, khiến mắt cô mở to.

"AH!" Cô giật mình rời xa anh, bật dậy rồi chớp mắt liên tục, cố nhớ lại làm thế nào mà chuyện này xảy ra.

Trong khi đó, tấm chăn mỏng rơi xuống khỏi cơ thể cô, để lộ ra mọi thứ trước mắt thế giới.

Khi những sự kiện đêm qua dần trở lại trong tâm trí, mặt cô bừng đỏ.

Sau đó, cô nhìn về phía cửa, thấy tất cả bọn con trai, trừ Zoro, đều có mặt trong phòng.

Ngoại trừ Chopper, tất cả bọn họ đều đang chảy máu mũi.

Nami nheo mắt lại, càng thêm bối rối. Mọi thứ quá nhiều để tiếp nhận cùng lúc.

"LUFFY, TÊN KHỐN KIA!" Sanji gào lên, máu đỏ phun ra từ mũi.

Vì tiếng ồn, Luffy cuối cùng cũng tỉnh dậy. Cuối cùng.

Từ từ, anh ngồi dậy với đôi mắt lờ đờ, chép miệng một cách ngái ngủ.

Anh đang vươn vai nửa chừng thì nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Hả?" Luffy mơ màng đáp lại, nhìn thấy mọi người xung quanh.

Nami chăm chú quan sát tất cả, bối rối hơn bao giờ hết. Nhưng có một điều cô chắc chắn, đó là cảm giác rất thoáng mát. Dù cửa sổ mở, nhưng... cảm giác thực sự rất thoáng mát.

Cô nhìn xuống và phát hiện ra lý do.

Đó là... ngực cô hoàn toàn lộ ra ngoài.

“Á!” Cô nắm lấy tấm chăn, kéo nó che lại ngực mình.

Ánh mắt cô lướt qua Luffy, người cũng đang nhìn đồng đội với vẻ mặt bối rối.

Bất chợt, cô nhận ra. Tại sao mọi người lại nhìn họ như vậy? Đó là vì họ đang ôm nhau trên giường, cả hai đều trần truồng.

Usopp vẫn giữ chặt Sanji khi anh cố lao vào Luffy.

Nami đỏ mặt.

“Mọi người, chuyện này không như mọi người nghĩ đâu!” Cô cố gắng giải thích.

Luffy nhìn cô, chớp mắt vài lần. “Thế nó như thế nào cơ?”

Nami quay sang nhìn Luffy và càng đỏ mặt hơn. Chỉ một ánh nhìn cũng khiến cô nhớ lại đêm qua. Nghĩ đến điều đó, cô liếc nhìn đôi môi của anh rồi lại nhìn vào mắt anh.

Luffy nhướn mày trong sự bối rối.

Quan sát kỹ hoa tiêu của mình, anh nhận thấy cô ấy rất căng thẳng. Sau đó, ánh mắt anh rơi xuống đôi tay cô, đang nắm chặt tấm chăn. Anh tiếp tục nhìn khuôn mặt cô.

Anh nhận ra rằng... cô ấy... đang sợ.

Giờ đây, khi nhìn vào cả đoàn, Nami không biết phải làm gì. Mặt cô nóng bừng, cô vẫn còn trần truồng, họ đang la hét, Luffy đang nhìn chằm chằm vào cô, và giữa hai chân cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Nami cảm thấy như muốn khóc.

Mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng.

Cô cảm thấy xấu hổ.

Cô còn có thể sa đoạ đến nào nữa? Ngủ với thuyền trưởng của mình trong khi cô biết chuyện này sẽ gây ra náo động.

Ánh mắt cô trôi về phía tấm chăn, nhớ lại những hành động đáng xấu hổ đã xảy ra trên đó. Điều tồi tệ hơn là đây không chỉ là phòng của cô. Sẽ ra sao nếu Robin bước vào để lấy thứ gì đó và thấy bạn bè mình trong tình trạng như vậy?

Mắt cô cay xè, cảm thấy còn tồi tệ hơn cả rác rưởi.

'Không. Không. Không. Đừng khóc. Làm ơn đừng.' Cô tự van nài bản thân.

Luffy tiếp tục nhìn cô, cố gắng hiểu những cử động của cô thì đột nhiên —

Mắt Luffy mở to và cơ thể anh giật mình.

Cô ấy… đang khóc.

Chẳng mấy chốc, những người còn lại cũng nhận ra, khiến căn phòng trở nên im lặng.

Nami lắc đầu mạnh, rồi vùi mặt vào đầu gối của mình.

Tại sao? Tại sao cô lại phải khóc?

Usopp là người đầu tiên lên tiếng, lo lắng vô cùng cho bạn mình. "Nami?" Anh khàn giọng gọi.

Còn Luffy chỉ há hốc miệng, nhíu mày. Đôi tay anh rất muốn an ủi cô, nhưng lại không thể. Anh không biết lý do vì sao cô khóc ngay từ đầu.

"Nami-san... có chuyện gì vậy?" Sanji bước tới chỗ cô, tạm thời quên đi cơn giận với thuyền trưởng của mình.

Anh đầu bếp cúi xuống bên cạnh giường để cố nhìn cô.

Chuyện này thật hiếm thấy. Họ hầu như không bao giờ thấy Nami khóc.

Dĩ nhiên cô khóc khi mạng sống của họ gặp nguy hiểm, cùng với Usopp và Chopper. Nhưng lần này khác. Đây là cảm xúc thật sự. Điều này khiến họ rất ngạc nhiên.

Đôi mắt của Sanji tối lại khi anh nghĩ đến những lý do khiến cô buồn. Cơn giận dữ bỗng trào dâng trong anh.

“Em… có muốn chuyện này không?” Sanji hỏi một cách thẳng thừng, ám chỉ đến đêm thân mật mà cô đã trải qua với Luffy.

Tất cả họ đều nhìn với vẻ lo lắng khi Sanji đặt câu hỏi liệu thuyền trưởng của họ có làm tổn thương cô hay không.

Nami ngẩng đầu lên, bắn một ánh nhìn sắc lẻm về phía anh. "Đó là tự nguyện." Cô nhấn mạnh.

Sanji tái mặt một lần nữa, cảm thấy buồn nôn. “Ồ-ồ. Anh h-hiểu rồi.” Anh cố gắng nở một ‘nụ cười’, nhưng trông nó hoàn toàn buồn cười. Mắt anh cũng liên tục co giật.

Nami lau mặt một cách mạnh mẽ.

"Phù. Xin lỗi mọi người, tôi… tôi không biết tại sao mình lại làm vậy nữa." Cô 'cười'. "Tôi ổn. Thật đấy. Nên mọi người có thể đi rồi."

Họ nhìn cô, nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Na-" Brook bắt đầu nói nhưng cô ngắt lời.

"Làm ơn đấy?" Cô van nài, nhắm chặt mắt. "Tôi chỉ muốn tắm và thay đồ thôi. Vậy nên làm ơn đi đi."

Miễn cưỡng, họ rời khỏi phòng của cô. Tất cả trừ Sanji, người vẫn ngồi xổm bên cạnh giường cô.

Nami nhìn anh, bối rối.

Anh thở dài một hơi dài rồi đứng dậy. Đôi mắt anh không rời khỏi gương mặt cô khi đặt một tay nhẹ nhàng lên đầu gối cô.

Bình thường phản xạ đầu tiên của cô sẽ là đấm anh, nhưng lần này ý định của anh hoàn toàn trong sáng. Cô có thể cảm nhận được rằng anh chỉ đang là một người bạn.

Luffy nhìn tay Sanji đặt trên đầu gối cô, rồi quay sang nhìn Nami. Cô đang nhìn Sanji với vẻ tò mò.

Luffy lại cảm thấy kỳ lạ.

Sanji nở một nụ cười dịu dàng, điều mà Nami thực sự trân trọng.

“Cảm giác bối rối là bình thường. Em nên thử nói chuyện với Robin-chan hoặc Chopper về chuyện này.”

Nami hơi há miệng, ngạc nhiên. Câu nói đó thật sự đánh trúng tâm trạng của cô.

Đúng vậy. Cô đang bối rối.

Nami mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại anh. “Sanji-kun… cảm ơn anh.”

Nghe giọng nói ngọt ngào của cô hướng về mình, Sanji cứng người và hai má đỏ bừng. "A-ahh haha." Anh rút tay khỏi người cô và bước đi một cách cứng nhắc với vẻ mặt ngớ ngẩn.

Nami không thể không mỉm cười nhìn theo dáng Sanji rời đi.

Luffy quay mặt khỏi cô để nhìn Sanji đóng cửa lại khi anh ra ngoài.

Anh vui vì cô không còn khóc nữa. Nhưng tại sao lần này anh không phải là người ngăn điều đó? Thường thì mỗi khi Nami khóc, Luffy luôn là người làm cô cảm thấy tốt hơn. Lúc nào cũng vậy.

Nami hắng giọng để thu hút sự chú ý của anh và ánh mắt họ chạm nhau.

Giống như thời gian đã dừng lại. Ít nhất là đối với cô.

Luffy trông vẫn bình thường như mọi khi.

Anh thấy mặt cô đỏ lên một chút.

Anh không biết tại sao nhưng anh lại để ý điều đó.

Luffy cũng bắt đầu nhớ lại những sự việc đêm trước và cảm thấy hơi chóng mặt.

Ánh mắt anh rơi xuống đôi môi cô, nhớ lại chúng mềm mại như thế nào. Hơn cả thế, anh nhớ đến cảm giác khoái lạc choáng ngợp đã khiến thế giới của anh đảo lộn. Trong suốt cuộc đời mình, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chạm vào mình ở đó. Điều kỳ lạ hơn nữa là anh phải đưa nó vào bên trong cô.

Nói ngắn gọn, đêm qua thực sự rất đáng nhớ.

Như thể bị điều khiển, cơ thể anh tự động di chuyển.

Khi anh cúi đầu xuống gần cô, mắt anh trĩu nặng.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Nami ngạc nhiên. Nhưng chẳng mấy chốc, cô cũng rơi vào cảm xúc ấy.

Trán anh nhẹ nhàng chạm vào trán cô. Những lọn tóc đen và cam đan xen vào nhau khi hơi thở của họ dần đều lại.

Hơi thở của Nami như ngưng lại khi anh nghiêng đầu để nhắm vào đôi môi cô.

Có một chút do dự từ cả hai phía, nhưng khi môi họ chạm nhau, cảm giác thật khó diễn tả.

Ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng, rồi anh rời khỏi cô một giây, chỉ để chiếm lấy môi cô một lần nữa.

Nami cảm thấy choáng váng.

Nhất là khi cô không biết tại sao anh lại hôn mình. Tất cả những gì cô biết là cô muốn tiếp tục cảm nhận sự chạm vào của anh.

Khi nụ hôn tiếp tục, cơ thể họ xoay về phía nhau để có một góc độ tốt hơn.

Với đôi tay run rẩy, cô lướt bàn tay lên cánh tay anh, khiến anh hít vào một hơi mạnh.

Có vẻ như không chỉ mình cô nhạy cảm.

Đôi môi họ khớp với nhau, di chuyển chậm rãi nhưng có nhiều áp lực hơn trước.

Nami ngửa đầu lên để hít thở nhẹ, nhưng Luffy không thể dừng lại, tay anh lướt qua đùi cô và nắm lấy eo cô, khiến sống lưng cô cong về phía anh và ngực cô ép vào ngực anh.

Cô không chắc mình đã thả tấm chăn ra từ khi nào, nhưng cô cũng chẳng còn quan tâm. Với cách đôi môi của anh áp vào phía dưới cằm cô rồi bắt đầu lướt xuống sâu hơn, lên cổ họng, rồi khắp cổ, điều đó khiến cô khao khát anh.

Những cảm giác nóng bỏng khiến Nami nhắm mắt lại khi cô hoàn toàn buông mình theo anh.

Anh thật ấm áp khi chạm vào.

Những nụ hôn ướt át trên cổ khiến cô mất tập trung.

Khi anh bất ngờ cắn nhẹ vào hõm vai cô, cô thở hổn hển.

Đầu anh ngẩng lên để nhìn vào mắt cô với ánh nhìn đầy đam mê. "Có đau không?" Anh lo lắng hỏi.

Nami nhìn anh rồi lắc đầu ‘không’.

Những ngón tay của anh vẫn lướt qua làn da dọc eo cô rồi di chuyển ra sau lưng, lần theo từng đốt sống của cô.

Nhận ra lý do tại sao ánh mắt anh đầy ham muốn, Nami hạ ánh nhìn xuống và bắt gặp hình ảnh sự cương cứng của anh đang lộ ra dưới tấm chăn phủ lên chân anh.

'Chuyện này không ổn rồi.' Cô nghĩ khi anh đặt một nụ hôn lên cổ cô.

Nếu họ cứ tiếp tục thế này...

Luffy lại chiếm lấy đôi môi cô.

Một tay anh trượt dọc cơ thể cô, lướt qua ngực, rồi nắm lấy sau đầu cô, kéo cô lại gần một cách khó tin để làm sâu thêm nụ hôn.

Nếu mọi chuyện tiếp tục như thế này, họ chắc chắn sẽ lặp lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước.

Nami càng thêm bối rối, nhưng cô không thể phủ nhận nữa rằng cô khao khát anh.

Luffy cũng thấy bối rối. Cả quá trình này vẫn khá lạ lẫm đối với anh. Nhưng vì lý do nào đó, anh không bao giờ muốn quên những gì đã xảy ra vào đêm qua. Cảm giác đó vô cùng khoái lạc. Rõ ràng là anh không hiểu biết nhiều về lĩnh vực này và cũng không biết gì về những cảm xúc của mình. Nhưng anh chắc chắn một điều.

Anh muốn cảm nhận điều đó một lần nữa.

Rồi anh chợt nhận ra.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh hôn cô. Bởi vì anh muốn trải nghiệm lại tất cả.

Giờ đây, đầy hứng khởi, cơ thể anh bắt đầu ép mạnh hơn vào cô, đẩy cô nằm xuống gối.

Tim Nami đập thình thịch trong tai. Cô chắc chắn rằng nó đang đập với sự phấn khích.

Những nụ hôn của anh không đủ. Lưỡi anh xâm nhập vào miệng cô cũng không đủ. Và cơ thể anh chỉ ép vào cô, cũng không đủ.

Nami xoay hông, cọ xát phần thân dưới của anh vào bụng dưới của cô.

Luffy rời khỏi môi cô để thở gấp.

Nami lặp lại động tác một lần nữa và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh khi biểu cảm của anh biến đổi, thể hiện sự tán thưởng.

Miệng cô hé mở, bị anh mê hoặc.

Đêm qua cô không thực sự chú ý đến khuôn mặt anh vì đôi mắt cô tự động nhắm lại không theo ý muốn. Thêm vào đó, trời bên ngoài rất tối, nên tầm nhìn của cô cũng bị hạn chế ngay từ đầu.

Giờ đây… cô nhìn thấy anh toàn vẹn. Nước da rám nắng nhẹ. Vết sẹo nhỏ dễ thương dưới mắt. Mái tóc đen rủ xuống trán.

Nami mỉm cười.

Khuôn mặt anh trông thật đáng yêu mỗi khi cô cọ xát vào anh. Lông mày anh nhíu lại và đôi môi thì run rẩy.

Để hoàn toàn tập trung vào nét mặt của anh, Nami dừng chuyển động hông. Quan sát anh, lông mày cô hơi nhíu lại.

Làm sao cô chưa từng nhận ra anh có thể hấp dẫn đến vậy? Cô luôn nghĩ anh trông bình thường và chưa bao giờ nghĩ anh có gì đặc biệt. Nhưng bây giờ… bây giờ anh như một người đàn ông. Một người đàn ông mà cô không thể không khao khát.

Hơi thở nặng nề của Luffy xâm chiếm tai cô và làm tê liệt tâm trí cô.

Sau đó, mắt cô trôi xuống thấp hơn để quan sát thân hình của anh.

Đôi má cô ửng đỏ.

Anh còn có cả thân hình của một người đàn ông nữa.

Khi nào mà anh xây dựng được cơ bắp như vậy?

Ý là, anh luôn lớn hơn cô, nhưng so với lần đầu họ gặp nhau, anh đã tăng đáng kể về khối lượng cơ bắp.

“Nami?” Luffy thắc mắc, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ và làm đôi mắt cô quay trở lại khuôn mặt anh.

Anh nhìn cô một cách rất bình thường.

Điều đó-

Điều đó đang khiến cô phát điên.

Nami nuốt khan.

Luffy nghiêng đầu, cố hiểu tại sao cô lại dừng lại để nhìn chằm chằm vào ngực anh.

Anh nhìn xuống phần thân dưới của mình rồi nhanh chóng nhìn lại cô. “Cậu đang nhìn gì thế?”

Nami nhìn thẳng vào mắt anh và trả lời một cách chân thành nhất có thể.

“Cậu.” cô nói.

“Ồ.” Anh đáp lại.

Luffy cúi xuống, kéo cô vào một nụ hôn khác.

Cách mà cơ thể anh di chuyển áp sát vào cô khiến cô mất trí. Anh đang ngày càng giỏi hơn trong việc hôn cô.

Khi anh chống khuỷu tay lên để giữ mình, Nami đặt tay lên hai bên xương bả vai của anh, cảm nhận chúng nhô lên mỗi lần anh ép sát người vào cô.

Lông mày Nami nhíu lại lần nữa, đầy sự bực bội.

Cô muốn nhiều hơn thế.

Trong một nỗ lực tuyệt vọng để đưa ra gợi ý, Nami cọ chân mình vào chiều dài cứng rắn của anh.

Cô cảm nhận được anh run rẩy dưới những đầu ngón tay khi anh rên rỉ vào miệng cô.

Miệng anh rời khỏi cô để tựa đầu vào vai cô. Đó là một nỗ lực để đưa luồng không khí vào não bộ của mình.

Mỗi khi cô chạm vào anh, Nami yêu thích những phản ứng đó. Cô thích cách người đàn ông mạnh mẽ nhất mà cô từng biết bị đưa vào sự khuất phục hoàn toàn chỉ với một cú chạm nhẹ.

Vì vậy, cô quyết định tiến xa hơn.

Một cách trêu ngươi, móng tay cô lướt dọc theo lưng anh, cảm nhận cơ bắp anh căng lên và hơi thở nóng hổi của anh làm ẩm cổ cô.

Cô trượt tay xuống eo anh, rồi đến hông. Ở đó, cô lần theo đường v-line hấp dẫn và nhìn thấy anh đẩy hông đáp lại.

Cô thậm chí còn chưa chạm vào phần đàn ông của anh, nhưng anh đã trở thành một mớ hỗn độn, lặp đi lặp lại tên cô như một lời cầu nguyện bên tai cô.

"Cậu có muốn tớ chạm vào không?" Cô thì thầm trêu chọc.

"!" Anh thì thầm gấp gáp, đầy khao khát và van nài.

Cảm giác thật kích thích khi nghe giọng anh yếu ớt như vậy.

Muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm chút nữa, Nami nhẹ nhàng chạm vào quy đầu của anh bằng ngón trỏ và vẽ những vòng tròn trên bề mặt.

Bàn tay của Luffy đang đặt dưới đầu cô, nắm chặt lấy tóc cô như một phản xạ.

Nami thở gấp. Ham muốn chạm vào bản thân mình thay vì anh bỗng xuất hiện, nhưng cơ thể run rẩy của anh đã kéo sự chú ý của cô trở lại.

Cô muốn làm anh thỏa mãn.

Anh đã làm quá nhiều cho cô, đây là điều ít nhất cô có thể làm.

Nghe tiếng hơi thở của anh đứt quãng và ngón tay anh co giật, cô lại nhẹ nhàng chạm vào anh thêm một lần nữa.

Khi cô nhẹ nhàng lướt ngón tay dọc theo chiều dài của anh, Luffy rên rỉ một cách đau đớn.

Nami,” anh nghiến răng. “Làm. Nữa đi.” anh ra lệnh, và cô vui vẻ làm theo.

Đột nhiên, cả bàn tay cô bao quanh anh, khiến anh bất ngờ. Cô chậm rãi trượt tay xuống.

Luffy run rẩy, ép chặt cơ thể vào cô hơn và di chuyển hông vào tay cô.

Nami cố gắng nhìn khuôn mặt anh, nhưng anh đã vùi hoàn toàn trong cổ cô, lẩm bẩm những câu khó hiểu.

Cô cảm thấy có thứ gì đó ướt chảy ra từ anh khi cô kéo nắm tay lên.

Mắt mở to, cô cố gắng đoán xem đó là gì.

'Cậu ấy ra rồi sao?' lúc đầu cô nghĩ. Nhưng như vậy thì dường như quá nhanh. Hơn nữa, anh vẫn còn cứng.

“Tiếp tục đi,” anh nói qua kẽ răng.

Có vẻ như đó là câu trả lời cho câu hỏi của cô.

Nami trượt tay xuống, thấy dễ dàng hơn nhiều khi nó đã trơn.

Luffy di chuyển hông của mình đồng bộ với tay của cô.

Thử nghiệm, Nami siết chặt "của anh" một chút để xem phản ứng của anh.

Khi cơ thể anh đột nhiên cứng đờ và tay anh nắm chặt lấy tấm trải giường, Nami dừng lại.

“C-có đau không?” Cô lo lắng hỏi.

Luffy ngẩng đầu lên khỏi cổ cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt anh mở to và khuôn mặt anh dường như rất đỏ bừng.

“Cảm giác đó thật tuyệt.” anh thốt lên, ngạc nhiên. “Làm lại đi?”

Nami bất ngờ vuốt ve anh mà không báo trước, khiến đôi mắt anh nhắm nghiền lại.

Cô siết chặt anh và di chuyển lên xuống. Phản ứng của anh tức thì thay đổi.

Anh rên rỉ lớn hơn, cố gắng hết sức để không ngã gục lên người cô.

“A- ahh. Tớ-Nammi.”

Cô gái nhìn anh với ánh mắt mê hoặc, bị cuốn hút bởi sự yếu đuối của anh. Không phải lúc nào cũng thấy Luffy yếu đuối như vậy.

Mồ hôi lấm tấm trên cơ thể anh, một vài giọt chảy dọc theo rãnh cơ bắp của anh.

Nami đỏ mặt khi cảm nhận anh đang đẩy vào tay mình. Cảm giác này hoàn toàn khác khi cô chỉ quan sát. Nó khiến cô chỉ tập trung vào anh.

Bàn tay cô bóp chặt hơn, cảm nhận được làn da căng đầy mạch máu.

Đầu anh cúi xuống, miệng hé mở, cơ thể run rẩy.

“T-tớ-sắp-ah-tớ…cái-ghh.”

Đôi mắt anh hé mở, chạm vào ánh nhìn của cô đầy nóng bỏng.

Nami cắn môi, thích thú với ánh nhìn hoang dại trong mắt anh.

gia tăng nhịp độ của bàn tay, quan sát hàm anh nghiến chặt cùng với nắm đấm siết chặt.

Với tay còn lại, cô nắm lấy phía sau đầu anh, kéo anh xuống và áp miệng mình lên môi anh.

Luffy không thể kiểm soát những âm thanh khoái cảm, khiến lưỡi cô rung lên với mỗi tiếng rên anh phát ra.

Cô di chuyển tay nhanh hơn, mong muốn đưa anh đến đỉnh điểm của khoái cảm.

Miệng anh ngừng chuyển động, hé mở hoàn toàn.

Cơ thể anh run lên và một tiếng rên lớn thoát ra khỏi môi anh.

Với một cú vuốt cuối cùng, cô cảm nhận được chất lỏng nóng bắn ra từ anh, phủ lên tay và bụng cô.

Cô tiếp tục di chuyển tay, kinh ngạc với lượng chất lỏng chảy ra từ anh.

Luffy cọ xát tuyệt vọng vào tay cô.

Nami cảm thấy có thứ gì đó ướt rơi lên bầu ngực mình và cau mày khó hiểu. Quan sát khuôn mặt anh, cô thấy từng chút nước dãi chảy từ khóe miệng xuống dưới cằm, rồi chậm rãi nhỏ xuống ngực cô.

Lẽ ra cô phải cảm thấy kinh tởm. Ý là, đó là nước dãi mà.

Nhưng vẻ mặt anh… Nó… Nó quá nóng bỏng để không thể cảm nhận được.

Trông anh hoàn toàn bị sự kích thích chi phối.

'Vậy ra đây là khuôn mặt cậu ấy làm khi lên đỉnh.'

Đây chắc chắn là khuôn mặt mà cô sẽ khắc ghi vào trí nhớ.

Cô không nhớ liệu hôm qua anh có nhỏ nước dãi lên người cô không. Không phải là cô quan tâm lắm.

Khi cô cảm nhận được hông anh chậm dần rồi ngừng hẳn, mặt cô đỏ bừng.

Đầu anh cúi thấp, mái tóc che đi đôi mắt khỏi tầm nhìn của cô.

Cảm nhận anh dần mềm lại, Nami thả lỏng tay mình ra.

'Thú vị thật.' Cô nghĩ.

Luffy đang thở dốc.

Rất dốc.

Nami càng đỏ mặt hơn.

"Luffy?" cô thì thầm.

Anh không nhìn cô, vẫn còn thở nặng nhọc.

Nami nuốt khan.

'Cậu ấy thích mà đúng không?'

Có lẽ anh chỉ cần một chút thời gian để bắt lại hơi thở.

"Lu-"

"Woah!" Anh thốt lên, thở hổn hển.

Đầu anh bỗng ngẩng lên, bất ngờ nhìn thẳng vào mắt cô.

"Làm sao mà mấy thứ này lại có cảm giác sướng như vậy?" Anh ngây thơ hỏi.

Nami không thể không lắp bắp trước câu hỏi đó.

Cô phải trả lời thế nào đây? Cô đâu phải bác sĩ.

"Tớ không biết." Cô nheo mắt, không chắc về câu trả lời của mình. "Dây thần kinh... và... mấy thứ đại loại thế?"

Miệng Luffy hơi hé ra, mắt mở to đầy thích thú. "Dây thần kinh và mấy thứ đại loại thế..." Anh lặp lại, như thể đó là câu giải thích tuyệt vời nhất.

Nami mỉm cười.

"Cậu đúng là một-"

"Này, chúng ta làm lại cái việc hôm qua được không!?" Anh háo hức hỏi.

Cơ thể Nami đỏ bừng đến mức có thể bốc hơi.

"Gì-hả-đ-đợi đã." Cô không thể tìm ra lời. Không lời nào cả.

Câu đó đến hoàn toàn bất ngờ.

Anh thực sự không hiểu trọng lượng của tình huống này.

Dù cô có muốn trải nghiệm lại cảm giác đó, nhưng họ còn có việc phải làm. Cô là hoa tiêu và anh là thuyền trưởng. Chưa kể mọi người đều đã thức dậy. Và mấy người kia cũng đã biết chuyện.

...

Mắt cô mở to khi nhớ lại những tương tác đầy ngượng ngùng giữa cô và thủy thủ đoàn.

Rồi cô cảm nhận được thứ gì đó ấm áp chảy xuống hai bên hông cũng như đang khô dần trên tay mình.

Chưa bao giờ trong đời cô cảm thấy sốc đến như vậy.

Cô… cô vừa giúp Luffy thủ dâm…

Sau tất cả những gì đã xảy ra sáng nay, cô lại chọn làm điều đó.

Cảm giác như tinh dịch của anh đang trêu ngươi khi trượt xuống cơ thể cô.

Nami lo lắng nhìn vào gương mặt của anh.

'Luffy thật sự không biết gì cả.'

Cô nhìn khi anh nâng người dậy để nhìn vào bụng mình.

"Woah." Ánh mắt anh di chuyển đến tay cô, "Vậy đó là thứ đã ra khỏi tớ hôm qua." Anh nhắm mắt lại và cười lớn một cách sảng khoái.

Tim Nami chùng xuống với câu nói đó.

...

Thứ đó ra khỏi anh...

Nó không nằm trên giường...

Anh chưa bao giờ rút ra...

Không có biện pháp tránh thai...

Tất cả các mảnh ghép của câu đố đã hiện ra trước mắt cô. Bàn tay sạch sẽ của Nami đưa lên che miệng khi cô hiểu ra điều gì đã xảy ra.

Sự sợ hãi lóe lên trong mắt cô.

'Không, không, không.'

Nhận thấy cô đột nhiên bất động, Luffy ngừng cười và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Khi anh nhìn thấy đôi mắt đầy sợ hãi của cô, anh ngạc nhiên nhìn cô.

"Nami?"

Cô đang nhìn anh nhưng thực sự không nhìn vào anh. Nó thật kỳ lạ.

Trông như cô đang lạc trong suy nghĩ, nhưng thực tế, cô đang cân nhắc tất cả các khả năng có thể xảy ra sau đêm qua của họ. Kết quả mà cô cho là rất có khả năng chính là cô có thể... cô có thể đang...

Luffy nhẹ nhàng gõ đầu mình vào trán Nami, khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Huh?" Cô nói, giọng lẫn lộn.

Luffy bĩu môi. "Tớ gọi cậu nãy giờ. Cậu đang nghĩ gì thế?"

Nami mở miệng định nói gì đó, rồi lại im lặng.

"Luffy," cô nói với vẻ nghiêm túc. "Chúng ta cần nói chuyện."

...

"Được thôi."

...

Cô chờ đợi anh rời khỏi người mình, nhưng anh không nhúc nhích. Chỉ tiếp tục nhìn cô như thể đang chờ nói.

Cô tự hỏi mình đã đẩy bản thân vào tình huống gì thế này...

"Luffy. Cậu cần phải xuống khỏi người tớ."

Nghe vậy, anh cau mày. "Nhưng tớ thích ở đây."

Cô gần như không thể ngăn được mặt mình đỏ ửng lên. Những lời nói thẳng thừng, không hề che giấu của anh ảnh hưởng đến cô nhiều hơn cô muốn thừa nhận.

"Không, chúng ta cần có một cuộc nói chuyện nghiêm túc." Cô nhướn mày, thách thức anh. "Nếu cậu không xuống, tớ sẽ buộc cậu phải xuống đấy." Cô nhấn mạnh phần cuối, đảm bảo cậu hiểu rõ ý của mình.

Luffy lại chu môi, trêu cô một cách trẻ con.

Chọn cách dễ dàng, anh nâng người lên và ngồi bên cạnh cô, tựa vào đầu giường.

Nami cũng ngồi dậy, kéo tấm chăn theo mình.

Anh ngồi một lúc, liếc nhìn cô từ khóe mắt.

Thật ra... Anh khá thất vọng vì họ không làm lại chuyện tối qua. Nhưng Nami có vẻ nghiêm túc, nên anh sẽ cố gắng chịu đựng.

Cô mất một lúc để gom lại suy nghĩ của mình.

Cô biết điều cần phải nói… nhưng lại do dự. Tại sao chứ? Điều này khiến cô tự hỏi liệu điều mình sắp nói có phải là điều đúng đắn không.

“Luffy…” Cô bắt đầu. “Chúng ta…”

Luffy nhìn cô, nhận thấy cô vẫn chưa nhìn thẳng vào mình.

“Chúng ta gì cơ?” anh nói thêm.

Nami siết chặt tấm chăn vào ngực, nhắm mắt thật chặt.

Với sự bối rối càng tăng, gương mặt Luffy nhăn lại. Anh cảm thấy thật khó để đoán được cô đang nghĩ gì đến mức như thể não anh sắp nổ tung.

Đột nhiên, cơ thể cô khẽ chuyển động, nhìn thẳng vào mắt anh, quyết tâm nói ra những gì cô đang nghĩ.

Không có cách nào để nói giảm nói tránh được, nên-

“Chúng ta không thể tiếp tục làm thế này nữa.” Cô nói thẳng.

Luffy nở một nụ cười ngốc nghếch, rõ ràng là không hiểu cô đang muốn nói gì.

Anh mở miệng định hỏi nhưng cô ngắt lời.

“Những gì chúng ta đã làm đêm qua.” Mặt cô đỏ ửng khi nhìn sang hướng khác. “Nó... nó gọi là quan hệ... và chúng ta sẽ không làm lại nữa...”

Luffy cau mày. “Nhưng tại sao?”

Tim cô đập thình thịch.

Anh không hiểu.

“Nó là... điều mà những người đang yêu nhau làm. Không phải là thứ để bạn bè làm với nhau.” Nami ôm gối vào ngực, buồn bã nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường. “Nó là một điều rất đặc biệt mà cậu không nên xem nhẹ.” Cô lo lắng liếc nhìn anh để xem phản ứng.

Không ngạc nhiên, anh vẫn tỏ ra bối rối.

"Nếu đó không phải là điều mà bạn bè làm..." Đôi mắt anh nheo lại, nhìn lên trần nhà. "Vậy thì sao chúng ta có thể làm điều đó?"

Nami đỏ mặt.

"Cậu thật ngốc." cô lẩm bẩm.

Luffy nghiêng đầu, cố gắng hết sức để hiểu.

"Nghe này." Cô di chuyển đến mép giường, với lấy áo ba lỗ và quần short. "Chỉ cần quên chuyện đó đi được không?" Cô kéo áo lên, cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào lưng mình. "Đừng nhắc đến, đừng nói về nó, cứ coi như nó chưa từng xảy ra... được không?"

Căn phòng im lặng đến chết chóc.

Nami biết rằng điều đó là sai. Nhưng cô không thể làm khác được. Đây là điều tốt nhất cho họ. Cho tất cả mọi người.

Luffy gãi má một cách ngượng ngùng.

Câu đó có vẻ kỳ lạ.

Làm sao anh có thể quên được chuyện đó chứ? Mọi thứ thật tuyệt vời, nhưng họ không thể lặp lại vì họ chỉ là bạn? Và cô ấy nói "mối quan hệ" có nghĩa là gì?

Anh nhìn theo khi cô đứng dậy kéo quần short lên.

Lời nói của cô khiến anh cảm thấy kỳ lạ.

Luffy không muốn quên. Anh cũng không muốn giả vờ như chưa có gì xảy ra. Dù không hiểu rõ ý nghĩa đằng sau chuyện đó, nhưng việc kết thúc thế này khiến anh cảm thấy không đúng.

Nhận thấy sự im lặng kéo dài của anh, Nami cho rằng anh đã hiểu điều cô vừa nói.

Không còn gì để nói, cô cầm theo đồ dùng tắm và một bộ quần áo mới, sau đó bước ra khỏi phòng, để lại một chàng trai bối rối với những cảm xúc lộn xộn của mình.

---

A/N: Ehehehe. Câu chuyện này rõ ràng cần nhiều chương hơn nữa. Mình chỉ là không thể kiềm chế được bản thân.

Mong chờ thêm các chương mới nhé. Mình không muốn họ nhận ra cảm xúc của mình ngay lập tức vì cảm thấy quá vội vàng. Họ không phải là kiểu người sẽ yêu ngay sau một đêm. Nên điều đó có nghĩa là mình sẽ viết thêm...

Dù sao thì, bạn có thích không? Mình cảm thấy chương này không tuyệt lắm nhưng thôi kệ. Chương tiếp theo sẽ có nhiều drama hơn...và tất nhiên là cả cảnh nóng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro