Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Eternities/ Vĩnh Hằng.

Đó vốn là một thỏa thuận đơn giản: mỗi đêm, Potter sẽ gặp Draco ở Phòng Cần Thiết và cậu sẽ phải làm theo mọi ý muốn của hắn. Chỉ có một quy tắc duy nhất được đặt ra là: Potter tuyệt đối không được thân mật với bất kỳ ai khác trong suốt cả năm học. Nhà Malfoy không chia sẻ, và nếu Draco cuối cùng cũng đã có được Potter thì hắn muốn Potter hoàn toàn thuộc về mình.

Thỏa thuận này kéo dài cho đến khi họ rời khỏi Hogwarts để bắt đầu những hành trình riêng biệt trong thế giới phù thủy.

Malfoy đã bồn chồn suốt cả đêm nay; bởi dù gì thì đây cũng là đêm cuối cùng của bọn họ. Đêm cuối cùng mà Harry còn thuộc về hắn.

Một tiếng chát vang lên rõ ràng khi Malfoy giáng một cái tát mạnh đến mức khiến Harry kêu lên và vô thức quay đầu đi. Cơn đau rát lan ra khắp cơ thể và gò má của cậu, kéo theo đó là một cảm giác hưng phấn đầy nghẹt thở. Malfoy cố tình lảng tránh điểm nhạy cảm của Harry, hắn giữ những cú thúc mạnh mẽ của mình ở một góc độ khác, chiếm lấy cậu hết lần này đến lần khác.

"Cậu không thể sở hữu tôi mãi mãi đâu, Draco." Harry cố gắng thốt lên giữa những hơi thở đứt quãng của mình. "Chính cậu là người muốn kết thúc chuyện này sau khi chúng ta rời khỏi trường."

"Tôi chưa hề muốn cậu." Malfoy nghiến răng, hắn siết chặt hông Potter, móng tay ghim sâu vào làn da đã hằn đầy dấu vết.

Harry lờ đi lời nói dối trắng trợn ấy, mà chính Malfoy cũng biết rằng bản thân mình đang nói dối.

Không, đó không phải là nói dối.

Draco không muốn cậu.

Không phải như thế này.

Hắn muốn nhiều hơn thế.

Hắn muốn ở bên Potter mãi mãi. không chỉ bây giờ, mà còn là mãi về sau.

"Mẹ kiếp, Malfoy." Lời vừa mới thốt ra khỏi miệng Harry thì một cái tát nữa đã giáng mạnh vào mặt cậu, đúng như những gì mà cậu đã mong đợi. Ôi, cậu khao khát nhiều hơn nữa, cậu muốn Malfoy làm đau cậu và chơi cậu cả đêm, chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng đã khiến Harry chìm đắm vào cơn khoái cảm.

Malfoy thích nhìn cậu khóc, vậy nên Harry sẽ cho hắn thấy điều đó, cậu sẽ để Malfoy đánh cậu, bóp cổ và làm cơ thể cậu bầm tím vì cả hai đều biết cậu muốn như vậy. Harry khao khát sự pha trộn mãnh liệt giữa đau đớn và khoái lạc mà chỉ Malfoy mới có thể mang lại.

Harry đã chọn lấy sự phục tùng này một cách tự nguyện. Cậu khao khát nỗi đau và yêu thích cơn khoái cảm vặn vẹo xuất hiện trên gương mặt của Malfoy. Cậu là người cho phép điều đó, và tất cả những gì cậu cần làm để khiến hắn dừng lại chính là một tiếng gọi "Lily" đứt quãng — từ an toàn của cậu. Cậu đang ở trong tay Malfoy, nhưng không phải là bất lực; không còn như vậy nữa, không giống như khi cậu ở cùng dượng Vernon.

Đây không phải dượng Vernon, cũng chẳng phải Dudley, mà chính là Malfoy, người đang chờ đợi tiếng rên của Harry biến thành tiếng nức nở, trong khi hắn đang chơi cậu một cách si mê, chờ đợi Harry hoàn toàn gục ngã và tê liệt vì khoái cảm lẫn đau đớn: để hắn có thể ôm lấy cậu như thể cậu là sinh mệnh của mình, ôm chặt Harry trong sự tuyệt vọng như thể hắn sẽ tan biến nếu mất đi sự kết nối này, như thể hắn cần cậu nhiều như cách Harry cần hắn vậy.

Khi Harry lần đầu dấn thân vào mối quan hệ vặn vẹo này với Malfoy, cậu chưa từng nghĩ đến việc cả hai sẽ có cái gọi là âu yếm lẫn nhau sau cuộc hoan ái.

Cậu đã mong đợi Malfoy sẽ xem những lần hoan ái của họ như những cuộc vui chóng vánh, lấy thứ mình muốn rồi rời đi ngay khi dục vọng được thỏa mãn. Cậu hoàn toàn ổn với điều đó. Nó chính là kiểu hành xử mà Harry có thể đoán được từ hắn ta.

Và Malfoy đã làm tròn vai trò đó một cách tàn nhẫn, sự mãnh liệt từ những lần triền miên chẳng để lại chỗ cho sự dịu dàng hay quan tâm nào cả. Nhưng ngay từ đêm đầu tiên, Harry đã nhận ra, mình đã sai rồi. Bàn tay của Malfoy lướt nhẹ trên làn da cậu, vẽ nên những đường vỗ về đầy âu yếm, xua tan đi những cơn đau hãy còn vương lại khiến Harry cảm thấy bản thân được nâng niu theo một cách mà cậu chưa từng nghĩ mình có thể được nhận từ hắn ta.

Càng biết thêm về những khía cạnh khác của Malfoy, kẻ sẽ dịu dàng dỗ dành cậu sau những cuộc giao hoan mãnh liệt, Harry lại càng nghiện nó, càng lệ thuộc vào nó hơn. Để rồi cậu nhận ra rằng, nếu không có Malfoy ở đó để chăm sóc cậu vào mỗi đêm, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ có thể được chữa lành hay cảm thấy trọn vẹn được nữa.

Vào lúc họ chìm vào giấc ngủ khi nằm bên cạnh nhau, Harry nhận ra mình đang bám chặt vào lồng ngực Draco cùng với một nỗi tuyệt vọng không tên. Cậu không thể ngăn những giọt nước mắt đang lặng lẽ lăn dài trên má khi nghĩ về việc sẽ mình sẽ không còn được hưởng thụ những sự thân mật này từ Draco nữa, những cái chạm đầy chiếm hữu và áp đảo, những nụ hôn bỏng rát luôn mang một ý nghĩa sâu xa hơn những gì hắn chịu thừa nhận.

Thật nực cười làm sao khi cậu lại kết thúc ở đây, bịn rịn trong vòng tay của Draco. Và còn trớ trêu hơn nữa khi Harry nhận ra rằng mình không thể nào tưởng tượng được cảnh bản thân sẽ trở nên mềm yếu và hoàn toàn buông xuôi đến thế này trước bất kỳ ai, ngoại trừ hắn.

[...]

Draco lững thững bước qua những hành lang trắng toát, vô hồn của Bệnh viện Thánh Mungo, tiếng giày vang vọng trong sự tĩnh lặng. Những bức tường bóng loáng từng rất sáng sủa và mới mẻ, giờ đây lại như đang chế giễu hắn bằng vẻ ngoài không hề thay đổi của chúng. Đã sáu tháng trôi qua kể từ ngày hắn bắt đầu bước đi trên những hành lang này, mỗi ngày trôi qua đều lẫn vào ngày khác, đơn điệu và liên tục lặp lại một cách tẻ nhạt như chính cuộc sống của hắn với tư cách là một lương y thực tập.

Hắn được giao nhiệm vụ chăm sóc một cậu bé bị thương ở đầu gối do ngã khỏi chổi bay. Khi bước trên hành lang tiến đến phòng 876, ánh mắt mệt mỏi của hắn lướt qua những cánh cửa dọc đường. Nhưng rồi, một hình ảnh đập vào mắt đã khiến hắn phải dừng lại, đó là một mái tóc đen bù xù quen thuộc— chắc chắn không thể nào là...

Draco dừng bước, nheo mắt nhìn vào căn phòng đối diện, tự hỏi rằng mình có đang bị ảo giác hay không.

Để xác nhận điều đó, hắn chậm rãi lùi lại một bước, đi ngược về phía cánh cửa mà hắn nghĩ rằng mình đã nhìn thấy mái tóc đó. Trái tim hắn đập nhanh hơn từng chút một khi hắn tiến lại gần cánh cửa. Draco dừng lại ngay bên ngoài, hắn do dự trong giây lát, trước khi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra.

Ánh mắt hắn lập tức khoá chặt vào người trước mặt. Cậu đã khác đi trông thấy, trở nên đầy đặn hơn, khỏe khoắn hơn so với những gì mà Draco nhớ, cậu gần như tỏa sáng dưới ánh đèn lạnh lẽo và vô hồn của bệnh viện.

Bàn tay cậu đang đặt lên trên bụng, và kỳ lạ thay, nơi đó lại hơi nhô ra một chút — một cảnh tượng bất ngờ khiến bụng Draco thắt lại bởi sự tò mò xen lẫn bối rối. Dường như đối phương cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mắt xanh lục kia chợt ngước lên, nhìn thẳng vào Draco.

Đôi mắt ấy, đôi mắt đã ám ảnh những đêm dài khiến hắn thao thức, giày vò tâm trí hắn, khơi gợi những khao khát đau đớn mà hắn chẳng thể nào xua đi. Chúng khiến đầu óc hắn trở nên rối bời bởi hàng loạt câu hỏi, những câu hỏi mà hắn vừa tuyệt vọng muốn biết câu trả lời, vừa khiếp sợ bởi sự thật ẩn giấu đằng sau nó.

Cậu đã ở đâu suốt thời gian qua?

Cậu đã ở bên ai?

Liệu cậu đã tìm được ai đó để lấp đầy khoảng trống mà hắn từng chiếm giữ chưa?

Cậu đã tìm được người thay thế hắn rồi sao?

"Potter." Draco nghe chính mình cất tiếng, giọng điệu không hề bình tĩnh như hắn mong muốn.

Đôi mắt xanh của Harry mở to, ánh lên sự sửng sốt, rồi chớp nhẹ một cái trước khi cơ thể cậu cứng lại, hai cánh tay siết chặt quanh bụng như một phản xạ bảo vệ trong vô thức.

"Draco," Potter thở ra, giọng cậu khàn đặc, căng thẳng và có chút hoảng loạn.

Potter đang mang thai. Nhận thức ấy ập đến như một cơn sóng dữ, nhấn chìm Draco trong sự bàng hoàng, khiến tim hắn đập thình thịch theo một nhịp điệu chẳng hề tự nhiên.

"Ai- ai là cha của đứa bé?" Lời nói đã bật ra trước khi Draco kịp ngăn mình lại. Và ngay vào khoảnh khắc chúng thoát khỏi miệng, hắn đã tự rủa chính mình. Dĩ nhiên, là Potter, mẹ kiếp, lúc nào cũng là Potter — người luôn đẩy hắn đến bờ vực của sự điên loạn, người khơi dậy sự chiếm hữu mà lẽ ra hắn không có quyền được cảm nhận.

Lucius hẳn là đang tức đến mức đội mồ sống dậy.

Malfoy không khao khát, họ chiếm hữu. Họ không kìm nén sự chiếm hữu, họ sở hữu.

Và chắc rằng họ sẽ không đặt ra những câu hỏi nực cười như "Ai là cha đứa bé?" với người mà họ yêu, khao khát, người mà họ muốn có được, người mà đáng lẽ ra, vào lúc này, đã phải thuộc về họ từ lâu.

Harry hé miệng định nói gì đó, nhưng rồi lập tức ngậm lại, cậu cảm thấy choáng váng trước sự thẳng thừng của câu hỏi mà bản thân cậu chưa hề chuẩn bị tâm lý để đối mặt. Bối rối, cậu lóng ngóng tìm cách leo xuống giường bệnh, cố gắng di chuyển sao để không biến mình trở thành một con vịt vụng về.

"Draco, tôi- tôi thực sự phải đi ngay bây giờ. Chuyện này không phải là..." Cậu lắp bắp, giọng nói chứa đầy sự hoảng loạn, suýt chút nữa cậu đã để lộ bí mật mà mình đang tìm cách che giấu trong vô vọng.

Trước khi kịp chạm đến cánh cửa, một bàn tay rắn chắc đã nắm chặt lấy cánh tay cậu, kéo ngược cậu quay trở lại. Draco đứng sừng sững trước mặt cậu, sự hiện diện của hắn áp đảo đến mức khiến Harry nghẹt thở. Những ngón tay thon dài, tái nhợt, những ngón tay từng quen thuộc với đường nét trên cơ thể cậu đang giữ chặt lấy cằm của cậu, buộc cậu phải ngẩng lên đối diện với hắn.

"Đây không phải cách cậu muốn tôi phát hiện ra rằng cậu đang mang thai con tôi sao?" Draco nghiến răng rít lên, giọng hắn trầm thấp nhưng ẩn chứa một cơn thịnh nộ bị kìm nén đến mức khiến Harry rùng mình.

Nhưng đây không phải là kiểu chiếm hữu hung hăng mà cậu đã thấy ở Draco — thứ cảm giác tuy có phần khắc nghiệt nhưng vẫn xen lẫn sự dịu dàng đầy mâu thuẫn.

Cái này... hoàn toàn khác. Là cơn giận dữ thuần túy, mãnh liệt, không chút che đậy. Và nó làm Harry chết đứng.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Harry cảm thấy sợ hãi không tài nào diễn tả được, vừa xa lạ, vừa không hề muốn đón nhận nó một chút nào. Cậu đã từng đối mặt với Voldemort, đã từng đối diện với tử thần không biết bao nhiêu lần, nhưng cơn giận bị kìm nén toả ra từ Draco lúc này lại làm cậu chấn động theo một cách mà cậu không hề ngờ đến.

Không chỉ là sự phẫn nộ — mà còn là sức nặng của nó. Là mối nguy hiểm lẩn khuất ngay bên dưới lớp băng mỏng manh của sự kiềm chế, là một cơn bão lạnh lẽo sắp sửa vỡ òa.

"Cậu dám giấu tôi chuyện tày trời như này sao, Harry?" Giọng Draco trầm thấp, sắc lạnh, những ngón tay dần trượt xuống cổ cậu, siết chặt rồi lại nới lỏng theo từng nhịp thở nặng nề. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt Harry, thấm vào da tay của Draco khiến bàn tay đang siết quanh cổ cậu lại lần nữa thả lỏng.

"Chỉ là tôi không biết cậu sẽ phản ứng như thế nào," Harry khàn giọng đáp, giọng cậu khô khốc nhưng đầy kiên định, trái ngược hoàn toàn với hàng nước mắt vẫn đang lặng lẽ rơi xuống đôi gò má. "Dù thế nào thì tôi cũng sẽ giữ thằng bé lại. Nó là con của tôi."

Draco đứng chết lặng, cơn bão giận dữ trong mắt hắn đột ngột tan biến trước những lời nói của Harry. Vào khoảnh khắc đó, lớp vỏ cứng rắn, vô cảm trong đôi mắt xám kia cũng rạn nứt rồi sụp đổ, để lộ một dáng vẻ mềm mại, khiến hắn trông giống con người hơn. Harry ngước lên nhìn Draco, cả sáu tháng cô độc như trút xuống người hắn, nhấn chìm hắn trong từng nhịp đập dữ dội từ lồng ngực.

Cậu đã mang trong mình đứa trẻ này, chịu đựng sự cô đơn vất vả, trong khi bản thân vẫn nhớ nhung người cha của đứa bé trong bụng mình — người đã rời đi. Cậu từng nghĩ rằng việc mang thai con của Draco sẽ lấp đầy được những khoảng trống trong tim mình, nhưng không. Làm sao có thể chứ, khi người mà cậu yêu chưa bao giờ muốn giữ lấy cậu? Dù sao thì đó cũng là những lời cuối cùng mà Draco nói với cậu, dù sâu thẳm trong lòng, Harry biết chúng không phải là sự thật.

"Nào... Đừng. Đừng khóc nữa." Draco khẽ thì thầm, kéo cậu vào vòng tay mình khi Harry đang run rẩy và nức nở trong lòng hắn. Hơi ấm từ vòng tay ấy quá đỗi choáng ngợp. Harry bấu chặt lấy Draco, để cho nỗi đau trút ra ngoài, để bản thân chìm đắm trong sự thân mật mà cậu đã tuyệt vọng khao khát suốt bấy lâu nay.

"Đừng khóc nữa mà." Draco cất tiếng, thanh âm trầm thấp nhưng đủ kiên định để khiến Harry thôi không khóc nữa. Cậu dần bình tĩnh lại, dù bàn tay vẫn đang siết chặt lấy Draco, nhiều nhất có thể với cái bụng đang lớn dần của mình.

Draco đã từng thấy cậu khóc vô số lần, vào những đêm ở Hogwarts khi hắn đẩy Harry đến giới hạn của mình, buộc cậu phải bộc lộ hết mọi cảm xúc. Nhưng lần này thì khác. Đây không phải là vì khuất phục, cũng không phải vì khát vọng. Mà là nỗi đau thuần túy, mãnh liệt, không chút phòng bị nào. Và Draco ghét điều đó. Ghét cái cảm giác lồng ngực như thắt lại. Ghét cách trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt đến đau đớn mỗi khi nghe tiếng nấc nghẹn đứt quãng của Harry.

Hơn hết, hắn ghét việc biết rằng mình là một phần nguyên nhân của những giọt nước mắt đó. Hắn đã làm tổn thương Harry bằng cách đẩy cậu ra xa, để cậu một mình gánh vác gánh nặng này. Và giờ đây, khi nhìn thấy Harry như thế này, cảm giác tội lỗi đã khiến hắn ngạt thở.

Nhưng làm sao hắn có thể không đẩy Harry ra xa, trong khi bản thân khao khát quá nhiều từ cậu? Nỗi sợ ấy đã từng trói chặt lấy hắn, nỗi sợ rằng nếu Harry biết được những khao khát thật sự của hắn, cậu ấy sẽ quay lưng rời đi mất.

Làm sao một người như Harry, quý giá đến vậy, đẹp đẽ đến vậy, lại có thể chấp nhận những ham muốn ích kỷ, những khao khát điên cuồng và sự chiếm hữu đến tuyệt vọng của hắn chứ?

Draco muốn tất cả mọi thứ. Hắn muốn có một mái nhà cùng với Harry, muốn cùng cậu ấy già đi trong trang viên của mình. Muốn có một gia đình. Muốn Harry mang họ Malfoy, muốn cùng cậu đứng trước lễ đường, muốn biến cậu thành của riêng mình, theo cách trọn vẹn nhất.

Nhưng làm sao hắn có thể nói ra những mộng tưởng đó, để rồi nhận về sự thương hại, hay tệ hơn là, sự từ chối? Viễn cảnh ấy đã đủ khiến hắn hoảng sợ mà đẩy Harry ra xa, trước khi Harry có thể làm điều đó với hắn. Làm sao hắn có thể chịu được những đêm đắm chìm trong dục vọng mà không có ngày mai, khi mà trái tim hắn gào thét đòi sự vĩnh hằng?

[...]

Harry đắm chìm trong nụ hôn, cậu vòng tay ôm lấy cổ Draco khi ép môi mình vào môi hắn với một sự dịu dàng như thể đang thì thầm "em yêu anh", dù rằng Draco chưa bao giờ nói những lời đó với cậu. Họ ngồi trên chiếc ghế sô pha của Harry, Draco đã gọi điện xin nghỉ làm giữa chừng sau khi nhìn thấy Harry, viện cớ rằng có việc gấp cần xử lý.

Hắn nhẹ nhàng rời khỏi nụ hôn để ngắm nhìn Harry, bàn tay chậm rãi lướt xuống từ gương mặt cậu, men theo đường cong cơ thể cho đến khi dừng lại trên bụng, hắn chạm nhẹ vào nó. Và Harry thì gần như đang trần trụi, chỉ còn lại mỗi chiếc quần trên người.

"Em rất đẹp," Draco thì thầm, giọng khàn đi vì ngưỡng mộ. "Ý tôi là, em lúc nào cũng đẹp cả, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng em còn có thể... đẹp hơn nữa."

Harry kéo Draco lại gần, vùi mặt vào hõm cổ hắn để che đi sự ngượng ngùng đang dần lan ra trên khuôn mặt. Nhưng cậu lại không thể giấu được dòng cảm xúc cuộn trào trong lòng mình, sự ẩm ướt giữa hai chân đã thể hiện phản ứng của cậu trước những lời tán thưởng từ Draco.

Harry khẽ rên lên một tiếng đầy ham muốn khi lòng bàn tay của Draco áp xuống nơi đó, hắn nhẹ nhàng xoa nó và đè lên điểm nhạy cảm của cậu. Harry vội vàng vươn tay ra để ngăn lại, cậu ngước lên nhìn Draco, trong ánh mắt ẩn chứa chút bất an.

"Tôi biết, Harry. Tôi là một lương y, nhớ không em?" Draco nói khẽ, dịu giọng trấn an. "Với tôi thì em luôn hoàn hảo, em luôn xinh đẹp, trong bất cứ dáng vẻ nào."

Draco xua tan đi mọi nỗi lo mà Harry có thể có về việc hắn sẽ cảm thấy ghê tởm trước những... thay đổi mới của cậu.

"Cởi ra đi em, tôi muốn nhìn thấy nó." Giọng Draco trầm thấp, khàn đặc vì dục vọng, nó vô cùng quen thuộc và như thể đang ra lệnh cho cậu. Đôi tay Harry trở nên run rẩy khi cậu cởi từng chiếc cúc quần, trút bỏ lớp vải cuối cùng cùng trên người mình cùng với bộ nội y mềm mại. Cậu không dám nhìn Draco, cậu quá xấu hổ để đối diện với ánh mắt của hắn khi Draco đang bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo của chính mình.

Harry rục rịch trên chiếc ghế dài, hơi tách hai chân để lộ ra nơi thuần khiết, đó là cái huyệt trinh nguyên, chưa hề bị vấy bẩn của cậu. Cơ thể cậu run lên trong sự chờ đợi, nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực khi cậu dâng hiến bản thân cho Draco như một món quà quý giá. Không giống như lối vào kia, nơi đã được Draco khám phá và giày vò vô số lần trước đây, lối vào này vẫn còn nguyên vẹn và khá xa lạ đối với hắn. Nhưng khi nhận ra điều đó, Harry chợt run rẩy, cậu biết rằng nó sẽ chẳng còn nguyên vẹn được bao lâu nữa.

Mắt Draco khép hờ, hơi thở trở nên gấp gáp khi hắn cố gắng kiểm soát cơn sóng nhiệt và ham muốn đang cuộn trào trong cơ thể. Hít một hơi thật sâu, hắn chậm rãi mở mắt ra nhìn cái âm hộ của Harry lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp, mời gọi hắn với sự quyến rũ màu hồng. Nó giống như tiếng gọi của loài sinh vật Siren, kéo hắn đến gần bởi vẻ đẹp không thể cưỡng lại và sự ướt át đầy cám dỗ.

Vừa thoáng thấy, hắn đã không kìm được mà nuốt nước bọt. Nhất thời bị phân tâm bởi sự cương cứng đau đớn đang căng lên trên lớp vải quần. Hắn tự nhắc mình rằng sẽ làm Harry thoải mái trước, nếm và trêu chọc cho đến khi cậu không thể chịu đựng được nữa, trước khi tận hưởng ham muốn của riêng mình và lấp đầy điểm ngọt ngào của Harry bằng cái sự cương cứng của hắn.

Vào lúc tiếng rên rỉ của Harry kéo hắn quay trở về thực tại thì đó cũng là lúc Draco không thể cưỡng lại được nữa. Hắn lao vào giữa háng của Harry, khuôn miệng lập tức tê dại khi hắn liếm thử sự ẩm ướt của cậu, hương vị khiến hắn như bị một luồng điện giật. Hắn cảm nhận được mùi vị lạ lẫm và bắt đầu háo hức khi liếm âm hộ cho cậu. Đây là một trải nghiệm mới đối với Draco, vì hắn chưa từng nếm thử âm hộ hay thậm chí là dương vật nào trước Harry. Harry là người đầu tiên.

Draco say mê trước hơi ấm rực cháy và sự mịn màng như lụa của phần sâu thẳm trong cơ thể Harry, nơi nhịp đập tràn trề sinh lực. Hắn chẳng thấy đủ và hắn muốn nhiều hơn thế nữa, Draco càng lúc càng đưa lưỡi vào sâu hơn, như thể muốn chìm đắm trong dòng chảy tinh túy bất tận của Harry.

Với những động tác điêu luyện của mình, hắn rê lưỡi lên âm vật đang sưng phồng của Harry trước khi bao trọn nó vào miệng và nhiệt tình mút mát. Cảm giác ấy khiến Harry như phát điên, tiếng hét lan rộng khắp cả căn phòng khi cậu ưỡn người cạ âm hộ lên miệng hắn.

Đột nhiên hắn rời khỏi nơi ẩm ướt của cậu và hổn hển thở dốc. Cơn đau nhức từ hạ thể kéo hắn trở về cơn say mê liếm láp. Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần và đồ lót của mình, giải phóng dương vật đang cương cứng, hắn nôn nóng chờ đợi, tự hỏi sẽ mất bao lâu để hắn có thể hoàn toàn lấp đầy nơi chật hẹp này của Harry.

Harry rên rỉ những lời không rõ ràng dưới thân hắn, tay bấu chặt Draco một cách tha thiết.

Đôi bàn tay run lên, Draco đặt thằng em của mình ngay cửa huyệt của cậu, nơi sắp sửa thuộc về hắn. Dịch nhờn của hắn hòa lẫn với dâm dịch của Harry, tạo thành một lớp bôi trơn trơn trượt, thấm đẫm đầu khấc đang căng phồng. Hắn từ từ tiến vào, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng hắn phải dừng lại ngay khi Harry hét lên vì đau đớn. Nước mắt trào ra rơi xuống gò má ửng hồng của Harry, cậu thở dốc, cố gắng thích nghi với kích thước to lớn của Draco. Draco nhắm chặt mắt, cố đè nén cái ham muốn thúc mạnh vào và chiếm đoạt nơi trinh nguyên của cậu.

Hắn biết Harry cần thời gian, cậu đang cảm thấy đau đớn.

Thở dốc vì phải nhẫn nhịn, Draco kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi tiếng khóc của Harry dịu dần và cậu từ từ thả lỏng. Với mỗi chuyển động nhỏ, Draco cảm thấy Harry đã bắt đầu nới lỏng cơ thể và thích nghi với sự hiện diện của hắn. Hắn chậm rãi tiến vào bên trong Harry bằng những chuyển động cẩn thận, có chủ ý, đảm bảo rằng hắn sẽ không gây thêm đau đớn nào cho cậu. Bất chấp ham muốn của bản thân, hắn quyết tâm biến trải nghiệm này trở nên dễ chịu nhất có thể cho Harry, cũng như cho chính mình, nếu điều đó khả thi.

Khuôn mặt Draco hiện rõ vẻ lo lắng và xót xa, hắn nhìn xuống Harry, theo dõi phản ứng của cậu và điều chỉnh nhịp điệu cho phù hợp. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài dằng dặc cùng với những chuyển động chậm rãi, Draco đã hoàn toàn lấp đầy bên trong Harry. Cả hai giữ yên lặng trong giây lát, mắt họ khóa chặt trong sự thấu hiểu không lời khi cả hai thích nghi với sự kết nối mới mẻ này.

Sau đó, Draco bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh hơn một chút, để cho cả hai tìm thấy nhịp điệu của mình. Tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc của họ hòa quyện vào nhau khi họ di chuyển cùng nhau trong sự hòa hợp hoàn hảo.

Các giác quan của Draco như choáng ngợp khi hắn bị mê hoặc bởi hơi ấm và sự mềm mại từ nơi sâu thẳm đang co bóp của Harry. Hắn suy nghĩ một cách đầy nghiêm túc: liệu hắn có thể từ bỏ nơi khoái lạc nóng bỏng này để trở lại cuộc sống bình thường hay không. Mỗi nơi trên dương vật của hắn đều được đáp lại bằng sự mềm mại như muốn nuốt chửng hắn, kéo hắn chìm sâu hơn vào bên trong Harry. Cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với bất cứ điều gì hắn đã từng trải qua.

Say đắm trong tiếng kêu và tiếng rên rỉ của Harry, hắn ước mình có thể giữ mãi khoảnh khắc này, đắm mình trong âm thanh của cậu. Tiếng cơ thể họ va chạm vang vọng khắp căn phòng mỗi khi hắn tăng tốc, thúc sâu vào Harry hơn với mỗi nhịp chuyển động của mình. Hắn không thể nhịn thêm được nữa, cơ thể bị ham muốn nguyên thủy chiếm lấy. Harry há hốc miệng trong tiếng hét câm lặng, mắt cậu trợn ngược mỗi khi cậu cong lưng để đẩy cái bụng bầu của mình lên trong cơn cực khoái, trong khi Draco đang mạnh mẽ chà xát ngón cái lên âm vật sưng phồng của cậu, xoa miết theo những chuyển động đầy vội vã.

Cơ thể Draco run lên vì khoái cảm khi hắn đạt đến cực khoái cùng Harry, ánh mắt hắn dán chặt vào gương mặt cậu, trong đáy mắt tràn ngập khoái lạc. Harry hoàn toàn không hay biết rằng mình trông mê hoặc đến mức nào vào thời điểm này.

[...]

"Jamey, chừa phần cho ba nữa chứ," Draco ngồi bên cạnh đâm chọc, ánh mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách về tim mạch và những chi tiết phức tạp của nó, đây là tài liệu được chuẩn bị cho ca phẫu thuật mà hắn sẽ hỗ trợ vào ngày mai tại Bệnh viện Thánh Mungo.

Harry khúc khích cười, hai má ửng đỏ trước lời trêu chọc ấy, trong khi cậu vẫn đang dịu dàng ôm chặt đứa con trai tám tháng tuổi của họ. Cậu bé với mái tóc bạch kim ánh bạc đang bú sữa say sưa bên bầu ngực của Harry, hoàn toàn không để tâm đến cuộc trò chuyện của hai người cha của mình.

Draco đặt sách sang một bên, dõi theo Harry đang nhẹ nhàng đặt con vào trong nôi. Tấm bảng tên nhỏ xinh được chạm khắc tinh tế bằng vàng ghi rõ: "James Draconis Malfoy."

Harry trèo lên giường, nở một nụ cười ngượng ngùng vào lúc cậu chậm rãi ngồi lên đùi Draco, vòng tay quấn quanh cổ hắn rồi kéo hắn vào lòng. Cậu luôn thích cái cảm giác Draco bú mút nơi ngực mình, hơi ấm từ đôi môi hắn mỗi khi say sưa mút lấy đầu vú khiến Harry run lên từng đợt, như có từng cơn sóng khoái cảm dâng trào len lỏi qua từng thớ thịt.

Ham muốn chiếm giữ của Draco dâng lên khi hắn nhìn Harry, đôi mắt khép hờ đầy thèm muốn. Hắn vuốt ve hai bên sườn của cậu, tận hưởng cảm giác làn da mịn màng, cảm giác dưới đầu ngón tay mình. Khi hắn lướt qua nhũ hoa sưng đỏ và cương cứng của cậu, một giọt sữa nhỏ lấp lánh rỉ ra trên đầu vú. Draco không thể cưỡng lại chỉ đành cúi xuống liếm nó, thưởng thức vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi.

Hắn vuốt ve bầu ngực mềm mại của Harry trong lòng bàn tay, xoa bóp nhẹ nhàng để cảm nhận được sức nặng của sữa bên trong nó. Trong khi tay vẫn đang vuốt ve và nhào nặn, miệng Draco đã ngậm lấy bầu ngực còn lại, làn da mềm mại của nó đã khuất phục trước đôi môi háo hức của hắn. Hắn mút nó một cách mãnh liệt, hút ra một dòng sữa ấm ngọt ngào đầy quyến rũ trên đầu lưỡi.

Draco bao lấy bầu ngực của Harry, cảm nhận rung động lan rộng qua lồng ngực của cậu. Hắn rên lên khi Harry ưỡn người đưa ngực vào sâu trong miệng hắn, cậu cong lưng lại khi dòng sữa ấm áp tràn vào miệng của người tình, khiến Draco phải rùng mình một cái.

Draco khéo léo luồn một ngón tay vào chiếc quần lót ren đỏ của Harry. Lớp vải đã trở nên ẩm ướt vì hưng phấn, đầu ngón tay hắn chạm vào chất lỏng trơn trượt khi hắn muốn tiến sâu hơn vào bên trong Harry. Draco cắn môi dưới, đắm mình trong cảm giác ấm áp trơn trượt đang bao lấy ngón tay mình, chất dịch rỉ ra lòng bàn tay khi ngón tay hắn đâm vào, sau đó lại nhỏ giọt rơi xuống lớp vải lụa đỏ trong bộ đồ ngủ của Draco.

Harry khẽ rên rỉ, một tiếng rên ngọt ngào thoát ra khỏi đôi môi căng mọng, vẻ đẹp của cậu rạng rỡ hơn bao giờ hết... tràn đầy sức sống hơn, hạnh phúc hơn. Cậu đang thích nghi và ngày càng tỏa sáng, sống một cuộc sống mà Draco chỉ dám mơ ước: mỗi ngày bên cậu ở trong Trang viên Malfoy, cùng nhau nuôi dạy con trai của họ, ngắm nhìn Harry xấu hổ khi báo chí gọi cậu là Harry Malfoy hoặc Phu nhân Malfoy như hiện tại.

Harry có thể sẽ đảo mắt trước những danh xưng cổ hủ ấy, lầm bầm về những truyền thống lỗi thời và kỳ vọng vô lý của giới thuần huyết. Nhưng đường cong khẽ hiện nơi khóe môi lại vô tình phản bội cậu, một niềm vui thầm lặng xuất hiện khi cậu được gọi là Ngài Malfoy, khi ấy cậu đã thuộc về Draco theo mọi nghĩa.

Nụ cười dịu dàng ấy chẳng thể che giấu sự thật: chính Harry, vào ngày cưới của họ, đã tự mình chọn từ bỏ họ Potter, lặng lẽ đăng ký họ mới của mình với một niềm tự hào mãnh liệt.

[...]

Lúc nào cũng vậy, James luôn tìm kiếm Draco. Dù thằng bé vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, ăn xong bữa ăn, hay mỗi khi chơi xong, đôi mắt xanh lục của con trai họ sẽ sáng ngời và chăm chú tìm kiếm ba mình với cùng với tất cả sự yêu mến.

Vào lúc năm giờ chiều, James sẽ tập tễnh bước đến cửa sổ, bám chặt vào khung cửa sổ, gọi to tiếng "Papa! Papa!" với cái ngữ điệu nôn nóng, vội vàng khiến trái tim Harry khẽ rung động.

Draco sẽ xuất hiện trên hiên nhà vài giây sau đó, mỉm cười rạng rỡ khi con trai họ reo lên một cách đầy vui mừng. James sẽ kéo gấu quần của Draco một cách kiên quyết, cố gắng trèo lên người hắn như trèo cây, rồi cu cậu cũng chỉ leo được nửa cẳng chân ba trong khi Draco ôm Harry vào lòng, thì thầm những lời tỏ tình sến súa về việc hắn nhớ Harry đến mức nào, kèm theo những nụ hôn chậm rãi, say đắm.

Chỉ sau khi Harry được hôn đến ngây ngất và thỏa mãn — bởi lẽ cậu đã nhớ chồng theo cái cách trẻ con của riêng mình, giống như bất cứ khi nào Draco đi vắng — thì Draco mới bế James lên, phần thưởng cho sự kiên trì của cậu nhóc là được hắn tung cao lên không trung
vài lần. Tiếng cười giòn tan đầy thích thú vang vọng khắp căn phòng.

Nhìn hai cha con họ, Harry không khỏi tự hỏi liệu bố mẹ mình — James và Lily — có từng là một đôi như thế không, một gia đình hạnh phúc đến nao lòng. Cậu cảm thấy tim mình căng đầy yêu thương, dù trong thoáng chốc, một chút ghen tị đã len lỏi vào khi Draco rời khỏi vòng tay cậu để dồn sự chú ý cho con trai. Nhưng cảm giác ấy đã nhanh chóng tan biến khi Draco lại kéo cậu vào lòng, giữ chặt cậu, nhắc nhở cậu rằng gia đình này, chính gia đình này, là điều mà cậu luôn ngày đêm khao khát.

Trong những ngày dài Draco miệt mài làm việc tại Bệnh viện Thánh Mungo với cương vị là một lương y tập sự, Harry nhận ra rằng cậu đã nhớ hắn theo những cách mà mình chẳng thể diễn tả thành lời. Những khoảng trống trong tòa trang viên rộng lớn dường như vang vọng sự vắng mặt của hắn, và dù Harry vẫn tiếp tục nhịp sống thường ngày, chăm sóc con trai, chuẩn bị bữa ăn, và dành thời gian cho nơi yêu thích nhất trong trang viên: khu vườn tuyệt đẹp mà Narcissa đã từng tỉ mỉ quy hoạch và chăm sóc trước khi bà qua đời.

Khu vườn là một bức tranh rực rỡ sắc màu, với những hàng hoa hồng nở bung khoe sắc từ đỏ thẫm đến hồng phấn, những dây nhài tỏa hương quấn quanh giàn sắt uốn cong đầy duyên dáng. Những bông thủy tiên vàng rực và những khóm Lavender dịu dàng lan tỏa hương thơm ngọt ngào trong không khí, trong khi những đóa ly trắng tinh khôi đang kiêu hãnh vươn cao. Xen kẽ giữa sự trật tự ấy là những mảng hoa dại — những cánh anh túc, cúc bắp, cúc họa mi — mang đến một vẻ đẹp hoang sơ nhưng lại hòa quyện hoàn hảo với tổng thể, tạo nên sự cân bằng tuyệt mỹ giữa sự nuôi trồng và sự tự do của thiên nhiên mang lại.

Dường như khu vườn vẫn khẽ thì thầm về những tháng ngày được Narcissa chăm sóc, và Harry tìm thấy sự bình yên trong không gian tĩnh lặng này.

Thế nhưng, dù cho sự bình yên ấy bao trùm, tâm trí cậu vẫn luôn chất chứa hình bóng của Draco. Harry nhớ những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ấm áp bên hắn, những nụ hôn vụng trộm bất chợt đặt lên má, những lời trêu chọc mang chút bướng bỉnh trẻ con của Draco luôn khiến cậu bật cười như những ngày họ còn là thiếu niên ở Hogwarts, và cả giọng nói trầm ấm của hắn mỗi khi trở về nhà sau một ngày dài. Nỗi nhớ ấy luôn thường trực, như một giai điệu dịu dàng nhưng dai dẳng vang lên trong tâm trí cậu, chỉ khi Draco trở về vào ban đêm thì cậu mới có thể xoa dịu được phần nào.

Harry khẽ mỉm cười, vừa ngọt ngào vừa cay đắng, khi chứng kiến cảnh đứa con trai một tuổi của mình vừa bú sữa xong đã lập tức bỏ rơi cậu, loạng choạng trên đôi chân bé xíu, bước đi đầy quyết tâm về phía chiếc ghế dài nơi Draco đang làm việc.

"Harry yêu dấu, xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, đừng xụ mặt với gương mặt xinh đẹp của em như thế. Em cũng biết rõ mà, thằng bé cũng yêu em chẳng kém gì anh đâu."

"Ồ, tất nhiên rồi," Harry đáp lại với giọng điệu đầy mỉa mai, đôi mắt xanh biếc đảo một vòng, "Con trai anh bây giờ thích anh hơn em, chỉ vì anh cho nó chơi với đám chim trắng khủng khiếp đó. Em, nói thẳng ra, không bao giờ chấp nhận chuyện này đâu."

Draco lập tức đặt một tay lên ngực, giả vờ bị tổn thương sâu sắc trước lời chê bai nhằm vào đám công trắng quý hiếm mà hắn vô cùng trân quý — những sinh vật tuyệt mỹ đã từng nhận được vô số lời đề nghị mua lại từ tầng lớp thượng lưu, kèm theo mức giá cao ngất ngưởng. Nhưng đối với Draco, chúng không chỉ là những con công đẹp đẽ. Chúng đã gắn bó với hắn từ khi hắn còn chập chững tập đi, là những người bạn đồng hành lặng lẽ trong những buổi chiều hắn dạo bước cùng mẹ giữa khu vườn này — chính nơi mà bây giờ chúng vẫn tự do sải cánh.

Thế nhưng, Harry — người chồng yêu dấu của Draco — vẫn không thể nào chia sẻ được niềm yêu thích đặc biệt của cậu dành cho lũ công trắng. Cậu vẫn giữ thái độ đề phòng kể từ cái lần một con trong số đó đã mổ vào cậu ngay tuần đầu tiên ở trang viên, đó là ký ức khiến cậu đến tận bây giờ vẫn không thể đặt niềm tin vào đám chim tao nhã ấy.

"Mèn ơi, có cần anh phải nhắc lại lần nữa không, tình yêu của anh?" Draco lười biếng nhếch môi, ánh mắt mang theo vẻ thích thú.

"Còn nhớ cái lần em phải đến bệnh viện cùng Ron lúc Hermione sinh không? Nhóc con của chúng ta đã khóc đến mức không ai có thể dỗ dành nổi. Anh đã vội vàng bỏ hết mọi thứ để chạy đến đó, chỉ vì con rắn nhỏ của chúng ta kiên quyết không chịu nín trừ khi được em bế."

Vừa nói, Draco vừa lặng lẽ quan sát Harry cùng với cái nhếch môi, rõ ràng biết cậu chỉ đang cố tình giận dỗi. Bộ dạng này của Harry vốn chẳng lạ gì với Draco, chỉ là một màn giả vờ hờn dỗi để được dỗ dành, và như mọi lần, hắn sẽ vui vẻ chiều theo trò mè nheo ấy.

Harry đứng khoanh tay trước khung cửa sổ lớn trong phòng khách ấm cúng của họ, ánh mắt đầy vẻ bất mãn khi cậu nhìn đám công trắng kiêu kỳ sải bước ngay trong khu vườn trước cổng trang viên. Nhưng dù cố gắng tỏ ra khó chịu đến đâu, thì cái điệu nhếch mép đang dần hoá thành nụ cười mãn nguyện cũng đã thấp thoáng trên môi cậu. Cậu thấy Draco đứng dậy khỏi ghế bên khoé mắt, rõ ràng là hắn đang chuẩn bị tiến đến để dỗ dành cậu, một điều mà cả hai đều ngầm hiểu rằng chẳng hề cần thiết, vì cơn giận này vốn chỉ là một trò đùa mà thôi.

Harry thở dài, tựa lưng vào lòng Draco khi hắn vòng tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu sát vào lồng ngực ấm áp của mình. Nụ cười trên môi Harry càng sâu hơn khi Draco cúi xuống, đặt những nụ hôn dịu dàng lên gáy cậu, khẽ hít lấy mùi hương ngọt ngào từ làn da quen thuộc. Đây mới chính là điều mà Harry đang mong mỏi — Draco sẽ gạt đống tài liệu nghiên cứu thần kinh chết tiệt kia sang một bên để dành sự quan tâm cho cậu.

Cuối tuần sắp kết thúc, và chẳng bao lâu nữa, Draco sẽ lại bận rộn với công việc ở Bệnh viện Thánh Mungo, để rồi Harry sẽ lại tiếp tục nhớ hắn đến quay quắt.

Như thể biết trước được điều đó, nhóc con của họ lẫm chẫm bước tới, gương mặt nhăn lại trong biểu cảm đáng yêu mà Harry vô cùng yêu thích. Cậu khẽ bật cười, cúi xuống bế con lên.

"Thấy chưa? Thằng bé còn có cả đôi mắt xinh đẹp của em nữa," Draco cất giọng trầm ấm phía sau, ánh nhìn đầy trìu mến.

"Ừ hứ," Harry hờ hững đáp, cố tình giả vờ khó chịu. "Và ngoài đôi mắt ra, mọi thứ còn lại chẳng phải đều giống anh y đúc hay sao?"

Harry cúi xuống, đặt một loạt những nụ hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của James, bật cười khi nhóc con bi bô thích thú.

"Và cha cũng chẳng muốn con khác đi chút nào đâu, đúng không nào? Con là bé rắn nhỏ hoàn hảo của cha mà." Cậu dịu dàng cất giọng, khiến James thích thú kêu lên, vùi mặt vào lòng Harry như để tận hưởng sự cưng chiều.

"Em có biết con rắn nhỏ của chúng ta mong muốn điều gì cho sinh nhật hai tuổi không, tình yêu của anh?" Draco chậm rãi cất giọng, điệu bộ lười biếng nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ tinh quái. Môi hắn lướt nhẹ qua cổ Harry, để lại một vết cắn khẽ trêu chọc.

Harry nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú. "Ồ? Giờ nhóc con còn thì thầm điều ước với anh cơ à? Vậy thử nói xem nào?"

Nụ cười của Draco càng sâu hơn, giọng nói pha lẫn sự châm chọc trìu mến. "Thằng bé đã đưa ra một yêu cầu hết sức rõ ràng đấy, em yêu ạ. Có vẻ như con trai chúng ta muốn có một em gái... hoặc có khi là một cậu em trai?"

Harry bật cười, thoải mái tựa vào lồng ngực chồng hơn. "Ồ, thật sao?"

"Em không muốn có một phiên bản thu nhỏ của anh chạy quanh nhà à?" Đôi mắt Draco lấp lánh tia tinh nghịch.

"Một Draco tí hon?" Harry cười khẽ, ánh mắt tràn đầy trêu chọc. "Không, không đâu, thưa phu quân thân mến. Nếu em muốn một bản sao tí hon của anh, em chỉ cần mượn một trong mấy con công trắng kia một ngày là được."

Draco chớp mắt, thoáng sững sờ trước sự so sánh ngoài sức tưởng tượng ấy. "Anh— Cái gì cơ?"

"Đúng vậy đó." Harry tiếp tục, tiếng cười vui vẻ dâng lên trong lồng ngực khi cậu xoay người lại, đối mặt với Draco. "Hãy thử tưởng tượng xem- một Draco tí hon chạy quanh nhà, lúc nào cũng chỉnh tề, nghiêm túc, đọc mấy bộ sách cổ lỗ sĩ và dạy James đeo kính một mắt từ lúc mới hai tuổi. Một màn hỗn loạn đúng nghĩa."

Draco không nhịn được bật cười trước hình ảnh đó.

"Ài, thiên thần của tôi, hẳn là em sẽ thích lắm đúng không? Rõ ràng thứ duy nhất mà James thừa hưởng từ anh là nhan sắc xuất chúng này thôi. Còn lại đều là của em cả — lửa nhiệt huyết của em, và còn cái tính lúc nào cũng thích quấn lấy anh nữa," hắn dừng lại một chút, nháy mắt đầy tinh quái nhưng cũng không kém phần quyến rũ, "và đương nhiên, cả sự nghịch ngợm cũng không ai sánh bằng."

Nói rồi, hắn cúi xuống, tinh nghịch cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Harry.

Harry vừa định nghiêng người, muốn khiến nụ hôn sâu hơn thì cả hai bỗng khựng lại, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cánh cửa khép hờ. Một cái đầu nhỏ màu bạch kim lén lút thò ra, rồi lẻn qua khe cửa.

James, với sự nghiêm túc của một "điệp viên nhí," đang cố gắng hết sức để di chuyển một cách lén lút, từng chút một trườn ra ngoài, hướng thẳng đến khu chuồng công với một vẻ quyết tâm đầy đáng yêu.

Harry thoáng sững người trước khi cau mày.

"Jameyy!" cậu gọi với theo, nhưng cậu nhóc dường như chẳng nghe thấy, quá tập trung vào "nhiệm vụ" của mình. Bằng cách nào đó, James đã lẩn qua họ một cách thần kỳ, hoàn toàn không bị phát hiện. Trước khi Harry kịp phản ứng, con trai họ đã lao thẳng đến chỗ bầy công trắng.

Những chú chim trắng muốt, cao quý và thanh tao, chầm chậm vây quanh James như thể đang chào đón một thành viên mới. Cậu nhóc tóc bạch kim nhỏ bé chẳng hề nhận ra sự kỳ quặc trong tình huống này, chỉ đơn thuần giơ bàn tay nhỏ xíu vuốt ve một con chim gần nhất, ngước nhìn nó đầy ngưỡng mộ. Điều đáng ngạc nhiên nhất là những con công — thường ngày vốn xa cách — lại tỏ ra đặc biệt ưu ái James, để mặc cho cậu bé xoa lên bộ lông mềm mại của chúng mà không hề có chút phản kháng nào.

"Chuyện này," Harry lắc đầu, giọng đầy bất lực, "chắc chắn là do anh, Malfoy."

Draco, không giấu nổi nụ cười đắc ý, vòng tay ôm lấy eo Harry, rồi chậm rãi trượt một tay lên để áp nhẹ vào ngực cậu. "Thằng bé thật có sức hút, đúng không? Giống y như cha của nó."

Harry quay lại nhìn hắn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười ngượng ngùng. "Phải rồi. Vậy là, anh nói đến chuyện có đứa thứ hai? Miễn là nó không bày đặt tập nói chuyện với chim chóc, thì em nghĩ là em có thể cân nhắc."

"Em yêu à, đàn chim của anh tinh tế và cao quý hơn nhiều so với mấy con thú nhồi bông mà em để James nhai nát đấy."

Đáp lại, Harry lè lưỡi trêu chọc Draco với vẻ mặt hờn dỗi đầy khoa trương. Nhưng thay vì khó chịu, Draco chỉ thở dài, hoàn toàn bị vẻ đáng yêu của cậu mê hoặc. Với một động tác nhanh gọn, Draco nắm bắt khoảnh khắc, chiếm lấy đầu lưỡi của Harry bằng môi mình và tinh nghịch mút nhẹ, khiến Harry khẽ rùng mình.

"Sao nào, tình yêu của anh?" Draco thì thầm, giọng trầm ấm xen lẫn ý cười. "Thêm một bé rắn nhỏ chạy loanh quanh, tự tạo ra những sự nổi loạn riêng mình?"

Trước khi Harry kịp đáp lời, James đã bật cười khúc khích, vung vẫy đôi tay nhỏ bé về phía bầy công như thể vừa phát hiện ra một thế giới mới đầy kỳ diệu. Cả Draco và Harry đều bật cười, dõi theo con trai mình, một cách tự nhiên, thằng bé hòa vào thế giới xung quanh, mang theo chút phép màu riêng của nó.

"Nếu đó là điều anh muốn, tình yêu của em," Harry cuối cùng cũng đáp, giọng nhẹ nhàng hơn. "Em luôn mơ về một gia đình lớn bên anh. Nhưng chỉ với điều kiện bọn trẻ phải thừa hưởng sự quyến rũ của anh nhiều hơn, và ít đi sự bốc đồng của em. Chỉ với Jameyy thôi là em đã đủ vất vả rồi."

"Ồ, em yêu, điều đó không đáng lo đâu," Draco trêu chọc, giọng nói mang theo chút vui vẻ lười biếng. "Chỉ cần chúng có trái tim đẹp đẽ của em, vậy là đủ rồi."

Harry ngước nhìn Draco, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tin. Cứ như thể cậu vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được thực tế rằng người đàn ông này, người của cậu, thực sự là của cậu. Người đàn ông sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu, cũng giống như cách mà cậu sẵn sàng làm tất cả vì hắn. Draco lúc này đang ôm cậu vào lòng với tất cả tình yêu thương, như thể cậu là kho báu quý giá nhất trên đời. Nhưng sự thật là, chính Draco mới là món quà tuyệt vời nhất mà Harry từng có.

Cậu sẵn sàng đi qua tất cả những địa ngục mà mình đã chịu đựng trong đời, trước khi gặp Draco, nếu đó là cái giá phải trả. Nếu như bị tổn thương, bị nghiền nát là điều cần thiết để dẫn lối cậu đến với Draco, nếu đó là cách để tìm thấy người và có được Draco làm chồng trong mọi kiếp sống, thì Harry sẽ chấp nhận tất cả, không chút do dự.

Draco bật cười khẽ khi môi họ rời nhau, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai Harry. "Chỉ cần em nói một lời thôi, tình yêu của anh."

Có điều gì đó đẹp đẽ không thể phủ nhận về cách Harry đón nhận thiên chức làm mẹ. Cách cậu cười đùa với James, ánh sáng hạnh phúc rạng ngời mỗi khi cậu chăm sóc con trai của họ, tất cả đều là một sự tương phản đầy kỳ diệu với chàng trai trẻ đầy tổn thương, người mà Draco đã gặp và đem lòng yêu từ thuở ban đầu.

Lúc này, Draco nhận ra rằng món quà quý giá nhất hắn có thể trao cho Harry... thực ra, hắn đã tặng nó từ lâu. Không phải gia sản cổ xưa của nhà Malfoy, không phải một trang viên rộng lớn để gọi là nhà, cũng không phải những cuộc ân ái mãnh liệt và yếu đuối thuở còn học ở Hogwarts. Không phải bất cứ thứ gì vật chất.

Mà là điều này. Là cuộc sống mà họ đang cùng nhau chia sẻ. Là gia đình mà họ đã cùng nhau tạo dựng.

Đây chính là lời hứa mà Draco luôn muốn thực hiện cho Harry — một cuộc đời nơi Harry sẽ không bao giờ phải thiếu thốn bất cứ điều gì nữa.

Bây giờ, Harry đã tìm thấy sự bình yên trong gia đình nhỏ bé của họ. Trong những khoảnh khắc tĩnh lặng khi cậu ôm James vào lòng, hay khi ngắm nhìn chồng mình đắm chìm trong những cuốn sách y khoa, cặp kính trễ xuống sống mũi, đôi môi khẽ mím lại đầy tập trung, trong khi James leo lên đùi hắn, những nắm tay bé xíu níu lấy tà áo choàng của Draco, bập bẹ những câu nói vô nghĩa.

Draco, dù không rời mắt khỏi trang sách, vẫn vô thức vòng một tay giữ lấy con, thỉnh thoảng nhẹ nhàng nhún đầu gối, cất giọng trầm ấm, "Cẩn thận nào, bé nhỏ của cha," để rồi James bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như ánh nắng tràn ngập căn phòng.

Trái tim Harry dâng tràn một niềm hạnh phúc lặng lẽ, một niềm vui không cần phải nói thành lời. Cậu đã tìm thấy tình yêu, một tình yêu thực sự, không chỉ trong người chồng của mình, mà còn trong đứa con của họ, trong mái ấm này, trong tất cả những gì họ đã cùng nhau dựng xây.

Kể từ sau đám cưới thân mật của họ trong khu vườn rộng lớn của trang viên Malfoy, giữa những bông hoa huệ trắng rực rỡ như nụ cười của Harry, Draco không còn sợ cái chết nữa. Cái chết đã mất đi sức mạnh với hắn. Điều hắn sợ nhất chính là mất Harry một lần nữa. Đó là nỗi sợ sâu thẳm, dai dẳng nhất. Nhưng ngay cả nỗi sợ đó cũng bị xoa dịu bởi một niềm tin không thể lay chuyển. hắn biết rằng, trong bất kỳ kiếp sống nào, hắn cũng sẽ tìm thấy Harry.

Tình yêu của Harry tựa như một ngọn lửa, và nó đã thắp lên trong Draco một điều gì đó vĩnh hằng. Tình yêu ấy không chỉ đơn thuần được trao đi, mà nó còn thiêu đốt, bao trùm tất cả. Đó là kiểu tình yêu khiến Draco tin chắc rằng, dù thế nào đi nữa, Harry cũng sẽ tìm thấy hắn, trong mọi kiếp sống. Rằng ngay cả khi Draco lạc lối, ngay cả khi hắn chìm vào khoảng không vô tận, tình yêu của Harry vẫn sẽ soi đường đưa hắn trở về bên cậu.

Nó hiện hữu trong ánh mắt Harry, ánh mắt nhìn hắn như thể Draco là khởi đầu và kết thúc của cả thế giới này. Nó hiện hữu trong từng lời thì thầm của cậu, gọi tên Draco như một điều thiêng liêng, trong những cái chạm tay dịu dàng chứa đựng những lời hứa không thể gói gọn chỉ trong một kiếp người.

Có thể ở một kiếp khác, họ có thể là những kẻ xa lạ, lướt qua nhau như hai con tàu giữa đêm đông lạnh giá. Họ có thể là kẻ thù, hoặc có thể là một điều gì đó khác. Nhưng Draco biết rõ, bằng cả linh hồn mình, rằng dù ở nơi đâu, dù thời gian có đặt bao nhiêu chướng ngại giữa họ, hắn vẫn sẽ tìm thấy Harry.

Mối liên kết giữa họ đã được khắc ghi trên vũ trụ bao la, dệt nên từ chính những sợi tơ của vận mệnh, và không gì – không cái chết, không thời gian, không khoảng cách của những thế giới xa lạ – có thể chia cắt họ.

Hắn sẽ tìm kiếm cậu, xuyên qua dòng thời gian vô tận, qua những khuôn mặt và danh tính khác nhau, qua những hình hài và số phận chẳng giống nhau, nhưng linh hồn của Harry vẫn sẽ là điều duy nhất hắn luôn hướng về.

Hắn sẽ yêu cậu, qua từng lần luân hồi, qua những chu kỳ vĩnh cửu của tạo hóa, vì Harry chính là định mệnh của hắn.

Và mãi mãi, Draco sẽ đi tìm cậu.

Dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ để Harry biết rằng, trong mọi kiếp sống, tình yêu của Draco vẫn luôn chờ đợi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro