Oneshot
Truyện được dịch và đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
----------------
Fic này mình edit lâu rồi nhưng giờ mới đăng lên nhân dịp sinh nhật anh Yuki Yamada - người đóng vai Murayama Yoshiki (như trong ảnh).
Happy Birthday Yuki!
Vietnam, 18/09/2021.
Đây cũng là áo mà Murayama mặc trong fic này nhé!
Tâm sự thêm một chút...
Lúc mình dịch fic này mình cũng suy nghĩ về cách xưng hô.
Mình cảm thấy Murayama rất là tình cảm (trong phim có những phân cảnh khiến mình cảm thấy Murayama rất tình cảm), nên quyết định hai người xưng hô anh-em nhé!
Một điều nữa là bản edit này sẽ có beta vào vài ngày tới! Vì có đoạn mình chưa chắc chắn sát 70% nghĩa cho lắm.
Lưu ý trước khi đọc: Headband là những cái giống thế này nha (ảnh minh họa phía dưới)
(Ảnh này là Murayama đó :>)
(Ảnh này lấy đại trên mạng, nguồn: BigGo Malaysia)
---------------
Cái này gọi "Được người cầm đầu nổi tiếng đặc biệt phục vụ riêng cho hắn".
Người cầm đầu Oya Kohkoh, đồng thời là người yêu hắn, so với bình thường còn muốn tích cực hơn, so với bình thường còn muốn nghe lời hơn, so với bình thường còn muốn dễ thương hơn. Nhưng Cobra cũng nhìn ra được, trong lòng cậu đang bất an. Từ những kinh nghiệm trước kia, miệng bị nhét đầy không phải là lý do mà Murayama ít nói.
Cho dù là như vậy vẫn là do sự chăm sóc nhiệt tình rất lâu của Murayama mà hắn bắn trong miệng cậu. Sau khi cùng Kuryu (Cửu Long) tuyên chiến, hai người đã không nhớ rõ đã bao lâu rồi không dành thời gian cho nhau.
Murayama đem tinh dịch nuốt vào hơn phân nửa, đầu lưỡi đỏ tươi duỗi ra liếm tinh dịch ấm áp còn dính trên môi, phần còn dư thì bị Cobra dùng giấy khăn lau sạch. Cậu tươi cười như đứa trẻ con vừa mới ăn kẹo xong, Cobra vừa đem khăn giấy ném đi thì cậu chỉ chỉ trên bàn: "Cobra-chan, mau đưa bôi trơn cho em."
"Trước đó thì..." Cobra đưa tay bắt lấy cổ tay của Murayama đem hai người kéo ngã xuống giường, "Em đang nghĩ gì?"
Đôi mắt đen chầm chậm chớp mắt, bên trong tuy không hề che giấu điều gì, ngoài sự hoang mang thì Cobra nhìn vẫn không hiểu vẻ mặt bối rối này là thế nào.
Có vẻ như cậu không bất ngờ trước lời tra hỏi của Cobra, Murayama dùng giọng điệu bình thường hỏi lại: "Anh làm sao vậy?"
"Em nghĩ cái gì thì nói với anh, giờ nói ra hết đi."
Có lẽ không phải chỉ có mình cậu muốn ngăn đối phương lại một cách chính đáng để chặt đứt cơ hội nói về chuyện này.
Murayama lộ ra nụ cười chế nhạo thoáng qua, nhưng bởi vì cậu cũng là "đồng phạm" cho nên buông tha cho Cobra.
"Chính ông đây cũng không hiểu, Cobra-chan."
Nét mặt của cậu hệt như lần đầu tiên tới tìm Cobra kể ra những rắc rối của bản thân, đều là bộ dạng cô đơn không biết phải làm gì, chỉ khác biệt ở chỗ, vào lúc này cuối cùng hắn đã có thể ôm cậu vào lòng. Cobra dùng tay xoa gò má của Murayama, thấy được cậu vui vẻ híp mắt lại.
"Nói cho anh biết." Cobra nói.
Murayama cọ xát trong lòng bàn tay của Cobra, chậm rãi nhắm mắt lại: "Ông đây không có giận Cobra-chan, bởi vì cách làm của anh không có gì là sai."
Cậu dừng lại một chút, tròng mắt bên dưới hàng mi chuyển động không ngừng giống như đang tránh né điều gì đó. So với những vết thương rải rác khắp mặt thì chuyện này làm Cobra đau đớn hơn rất nhiều.
"Nhưng mà..." Một lát sau giọng nói lại vang lên, người trước mặt từ từ nhắm hai mắt, nở một nụ cười gượng, "Nhưng mà... em, có phải sẽ... suýt chút nữa, có thể sẽ không còn được gặp lại Cobra-chan đúng không?"
Giọng nói dừng lại đột ngột, Cobra cũng cảm thấy nghẹn trong cổ họng. Murayama hít một hơi thật sâu, sau đó mở mở mắt, nhào về phía trước ôm lấy Cobra: "... Chỉ là nghĩ mấy chuyện linh tinh thôi! Nếu như Cobra-chan không muốn nhớ tới thì quên đi, thật sự xin lỗi, mình tiếp tục nha...?"
"... Làm sao có thể quên đi được." Trong vòng tay Murayama, Cobra cũng dùng sức ôm chặt cậu.
Hai người trên người đều bị thương sau trận chiến, Cobra lại còn có thêm vài vết thương do bị tra hỏi. Nghĩ đến khi đó cách cái chết chỉ trong gang tấc hắn cũng không phải không thấy sợ, nhưng lúc ấy bị Kuryu (Cửu Long) giam giữ trong lòng hắn vẫn đang phẫn nộ, ân hận cùng tuyệt vọng đan xen nên không có tâm lý sợ hãi, trái lại vào ngay lúc này cảm nhận được sự sợ hãi. Chỉ suýt chút nữa thôi, thật sự, suýt chút nữa.
"Thật sự xin lỗi..." Giọng nói của Murayama cuối cùng cũng bộc lộ sự yếu đuối, cơ thể được ôm chặt khẽ run rẩy, cậu ôm lấy tóc Cobra, đem hắn ôm chặt vào lòng.
Cobra không biết vì sao cậu lại xin lỗi, nhưng như vậy cũng không sao cả. Chóp mũi và gương mặt hắn bị ngăn cách bởi lớp áo mỏng, mà sau lớp áo ấy chính là cơ thể bằng xương bằng thịt của người yêu, không có điều gì khiến người ta cảm nhận được gì ý nghĩa cuộc sống hơn thế này.
Lời Cobra thốt ra cũng là "Thật sự xin lỗi em."
Rõ ràng biết rằng trên đời này còn có người quý trọng mình hơn cả chính bản thân, nhưng vẫn không thể ngừng đối mặt với ranh giới sinh tử này.
"... Vì anh đã trở về nên ông đây tha thứ cho anh rồi. Những chuyện khác, không cần nói xin lỗi, đồ ngốc." Murayama hít mũi một cái, buông cánh tay đang ôm lấy Cobra ra.
Trước đôi mắt đỏ lên, Murayama không được tự nhiên bĩu môi, cậu phấn chấn lại, che giấu sự xấu hổ: "Nè nè, tới đây tiếp tục làm đi nè Cobra-chan, làm đi~"
... Cũng không biết người này cảm thấy xấu hổ ở chỗ nào.
Ngày thường có thể sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng hiện tại trong lòng tràn ngập tình cảm ấp, quả thật rất xấu hổ khi thừa nhận. Cobra không thể nào không nở nụ cười, hắn ôm Murayama trở mình đem cậu đặt trên giường, vài nụ hôn nhẹ trên khuôn mặt cậu, cuối cùng cái miệng tạo ra tiếng cười bị bịt kín.
Một bên tiến hành tham lam hôn một bên cởi quần Murayama, tay của người yêu cũng sờ lên xương sườn hắn, xong lại lập tức rút về.
Cobra cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí còn máu bầm: "Không có chuyện gì đâu, em lại lo lắng rồi."
"À thì, tại vì... vì nhìn sơ thấy rất đau mà..."
Ai biết được Kẻ cầm đầu Oya Kohkoh người được coi là Zombie lại lo lắng, cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Cobra bật cười, đem quần của Murayama ném xuống dưới giường rồi chạm tới headband của cậu trên giường, cúi người bịt mắt của Murayama: "Thế thì không nhìn là được."
Murayama sửng sốt, chỉ có thể mở ra miệng nhìn đến ngây ngốc, một lát sau mới phản bác: "Chẳng lẽ đó giờ Cobra muốn chơi trò này à..."
"Ai mà biết." Bởi vì người yêu nhìn không thấy, Cobra mới lộ ra nụ cười mà hắn biết rằng nhìn vào rất ác độc.
Hắn kéo tay của Murayama qua, xoa vào vết thương của mình, cái tay kia giãy giụa theo phản xạ, Cobra ghé sát vào tai của Murayama đang bị bịt kín mắt: "Nơi được em chạm vào, đều rất thoải mái, cho nên..."
"Ay thật là --" Murayama nghiến răng nghiến lợi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy lỗ tai đỏ chót, Cobra cắn tai cậu một cái, "A, ông đây sẽ chạm vào toàn bộ --!"
"Anh đang chờ đấy." Trái lại Cobra thật sự rất mong chờ.
Từ đầu đến cuối tay của Murayama vẫn luôn vuốt ve nhẹ nhàng tựa như đồ dễ vỡ, không dám dùng lực mạnh. Thường ngày hay dùng tới bạo lực, quen đánh nhau không biết từ lúc nào mà biến thành như vậy, chính bọn họ đang ở trong những lần tàn phá, tranh giành, cứu vớt và phải luôn chiến thắng hết lần này đến lần khác mới có được khoảng khắc như thế này, Cobra suy nghĩ miên man, phát hiện hóa ra hắn đã sớm yêu người này hơn cả những gì hắn nghĩ.
Ngón tay cẩn thận thăm dò nơi bí ẩn, vì không muốn để cho Murayama khó chịu hắn liên tục thăm dò rất nhiều lần. Đã lâu không làm có hơi gặp trúc trắc, Cobra cúi người xuống, khẽ liếm tính khí đang cương của Murayama, hai chân của cậu không tự chủ mà run rẩy, tiếng thở dốc cũng dần dần cao.
"... Không cần làm vậy..."
Âm thanh mềm nhũn như cún con làm nũng, Cobra cũng không phải cố tình bắt nạt cậu, ngón tay vẫn dịu dàng vừa ấn vừa xoa vào điểm nhạy cảm, đầu lưỡi lướt qua vật không ngừng chảy ra dịch nhờn: "Nếu không người khó chịu là em đấy, lâu quá rồi không có làm..."
"Xem thường ông đây à..." Bàn tay Murayama nắm lấy ga giường, lúc buông lúc thả.
"Cái tên nhóc này..."
"Có thể rồi, Cobra-chan..."
Cobra thở phào nhẹ nhõm, thuận tay cởi hết quần áo trên người, giữ lấy eo Murayama và tiến vào trong thân thể cậu.
"... A ... A ưm... Haa, Cobra..."
Quá trình này khiến Murayama phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào mềm mại, không biết bởi vì do bị bịt mắt hay là quá lâu không làm, thân thể đầy vết thương run rẩy vặn vẹo, tóc đen xõa trên ga giường.
Cobra cũng không kiềm được mà thở gấp, do hắn sơ suất nhưng là cũng không phải là hoàn toàn vô tội, không có bất kỳ thứ gì ngăn cách tiến vào trực tiếp thân thể Murayama, các chất nhờn bên trong dũng đạo chật hẹp, cảm giác ma sát của tính khí nóng hổi cùng niêm mạc ấm áp mẫn cảm khiến da đầu tê dại.
Murayama vẫn không ngừng gọi tên hắn cho dù cậu đang trong cơn mê loạn do khoái cảm và Cobra vẫn luôn đáp lại cậu. Dường như vẫn chưa đủ sâu, Cobra đưa tay về phía sau để giữ hai mông cách xa nhau hơn, lần đầu tiên cơ thể khao khát gắn bó mãnh liệt đến thế này.
Murayama ngoan ngoãn thuận theo nâng hông lên, thân thể lại bởi vì chưa từng bị tiến vào sâu đến vậy mà run rẩy: "... Thoải mái, sâu quá, Cobra-chan..."
"Ừ..." Lông tính khí đều cọ vào làn da non mềm mại, dũng đạo chặt chẽ rốt cục cũng nuốt vào toàn bộ, Cobra thở phì phò khẽ hôn lên bờ vai lộ ra bởi cổ áo rộng của Murayama, "Xin lỗi, em khó chịu à..."
Cậu mệt mỏi chậm rãi lắc đầu: "Thoải mái lắm, hơi lạ... Nhưng mà..." Một nụ cười hiện trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi bị che phân nửa.
Cobra đưa lưỡi ra liếm qua vết thương nơi khóe môi Murayama, đầu lưỡi chạm tới thì hạ thân cũng bắt đầu từ từ tiến vào. Không muốn rời khỏi dũng đạo nóng bỏng, tính khí cứng rắn từng chút từng chút khắc xuống dấu ấn của chính mình. Tiếng rên rỉ nghẹn ngào, Murayama nỗ lực đung đưa eo theo động tác của Cobra, nỗi sợ theo bản năng cũng đã biến thành khoái cảm bên trong cơ thể.
Bàn tay nắm lấy vai của Cobra cuối cùng cũng không nhớ rõ nên giảm bớt lực, Cobra cười thỏa mãn, đặt môi mình lên đôi mắt bị bịt kín của Murayama.
"Murayama..." Gọi tên của cậu, nơi cậu đang tiếp nhận hắn không ngừng co rút, Cobra di chuyển hạ thân, bắn tinh dịch ẩm ướt vào cơ thể Murayama.
Cảm giác được đồ vật trong cơ thể xuất tinh, Murayama ôm chặt cổ của Cobra, âm thanh khàn khàn mang theo tiếng nức nở, đem tinh dịch bắn lên chính bụng mình.
Hai người kề trán thở dốc, thỉnh thoảng chạm mũi cùng môi một cách vô thức như những động vật hay làm. Cobra đang định rút tính khí mới bắn xong ra, nhưng do Murayama phản xạ mà siết chặt dũng đạo lại làm hắn chậc lưỡi, một lần nữa bắt đầu lần chuyển động mới.
Murayama một bên thở gấp một bên nhỏ giọng cười: "... Anh giỏi thật đó, cứng luôn ở bên trong rồi..."
Cobra mỉm cười đưa tay lại cái miệng đang hé mở, hắn lại Murayama ngậm lấy đầu ngón tay, dùng lưỡi liếm lấy lòng. Lúc này cậu vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn thả lỏng thân thể, thẳng thắn yêu cầu những gì mình muốn, dường như chính cậu quên mất có thể tự mình kéo headband xuống, Cobra quan sát biểu cảm khuôn mặt người yêu-- trầm mê, hưởng thụ, có lẽ là cả hạnh phúc.
"... Cobra-chan, lại to lên rồi..." Cũng có lúc sẽ cắn ngón tay hắn như này, vẻ mặt của một trò đùa dai thành công.
Cobra bóp gương mặt của cậu, đem ngón tay của mình kéo ra, đồng thời nâng cơ thể Murayama và xoay ngược người lại, biến thành tư thế đối phương dạng chân ở trên người hắn.
Đột ngột bị chạm vào nơi nhạy cảm Murayama mất một lúc mới hồi phục, nghiêng đầu hỏi hắn: "Mệt à... ?"
"Là em nói em 'phục vụ'* anh mà đúng không?"
Chỉ là đột nhiên muốn nhìn người này vì hắn mà nỗ lực hết sức. Nhưng Cobra sẽ không nói.
Hai tay hắn vuốt ve cổ chân cậu, còn Murayama bắt đầu di chuyển vùng eo chậm rãi, nhưng vì phần tua áo vướng víu ở chân mà bật cười: "A, áo vướng víu quá, để cho em cởi ra đi...?"
"Thế này là ổn rồi." Cobra vén vạt áo rộng lên, đưa tay vào và chạm vào phần eo thon đang chật vật, sau đó lưu luyến dừng lại ở xương sườn.
"Cobra-chan à..." Giọng nói ngọt ngào của Murayama mang tia hối thúc rõ ràng.
"Em có thể tự mình kéo lên mà." Cobra nói.
"A......" Vừa chuyển động eo lên xuống, Murayama liếm liếm bờ môi của mình, hai tay kéo chiếc áo hoodie kẻ sọc xanh trắng lên, lộ ra tính khí cùng tinh dịch dính ở bắp đùi, cơ bụng dưới, đường cong duyên dáng ở eo, còn có hai hạt đậu nhỏ dựng thẳng lên.
Dù cho cách trên ánh mắt kia một mảnh vải, nhưng dường như Cobra cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi mắt ấy.
"Làm như thế này có thể tiếp tục được chưa?"
Fin
Chú thích:
*Phục vụ: từ gốc tiếng Trung là 杀必死 , theo tra được thì tiếng Nhật là サ ー ビ ス, tiếng Anh là Service hoặc Fan Service nên mình tạm dịch thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro