Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3.

Khi Sanghyeok tỉnh, đã thấy bản thân bị xích trong căn phòng ẩm thấp, đầy rêu mốc. Anh đưa mắt nhìn khắp căn phòng chỉ khoảng 9 mét vuông, có phòng tắm riêng. Sanghyeok ngồi dậy khỏi tấm nệm cũ đã đã phai màu bởi những dung dịch khác nhau, máu. Mùi ẩm mốc và một chút mùi tanh của máu xộc lên khiến anh nhăn mặt. Sanghyeok tựa lưng vào tường, cố gắng lấy lại bình tĩnh khi cơn đau vẫn tỏa ra từ khắp cơ thể.

Sàn và nền đều là bê tông vững chắc, tinh ý nhận ra dù đã được dọn dẹp, sàn bê tông vẫn còn những giọt máu li ti đã khô thấm vào nền bê tông.

Cửa sổ cao và bé đến nỗi chỉ đủ cho không khí bên ngoài len vào. Hướng ra cửa là một hành lang dài. Sanghyeok đứng dậy, phía dưới truyền đến một cơn đau tột cùng, anh bước thấp bước cao lết đến hành lang, nhưng vừa đến hành lang đã bị kéo lại, sợi xích ở chân anh lại chỉ đủ đi hết căn phòng.

Anh bất lực, chỉ có thể đứng từ xa quan sát : Cửa bị khóa ngoài, một loại cửa chuyên dụng cho nhốt tù nhân, không có lỗ thông ra. Sanghyeok quay lại mò mẫm dưới ánh đèn yếu ớt, cũng chẳng có gì nhiều ngoài một tấm nệm cũ và một cái ghế gỗ. Trên tường có rất nhiều dấu khắc mà những người từng ở đây để lại, có những kẻ đã bị nhốt cả tháng, cả năm trời.

Nhưng Sanghyeok không bỏ cuộc, mà càng quyết tâm phải vượt qua nơi đổ nát này. Anh phát hiện trên người mình toàn những vết bầm tím, phía dưới đã được bôi thuốc. Dù không nhớ điều gì đã xảy ra, nhưng anh cũng lờ mờ suy đoán được, anh cảm thấy buồn nôn.

Cánh cửa mở ra, một chút ánh sáng nhỏ nhoi len lỏi vào hành lang tối tăm. Tiếng chân lộp cộp dần to, Sanghyeok căng thẳng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Tiếng chân dừng bước, anh lòe nhòe một bóng người to lớn đang cầm thứ gì đó đặt xuống sàn bê tông lạnh ngắt. Xong việc, gã kia liền bỏ đi thật nhanh. Sanghyeok tò mò chầm chậm đi lại gần. Ồ đó chỉ là một khay nham nhở toàn thức ăn thừa.

Anh chần chừ một lúc, xong vẫn quyết định với lấy để ăn. Lũ khốn nạn còn không để lại cho anh một cái thìa, Sanghyeok nuốt cục cơm trong tức tưởi, đồ ăn tệ đến nỗi anh chỉ muốn nôn hết ra ngoài, nhưng tâm trí mách bảo anh phải ăn để sống. Thề rằng phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Anh nghĩ đến thế giới tươi sáng ngoài kia. Lee Minhyung ngồi im lặng dưới gốc cây hoa anh đào chờ đợi, hình như ngủ quên mất. Anh lặng lẽ bước đến ngồi bên cạnh, song vẫn đánh thức cậu dậy, Minhyung dụi mắt nói.

- Chú à, chú lại trễ hẹn nữa rồi. Không phải chú nói sẽ đưa cháu đi nhập học sao?
-  Nhõi, sắp thành sinh viên rồi mà cứ như trẻ con vậy.
- Haha, cháu biết chú sẽ đến mà.

Bỗng một luồng gió mạnh thổi những cánh hoa yếu ớt rụng lả tả, cả cây anh đào rực cháy, mọi thứ xung quanh chìm trong biển lửa khiến anh sợ hãi muốn lôi Minhyung đứng dậy. Nhưng Minhyung vẫn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, miệng liên tục lẩm bẩm.

- Cháu biết chú sẽ đến mà... Cháu biết chú sẽ đến mà... sẽ đến mà...
- MINHYUNGGGG!!!

Sanghyeok tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, anh nhìn ra cửa sổ, vẫn là đêm khuya. Anh mệt mỏi gục xuống, tự an ủi lại là giấc mơ đó, anh chẳng thể ngủ được nữa.

Cứ cách 1-2 ngày , có 4 người đến cưỡng chế Sanghyeok uống thuốc rồi đưa anh đi gặp tên Jihoon. Sanghyeok chẳng nhớ rõ đã bao nhiêu lần, mỗi khi tỉnh lại sau những cuộc hành hạ thể xác, anh lại phải chịu đựng thêm những lần cưỡng chế thuốc. Mỗi lần, có bốn tên lính canh, mỗi người một tay, ép anh uống thứ thuốc đắng nghét, khiến cơ thể anh rệu rã, như mất hết sức lực, không thể phản kháng. Sau đó, chúng lại lôi anh đi gặp Jihoon – kẻ đáng ghê tởm đó.

Cứ thế, ngày qua ngày, cái vòng luẩn quẩn đau đớn ấy không có dấu hiệu kết thúc. Mỗi lần tỉnh lại sau khi bị tra tấn, cơ thể Sanghyeok lại càng thêm tàn tạ. Cơ thể đau nhức, vết bầm tím cũ chưa hết thì lại chằng chịt vết mới. Anh nằm xuống suy nghĩ, lười biếng không muốn lết thân đi tắm, mặc kệ những vết tích mà Jihoon để lại vẫn trên người anh.

Anh tự hỏi, liệu có ngày nào đó anh sẽ không phải chịu đựng thứ thuốc đó nữa? Liệu có ngày nào đó anh có thể thoát khỏi cái vòng xoáy của nỗi đau này? Anh hiểu rõ, nếu không dừng lại được việc uống thuốc, anh sẽ không khác gì một con búp bê tình dục, bị Jihoon điều khiển và lạm dụng theo ý thích của hắn. Anh không thể để điều đó xảy ra. Anh không thể để mình trở thành một công cụ trong tay hắn.

Anh biết nếu không dừng thứ thuốc kia, anh sẽ mãi mãi trở thành một con búp bê tình dục.

Cánh cửa lại mở ra, Sanghyeok theo phản xạ bật dậy, nhưng chẳng kịp làm gì. Hai tên trong số chúng đã lao vào, kìm chặt anh lại. Sức lực của Sanghyeok không đủ để vùng vẫy khỏi chúng. . Hai tên cưỡng chế Sanghyeok không để anh vùng vẫy, trong lúc đó đồng bọn của chúng bóp miệng Sanghyeok nhét thuốc vào.

Mắt anh căm phẫn muốn phản kháng, nhưng không thể. Chân thì bị xích, cũng khó lòng chạy thoát. Bỗng có tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt mọi hành động của bọn chúng. Chúng vội vã rời đi, bỏ lại Sanghyeok đang nằm dưới đất, mắt mở to nhìn về phía cửa.. Lũ đàn em nhanh chóng ra hành lang nghe điện thoại.

-  Chúng mày cho tên đó uống thuốc rồi à?

Vừa xong ạ. Thiếu gia có gì dạy bảo chúng em?

Tao đang có cuộc họp không muốn làm lắm, nhưng nếu cho uống rồi thì cứ mang đến đây.

Nhân cơ hội, Sanghyeok lao vào nhà tắm, anh móc họng để nôn ra. Chúng tháo xích chân, nhưng vẫn rất cẩn thận dẫn Sanghyeok ra ngoài.

-  Jeong thiếu, việc xây một lounge ở tòa nhà F có hơi...
-  Về giá cả thì không rẻ, mặc dù nằm trong trung tâm thành phố nhưng cũng rất khó để hoạt động.
-  Phải đấy, chưa kể cũng rất dễ rơi vào tầm ngắm của bọn cảnh sát.

Những người đàn ông mặc vest ngồi xung quanh bàn uống nước, vẻ mặt nghiêm trọng. Jihoon vẫn không ra khỏi cái bàn làm việc của mình, mắt hắn thỉnh thoảng lướt ra cửa. Jihoon thấy Sanghyeok bước vào, anh cố gắng cúi đầu thật thấp, hắn nóng nảy lôi tay anh ấn xuống phía dưới.

-  Đang họp, bú đi.

Sanghyeok cắn răng, trước mặt bao nhiêu kẻ lớn mặt ở Seoul, mà hắn dám ra lệnh cho anh. Những tên đàn ông này có lẽ cũng quá quen với tính cách của hắn, làm ngơ khi Sanghyeok đi qua.  Sanghyeok xoay người, bàn tay run run chạm vào dương vật.

Anh không dám nhìn lên, mạnh mẽ mở miệng mèo ra, miệng ngậm chặt quy đầu to lớn. Jihoon cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm anh chàng dưới háng, hắn ngoài sướng ra thì một chữ cũng không mở miệng để khen.

-  Ồ, vậy các ông ra giá đi, tầng thượng của tòa nhà F ấy.
-  Jeong thiếu vẫn muốn thi công ở đó ư?

Đáng thương cho cái miệng nhỏ bị nhét đầy, Sanghyeok nắm dương vật đong đưa đầu nuốt xuống, thằng anh như nào thì thằng em như vậy.

Sanghyeok lẳng lơ kêu lên, tiếng rên rỉ giống như mèo kêu khiến Jihoon ngứa ngáy khó chịu. Hắn liền thô lỗ mà đè đỉnh đầu lại, quy đầu chọc vào lưỡi anh.

-  Há miệng ra rồi bú hết đi.

Ưmm.. ứm...

Hắn bỗng nhiên nóng nảy, Sanghyeok sợ hãi càng không dám phản kháng, anh đành phải há miệng to hơn, nhét hết vào trong miệng. Jihoon nắm chặt lấy tóc anh, ấn đầu anh thọc vào rút ra, dương vật to dài nhét đầy toàn bộ cái miệng nhỏ.

Sanghyeok không thở được, anh chỉ dám thầm cầu nguyện mình sẽ không chết vì bú cái hạ bộ của người đàn ông này.

-  Thật ra thì vẫn còn một mô hình kinh doanh như này, ngoài phục vụ rượu, hãy hướng đến các phòng họp kín cho giới thượng lưu.
Đúng đấy đúng đấy, như thế sẽ có lợi cho gia tộc Jeong.

Jihoon cau mày, hắn không thích nhắc đến hai từ "gia tộc" đó, càng không muốn gia tộc phát triển. Cho dù bây giờ hắn cũng nắm ⅙ tổng tài sản gia tộc, nhưng hắn biết sớm muộn gì cũng bị tên anh trai lấy lại. Jihoon đột nhiên nhớ lại, hắn thấy mình nằm dưới sàn, hai hay ôm chặt lấy đầu, sàn màu be sang trọng, xung quanh toàn máu cùng tiếng chửi rủa của một người đàn ông. Cả không gian căn phòng méo mó, xoay chuyển không ngừng, tiếng thủy tinh rơi vỡ trên đầu, tiếng gào khóc vang lên ngày một lớn.

- Tao làm việc y như một con chó, thế còn chúng mày?? Chúng mày là cái thá gì mà dám hưởng thụ trong cái nhà này hả?

Hình ảnh một người phụ nữ với khuôn mặt sợ hãi đang ôm chặt đứa con trai. Mờ dần.. mờ dần...

"Mẹ? Tại sao... không phải là con...?"

Và rồi toàn bộ căn phòng chảy xuống, Jihoon giật mình trở lại thức tại, hắn xoa trán rồi đáp.

-  Mục đích của tôi là quyền lực ở cái Seoul này.

Trong miệng anh là mùi vị tanh tưởi của tinh dịch rỉ ra từ quy đầu, nhưng hắn vẫn chưa bắn, Sanghyeok khó chịu mà bọc chặt miệng mèo lại, anh ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy bộ mặt hung ác của hắn.

"Mình không chịu nổi nữa... mình không thở được."

Mắt Sanghyeok tự ngấn lệ vì sự khó chịu, anh rên rỉ, cái miệng mèo càng lúc càng chặt lại, đến nỗi tên Jihoon cảm thấy khoái cảm tê dại, hắn lại càng siết chặt cơ bụng, tăng nhanh tốc độ thọc vào rút ra. Cứ thế, hắn điên cuồng, hắn hung hãn mà chơi cái miệng mèo bé nhỏ. Đến mức chỗ sâu nhất trong cổ họng Sanghyeok không ngừng tràn nước miếng, anh khó chịu chỉ biết nắm chặt lấy thảm sàn cầu nguyện.

- Vậy ta sẽ chốt bắt đầu thi công lounge ở tầng thượng tòa nhà F trong tháng này.
-  Được vậy, tôi sẽ gửi chi tiết bản thiết kế cho các ông vào tuần tới. Cứ mạnh dạn báo giá nhé.

Sau một tiếng "grừ" nhẹ của Jihoon, toàn bộ tinh dịch trào vào trong khoang miệng anh, Sanghyeok sặc sụa, lưỡi anh bơi trong đống chất nhầy đó. Sanghyeok bị người đàn ông cho ăn thứ chất lỏng tanh tưởi đầy mồm, khiến anh ghê tởm muốn nôn ra.

Nhưng Jihoon bóp má Sanghyeok, ép anh nhìn thẳng vào mắt hắn, anh lúng túng cố diễn ra vẻ mặt vô hồn, ngoan ngoãn nuốt hết số tinh dịch vào trong, chút ít trào ra ngoài cũng được anh liếm gọn gàng.

"Thằng khốn này..."

Sanghyeok đưa mắt nhìn quanh sàn, có thứ gì đó đang phát sáng, là một cái kẹp tài liệu! Anh nhanh chóng cầm lấy.

"Tốt rồi, thứ này sẽ hữu ích đây."

Jihoon hài lòng ra hiệu cho hai tên côn đồ đứng gác cửa, chúng nhanh chóng đi đến lôi Sanghyeok dậy. Chúng hộ tống anh về phòng giam, sau khi khóa xích chân cẩn thận, mới đóng cửa đi ra. Sanghyeok đang giả vờ ngất lịm trên tấm nệm cũ vội bật dậy, anh lấy miệng ra cái kẹp ghim kim loại. Loay hoay một hồi, anh uốn lại cái kẹp thành một thanh kim loại thẳng, cố gắng xoay sở để tháo xích chân. Cả quá trình phức tạp ấy được anh thực hiện trong sự yên lặng tuyệt đối, chỉ có âm thanh của kim loại va vào nhau.

 Cảm giác khi miếng khóa bắt đầu lỏng ra thật mơ hồ, như thể sự tự do đang bắt đầu tràn vào cơ thể anh. Thanh kẹp ghim đi sâu vào từng rãnh khóa. Nó lỏng ra, rồi bất ngờ rơi xuống nền bê tông lạnh lẽo, tạo ra một tiếng "clang" vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

"A. Được rồi."

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của Sanghyeok, nhưng đó không phải của cái bóng đèn mập mờ trong phòng, cũng không phải ánh trăng ngoài cửa sổ, mà đó là ánh sáng từ cửa phòng giam chiếu vào.

-- CÒN TIẾP --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro