3
Screwllum lau lau tay mình bằng khăn mùi soa, người đàn ông trung niên đứng trước gương chải chuốt một cách hơi căng thẳng, chỉ vì ông ấy phải đi gặp một người bạn cũ rất rất khó tính của mình. Bất cứ sự không chỉnh chu nào trong cuộc gặp gỡ đều có nguy cơ bị đối phương xem là một sự xúc phạm một cách cợt nhả. Tính ra lúc làm việc cùng Herta ông ấy còn chưa căng thẳng đến vậy.
Nhưng Screwllum rất rất thích cùng trao đổi học thuật với Ratio. Anh ta đại diện cho sự đổi mới dám nghĩ dám làm. Tuy những năm gần đây đã lùi xuống làm giáo viên một trường trung học nhỏ nhưng điều đó cũng không làm giảm vị thế của Ratio trong giới học thuật, những bài luận và nghiên cứu của anh tới giờ vẫn đang được đem ra mổ xẻ lẫn ứng dụng. Ông vẫn đọc từng bài luận của anh trong thời gian định cư nước ngoài.
Tính ra cũng đã ba năm liền họ không gặp mặt trực tiếp, lịch trình ở trường đại học nơi Screwllum làm giáo sư không cho phép. Khoảng cách nửa vòng trái đất là quá xa xôi, khiến việc trao đổi học thuật định kỳ hai tháng một lần giữa cả hai cũng cực kỳ khó duy trì vì chênh lệch múi giờ. Có lần Screwllum đã ngủ gật trong khi đang nghe Ratio trình bày dự án nghiên cứu mới của bản thân.
Tuy Ratio chẳng oán giận gì ông cả nhưng Screwllum lại căng thẳng vô cùng, ông biết người bạn cũ trẻ tuổi này có cá tính khá để bụng. Dáng vẻ ở những lần gặp sau đó cũng trở nên xa cách hơn trước, khiến một người ôn hòa như Screwllum không biết phải giải quyết như nào. EQ của ông ấy có vẻ hơi tệ lúc đối diện với những bộ não phi thường, họ luôn có thể nhảy vào mồm và vặn lời của ông từng câu một.
Cuộc hẹn trực tiếp lần này được họ ấn định vào khoảng hai tháng trước vì Screwllum về nước tham gia một buổi diễn thuyết của Herta do công ty cũ của Ratio là IPC đầu tư tài trợ.
Screwllum mất một tuần để làm quen lại múi giờ, người già mà, ông hơn năm mươi rồi, cơ thể đã hơi rệu rạo dù bản thân bảo dưỡng rất kỹ càng. Screwllum có hơi thất vọng vì buổi tiệc sau cuộc diễn thuyết không thấy Ratio đâu, ông cũng bị cô bạn lâu năm Herta cười nhạo vụ này.
"Nếu thích tới thế thì cứ tiến tới thôi? Anh trên 50, sắp tới cái tuổi đóng nắp quan tài rồi còn sợ gì thế? Sợ người ta chê mình già à? Già là một lợi thế đấy nhé, mặt dày vô đối. Đừng có để bản thân tới chết vẫn còn trinh đấy."
"..."
Tại sao Herta và những người bạn của ông luôn có hiểu lầm nghiêm trọng về mối quan hệ giữa ông và Ratio vậy nhỉ? Ông bị trêu chọc cũng không sao, nhưng ảnh hưởng đến Ratio thì không biết làm sao. Anh ấy còn chưa có đối tượng yêu đương nữa, nếu tin đồn làm ảnh hưởng đến anh thì Screwllum cũng không biết chuộc tội như nào. Hơn hết, Screwllum là aro-ace, yêu đương cái gì cơ? Ông chưa từng có cảm giác rung động hay hấp dẫn tình dục với cả hai giới hay phi nhị nguyên giới.
Còn cái Ratio muốn là một gia đình và có con cái, anh từng trao đổi điều này với Screwllum trong một cuộc thảo luận về vấn đề xã hội. Ratio nói vợ hay chồng thì có thể không có chứ con thì vẫn muốn một đứa. Anh chuyển xuống khỏi sân khấu học thuật chính và đi làm giáo viên cũng để trải sẵn cho cuộc sống làm bố đơn thân sau này vì chắc chắn bản thân không thể vừa làm nhà khoa học vừa làm một người bố tốt được.
Screwllum không hề đánh giá mong muốn có gia đình của Ratio là đang hạ thấp con đường học thuật họ đang theo đuổi. Ông tôn trọng lựa chọn của mỗi người.
- Thưa giáo sư, lịch trình hôm nay đã hủy toàn bộ.
- Cảm ơn Anna, cô có thể nghỉ ngơi hôm nay.
- Vâng ạ.
Giọng nói của trợ lý có chút vui vẻ khiến khóe miệng của Screwllum vô thức nở một nụ cười dịu dàng. Ông ấy thích nhìn người khác vui vẻ thoải mái. Screwllum có thể cực kỳ nghiêm khắc trong các dự án và đề tài bản thân theo đuổi, nhưng lại là vị giáo sư dễ hầu hạ và làm quen nhất trường đại học Nous hàng đầu thế giới, mọi người đều đánh giá Screwllum là một quý ông đích thực
- À khoan Anna, đến chơi nhà bạn cũ có cần mang quà gặp mặt gì không?
Lâu rồi Screwllum không tiếp xúc với mấy cái thủ tục xã giao này.
- Bạn như nào ạ?
Anna theo thói quen buộc mồm. Từ "bạn" này hay có nhiều nghĩa lắm.
- Một người bạn rất quan trọng?
Screwllum càng là một người ngờ nghệch, ông ấy đáp rất thành thật. Nếu bị Ratio ghét thì ông sẽ buồn bã lắm.
Dù là người siêu siêu hướng ngoại nhưng mà có vẻ những người có thể hiểu ông nói gì lại không thích Screwllum cho lắm, chỉ có Ratio là luôn chịu lắng nghe dù nghe hết thì cái mặt anh cũng rúm ró hết lại. Điều này là do Screwllum hiểu lầm, mấy vị giáo sư hàng đầu của Nous không có ghét ông, họ chỉ ghét cách Screwllum dài dòng sến súa một cách siêu tự nhiên thôi.
Thế là Anna lại càng hiểu lầm.
- Vậy tặng hoa đi. Hoa hồng đẹp lắm!
- ...dù tôi không hiểu lắm nhưng tặng hoa hồng cho đàn ông có vẻ hơi sai?
Screwllum nói ra nghi hoặc của mình trong khi cài lại cúc cho bộ vest chỉnh chu của mình, ừm, nhìn ra dáng con người rồi. Screwllum lúc bình thường có một khiếu thời trang khá là tùy tiện cầu kỳ.
Anna lại nắm chặt tay, càng phấn khích. Theo ông ấy 7 năm rồi cô chưa thấy ông gọi ai là người bạn rất quan trọng đâu!
- Tại sao lại phân biệt giới tính với cả loài hoa chứ!!! Nam hay nữ đều muốn nhận hoa hồng từ người thân thiết (nhất) hết!
- Thật hả?
Khái niệm này thật mới lạ, khiến một ông già như ông tò mò không biết giới trẻ thay đổi quan niệm cố hữu bao đời nay là "hoa hồng chỉ dành tặng người yêu" từ lúc nào.
Cởi mở ghê. Nếu Screwllum được nhận hoa hồng từ mấy người bạn của mình...ừm, ông tưởng tượng và thấy không ghét lắm. Hoa là hoa thôi mà? Giống như ở các quốc gia khác thì ôm và hôn má hôn môi để chào hỏi là bình thường. Screwllum tự nhận mình là một người cởi mở.
- Cô đặt cho tôi một bó đi, kèm theo chút quà cáp gì đó cho phải đạo.
Screwllum chưa bao giờ đi tay không đến gặp Ratio. Nhưng đây là sau ba năm họ gặp lại nên ông mới muốn tham khảo với Anna. Ông đâu có ngờ mình bị hố.
Lại là một ngày vị giáo sư có xu hướng tính dục Aro-ace bị vướng vào tin đồn tình ái.
Khổ không nói nổi, cũng chẳng biết kêu oan như nào.
=============================
- Tại sao thầy chả bao giờ thành thật với dục vọng của mình vậy? Hửm?
Aventurine nắm tóc người đàn ông đang chui đầu dưới váy bản thân, giật tóc anh khi cái miệng vụng về kia lỡ dùng răng cọ vào phần mềm yếu nhất của mình. Aventurine chống cằm thở dốc rất nhẹ, có tiến bộ hơn trước một chút nhưng kỹ thuật vẫn kém lắm. Nhưng từ từ dạy cũng được, dù sao anh ta hoàn toàn không có kinh nghiệm bú mút dương vật đàn ông.
- Xong việc nhanh..chụt..ưm...thì cút sớm cho tôi...
Ratio thở dốc, nhẫn nhịn không luồn tay vào quần. Quần áo của anh cực kỳ chỉnh tề, hiển nhiên là đã sửa soạn cho buổi gặp mặt hôm nay với bạn cũ. Nhưng mới 7h sáng thằng ranh này đã tới gõ cửa nhà, cậu ta hôm nay mặc một bộ váy dài liền thân nhẹ nhàng thanh thoát, áo trên trắng váy dưới màu xanh lá nhạt, còn đeo thêm một cặp mắt kính ra vẻ tri thức, cực kỳ ra dáng thư ký hoặc sinh viên. Tạ ơn trời đất, không phải đồng phục học sinh với hàng loạt phụ kiện lấp la lấp lánh như con công là được. Không anh cũng không biết hàng xóm xung quanh có báo cảnh sát hay không.
Ratio cũng không dám đóng sầm cửa trước mặt Aventurine, thằng nhõi này dám đóng kịch khóc thút thít gây sự chú ý lắm. Lúc đó lỡ có ai tới hỏi chuyện, Ratio cũng không dám chắc cậu ta sẽ bịa chuyện linh tinh gì. Ratio vốn đã mang tiếng gàn dở vì ghét giao lưu với hàng xóm xung quanh rồi. Khu anh ở là một khu cao cấp các ông bà cụ khá giả tới dưỡng già, điểm tốt là yên tĩnh, điểm xấu xấu xấu là siêu tọc mạch.
Nhưng mới sáng sớm đã tới nhà động dục lung tung, anh thật sự có hơi muốn ngất xỉu. Chỉ có thể nhiệt tình hơn chút, xong sớm tiễn Aventurine về sớm.
Cái miệng của anh không cách nào quen được với độ dày của con cặc cậu dù bản thân có thể nuốt gọn nó tới tận đáy. Chiều dài của Aventurine trung bình chứ không dài đến quái thai, cực kỳ phù hợp với phần dưới nữ tính của anh. Nên biết nếu dài quá thì sẽ rất rất đau, âm đạo có giới hạn của từng người. Nhưng độ dày của nó lại khiến Ratio rùng mình khi làm hàm anh cực kỳ mỏi mỗi lần nuốt ra nuốt vào. Ratio chỉ có thể dùng cả hai tay xoa bóp con cặc cậu ta trong khi cái đầu liên tục di chuyển ra vào, phát ra những tiếng húp nước xì xụp. Nước dãi anh mất kiểm soát trào ra theo từng chuyển động, nghẹn ứ cố kiềm cơn nôn khan khi cái đầu khắc màu hồng kia ấn lên cổ họng mình. Vị mằn mặn của tiền tinh dịch quẩn quanh vị giác anh, Ratio nuốt lấy nó, phía dưới càng nóng hơn. Anh muốn cởi quần ra, không muốn làm dơ bộ vest đẹp đẽ của mình.
- Để nguyên đó.
Aventurine ra lệnh khi thấy hai cái tay kia thả con cặc của mình ra và chuyển xuống muốn cởi dây nịt. Bàn tay nắm lấy mái tóc được vuốt keo của anh siết lại, ấn mạnh vào ép anh nuốt nó vào tận đáy. Ratio nôn khan, Aventurine lại ngửa cổ thỏa mãn, cậu cười khẽ khi cảm nhận rõ ràng cổ họng anh liên tục thít lại co bóp phần đỉnh dương vật mình. Ratio bị khó thở, ann liên tục đập đập vào đùi Aventurine muốn cậu thả mình ra để thở khi miệng bị cặc đàn ông chèn đến mức nghẹn thở khó chịu.
Tới lúc Aventurine thấy anh hết chịu nổi mới thả ra. Nước miếng dính một đường dài từ môi anh lên đỉnh đầu khấc ướt át, cái miệng đỏ hồng kia há ra thở hổn hển. Ánh mắt cậu càng tối thêm, khóe môi khẽ nhếch cao.
- Cởi quần được rồi.
Ratio hơi cứng người, nhưng rồi vẫn cởi dây nịt. Tiếng khóa quần vang lên, anh chầm chậm cởi cả quần tây lẫn quần lót, sau đó gấp gọn lại bỏ qua chỗ khác.
Ratio có chút không dám nhìn thẳng vào Aventurine, anh sợ cậu ta lại kích động. Bàn tay siết chặt, cố nén sự ngượng ngùng muốn che phần dưới đang dần ướt hơn.
Aventurine ngồi xuống trên giường Ratio, cậu hơi nâng cằm.
- Đứng dạng chân ra nào thầy yêu, rồi bám hai tay vào vai em.
Ratio run lên, anh biết cậu muốn làm gì. Nhưng nó quá xấu hổ. Bắp đùi anh run lên từng chập vì sự nhạy cảm, từ từ tách hai chân đứng dạng ra, hơi cúi về phía trước bám lấy vai cậu. Phần mu trắng trẻo sạch sẽ bày rõ trong tầm mắt Ratio khi anh hơi cúi đầu nhìn. Nó đang nhiễu chút nước nhớp, dinh dính trong đùi.
- Thầy dễ hứng thật đấy...
Aventurine cười khẽ, hôn lên má Ratio rồi liếm nhẹ tai khiến anh rùng mình. Những ngón tay thon dài trực tiếp cạ xát vào hột le anh, vuốt dọc một đường rồi thọc vào thăm dò phần trong ướt át. Bắp đùi Ratio run bần bật, hai chân không kiềm chế được khép lại, kẹp lấy cổ tay cậu.
- Mới thế đã không chịu nổi? Sao thầy càng ngày càng nhạy cảm vậy nè?
Aventurine thầm thì vào cái tai đỏ bừng của anh rồi mút nhẹ. Tiếng rên rỉ bật ra khiến cậu thỏa mãn, hai tay nắm vai cậu chặt hơn, làm nhăn nhúm lớp áo ngoài. Aventurine hôn liên tục lên má và tai anh, tay lại không dịu dàng như thế, trêu chọc Ratio đến độ bàn tay ướt đẫm.
- Không...chậm... Tôi sẽ ra mất...
Ratio hơi hoảng khi bàn tay kia tăng tốc độ tay cọ xát và ra vào. Chỗ đó của anh bị cậu nắm rõ trong tay theo nghĩa đen, ngón tay liên tục nhấn vào điểm sướng. Anh hơi lè lưỡi, mắt dần dại ra, rúc sâu vào cổ Aventurine thở hổn hển. Hai cái chân liên tục mở ra rồi lại kẹp vào. Anh rên xiết to tiếng và thở như tiếng nức nở trong hõm cổ Aventurine, thậm chí còn nhảy lên một chút vì không chịu được khoái cảm khi hột le bị tấn công thô bạo.
Thế mà Aventurine dừng lại khi anh sắp lên đỉnh thật.
Ratio bần thần thở hổn hển, không thể tin nổi ngẩng mặt lên nhìn cậu rút tay về, còn lấy giấy lau lau.
- Em...
Lời anh nghẹn trong cổ họng, hai chân khép chặt vẫn còn giật giật nhưng không thoải mái chút nào, anh bị thả giữa lưng chừng dốc khi sắp lên đỉnh.
- Thầy bảo em dừng mà? Với thầy ra mạnh lắm, sẽ ướt hết váy áo em mất ~
Aventurine chớp mắt vô tội, còn nghiêng đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn. Ratio nghẹn lời, bởi cậu ấy nói thật. Ở tư thế vừa nãy anh chắc chắn sẽ ra đầy nước lên người Aventurine.
Nhưng khó chịu quá! Ratio không kìm nổi phải tự tay thủ dâm. Cơ mà dù có làm hột le tê dại đến co giật và chảy càng nhiều nước dâm thì độ sâu ngón tay anh cũng không chạm được đến điểm sướng. Mắt anh đỏ hoe, cắn lấy môi mình.
Aventurine cực kỳ hài lòng với màn trình diễn này. Cậu chợt kéo anh xuống giường. Ratio bị banh chân ra, cảm nhận cực rõ gậy thịt cực nóng của cậu áp lên khe lồn cực ướt của mình. Ánh mắt anh hoảng loạn.
- Không! Hãy đeo bao...
Anh run giọng van xin.
Aventurine chỉ cười. Cậu cúi xuống hôn lấy đôi môi đang run rẩy nọ, cũng không đẩy vào. Cái eo chuyển động, cậu chỉ đơn giản cọ nó bên ngoài, không có ý định vào trong.
- Thầy ướt thật đó, phết cặc em trong nước lồn như phết sốt lên xúc xích vậy.
Aventurine bật cười nhỏ giọng, giọng cậu khàn tới mức khiến đại não Ratio nổ cái bùm. Anh run run che mặt. Hai mép lồn cực múp bị con cặc múp chèn vào giữa cọ qua cọ lại.
- Nhìn nè thầy yêu ơi ~ Y chang cái bánh hot dog đó nha ~
- Im...im đi...
Anh bịt chặt tai. Hột le liên tục bị cạ liên tục dần cảm thấy khoái cảm. Anh thổn thức, mông vặn vẹo. Chỉ bị cạ bên ngoài và cảm nhận sức nóng cháy bỏng kia cũng là quá nhiều rồi. Tay anh nắm lấy ga giường, bật ra những tiếng rên nhỏ.
- Muốn em đút vào không cưng?
Aventurine thầm thì nhưng không nhấp nhả đầu khấc vào trong Ratio. Cậu đang chảy tiền tinh dịch, cậu biết anh sợ.
- Xin hãy mang bao...
Ratio dùng cả hai tay che mặt. Nhưng lần này anh không từ chối lời mời của cậu.
- Tiếc quá, lần này em quên mang rồi...
Giọng cậu thở dài đầy tiếc nuối, rồi thật sự không trêu cái lồn đói khát của anh nữa. Ratio sững sờ, anh mở mắt nhìn, mặt đỏ tới nghẹn.
Anh thật sự bị thằng nhóc này xoay vòng vòng, Ratio đỡ trán. Anh ngồi dậy muốn vào nhà tắm tắm nước lạnh nhưng lại bị cậu kéo xuống giường lại. Bàn tay kia xoa bóp cặp mông căng với vẻ thỏa mãn.
- Thầy hay xem porn gay đúng không? Vậy đã chơi lỗ sau bao giờ chưa thế?
- ...
Cổ họng Ratio nghẹn lại, không chờ anh kịp phản ứng, bàn tay tội ác kia đã lê xuống khe mông anh. Chỗ đó có hơi ướt vì nước dâm chảy từ lồn anh chảy xuống. Aventurine hôn Ratio, kỹ thuật hôn điêu luyện vẫn làm anh điêu đứng. Anh muốn đẩy cậu ra nhưng không còn sức lực, chỉ có thể cảm nhận ngón tay cậu đang xoa vòng tròn lên lỗ hậu chưa được khai mở kỹ càng. Sự kích thích này làm phần nữ tính của anh ướt hơn. Núm vú Ratio nhô cao trên dưới lớp áo vest. Anh ngẩn ngơ khi mái tóc vàng dài của Aventurine rũ xuống má mình, cậu ngậm lấy cà vạt anh, cười cực kỳ khêu gợi.
- Làm lỗ sau không sợ mang thai đâu nhỉ?
.
.
.
Đúng 10h sáng Screwllum có mặt trước cửa nhà Ratio, tay xách nách mang cặp tài liệu , bó hoa hồng to đùng do trợ lý gài mua cho và giỏ trái cây trang trí đẹp mắt khá bình thường khi đến thăm nhà người khác do bản thân tự lựa. Ừm, ông ấy bình thường, người bên cạnh thì không thôi.
Nên khi Aventurine ra mở cửa, đập vào mắt cậu là một bó hoa hồng to đùng choáng lấy tầm mắt.
- ...
- A xin chào quý cô xinh đẹp, chúc cô buổi sáng tốt lành. Đây có phải nhà của giáo sư Veritas Ratio không ạ?
Screwllum cởi mũ cúi chào, mỉm cười lịch sự, hoàn toàn không hoảng hốt trước sự có mặt của người lạ dù trong bụng ông đang rầm rì chết rồi có nhầm nhà hay không. Nhìn trẻ quá đi, Ratio cho phép sinh viên tới nhà khi nào vậy nhỉ? Ông nhớ anh ấy là giáo viên trung học mà?
- À vâng đúng rồi ạ. Ngài là khách của Ratio phải không ạ? Mời ngài vào.
Aventurine cười lịch sự, tỏ thái độ chuyên nghiệp chứ không lộ chút nhí nha nhí nhảnh ngày thường nào. Cậu chỉnh mắt kính, cười hiền mở cửa cho Screwllum.
Còn Screwllum cứ cấn cấn cách gọi của cậu với Ratio. Này thân thiết quá nhỉ? Hay là...bạn gái của anh thế?
Screwllum vô thức nhìn thêm một cái, rất lịch sự cười cảm ơn rồi trao cho cậu bó hoa hồng to tướng làm Aventurine ngu luôn.
- Tôi nghe nói chỗ mọi người giờ chuộng hoa hồng nên có mua một bó.
À nhầm, bạn trai, yết hầu lộ rõ rành rành. Nhưng đẹp thật. Giáo sư Ratio thật có mắt nhìn. Screwllum vừa cười nói vừa chờ cậu dẫn mình vào trong.
- Haha...
Aventurine chỉ biết cười gượng. Cái lý do củ chuối gì vậy? Tặng hoa hồng cho thầy yêu của cậu? Nụ cười Aventurine hơi cứng, nhưng vẫn lịch sự mời ông ta vào nhà như chủ nhà. Cậu đâu ngờ Screwllum nói thật.
Chủ nhà thật còn đang bận, cậu đành giúp ảnh thôi ~
Aventurine cười ngoan giải thích cho Screwllum nghe giáo sư hiện đang không khỏe lắm mong ông ấy ngồi chờ. Cũng không hỏi ông dùng trà hay cà phê, Aventurine cứ tùy tiện đặt một ly nước lọc trước mặt quý ông lịch thiệp rồi đem con bỏ chợ, lần nữa lên lầu.
Screwllum nhìn chằm chằm ly nước lọc với vẻ nghiền ngẫm lúng túng khá lâu.
Cậu ấy không thích hoa hồng hả?
Biết ngay mà, hoa cúc đẹp hơn. Ông ảo não nghĩ thầm, nhưng vẫn ngồi ngoan tại chỗ tự lấy tài liệu ra sắp xếp và đọc lại. Giáo sư Ratio không khỏe, đây chắc chắn không phải tin tốt gì. Screwllum thở dài, nhưng giờ đi luôn thì thất lễ quá, để gặp ảnh chào một tiếng rồi về luôn cho Ratio nghỉ ngơi vậy. Dù sao cũng lỡ được mời vào nhà ngồi mất rồi, với cũng lâu rồi không gặp, Screwllum vẫn muốn xem anh bạn nhỏ này có ổn không.
Có cả bạn trai luôn rồi, chắc cũng đã thay đổi đôi chút về cách nghĩ? Ông hơi tò mò về cậu trai kia, nhưng cũng biết rõ mình không nên tọc mạch chuyện của anh. Thế là quá vô lễ.
Chắc ảnh mệt quá nên không thông báo hủy lịch với mình được, Screwllum rất tử tế tự tìm lời bao biện cho người bạn của mình.
Ông nào hay người bạn theo chủ nghĩa khắc kỷ của mình "mệt" theo nghĩa khác.
.
.
.
- Nhìn nè Ratio, bạn anh tặng một bó hồng siêu to luôn này.
Aventurine mở cửa phòng ngủ, cười ngọt ôm bó hoa hồng vào cho người đàn ông trên giường chứng kiến. Sau đó sực nhớ ra ảnh không nhìn được, cậu bèn tháo bịt mắt anh ra.
Tay Ratio bị còng chặt sau lưng, anh phát ra những tiếng thở khò khè run rẩy khi miệng cũng bị bịt chặt bằng bóng. Anh quỳ rạp, chổng cao hông, hai cái chân khép chặt run lẩy bẩy đáng thương. Từng dòng nước dãi chảy xuống chăn nệm, ướt đẫm mảng lớn, mắt anh mơ hồ hoàn toàn, chỉ thấy những vệt đỏ lớn của bó hoa. Giờ hoa giấy hay hoa hồng anh cũng không phân biệt nổi nữa.
- Có vẻ người ta rất rất để ý anh đó nha.
Aventurine cười cười ngọt ngào tự lẩm bẩm, rồi vứt ném bó hoa xuống sàn. Hoa hồng rơi lả tả, dập nát bung đầy sàn.
Cậu bò lên giường, giọng âm u cực kỳ.
- Em chưa chán thầy đâu, đừng có mơ tưởng người khác.
Tay cậu luồn xuống cái háng nãy giờ đang khép chặt của Ratio, tháo ra nguyên nhân làm anh run nãy giờ. Là một cái nẹp, cậu nẹp thẳng hột le của Ratio lại trong lúc đi xuống tiếp khách. Ratio la to, nhưng chỉ phát ra những âm thanh khò khè như tiếng khóc lớn. Nước mắt anh ào ào chảy ra, đầu lắc liên tục. Hột le bị kẹp đã sưng to, đau rát, ngay cả rỉ nước sướng cũng thấy xót vì đau.
Cái lỗ đít bị cậu hành hạ chơi đùa liên tục co rút, nó cũng sưng lên, hơi hé mở mời chào. Ratio thật sự bị cậu làm tới mức chẳng còn gì để giữ. Chân anh bị kéo ra, bắt quỳ rộng hơn. Ratio từ góc dưới nhìn xuống còn có thể thấy hột le bị kẹp sưng của mình đang run run rỉ từng dòng nước nhỏ như nước tiểu ướt đầy giường. Anh muốn khóc rống lẫn giãy giụa, nhưng không cách nào thoát được.
Dương vật giả dễ dàng thọc vào cái lồn ướt đẫm cực ướt của Ratio, người anh giật mạnh, chỗ đó đói khát nuốt chửng cặc giả, nhưng không sướng được như cặc thật. Anh cong cao eo giãy lên khi Aventurine tăng mức rung của nó, cả người mơ mơ màng màng. Cậu chợt vén váy, Ratio lại lắc đầu liên tục, cố quay đầu dùng đôi mắt hoảng loạn và sợ hãi của mình van xin.
- Sao? Không muốn? Thầy không muốn lên đỉnh à?
- Ưm!!!
Tóc bị kéo giật ra sau, người anh cong ra sau, cảm nhận rất rõ mép hậu môn đang bị vật cứng kia nhử nhử. Ratio chẳng biết mình nên cảm thấy như nào nữa, não anh bị từng luồng sóng nhiệt đốt cháy, dần chẳng còn gì.
Nước mắt lại rơi, lần này hoàn toàn buông thả chính mình.
Aventurine vô thức cảm nhận được Ratio chợt không còn phản kháng nữa. Cái mông anh hất lên, cạ lên dương vật cậu một cách phục tùng. Cậu híp mắt, không rõ tâm tình hiện tại của chính mình. Aventurine tháo còng tay cho anh, cũng tháo cả bóng bịt miệng. Ratio há miệng thở hổn hển, tầm mắt đã hoàn toàn mờ mịt. Tay anh luồn xuống nằm lấy đồ chơi, dang rộng chân tự đưa đẩy nó trong mình.
- Làm ơn...anh muốn sướng...
Anh thầm thì, không còn tự xưng là "thầy" trước cậu nữa. Đôi mắt đỏ hoe rơi nước mắt, chỉ còn dục vọng thuần túy.
- Aven..
Anh vẫn không gọi thẳng tên cậu.
Dường như đó là tia lý trí cuối cùng rồi.
Aventurine ngẩn người nhìn anh. Rồi cậu lật người anh lại, ôm chầm lấy Ratio. Anh nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của cậu, hai tay quấn quanh cổ Aventurine. Ratio rên xiết cong cao eo khi lỗ hậu lại bị mở rộng và nghiền nát.
- Nữa!!! Hah...anh muốn...anh muốn nó...Aven...
Lại nữa rồi, lại gọi cậu là Aven, hơi thở cậu nặng dần, ánh mắt dần hoang mang hơn. Không phải Kaka hay Shasha, mà là Aven.
Dù thế cậu vẫn bất chấp tất cả, nghiền ép anh dưới thân mình. Khiến đôi mắt anh chỉ còn lại dục vọng, chỉ còn mình cậu. Không còn ai khác hay bất cứ thứ gì. Chỉ thuộc về riêng mình cậu.
Ratio giống như đã buông bỏ gì đó, anh càng lúc càng phóng túng, hai chân quấn chặt lấy cái eo mỏng manh nhưng cực kỳ mạnh mẽ của cậu. Làm lỗ sau còn khiến anh bủn rủn hơn, tay anh luồn xuống kéo mạnh cái dương vật giả ra vào trong lồn mình. Hai bên đều bị xâm nhập mạnh mẽ, anh há miệng thở hổn hển, hột le bị kẹp sưng đau thi thoảng còn bị Aventurine dày vò, sướng tới mức làm anh như muốn điên lên vậy.
- Aven...Aven...hah..anh không thở nổi... Hức..
Kích thích liên tục khiến Ratio bật khóc khàn khàn. Cái eo cong cao khi cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ nhớp nháp từ tinh dịch lẫn dương vật cậu từ lỗ sau. Nó chèn lên trên, cả hai lỗ trước sau đều bị lấp đầy đến không tưởng.
- Aventurine... Anh muốn nữa... Làm anh đi...
Ratio chủ động ôm lấy má cậu, hôn sâu say mê. Nhưng lần này người hoang mang là chính cậu, cậu vô thức làm theo, đôi đồng tử run lên.
Không phải. Không giống. Không nên.
Anh ta phải phản kháng, phải căm ghét cậu. Phải hận cậu. Dù ngoan ngoãn nhưng vẫn âm thầm thù hận mới đúng. Cậu mới là người chủ động!
- Aventurine... Ưm... Aven...
Ratio hôn cậu rất dịu dàng, vuốt lấy mái tóc vàng dài óng ả xinh đẹp. Anh dần đè cậu xuống, tự nhún. Bất chấp tất cả rên rỉ nhún nhảy trên thân cậu, rồi cúi xuống hôn sâu người cầm trịch đang bỡ ngỡ trước sự dịu dàng này.
- Em chậm lại rồi... Không sướng.
Anh liếm tai cậu, đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng không rõ nghĩa. Thanh âm khàn khóc kia dịu dàng tới mức khiến Aventurine chỉ biết đực mặt tại chỗ.
- Trò mới của thầy à...?
Cậu cố nhếch môi một cách gượng ép.
- Em nghĩ thế cũng được.
Ratio chỉ điên thôi. Anh nghiêng đầu cười. Sợi dây lý trí cuối cùng cũng đứt ngay khi anh thấy một đôi giày da thoắt ẩn thoắt hiện trước cửa phòng ngủ mà Aventurine không đóng chặt một cách cố tình. Đôi giày đó biến mất ngay sau đó, nhưng thế cũng là quá nhiều.
Giờ anh còn gì nữa đâu?
Nên Ratio không quan tâm thêm nữa. Anh áp mình lên cậu, tự nhún liên tục dù mỗi lần nhún là một lần cơ thể giật lên. Tầm mắt anh cứ mờ dần rồi trắng xóa.
- Nên là...cứ mặc kệ thôi...hức...
Nước mắt anh cứ rơi. Vùi sâu vào cổ cậu, không rõ khóc vì tình dục hay vì gì khác.
Aventurine bỗng có chút không nỡ. Cậu thật sự không nỡ. Cậu bối rối ôm chặt anh.
Cậu nhận ra mình thật sự đã chơi quá đà. Cậu làm "hỏng" anh mất rồi.
Nhưng cậu không biết phải sửa sai như nào. Cậu có thể làm gì khi bản thân còn quá non trẻ và xốc nổi?
- Ratio... Thầy ổn không?
Aventurine ngồi dậy, cũng kéo anh theo. Cậu bưng má anh, hoảng loạn trong mắt không cách nào che giấu.
- Ổn chứ? Sao lại không? Sao tôi có thể bất hạnh hơn em được khi giờ em còn phải sống thay chị gái mình chứ?
Ratio bưng chặt má cậu, cười to như điên. Anh không còn là gì hết, vậy thì cũng không cần kìm nén làm gì. Không còn đạo đức của cái nghề giáo níu giữ, vậy anh sẽ xé toạc vết thương lòng của cậu cho ra trò.
Anh không muốn điên một mình.
- Kaka? Shasha? Tên chị em hả? Dễ thương ha? Nghe nói chết vì cứu em nhỉ? Nên giờ phải sống thay cả chị mình bằng cách giả nữ nhỉ? Em nghĩ làm thế cô ấy sẽ mãi bên em? Nhưng em là ai?
Ratio cười càng tươi khi thấy gương mặt trên tay mình càng lúc càng vặn vẹo, đôi mắt cậu đỏ quạch, đè nghiến anh trên giường. Cổ họng bị bóp chặt, cậu rít lên bằng âm thanh nam tính.
- Câm mồm!!!!
- Ặc...hah...haha....
Ratio vẫn cười, anh oằn mình vì thiếu dưỡng khí, hai tay nắm chặt tay cậu. Cười đến mức khóc nghẹn.
- Haha...ặc...em...là..ai? ...bản ngã...còn không...?
- Im đi!!!!
Cậu ghét nghe những lời này. Cực kỳ căm ghét.
Nhưng chỉ làm vậy chị ấy mới ở lại bên cậu. Vậy thì...cậu là ai đâu còn quan trọng?
Nếu không còn chị ấy thì cậu phải sống ra sao đây? Cậu sẽ sống được sao?
Tại sao anh ta lại vạch trần?!!!
- Câm miệng!!!
Tầm mắt Ratio đã hoàn toàn mù mờ, anh không thở được. Nhưng anh vẫn cười.
Phải, anh không muốn điên một mình. Vì giờ anh cũng chẳng biết mình có còn muốn sống hay không khi nhận ra người bạn quan trọng của mình đã biết về mối quan hệ dị dạng này.
Anh không biết ông ấy sẽ tỏ thái độ gì, nhưng Ratio cũng không cần biết nữa.
Vì giờ anh không thể làm thầy ai nữa rồi. Lương tâm anh sẽ không cho phép. Coi như vĩnh biệt cái nghề giáo này đi vậy.
Cổ họng dần bị thả ra, Ratio ho sặc sụa. Anh hít thở khó khăn, nhưng không nhìn cậu nữa.
Anh chỉ thẫn thờ nằm đó như một con rối đứt dây.
Aventurine chầm chậm đứng dậy. Cậu chợt bưng má anh, ép anh đối diện với mình.
- Vui không?
- Vui...hộc...
Anh cười, mắt nhòe lệ.
- Ít nhất anh không phải đau một mình.
Aventurine không nói gì nữa. Cậu im lặng, đổ gục lên ngực anh. Cơ thể cả hai nhơ nhớp đến khó nhịn. Nhưng cả hai chẳng nói một lời.
Họ đều biết bản thân đều đi quá giới hạn rồi.
- Em...không biết phải làm gì.
Rốt cuộc Aventurine cũng lên tiếng đầu tiên. Cậu hoang mang, tha thiết nhìn anh.
- Thầy đã biết... Vậy có thể giúp em không?
Aventurine chưa thể vượt qua cái chết của người thân mình. Cũng từ đó cậu mới giả nữ, hành động như thể người chị của mình. Nhưng cũng vì vậy mà bản chất của cậu dần bị đè nén, dần quên đi chính mình.
Cậu biết việc mình làm với anh là sai. Nhưng dường như chỉ ở bên anh, cái phần "Kakavasha " của cậu mới không biến mất.
Và giờ anh đã biết, vậy anh có thể cứu cậu hay không?
Gần như tuyệt vọng, tên tội phạm cầu cứu nạn nhân của mình.
Và Ratio cũng đang nhìn cậu.
Một đôi mắt mờ mịt, không hiện biểu cảm rõ ràng.
Chỉ có vậy.
+++++
R: Dựa theo câu trả lời, sẽ rẽ hai nhánh Good/Bad Ending.
Screwllum thật khổ 😔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro