Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tứ hôn

Sáng sớm hôm sau, Lệnh Dung rửa mặt chải đầu xong liền đi phía chính viện.

Mới ra tới cửa thùy hoa, liền thấy Phó Ích bước nhanh tới.

Thiếu niên 16 tuổi cẩm y ngọc đái, mặt mày anh tuấn, bước tới đầy khí phách hăng hái.

Trong trí nhớ của nàng, Phó Ích vẫn là làn da ngăm đen, dáng thon gầy do đi lính vất vả, đôi tay đầy vết chai sạn dầy, trên mặt thường mang vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt tuấn tú ngày nào bị sương gió ăn mòn dần trở nên thô ráp, tin dữ người thân tới lần lượt, ở giữa mày thậm chí còn có nếp nhăn, nhìn vào có thể xem như bạn cùng lứa với các ông.

Giờ phút này, hắn lại vẫn là ngọc diện lang quân Kim Châu, dáng người đĩnh đạc nhanh nhẹn, hai mắt thần thái trầm tĩnh.

Lệnh Dung vui mừng, kêu 1 tiếng "ca ca", đi thẳng vào nhà, hướng Phó Cẩm Nguyên cùng Tống thị vấn an xong, toàn gia ngồi xe ra phủ.

Tĩnh Ninh bá phủ tước vị truyền qua nhiều đời, dần dần suy thoái, chi tiêu mỗi năm vẫn như cũ nhưng tiền bạc thu vào lại có hạn, dần dần đem sản nghiệp tổ tông ăn hết, đem ruộng tốt thôn trang của cải đổi lấy tiền bạc không ít. Cho tới bây giờ, tuy còn vài thôn trang nhưng có thể dùng được lại chỉ còn biệt uyển Thúy Loan Phong Hạ.

Thời tiết ra xuân, ngoài ngoại ô vẫn có mùi thơm nở rộ, người 1 nhà chậm rãi du thưởng, sau khi dùng cơm trưa xong, về phòng nghỉ tạm.

Lệnh Dung lại không vậy, nhân lúc đi dạo 1 vòng lại không thấy nơi nào nhốt người, đành lôi kéo Phó Ích đi tìm hiểu "Hôm kia đường ca đi đạp thanh có xẩy ra tranh chấp, nghe nói hắn đem người nọ đi nhốt ở biệt uyển, sớm muộn gì cũng tra tấn báo thù, ca ca biết không?"

"Hắn tự nhốt người lại còn tra tấn?" Phó Ích nghe vậy nhíu mày, lại biết muội muội không duyên cớ nói bậy, chỉ nghi hoặc hỏi " Sao muội biết được?"

"Cái này trước không bàn tới. Tự phép tra tấn người, chuyện này có chút phạm pháp, truyền ra ngoài lại càng khó nghe" Lệnh Dung hàm hồ đi qua, ghé đầu vào bàn bạc, đem hạt dẻ lên miệng ăn " Việc đường ca huynh so với muội rõ ràng hơn, có thể tìm xem hắn giấu người ở đâu không?"

" Việc này không khó. Chỉ là... xác thực sao?"

Dù sao cũng là đường ca, cách 1 tầng quan hệ nên là Phó Ích không muốn vô duyên vô cớ sinh sự, tự nhiên có chút cẩn trọng. Thấy bên môi Lệnh Dung dính chút bột phấn điểm tâm, không khỏi cười nhẹ 1 tiếng duỗi tay lau đi.

"Là thật hay giả, tra ra được chẳng phải sẽ biết !" Lệnh Dung tươi cười xinh đẹp.

Nàng cũng không nắm chắc lắm, rốt cuộc cậu tìm hiểu nội tình khi việc đã xẩy ra lâu, lại toàn là tin rải rác, dễ có nhầm lẫn sai sót, nên tới bây giờ cũng chưa dám nói cho phụ mẫu, trước mắt chịu nghe lời nàng nói chỉ có ca ca nàng.

Ai ngờ Phó Ích đi ra ngoài 1 lúc, thật sự tìm ra được, liền đem nàng cũng mang qua.

....

Biệt uyển cách xa thành trì, chiếm 1 vùng đất rộng, có vài gian nhà phía tây bắc không người ở đã nhiều năm nên dần bị lãng quên. Phó Thịnh đem người giấu nơi này.

Gia đinh phụ trách trông coi mới bị Phó Ích răn dạy qua nên lúc này biết khôn, 1 chữ cũng không dám nói, cung kính mà mở cửa mời 2 huynh muội vào.

Trong phòng trải 1 lớp tro bụi, kết nhiều mạng nhện, khi đẩy cửa, cánh cửa con mang theo hơi gió có nhàn nhạt vị đất thoảng qua đầu mũi.

Lệnh Dung lấy khăn thêu che miệng mũi, hướng mắt vào trong phòng nhìn liền thấy trong góc có 1 thiếu niên bạch y đang ngồi, khoảng tầm 13 14 tuổi, tay chân bị trói chặt, trong miệng bị nhét miếng vải bố, trên người xiêm y rách rưới, hôi hám, dơ hầy. Hắn lớn lên rất thanh tú, chẳng sợ giờ phút này nhìn nghèo túng, liếc mắt nhìn qua liền thấy xanh mơn mởn như liễu tháng hai, sáng trong như trăng rằm, gợi người cảm giác mới mẻ. Chỉ là cặp mắt kia lại đầy sự quật cường, pha sự khó chịu nhìn chằm chằm huynh muội Lệnh Dung.

Phó Ích mới hỏi được nguyên do từ gia đinh, sắc mặt rất khó coi, quát gia đinh cởi bỏ trói cùng vải bố, đỡ thiếu niên kia đứng dậy, áy náy chắp tay thi lễ " Gia huynh hành sự lỗ mãng, đường đột mạo phạm vị huynh đệ, nay xin thay bồi tội. Không biết huynh đệ gia phủ ở đâu?"

Thiếu niên trầm mặc không nói, liếc nhìn Phó Ích 1 cái rồi liền cất bước ra ngoài.

Lệnh Dung nào dám để hắn về cáo trạng Điền Bảo, vội kéo ống tay áo hắn "Công tử xin dừng bước"

Thiếu niên ngừng bước chân, theo bản năng tính hất ra, nhin qua lại thấy mỹ mạo thiếu nữ chỉ tới đầu vai hắn, lại nhìn xuống, lạnh mặt.

Lệnh Dung không dám buông tay, vội hành lễ :" Lúc này là đường huynh ta mạo phạm đắc tội công tử. Hắn từ nhỏ bất hảo, ngang ngược, kiêu ngạo, hành sự không có chừng mực, tổ phụ biết được việc này đã nghiêm trị, nhân lúc hắn còn quỳ ở từ đường, cố ý lệnh cho huynh muội ta tới đây bồi tội, đưa công tử về nhà." Đôi mắt nàng sáng ngời nhìn hắn, thấy bên môi hắn đầy trào phúng, liền biết trong lòng hắn nhất định tràn đầy ác ý, liền nói " Đường huynh tuy bất hảo, phủ nhà ta lại không phải ỷ thế hiếp người, công tử nếu có oán khí, chỉ cần mở miệng, tổ phụ chắc chắn bắt hắn tới bồi tội."

Nàng nói với âm thanh đầy mềm mại, đôi mắt mang ý cười, lại tràn đầy xin lỗi, thiếu niên kia nhìn nàng chằm chằm 1 lát, dời đi ánh mắt.

Lệnh Dung trong lòng thấp thỏm như cũ.

Tĩnh Ninh bá phủ tuy có chút tước vị, chức quan nhỏ, nhưng so với sự sủng ái tin cậy của hoàng đế dành cho Điền Bảo thì thật quá yếu. Việc này là do đường ca không đúng, lúc trước nàng không dám tin, hiện giờ đã tra rõ, liền vội hỏi " Hay là thỉnh công tử di giá đến bỉ phủ, để đường huynh ra tự mình nhận lỗi?"

Khi dễ người, nhận sai, xin lỗi là việc thiên kinh địa nghĩa.

Nàng còn rất muốn thanh niên kia ra mặt vụ này, để tổ phụ biết rõ đường ca làm bao nhiêu việc hoang đường, để quản giáo nghiêm hơn, tránh lại sinh sự.

Ai ngờ thiếu niên vẫn không nói. Có lẽ nào thiếu niên xinh đẹp này là người câm?

Đang muốn tiếp tục khuyên nhủ, lại bỗng nghe hắn mở miệng.

" Không muốn nhìn thấy hắn." Tiếng nói như đá mát lạnh, đáy mắt lại có chán ghét. Hắn muốn hất tay Lệnh Dung ra, lại nhìn đôi mắt ngập nước có chút không nỡ, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai cảm giác đẩy nhẹ cũng làm nàng ngã được. Khi dễ người cũng không phải nàng, hắn cũng không tính giận chó đánh mèo, cứng đờ, giọng có chút hòa hoãn đi " thả ta đi."

" Đương nhiên, nhưng..." Lệnh Dung vẫn nắm ống tay hắn.

"Tôn phủ hành sự rõ ràng, việc này không liên quan đến ai". Ý tứ là không giận chó đánh mèo, nàng cuối cùng yên tâm, mặt đầy sự áy náy mà buông tay.

Thiếu niên nhấc chân liền đi, Phó Ích đối với hành động của Lệnh Dung đầy sự nghi ngờ, không rảnh lo chuyện vụn vặt, liền mang theo Lệnh Dung đuổi theo. Đến chỗ rẽ, kêu Lệnh Dung đi về trước nghỉ ngơi, hắn đưa thiếu niên rời đi.

...........

Thiếu niên này họ Cao, là Gia Châu Long Du huyện lệnh Cao Thế Nam con trai độc nhất, vì phụ thân bị xử oán nên bị lưu đày, ở Gia Châu khó có thể giải oan nên cố vét sạch tiền bạc trong nhà, 1 mình lên kinh thành, nghĩ rằng dưới chân thiên tử có thể rửa sạch oan khuất cho phụ thân. Tới kinh thành rồi, 1 thân 1 mình, hướng nha môn cáo trạng phụ thân của Chân hoàng hậu là Ninh Quốc Công, ỷ thế hiếp người, mưu hại trung lương. Nào ai dám tiếp vụ này? Lập tức loạn côn đuổi ra ngoài.

Việc này bị Điền Bảo biết được, do hắn với Ninh Quốc Công không chung mục đích, liền phái người đem Cao Tu Viễn đến dò hỏi nguyên do. Biết được hắn lại là con của cô họ huynh Cao Thế Nam hơn hai mươi năm không gặp, hoàn toàn ngoài ý muốn vui lòng nhận cháu họ này, làm Cao Tu Viên trước tiên có chỗ ở kinh thành, sau chờ hắn tìm được cơ hội bẩm tấu lên hoàng đế, rửa sạch oan khuất.

Cao Tu Viễn ở kinh thành 1 khoảng thời gian, tận mắt nhìn Ninh Quốc Công lừng lẫy, ương ngạnh, Điền Bảo thì án binh bất động, hắn lại không có cửa để kêu oán, trong lòng buồn khổ nên tới Kim Châu giải tỏa. Không khéo lại gặp phải Phó Thịnh đang nhục mã thợ săn nên lên tiếng bênh vực lẽ phải, không ngờ bị bắt tới biệt uyển, một hai phải cầu xin tha, hắn mới chịu bỏ qua.

Thiếu niên khí thịnh đời nào chịu cúi đầu, vô duyên vô cớ bị trói ba bốn ngày.

Nay đã được tự do, tuy Phó Ích đầy ăn năn, đòi bồi thường bằng tiền bạc, còn muốn hắn tới phủ để Phó Thịnh nhận lỗi, nhưng hắn không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa. Tiền bạc hắn không buồn lấy, vội cưỡi ngựa chạy như bay về kinh thành.

Điền Bảo thấy hắn mấy ngày không về liền hỏi duyên cớ.

Cao Tu Viễn nghẹn đầy ác khí, tính nói đúng sự thật, rồi chợt nhớ tới mỹ mạo thiếu nữ đầy áy náy kia. Người khi dễ hắn ngày sau hắn tự giáo huấn, hắn biết Điền Bảo ương ngạnh, ngang ngược, kiêu ngạo, không muốn Điền Bảo xen vào, liền nói " Đi Kim Châu thưởng ngoạn, do phong cảnh đẹp nên ở lại chùa mấy ngày, để biểu thúc lo lắng là chất nhi không đúng"

"Ở lại chùa?" Điền Bảo ở trong cung lăn lộn hơn nửa đời người, đôi mắt nhíu lại, liền biết hắn nói dối.

Cao Tu Viễn hồn nhiên không biết, chỉ gật đầu nói " dạ, là ở trong chùa"

Điền Bảo không truy vấn, chỉ thuận miệng hỏi hắn đi những đâu, cảnh sắc thế nào, Cao Tu Viễn đúng sự thật trả lời.

Qua đi, Điền Bảo liền sai người đi Kim Châu điều tra. Hắn có địa vị cao, tay cầm cấm quân, cùng tể tướng địa vị ngang nhau, lại được hoàng đế tin dùng, đều có mánh khóe, ngày kế liền có tin báo, nói Tĩnh Ninh bá phủ công tử ỷ thế hiếp người, giam giữ Cao Tu Viễn. Điền Bảo biết được, mặt liền trầm xuống.

Hắn ỷ vào việc được hoàng đế sủng tín, ở kinh thành hoành hoành ngang ngược, có từng đem 1 bá phủ xuống dốc đặt vào mắt? Đánh chó còn ngó mặt chủ, hắn từng có thân phận đê tiện, nhận hết ghẻ lạnh nhân gian, hiện giờ thăng quan tiến chức, càng không chấp nhận được có người coi khinh, huống chi Phó gia kia khi dễ lại là cháu họ hắn mới nhận lại.

Đang thầm hận, đúng lúc thuộc hạ tới báo nói 2 ám vệ Cẩm Y Tư bị Hàn Chập nghiêm hình bức cung, đánh chết ở trong ngục, Điền Bảo cười lạnh một tiếng, nghĩ ra 1 kế trong đầu.

....

Qua mấy ngày, Vĩnh Xương Đế Lý Chính 17 tuổi tâm huyết dâng trào, bãi giá đi săn ở bắc uyển, mời toàn bộ vương công đại thần cùng tham dự.

Các thế gia đệ tử cùng đi săn bắn, Vũ Lâm Quân tiểu tướng Hàn Chinh tài bắn cung xuất chúng, đứng đầu. Vĩnh Xương Đế thật lòng vui mừng, thấy lệnh thượng thư Hàn Kính liền khen hắn biết cách dạy con.

Quý phi Phạm thị bồi bên cạnh, nghe vậy cười nói "Hàn tiểu tướng quân phong thái xuất chúng, Hàn Tương lại vì nước mà cống hiến hết mình, Hoàng Thượng dù sao cũng nên ban chút hưởng. Không bằng------ ban thưởng 1 mối hôn sự?"

Nàng vốn vũ mị, dáng người mềm mại, so với hoàng hậu đoan trang, hiền thục càng có vẻ để ý săn sóc mà dụ hoặc nam nhân hơn.

Vĩnh Xương Đế từ trước đến nay đều sủng ái nàng, nghe vậy gật đầu kêu phải.

Hàn Kính mặt có chút biến sắc, Phạm quý phi cùng Điền Bảo cùng 1 giuộc, nay tùy tiện nói vậy đương nhiên có ý tốt lành gì, liền vội đứng dậy chắp tay nói " Hoàng Thượng có ý tốt, vi thần nguyện khắc sâu trong lòng. Chỉ là khuyển nhi còn nhỏ tuổi, cần được quản giáo, rèn luyện nhiều hơn mới có thể thành gia lập nghiệp được"

Vĩnh Xương Đế vừa mới nổi chút hứng thú, nghe vậy liền thu bớt ý cười.

Điền Bảo thấy vậy, lập tức tủm tỉm nói " Hoàng Thượng thật sự muốn ban thưởng cho Hàn Tương, sao không ban cho trưởng Cẩm Y Tư một mối hôn sự tốt? Hàn đại nhân năm nay đã hai mươi, tài năng xuất chúng, vì Hoàng Thượng mà phân ưu, liền trì hoãn chuyện đại sự đời người. Vi thân nghe nói Tĩnh Ninh bá có 1 cháu gái, dung mạo xuất chúng, quốc sắc thiên hương, nếu Hoàng Thượng tứ hôn, đúng là đôi trai tài gái sắc"

Phạm quý phi cũng phụ họa " Thần thiếp từng nhìn qua các bức họa nữ nhi thế gia, thật sự là dung mạo khuynh thành"

Kẻ xướng người họa, đem Vĩnh Xương Đế vây lại.

Bình thường hôn quân để ý tới mặt mũi, nguyên nhân chính là do lời từ chối của Hàn Kính làm hắn không vui, liền nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hàn Kính phía sau lưng Hàn Chập trưởng Cẩm Y Tư, liền nói ngay " Đã vậy, ngày mai trẫm liền hạ chỉ tứ hôn. Hàn gia là trung thần, đến lúc đó trẫm liền lệnh cho lễ bộ giúp đỡ chuẩn bị, cần phải làm cho hôn lễ này long trọng!"

Dứt lời, liền nâng chén, quyết định việc này đã xong.

Hàn Kính làm tướng nhiều năm, há không biết rõ Tĩnh Ninh bá phủ??

Tam triều tể tướng tuyệt không phải người dễ cho ai bắt nạt, Điền Bảo tuy ỷ vào ương ngạnh hoàng đế, nhưng tay ông có thực quyền, trong triều căn cơ vững chắc, muốn thoái nhượng trước mặt hoàng đế chưa chắc không được---- nhất là hôn sự hoang đường như vậy.

Hàn Kính hơi nâng chân, muốn nói lời từ chối, lại bị đích trưởng tôn Hàn Chập nhẹ kéo ống tay áo.

Hàn Chập bỗng trong đám người kia bước ra, khom người nói " vi thần tạ ơn Hoàng Thượng"

Năm nay đã hai mươi, từ nhỏ văn thao võ lược, hào hoa phong nhã, trầm tĩnh tự tại, nếu không phải là trưởng Cẩm Y Tự thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình tàn bạo, lạnh lùng, nghe tiếng đã khiến người nghe sợ vỡ mật, thực sự có thể làm toàn thiếu nữ kinh thành khuynh tâm. Hắn làm người lão luyện, đừng nói bá quan văn võ, ngay cả Vĩnh Xương Đế đôi khi cũng kiêng kị hắn ba phần.

Giờ phút này, Hàn Chập đĩnh đạt đứng trước mặt, như đầm sâu không đáy lại vững vàng như thạch.

Trên mặt vẫn là nét hờ hững thường ngày, mở miệng đồng ý làm Vĩnh Xương Đế vô thức mà thở nhẹ ra một hơi----- nếu Hàn gia trên dưới đều cương quyết cự tuyệt, không biết điều, hắn thật đúng là không biết phải làm sao.

Phía sau Vĩnh Xướng Đế, Điền Bảo có thoáng kinh ngạc, chợt cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro