Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2

Ba ngày sau đêm đẫm máu đó, Trần Dịch Thần xuất hiện tại phủ của Lục Viêm Khang với tư cách mới: cố vấn chiến lược.

Phủ tướng quân rộng lớn, uy nghiêm, lính canh tuần tra cẩn mật. Khi hắn bước vào đại sảnh, những ánh mắt tò mò xen lẫn hoài nghi dán chặt vào hắn. Một kẻ chỉ biết sách vở như hắn, làm sao có thể sống sót trong thế giới đầy mưu mô này?

Nhưng Trần Dịch Thần không bận tâm.

"Ngươi đến rồi."

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên. Lục Viêm Khang đứng trên bậc thang, khoác chiến bào màu đen viền vàng, ánh mắt sắc như chim ưng.

Trần Dịch Thần nhàn nhạt đáp:

"Tướng quân có vẻ mong ta đến lắm?"

Lục Viêm Khang nở một nụ cười nhạt.

"Đương nhiên. Một quân cờ tốt, ai lại không muốn sở hữu?"

Trần Dịch Thần nhướng mày, không hề giận dữ.

"Thế thì, ta là quân cờ của ngài hay của chính ta?"

Cả đại sảnh im lặng. Những tướng lĩnh xung quanh lặng lẽ đánh giá người đàn ông thư sinh trước mặt. Một người không cầm nổi thanh kiếm, lại dám đối đầu với Lục Viêm Khang?

Nhưng bất ngờ, Lục Viêm Khang bật cười lớn.

"Hảo! Quân cờ cũng có thể trở thành người chơi. Nhưng ngươi có chắc mình đủ sức không?"

Trần Dịch Thần không đáp. Hắn chỉ nhẹ nhàng đặt lên bàn một cuộn giấy.

"Đây là chiến lược của ta. Nếu tướng quân thấy hứng thú, chúng ta có thể bàn tiếp."

Lục Viêm Khang nhấc cuộn giấy lên, đôi mắt ánh lên tia sắc bén.

Trò chơi vừa mới bắt đầu.

Màn đêm buông xuống, trong thư phòng, Lục Viêm Khang trầm ngâm đọc bản kế hoạch của Trần Dịch Thần.

"Hắn quả nhiên không đơn giản."

Phó tướng của hắn, Trần Vũ, đứng bên cạnh, nhíu mày nói:

"Tướng quân, ngài thực sự tin tưởng hắn sao? Dù sao, hắn cũng là người ngoài."

Lục Viêm Khang đặt cuộn giấy xuống, chậm rãi cười:

"Có những người, dù không cầm kiếm, vẫn nguy hiểm hơn cả vạn quân."

"Ý ngài là…?"

"Giữ hắn lại, nhưng không để hắn có cơ hội phản bội. Chúng ta cần quan sát thêm."

Trần Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

Từ trong bóng tối, một bàn tay đã vươn ra. Nhưng ai mới là kẻ thao túng thật sự?

Ba ngày sau khi chính thức trở thành cố vấn, Trần Dịch Thần nhận được một tin tức chấn động: có một kẻ phản bội trong hàng ngũ của Lục Viêm Khang.

Đêm đó, Lục Viêm Khang triệu tập cuộc họp kín tại thư phòng. Dưới ánh đèn leo lét, hắn khoanh tay đứng trước bàn, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào bản đồ bày ra trước mặt.

Trần Dịch Thần bước vào, ánh mắt lướt qua căn phòng. Ngoài Lục Viêm Khang, ở đây chỉ có Trần Vũ – cánh tay phải trung thành của hắn.

“Ta đã cho người điều tra, có kẻ trong nội bộ đã bán tin tức quân sự ra ngoài.” Lục Viêm Khang nói, giọng lạnh lùng. “Trần Dịch Thần, ngươi nghĩ sao?”

Trần Dịch Thần ngồi xuống ghế, cầm lấy một quân cờ trên bàn, xoay nhẹ trong tay.

“Tướng quân nghĩ kẻ phản bội là ai?”

Trần Vũ gằn giọng:

“Chúng ta có một danh sách những kẻ khả nghi, nhưng chưa có chứng cứ xác thực.”

Trần Dịch Thần cười nhạt.

“Nếu đã không có chứng cứ, thì tốt nhất đừng manh động.”

Lục Viêm Khang nhíu mày, không nói gì. Hắn biết Trần Dịch Thần không nói những lời vô nghĩa.

Trần Dịch Thần tiếp tục:

“Kẻ phản bội chắc chắn không ngu ngốc. Nếu hắn đã bán tin tức, thì cũng đủ cẩn thận để xóa sạch dấu vết. Bây giờ nếu tướng quân trực tiếp ra tay, có thể sẽ kinh động đến hắn, khiến hắn càng khó nắm bắt.”

Lục Viêm Khang gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

“Ý ngươi là…?”

“Dụ rắn ra khỏi hang.”

Một kế hoạch nhanh chóng được vạch ra.

Ba ngày sau, tin tức về một cuộc họp quân sự tối mật được cố tình để lộ ra ngoài. Tất cả mọi người đều biết rằng trong cuộc họp đó, Lục Viêm Khang sẽ công bố kế hoạch hành quân sắp tới.

Tối hôm đó, khi hội nghị kết thúc, Trần Dịch Thần cùng Lục Viêm Khang trở về thư phòng.

“Có ai hành động không?” Lục Viêm Khang hỏi.

Trần Dịch Thần đẩy gọng kính, khẽ cười:

“Có.”

Hắn mở một tờ giấy nhỏ, trên đó chỉ có một chữ duy nhất: "Chim đã vào lồng".

Ngay lập tức, Lục Viêm Khang vỗ mạnh xuống bàn.

“Tốt! Bắt kẻ phản bội ngay!”

Đêm hôm đó, một tướng lĩnh cao cấp bị bắt ngay tại tư dinh. Trong tay hắn là một bức thư mật chưa kịp gửi đi.

Lục Viêm Khang nhìn người đang quỳ dưới đất, giọng nói lạnh như băng:

“Ngươi có gì để nói?”

Tên phản bội run rẩy, không thể biện hộ.

“Giết.”

Một lệnh duy nhất vang lên, kết thúc sinh mạng kẻ phản bội.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Trần Dịch Thần bước ra khỏi thư phòng.

Nhưng chưa kịp đi xa, hắn bị một bàn tay kéo mạnh vào góc khuất.

Lục Viêm Khang kề sát vào hắn, ánh mắt sắc bén như dao.

“Ngươi rất thông minh, nhưng ta vẫn chưa hoàn toàn tin ngươi.”

Trần Dịch Thần không hề hoảng sợ.

“Tướng quân, ngài nghĩ ta có thể phản bội ngài sao?”

Lục Viêm Khang không trả lời ngay. Một lúc sau, hắn buông Trần Dịch Thần ra, giọng trầm thấp:

“Chỉ cần ngươi còn hữu dụng, ta sẽ giữ ngươi bên cạnh.”

Trần Dịch Thần khẽ cười.

“Vậy thì, mong ngài giữ ta thật chặt.”

Câu nói này, không biết vô tình hay hữu ý, lại khiến không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.

Lục Viêm Khang nhìn hắn một lúc, rồi quay người bỏ đi.

Nhưng hắn biết, từ giây phút này, Trần Dịch Thần không chỉ đơn thuần là cố vấn nữa.

Hắn đã trở thành một mối nguy hiểm và một sự cám dỗ không thể khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro