Chương 1405
Vượt qua tầng ánh sáng này, khung cảnh vốn đang hỗn loạn hư vô ban đầu lập tức biến thành một khu chợ náo nhiệt đông đúc.
Khương Bồng Cơ chau mày: “Đây là khu vực tinh thần trong não Tử Hiếu sao?”
Cô xoay người nhảy lên tòa nhà gần đó, mũi chân nhấn nhẹ, nhảy mấy bước đã rời khỏi khu chợ náo nhiệt, men theo hơi thở quen thuộc mà chạy tới.
Khương Bồng Cơ nhìn quanh mấy lần liền đoán ra được đây là kiếp trước của Vệ Từ, nói cách khác, đây cũng là ký ức quý giá nhất trong trái tim anh.
Mỗi người đều có khu vực tinh thần trong não mình, mỗi khu vực đều là một thế giới giả tưởng phản ánh thế giới nội tâm.
Khu vực tinh thần trong não Khương Bồng Cơ rất đơn giản, tràn đầy nguồn năng lượng tinh thần tích cực, đơn điệu và nhàm chán.
Vệ Từ lại không giống vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một thế giới tinh thần giả tưởng có hình ảnh cụ thể rõ nét mà tinh xảo đến vậy.
Khương Bồng Cơ cũng có thể làm được điều này, nhưng không thể giống như Vệ Từ, ngay cả mùi hương của ánh mặt trời cũng bắt chước được y hệt.
Dù sao, cô chỉ là một quân nhân lấy bạo lực là trên hết, đánh nhau thì có thể nhưng lại không có một chút tế bào văn nghệ nào.
“Tại sao cô lại nằm sấp trên tường nhà ta thế?”
Đang thất thần suy nghĩ thì Khương Bồng Cơ nghe thấy giọng trẻ con êm dịu nhẹ nhàng từ bức tường bên dưới truyền đến.
Khương Bồng Cơ “ủa” một tiếng, dò theo tiếng nói để nhìn lại, phát hiện một cậu bé trắng trẻo mập mạp đang ngồi trong góc tường, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
“Ngươi đang nói chuyện với ta?”
Khương Bồng Cơ chỉ vào mình, cậu bé này có thể nhìn thấy cô sao?
Chẳng lẽ, cậu bé trước mắt này là người vô cùng quan trọng với Vệ Từ, cho nên cũng “sống” trong thế giới tinh thần của anh?
Khương Bồng Cơ phát hiện không ít dân chúng trên chợ đều có gương mặt rất mơ hồ, điều này chứng tỏ trí nhớ của Vệ Từ về họ rất ít, dáng hình cậu bé trước mắt này lại rất tinh tế đáng yêu, dưới hàng lông mi dày đặc ướt đẫm nước mắt là đôi mắt đen nhánh sáng rực, Khương Bồng Cơ nhìn mà cũng thấy yêu thích không thôi.
“Dĩ nhiên là ta đang nói chuyện với cô rồi… cô là người ngoại tộc đến đây à?”
Cậu bé giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hồng trông giống như thỏ con vậy.
“Ngoại tộc?” Khương Bồng Cơ cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người mình.
Đã lâu không nhìn thấy quân phục Liên Bang rồi, cô rút đao Trảm Thần ra, mượn sự phản xạ của thân đao để nhìn rõ dáng vẻ bây giờ của mình.
Không phải khuôn mặt Liễu Hi quen thuộc mà là khuôn mặt cô đã sử dụng hơn bốn mươi năm kiếp trước.
Giá trị nhan sắc kiếp trước của Khương Bồng Cơ tất nhiên là không cần nói, mỗi lần quân đoàn tuyển người mới, sĩ quan phụ tá đều thích lấy bức ảnh hoàn mỹ đã được photoshop của cô đi lừa gạt mấy tên nhóc ngốc nghếch cuồng sắc đẹp vừa tốt nghiệp từ Học viện Quân sự. Cho dù cô đang lạnh lùng nghiêm mặt, người ngoài vẫn sẽ cảm thấy cô đang tỏa ra hoóc-môn nồng đậm. Lúc mặc quân trang ngay ngắn nghiêm túc, người ngoài cũng sẽ cảm thấy đây là bộ đồ đồng phục quyến rũ. Dựa theo lời nói của đám cá muối trong kênh livestream thì cô có thể dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm ăn, nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn dựa vào quả đấm của mình.
Sự khác biệt duy nhất có lẽ là màu tóc nhỉ?
Khương Bồng Cơ giơ ngón tay cuốn lấy một lọn tóc, khẽ chau mày. Màu tóc ban đầu của cô là màu đen nhánh, nhưng bây giờ lại là màu đỏ rực rất nổi bật, kết hợp với khuôn mặt kia trông rất giống hồ ly tinh phong tình ngoại tộc, khó trách cậu bé này nghi ngờ cô là người ngoại tộc…
Mà…
Sao tóc của cô lại đổi màu như vậy?
“Ta là người ngoại tộc đến đây, ngươi có biết đây là nơi nào không?”
Cậu bé hơi chán nản nói: “Đương nhiên là nhà của ta rồi...”
Khương Bồng Cơ nhìn quanh một cái rồi hỏi cậu: “Nơi này là cửa hông rất vắng vẻ, sao ngươi lại chạy tới đây? Người hầu của ngươi đâu rồi?”
Quần áo mà cậu bé mặc trên người trông khá giản dị nhưng chất liệu vải đều là tơ lụa tinh xảo, không phải loại quần áo mà đứa trẻ nhà bình thường có thể mặc được.
Không biết chữ nào của cô đã đâm trúng chỗ đau của đứa trẻ, cậu lại òa một tiếng bật khóc, Khương Bồng Cơ chỉ có thể ôm cậu lên dỗ dành.
Cậu bé không sợ người lạ, ngược lại còn cảm thấy Khương Bồng Cơ đã cho cậu sự ấm áp vô cùng.
Khương Bồng Cơ là ai chứ?
Khi cô đã muốn lôi kéo ai thì nhất định có thể moi ra được tin tức mười tám đời tổ tông của đối phương đang ngủ trong chiếc quan tài nào, chớ nói chi là một cậu bé.
Chỉ vài ba lời là Khương Bồng Cơ đã lấy được sự tin tưởng của cậu bé.
Nhũ danh của cậu bé là Phúc Thọ, vừa mới qua sinh nhật lần thứ tư vài ngày trước, cha cậu đã đặt cho cậu tên chính, chỉ có một chữ Tông.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu bé… một người thϊếp nào đó ở hậu viện rất không được xem trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro