Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1391

Vì không có cái kính lọc tình cảm mà thân phận mang tới, nên cô có thể tỉnh táo nhìn xem Liễu Xa diễn kịch, vui vẻ phối hợp diễn xuất với đối phương.

Liễu Xa: “...”

Quả nhiên, cha con tình thâm đều là giả tưởng do hai ngôi sao màn bạc chế tạo ra.

Người ta vốn không có duyên, đều là diễn kịch mà ra.

Liễu Xa nói: “Ngươi có biết cái gì gọi là ‘giả vờ thành thật’ không?”

Dù diễn viên có kỹ thuật diễn cực tốt cũng sẽ bị lạc vào tình cảm quá chân thực, không tự chủ được mà giả quá hóa thật, mê man trong thật thật giả giả.

Liễu Xa phát hiện căn bản Khương Bồng Cơ không có phiền não này, dù là trong khoảng thời gian “tình cảm cha con” tốt nhất kia, cô vẫn giữ được lý trí.

Khương Bồng Cơ hiểu ý ông.

“Ta đã qua cái tuổi khao khát tình thương của cha, tình thương của mẹ lâu rồi. Khi còn bé, ta khát vọng vậy, vì ta quá nhỏ bé yếu ớt. Nhưng sau khoảng thời gian kia, với ta, những tình cảm này không còn là thiết yếu nữa, mà là vướng víu.” Khương Bồng Cơ bình thản nói: “Dù một lần nữa có được thân thể đứa trẻ mười hai tuổi, có một phụ thân dịu dàng hiền lành, một người kế mẫu đoan trang mỹ lệ, một đệ đệ ngốc nghếch đáng yêu, thì cái không thể quay về vẫn cứ là không thể quay về. Diễn kịch thì có thể, nhưng ta không thể coi một người còn nhỏ tuổi hơn cả mình là phụ thân. Ép làm vậy là khó xử lão hổ ta rồi...”

Còn nữa, phụ thân hiền lành dịu dàng là giả. Kế mẫu đoan trang mỹ lệ là giả. Đệ đệ ngốc nghếch đáng yêu cũng là giả.

Đồ giả, bảo cô làm sao nảy sinh tình cảm thật?

Liễu Xa: “...”

Gì chứ... Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Tuổi thực của đối phương còn lớn hơn cả mình.

Làm sao Khương Bồng Cơ có thể thoải mái dễ dàng gọi một người còn nhỏ tuổi hơn mình là “phụ thân”?

Ánh mắt Liễu Xa đã nói rõ tất cả.

Khương Bồng Cơ lại nói: “Ta là một người chuyên nghiệp, có tố dưỡng.”

Liễu Xa: “...”

Hai người im lặng không lên tiếng.

Liễu Xa không ngờ hai người sẽ thoải mái ngả bài như vậy, cho dù trong lòng họ đã sớm biết rõ, nhưng vẫn còn một tầng cửa sổ giấy chưa bị đâm thủng.

Bây giờ nói hết ra rồi, cả hai bọn họ, không ai có thể coi chuyện này như chưa từng xảy ra.

Khương Bồng Cơ nói: “Hôm nay ông nói với ta nhiều như vậy, là đang định kết minh với ta sao?”

Liễu Xa hỏi: “Có gì không thể?”

Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng đội.

Khương Bồng Cơ cong môi thành một nụ cười có ý nghĩa sâu xa.

Minh hữu từng kết minh với cô có kết cục cuối cùng thế nào?

“Địa điểm ẩn nấp của người kia cực kỳ bí ẩn, dù không biết cụ thể, nhưng chắc chắn là ở Hoàn Châu, ngay bên cạnh ngươi.” Liễu Xa nói: “Mục đích của nó rất rõ ràng, nó muốn số mệnh của cả thiên hạ. Ngươi coi như là số mệnh chi tử, đương nhiên sẽ là mục tiêu sát sao của nó.”

Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết, ta cũng có một nghi vấn. Nếu tính kế để ta ra mặt tranh thiên hạ, sao chính nó không ra tay đi, không phải thuận lợi hơn sao?”

Khóe miệng Liễu Xa khẽ giật một cái, có vẻ không còn gì để nói: “Bên cạnh ngươi còn có thanh đao Trảm Thần kia, còn hỏi vấn đề này nữa à?”

Hệ thống chủ vẫn luôn sợ hãi không dám thò mặt ra, không phải vì thương nhân tuần tra vị diện còn chưa rời đi ư?

Trước khi tai họa ngầm của vị diện được giải quyết, đối phương không thể rời đi được, cho nên hệ thống chủ mới có thể để mắt tới Khương Bồng Cơ, còn mình làm con rùa đen rút đầu.

Mặt khác...

Khương Bồng Cơ nói: “Chẳng qua là ta cảm thấy vô vị thôi. Đã có vị thương nhân tuần tra vị diện kia khắc chế nó, vậy ta tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?”

Cô vốn cho mình là người chơi cờ, đột nhiên phát hiện mình chỉ là quân cờ trong tay người khác, đương nhiên sẽ khó chịu.

“Ta cũng không biết.” Liễu Xa đáp.

“Ông qua đây ngả bài với ta thế này, với người kia, hành động này coi như phản bội nhỉ?”

“Ngươi đang lo lắng cho ta à?” Liễu Xa nhíu mày, đáp chắc nịch: “Yên tâm. Nó không ở phụ cận, sẽ không biết.”

Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Một vấn đề cuối cùng, có phải ông phái người ám sát Văn Chứng không?”

Khi cô vừa tiếp nhận Sùng Châu, có một lần phải quay về Hoàn Châu vì chuyện Hán ngữ tân vần, khi quay lại, Kỳ Quan Nhượng bị phục kích. Nếu không phải khi ấy Kỳ Quan Nhượng đang bàn chuyện luyện binh đồn điền cùng Lý Uân nên thoát được một kiếp, thì sợ là sẽ không chỉ bị thương một cánh tay trái như vậy thôi đâu.

Liễu Xa ngạc nhiên, Khương Bồng Cơ bình tĩnh nhìn ông không chớp mắt.

“Vấn đề này với ngươi rất quan trọng sao?”

Liễu Xa khẽ nhướn một bên lông mày, ánh mắt nhìn Khương Bồng Cơ xen lẫn vài phần phức tạp. Ông không phải kẻ thích hóng chuyện, nhưng cũng rất tò mò về đoạn lịch sử kia của Cổ Mẫn, cuối cùng người đàn ông may mắn nào hái được đóa hoa cao quý này? Ông cũng nghi ngờ Kỳ Quan Nhượng, nhưng từ khi Kỳ Quan Nhượng cưới con gái lớn của Ngụy Uyên, Liễu Xa bèn gạch bỏ tên người này khỏi danh sách nghi ngờ. Hiện giờ... ông cũng không chắc chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro