Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1093: Cùng La battle

Editor: Đào Tử

________________________________

Lời thề? ? ?

Bỗng nhiên, một đoạn lời nói của Đàm Tô mạnh mẽ hiện lên trong đầu cô.

【 ... Trừ khi, hóa giải được oán khí và hận thù của hắn... Nhưng, A Diệp, không ai có thể làm được điều đó, đừng mơ tưởng có thể hóa giải nó, được không? 】 Trước mắt cô vẫn hiện lên hình ảnh đôi mắt Đàm Tô hơi đỏ và muốn nói nhưng lại dừng, trong lồng ngực bỗng nghẹt thở một giây.

Đây là cảnh Đàm Tô nói với cô mối quan hệ rối rắm giữa cây Ngân la và Yêu Hoàng.

Lúc đó, Bùi Diệp đã chắc chắn rằng cái "mơ tưởng" Đàm Tô nói đến liên quan đến Yêu Hoàng.

Nếu không, cảm xúc của y sẽ không dao động mạnh như vậy.

Chỉ là vì nhiều lý do cô không truy cứu đến cùng.

Bây giờ nhìn lại, không truy hỏi cũng không được, mối quan hệ rối rắm phía sau phức tạp hơn cô tưởng nhiều.

Bùi Diệp nghĩ thông suốt, liền thẳng thắn nói ra.

"Ký ức của tôi không hoàn chỉnh, phần thuộc về Yêu Hoàng chưa hoàn toàn thức tỉnh, cũng không biết 'lời thề' cậu nói là gì... Cậu đã nói như vậy, rõ ràng là biết gì đó. Không ngại cho một gợi ý, để tôi đoán thử xem?"

Bùi Diệp cũng thấy kỳ lạ ——

Lời thề của Yêu Hoàng, liên quan gì đến Bùi Diệp cô?

Sao người khác là "trồng cây để người sau hưởng", đến lượt cô lại là "đào hố để người sau bị chôn sống"?

La ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ồ, cũng không có gì, chỉ là năm xưa Chấp Di điện hạ đã thề rằng —— cam tâm hy sinh mạng sống, lấy thân mình gánh chịu, hóa giải oán khí của cây Ngân la, siêu độ vong hồn, đổi lại, cây Ngân la sẽ không được phép hại yêu tộc..."

Bùi Diệp bật cười một tiếng.

"Cậu làm được chưa?"

La hỏi ngược lại: "Không thì sao? Nếu tôi không làm được, những năm qua Chấp Di điện hạ ngã xuống, yêu tộc đã tuyệt diệt từ lâu rồi."

Nói xong, rõ ràng là thêm phần nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Diệp nhếch môi: "Tình trạng hiện tại của yêu tộc cũng chẳng khác gì tuyệt diệt, chỉ còn lác đác vài con mèo cào, không có ai mạnh mẽ cả. Cứ tiếp tục thế này, có khi phải mở vườn thú để kiếm sống bằng cách tỏ vẻ đáng yêu."

Nhớ lại mấy phó bản trước, môi cô càng chệch xuống hơn.

Một đám tiểu yêu sống trong vườn thú để tiết kiệm chi phí nhà ở sinh hoạt, còn đâu hình ảnh yêu tộc hoành hành khi xưa?

"Thịnh cực tất suy, thăng trầm có thứ tự. Vạn tộc thượng cổ tranh đoạt khí vận, có tộc nào không phải sau khi kẻ này hát xong thì kẻ kia lên sân khấu? Yêu tộc đã từng mạnh mẽ một lần, giẫm lên biết bao nhiêu xương trắng để lên đỉnh? Khi đó ngạo mạn thế nào? Đến lúc khí vận cạn kiệt, nếu không phải cô ép buộc kéo dài vận mệnh... Hừ!"

Hưng suy thay đổi có định số.

Hiện giờ còn để lại chút ít mầm non không phải nên mừng thầm hay sao?

Bùi Diệp không tỏ ý kiến về những lời hắn nói: "Tôi nghĩ nội dung của lời thề không chỉ có vậy? Hiện tại, tôi vẫn chưa phát hiện ra 'bản thân' vi phạm điều gì, ngược lại là cậu, cây Ngân la mọc khắp nơi ở đại lục thú nhân. Sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục thì cực kỳ."

La tiếp tục nói: "Đúng vậy, còn một điều nữa."

"Gì?"

"Chấp Di Điện hạ còn hứa rằng —— từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp không cùng yêu tộc chung đường, nếu vi phạm lời thề ——" Ánh mắt La lạnh đi nhiều, trong lòng Bùi Diệp chợt cảm thấy lạ, chỉ nghe hắn nói, "... Nhẹ thì vĩnh viễn không siêu sinh, nặng thì hồn phi phách tán... Haiz, quả nhiên Chấp Di Điện hạ đối với mình rất tàn nhẫn."

Bùi Diệp: "..."

Bây giờ cô chỉ muốn chửi thề một câu.

Hồn phi phách tán và vĩnh viễn không siêu sinh có gì khác nhau?

Không đúng, vĩnh viễn không siêu sinh còn tốt hơn hồn phi phách tán nhiều, ít nhất còn có thể làm một con ma, còn hồn phi phách tán thì không còn lại chút gì.

Bùi Diệp xoa xoa trán đau nhức.

Không đúng ——

"Cậu nói là 'đồng ý'? Chứ không phải tôi tự 'nói'?"

Sự khác biệt giữa hai cái này rất lớn.

Nếu là cái sau, đa phần là ý của Yêu Hoàng, nếu là cái trước —— chắc chắn là điều khoản bổ sung do người khác đưa ra.

Người "khác" này là ai, còn cần đoán sao?

"Tất nhiên."

Bùi Diệp: "Cậu đây là giết người tru tâm."

Cô cũng không thể tưởng tượng lý do Yêu Hoàng đồng ý lời thề này, chẳng phải là tự cắt đứt đường lui của mình sao?

"Tin hay không là quyền của cô, tôi không thể can thiệp. Nhưng có một điều phải nhắc nhở cô, lời thề phản phệ đã bắt đầu. Những yêu tộc trên đại lục này chán ghét cô, những yêu tộc con mà cô nuôi dưỡng muốn giết cô, đó là dấu hiệu."

Bùi Diệp càng nghĩ càng thấy không đúng.

"Cậu tốt bụng nhắc nhở tôi làm gì?"

Từ khi hắn xuất hiện, ngoài việc phát tán cây Ngân la gây khó chịu, dường như không có hành động nào khác.

Khoác thân phận "La" mà không hề che giấu, nếu theo logic bình thường, chẳng phải nên che giấu kỹ lưỡng, âm thầm nhìn cô tạo lại mối liên kết với yêu tộc, rồi bị lời thề phản phệ sao?

Đây mới là trả thù đàng hoàng đúng không?

Lúc này lại vội vàng nhảy ra.

Thay vì nói là khoe khoang, không bằng nói là nhắc nhở.

Điều kỳ lạ hơn là ——

Nếu lời của La là thật, Yêu Hoàng bị ép buộc thề độc như vậy, sao không tự cứu?

Dù Thất điện hạ lúc đó đi nơi khác xử lý công việc không có ở bên cạnh, nhưng hai người là đạo lữ, làm sao có thể không có cách liên lạc?

Ngoài ra, còn có những điểm nghi vấn khác.

Người trước mắt từng dùng tên giả "Ngân La", được Yêu Hoàng nhặt về làm tâm phúc. Theo tính cách của Yêu Hoàng, bị người ta phản bội lại còn bị uy hiếp, dù lúc đó nhẫn nhịn không trả thù, sau này cũng sẽ tìm cách đòi lại công bằng, khiến kẻ thù phải trả giá gấp đôi, nhưng kết quả là, nàng không làm gì cả.

Bùi Diệp là kiếp sau của kiếp sau của Yêu Hoàng, đừng nói bị uy hiếp thề, thậm chí cô còn không có ký ức gì liên quan đến "Ngân La".

Điểm nghi vấn chồng chất, không hợp với lẽ thường.

"Theo lẽ thường, chẳng phải nên mong tôi chết sớm sao?"

Bùi Diệp vừa nói xong, sắc mặt của La trở nên kỳ lạ, giống như nuốt phải mấy con ruồi từ hố xí bay ra, cơ mặt co giật.

"Cô nghĩ —— tôi muốn làm vậy sao?"

Bùi Diệp nhướng mày, cô vung quạt vài cái chém một khối đá ngồi xuống chuẩn bị nghe chuyện.

"Ồ, theo kinh nghiệm của tôi, cậu không thể nói ngắn gọn được. Nào nào, kể từ từ, tôi có thời gian."

La: "..."

Dù đã chuyển thế nhiều lần, nhưng người trước mắt này còn vô sỉ mặt dày hơn cả Yêu Hoàng.

Hắn nhìn Bùi Diệp, ánh mắt sâu thẳm, như muốn thông qua cô thấy được ai đó.

"Chuyện này nói ra rất dài, cô có ký ức thời thơ ấu không?"

"Thời thơ ấu nào?"

"Của Chấp Di điện hạ."

Bùi Diệp nói: "Ồ, không nhớ rõ lắm, nhưng trước đó trong đầu từng xuất hiện vài hình ảnh... gấu trúc con bị thử thuốc hành hạ."

La: "Vậy thì đúng rồi, lúc đó cô đã cận kề cái chết, hồn phách thiếu mất một phần ba, nhưng có một người giúp cô bù đắp."

"Người đó là ai?"

La nói: "Em gái tôi."

Bùi Diệp nhớ lại những câu chuyện xưa Đàm Tô đã kể, thử hỏi.

"Là vị tán tu kiên trì bảo vệ kết giới của nhân tộc?"

"Ừ, xem ra anh nhà của cô không ít lần lục lại hoàng lịch thượng cổ, đến cả chuyện này cũng tra được." La nhếch môi cười khinh bỉ, "Tôi và em gái đều là tán tu của nhân tộc, từ nhỏ nương tựa vào nhau, lang thang ăn xin, nhờ một cơ duyên bất ngờ mà bước vào con đường tu tiên. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, ăn ngon mặc ấm là đủ, chỉ cần chúng tôi sống tốt là được, nhưng em ấy không nghĩ vậy. Em ấy cho rằng bước vào con đường tu tiên là có cơ hội tranh mệnh với trời, không chỉ muốn tranh cho bản thân mà còn muốn giúp đỡ những người phàm khác. Em ấy là người thân duy nhất của tôi, tất nhiên tôi không thể bỏ mặc em ấy. Trải qua hơn trăm năm, chúng tôi luôn bôn ba khắp nơi, trảm yêu trừ ma, giương kiếm khắp thế gian. Chỉ cần có người cầu cứu, em ấy chưa từng từ chối."

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nàng nhanh chóng gặp gỡ vài tán tu nhân tộc cùng chí hướng.

Đều là những người trẻ tuổi nhiệt huyết chưa khô, nhanh chóng ăn nhịp với nhau, nghĩ ra việc lập kết giới nhân tộc, kết quả thật sự thành công.

Để bảo vệ kết giới, họ phân chia nơi trấn giữ, lập môn phái.

Nơi nữ tu trấn giữ quanh năm băng tuyết phủ kín, môi trường khắc nghiệt, có thể gọi là vùng đất lạnh giá.

La còn cách nào khác?

Tất nhiên là tiếp tục đồng hành cùng nàng.

Bùi Diệp hỏi: "Tên môn phái —— Cửu Quy Nhất Tông à?"

La gật đầu: "Đúng."

Lúc đặt tên này là hy vọng chín vị tu sĩ tài hoa xuất chúng ấy luôn đoàn kết như một, giữ vững tâm nguyện ban đầu.

Kết cục lại là tâm nguyện không còn, thật sự châm biếm.

Bùi Diệp lại hỏi: "Nói vậy —— Yêu Hoàng chuyển thế, kiếp trước của tôi gia nhập môn phái đó là do cậu lập ra sau này?"

La gật đầu lần nữa: "Coi như tôi hoài niệm quá khứ."

Cửu Quy Nhất Tông thật sự, từ tông chủ, trưởng lão đến khách khanh, đệ tử, tất cả đều chôn vùi trong trận chiến đó.

Chỉ còn lại mình hắn, rơi vào con đường sai trái, sống dở chết dở trong hình hài không phải người, không phải yêu, không phải ma.

"Tôi luôn tự hỏi, anh em chúng tôi đã làm sai điều gì? Tính cách và thiên phú của tôi không bằng em ấy, chết đi là chuyện bình thường, trảm yêu trừ ma cũng vì em gái muốn làm, mục đích không thuần túy, nhưng em ấy thì khác. Em ấy chân thành như vậy, tại sao lại có kết cục như thế?"

"Có lẽ là số mệnh."

"Số mệnh?"

"Thất điện hạ luôn nói, 'số mệnh' là lựa chọn của mỗi sinh linh, những lựa chọn này không độc lập, mà là ảnh hưởng lẫn nhau, thúc đẩy lẫn nhau. Quản được lựa chọn của mình, nhưng không thể quản lựa chọn của người khác. 'Số mệnh' không tốt, không phải lỗi của em gái cậu."

La nghiêng đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Câu trả lời của cô không khác gì lời năm đó."

Bùi Diệp: "..."

Ồ hố, xem ra Yêu Hoàng rót súp gà tâm hồn thất bại.

"Rồi sao nữa?"

La: "Cửu Quy Nhất Tông bị diệt vong, những yêu tộc đó vẫn chưa hài lòng, lập trận pháp giữ lại tất cả hồn phách, trấn áp tại đó. Lâu dần trở thành nơi cực kỳ âm tà, yên tĩnh không biết bao nhiêu năm, có vài tu sĩ nhân tộc truy sát một cặp yêu thú, vô tình xông vào, một trong số yêu thú gần sinh con. Vì thế đã đánh thức tôi, tôi giết sạch bọn chúng, chỉ để lại một người sống."

Bùi Diệp cau mày: "Người sống là Chấp Di?"

La đáp: "Ừ, tôi luôn tìm cách phá vỡ trận pháp tà ác trấn áp, để những hồn phách chịu khổ trong trận được giải thoát, cũng hy vọng em gái tôi có thể sống lại, dù không thể làm người nữa, vì điều đó đã làm không ít thí nghiệm... Chấp Di điện hạ chỉ là một trong số đó, những kẻ khác đều chết cả rồi."

Bị giam cầm mấy vạn năm, hắn không ít lần sử dụng trận pháp dụ dỗ sinh linh các tộc bên ngoài vào.

Cuối cùng chết tại di tích Cửu Quy Nhất Tông, biến thành dưỡng chất cho cây Ngân la, số lượng sinh linh lên tới mấy chục vạn.

Bùi Diệp cảm thấy nắm đấm của mình đã cứng lại.

"Đừng nhìn tôi như vậy." La cười lạnh lùng, "Dù đã chịu nhiều khổ sở, nhưng nếu không có tôi, thậm chí cô ta còn không có cơ hội sinh ra, đã bị những tu sĩ nhân tộc kia giết chết từ trong bụng mẹ rồi. Tôi ít nhất còn nuôi lớn Chấp Di, đúng không?"

Bùi Diệp phỉ nhổ một tiếng.

"Vô liêm sỉ."

La không lấy làm xấu hổ: "Lần thí nghiệm cuối cùng, cô ta suýt không qua khỏi, tôi còn thấy tiếc, ai ngờ —— em gái tôi lại tỉnh dậy vào lúc đó, không chỉ đưa cô ta đi mà còn quay lại trách tôi, bảo tôi đã thay đổi..."

Những việc hắn làm đều bị em gái tỉnh dậy phát hiện.

Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của La trở nên dữ tợn.

"Tôi thay đổi? Tôi chưa bao giờ thay đổi! Tôi luôn là người như vậy! Ngoại trừ em ấy, sống chết của những người khác có liên quan gì đến tôi?"

Bùi Diệp không thể không châm biếm.

"Cậu đúng là một tên cuồng em gái bệnh hoạn."

La bình tĩnh lại, hỏi ngược lại: "Tôi bệnh hoạn? Tôi vì ai mới trở nên bệnh hoạn thế này? Đứng nói thì dễ, cô thử xem, toàn bộ môn phái mười nghìn người bị giết ngay trước mắt, bản thân bị xé xác khi còn sống, chết oan uổng bị trấn áp cô độc mấy vạn năm? Cô còn nói được lời đó không? Người thân duy nhất của tôi chết, đệ tử tôi dốc lòng bồi dưỡng cũng mất, những người phàm chúng tôi bảo vệ cũng bị tàn sát..."

Hắn chỉ vào ngực mình.

"Tôi từng là người, giờ lại là thứ không phải người, không phải yêu, cũng không phải ma, ngay chính tôi cũng không biết mình là thứ gì!"

Phá vỡ trận pháp, việc đầu tiên hắn làm là tìm yêu tộc báo thù.

Chưa kịp thực hiện thì bị Yêu Hoàng ngăn cản.

Hắn ngay lập tức nhận ra Chấp Di chính là con yêu thú năm xưa.

Còn Yêu Hoàng cũng thấy được sự căm hờn ngút trời trong La, biết rằng cây Ngân la sinh ra để hủy diệt yêu tộc...

Hai bên giao đấu, khả năng thắng của cô cao hơn.

Nhưng cố chấp đến cùng rõ ràng không phải lựa chọn khôn ngoan, vì Ngân La có thể chọn cách đồng quy vu tận.

Đúng như lời thề độc năm xưa ——

Nơi nào cây Ngân la tồn tại, yêu tộc sẽ không có chỗ đứng.

Hắn mà chết, thân thể sẽ hóa thành vô số hạt giống, lan tỏa khắp nơi có yêu tộc.

Vậy nên, mới có lời thề cược đó.

Quân tử đánh cược, đôi bên tuân thủ.

Dù Ngân La cố tình làm khó, đưa ra điều khoản quá đáng, cô cũng đồng ý.

Không chỉ đồng ý, còn chủ động bảo vệ ký ức liên quan đến Ngân La.

Nếu không phải vậy, Đàm Tô năm xưa đã có thể tra ra trên thân Ngân La.

Vẻ mặt La dữ tợn nhìn Bùi Diệp, mỉa mai: "Chấp Di điện hạ, cô thật là... vừa chính trực... vừa vĩ đại..."

Bùi Diệp nói: "... So với việc diệt tộc, ít nhất còn để lại chút lửa, cũng coi như đạt được điều mong muốn, công sức không uổng phí."

Chỉ khổ cho Thất điện hạ bị bỏ lại không hề hay biết.

Ai bảo chuyện của cây Ngân la này căn bản không có cách giải quyết.

Trấn áp không được, diệt tuyệt cũng không xong, chỉ có thể hóa giải ân oán.

La cười lạnh: "Đúng vậy, không uổng phí công sức."

Bùi Diệp không hài lòng: "Cậu lại châm chọc gì nữa?"

La: "Má nó chứ, cô ta chơi xỏ."

"Chơi xỏ gì?"

La cố nén cảm giác muốn phun máu, nói tiếp: "Cô ta giấu tôi một chuyện, ba phần hồn phách của em gái tôi ở trên người cô ta."

Năm xưa, khi Yêu Hoàng non nớt sắp chết, đã đánh thức vị tán tu kia.

Tán tu nhân từ, hy sinh ba phần hồn phách để cứu Yêu Hoàng non nớt, mong chuộc tội ác của anh trai, ngăn hắn tiếp tục điên cuồng.

Bùi Diệp: "..."

Yêu Hoàng từng bị hồn phi phách tán, vậy cũng tức là ba phần hồn phách của em gái tên cuồng em gái này cũng tán rồi???

Sau khi nhận ra điều này, cô hả hê "Ồ hố" một tiếng, lập tức trở nên tự tin, còn mỉa mai hỏi hắn: "Vậy nên, cậu mới vội vội vàng vàng đến nhắc nhở tôi, sợ tôi sẽ bị lời thề phản phệ, lại hồn phi phách tán lần nữa đúng không? Anh bạn à, cậu nói xem có cần thiết không? Năm xưa người cố tình làm khó thêm điều khoản là cậu, giờ muốn bù đắp, cứu vãn cũng là cậu. Tự mình chuốc lấy rắc rối phải không? Tôi không chỉ muốn tiếp tục dính dáng với yêu tộc, mà còn muốn mập mờ không rõ ràng, còn muốn làm Yêu Hoàng một lần nữa, phản phệ thì phản phệ, cậu làm gì được tôi?"

La: "..."

Clm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro