Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1041: Làm ruộng tại thế giới thú nhân (Đầu)

Editor: Đào Tử

______________________________

"Thành trì?"

Tín suy nghĩ về từ này.

Đôi mắt đỏ như hoàng hôn nhìn vào Bùi Diệp, không rõ là cười nhạo hay ngạc nhiên.

Bùi Diệp đáp: "Đúng vậy, xây dựng thành trì."

Tín lại hỏi: "Cô định lập bộ lạc của riêng mình?"

Thế giới thú nhân rất ít khi có khái niệm "thành trì", thường chỉ nói đến bộ lạc. Từ ngữ "thành trì" trong mắt bọn họ chỉ là một bộ lạc lớn hơn một chút. Trong thế giới này, thú nhân đực nào mà không có giấc mơ lập bộ lạc riêng, xưng vương xưng bá?

Nếu câu này do thú nhân đực nói, Tín sẽ không hề ngạc nhiên.

Nhưng người trước mặt lại là một thú nhân cái, hơn nữa còn là một giống cái chưa trưởng thành vừa đánh bại đồng thời bắt nhiều dũng sĩ thú nhân của hắn làm tù binh.

Điều này hoàn toàn vượt quá dự đoán.

Ai ngờ Bùi Diệp lắc đầu: "Không không không, quy mô bộ lạc quá nhỏ, tôi muốn một thành trì siêu lớn, siêu giàu có, vài vạn, mười mấy vạn, thậm chí là vài chục vạn thú nhân có thể sống trong đó. Sau này có thể sẽ có thành trì thứ hai, thứ ba, thứ tư..."

Cô dùng móng vuốt ngắn ngủn cố gắng vẽ một vòng lớn.

Khuôn mặt tròn trịa xinh xắn đầy tự tin, đôi mắt đen tuyền sáng rực.

Tín không cười nhạo sự ngây thơ của cô, mà ôn tồn giải thích.

"Bộ lạc thú nhân lớn nhất cũng chỉ có hơn hai mươi vạn thú nhân."

Quy mô mười vạn, hai mươi vạn thú nhân rất đông, số bộ lạc ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bọn họ đấu đá, thâu tóm lẫn nhau, nhiều năm qua không thể làm gì nhau. Ngược lại, những bộ lạc vừa và nhỏ nằm giữa bọn họ thường gặp tai họa, thú nhân bị lưu lạc, có thể chết trên đường, có thể bị bán làm nô lệ, hoặc giống như tổ tiên bộ lạc Mộc Mộc, lưu lạc đến biên cương lục địa lập bộ lạc mới.

Ở thế giới thú nhân, mạnh được tôn trọng.

Đến nay đã xuất hiện nhiều dũng sĩ thú nhân nổi tiếng, thống nhất hai ba bộ lạc siêu lớn.

Nhưng vương triều của bọn họ không kéo dài bao lâu, khi bọn họ già yếu sẽ bị kẻ mạnh mới thay thế, chiếm đoạt.

Ý tưởng của thiếu nữ này thật ngây thơ.

Tín lại nói: "Bộ lạc Mộc Mộc, từ trẻ đến già, tính cả người già và trẻ nhỏ, tổng cộng chỉ có ba trăm bốn mươi lăm người. Cô muốn lập 'thành trì lớn', chúng tôi không làm nổi."

Bùi Diệp ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: "Tất nhiên tôi biết chỉ dựa vào các người là không đủ."

Cô cũng không mong bộ lạc Mộc Mộc có thể xây nên cái gì, chỉ cần giúp cô khai hoang một vùng đất là tốt rồi.

Những người còn lại cô sẽ nghĩ cách lo liệu.

Tín không nói thêm gì, cùng Bùi Diệp thảo luận kỹ càng về việc chuộc lại lao động.

Sau cuộc nói chuyện, hắn phát hiện thiếu nữ này rất thông minh.

Bộ lạc Mộc Mộc muốn chuộc lại một dũng sĩ bị bắt, phải khai hoang bao nhiêu dặm đất, độ sâu của mỗi vùng đất cũng được ghi rõ, thiếu một chút cũng không được, còn quy định thời gian phải hoàn thành, không cho phép lười biếng.

Ngoài khai khẩn đất, còn phải chặt cây, đào cát, vác đá. Khí thế như muốn cân từng dũng sĩ thú nhân bị bắt, cân bọn họ nặng bao nhiêu, tính toán từng cân từng lượng thịt, thiếu một chút cũng không được!

Thú nhân đực bị bắt nghe mà mặt mày tái mét.

Nhưng bọn họ là tù binh, không có quyền lên tiếng.

Tín ghi chép từng điều khoản cẩn thận, chợt nhớ ra một việc, hắn chậm rãi cuộn tấm da dê lại, cười nói: "Còn một việc cần nói trước với cô. Bây giờ gần vào cuối thu, theo truyền thống, bộ lạc sẽ tập hợp toàn bộ lực lượng thanh niên đi săn, dự trữ lương thực cho mùa đông. Nếu giúp cô làm những việc này, bộ lạc sẽ không đủ lương thực dự trữ."

"Ông muốn quỵt nợ, hay muốn dời việc bồi thường sang mùa xuân năm sau?"

Tín lắc đầu: "Không phải, hy vọng ngài có thể tạm thời thả tự do cho tộc trưởng và những người khác, bây giờ là thời điểm quan trọng để chuẩn bị dự trữ lương thực, toàn bộ bộ lạc từ già đến trẻ đều cần bọn họ đi săn. Nếu không, khi mùa đông đến, bộ lạc Mộc Mộc sẽ có rất nhiều người già và trẻ nhỏ chết đói chết rét."

Ngoài ra, còn phải duy trì lực lượng để phòng bị bọn cướp thú nhân hoành hành vào mùa đông, không phải bộ lạc thú nhân nào cũng sẽ ngoan ngoãn đi săn, còn có một số thú nhân thích không làm mà muốn có ăn, chuyên cướp bóc lương thực dự trữ của các bộ lạc khác vào mùa đông.

Bùi Diệp: "..."

Tín cũng sợ làm Bùi Diệp tức giận, nên nói: "Về những điều đã thảo luận vừa nãy, chúng tôi sẽ sắp xếp cho những thành viên vô công rỗi nghề trong bộ lạc."

Bùi Diệp bĩu môi.

"Tuỳ các người, đừng giở trò là được. Nếu không, tôi chiếm luôn bộ lạc Mộc Mộc đấy."

Tín cúi người hành lễ: "Cảm ơn."

Nhân lực để khai hoang cần phải sắp xếp trong một đêm, con bò đã hứa trước đó có thể giao ngay bây giờ.

"Đây là bò ngài cần."

Không lâu sau, một thú nhân cái hiền lành dắt một con bò vừa lứa đến.

Bùi Diệp nhìn về phía An Đát Hương.

An Đát Hương lùi một bước: "Cô, cô thật sự muốn ăn bò viên giã tay à..."

"Đúng."

"Nhưng giã thứ đó rất mệt nha."

Bùi Diệp chỉ về phía đám thú nhân đực: "Tìm bọn họ, lao động miễn phí, không dùng thì phí."

An Đát Hương: "..."

Cô không dám tìm, ánh mắt mấy thú nhân đực đó nhìn cô rất lạ đời, thật sự hoài nghi nếu rời xa Bùi Diệp một chút sẽ bị lột da xé xác.

"Cô thả người về như vậy, không sợ họ nuốt lời sao?"

Khi mổ bò, An Đát Hương nhỏ giọng hỏi Bùi Diệp.

Con tin đều đã giao về, bộ lạc Mộc Mộc hoàn toàn có thể dùng chiêu kéo dài thời gian hoặc quỵt nợ, không thực hiện những điều đã hứa trước đó.

Người đàn ông trung niên tên Tín đó, nhìn không giống như những thú nhân đực khác bị ham muốn chi phối, cũng có vài phần khôn ngoan.

Bùi Diệp đáp: "Tất nhiên không sợ."

"Hả? Tại sao?"

"Hổ bị bứt râu sẽ nổi giận, rắn độc bị quấy rối sẽ lộ ra nọc độc, tôi bị bội ước, tôi sẽ đánh nát đầu chúng!"

Bùi Diệp cười vô hại.

An Đát Hương: "..."

Cô có hơi ghen tị nhìn Bùi Diệp, không biết nghĩ đến điều gì, biểu cảm lại trở nên u ám.

Bùi Diệp chặt thịt sườn thành từng miếng chỉ bằng hai nhát dao bốp bốp, ném thịt bò đã chặt xong vào một cái chậu, giao cho lao động thú nhân giã kỹ, phần còn lại làm thành các món khác. Cô tính xem có thể làm món gì, quay đầu lại thấy biểu cảm của An Đát Hương không đúng.

"Cô lại làm sao thế?"

"Tôi đang nghĩ, yêu một người không màng tất cả liệu có đúng không..."

Bùi Diệp đảo mắt, không hiểu logic của An Đát Hương lắm, nhưng vẫn thử trả lời: "Chắc chắn sai."

"Tại sao?"

"Vì không thể cược nổi."

"Nhưng yêu một người chẳng phải nên toàn tâm toàn ý, dốc hết mọi thứ sao? Sợ thua cược nên giữ lại?"

Bùi Diệp tiếp tục đảo mắt: "Ngoài tình yêu, cô không còn gì khác ư?"

An Đát Hương thử giải thích: "Tất nhiên không phải, nhưng..."

"Một con bạc, cầm hết tài sản chỉ đánh cược với một người, cô nghĩ hậu quả sẽ ra sao?"

An Đát Hương không hiểu sao lại chuyển sang chuyện con bạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn hỏi cô.

"Sẽ như thế nào?"

"Con bạc thắng bao nhiêu đi nữa, cuối cùng cũng sẽ thua sạch cho người đó. Ít nhất phải giữ lại một ít vốn cho mình, nếu không cược lớn một lần sẽ mất hết tất cả. Cô nghĩ người thắng sẽ còn muốn đánh cược với một người không còn vốn à?" Bùi Diệp dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Người thật sự yêu cô, sẽ không nhìn cô thua lỗ thảm hại, càng không tham lam nhắm vào tài sản của cô, tính toán làm sao để giành lấy."

An Đát Hương như có điều suy nghĩ, cuối cùng thở dài.

Cô có chút ghen tị nhìn Bùi Diệp trước mặt.

Có năng lực, có vốn liếng, mới có thể không quan tâm liệu bộ lạc Mộc Mộc sẽ thực hiện lời hứa hay không, bởi vì cô có đủ tự tin.

"Ngày mai cô đi với tôi đến chợ phiên mua ít đồ."

Người để khai hoang đã có, nhưng công cụ thì chưa, còn cần hạt giống để gieo trồng...

Chỉ có thể đến chợ thú nhân thử vận may.

"Tôi?" An Đát Hương chỉ vào mình, nghĩ đến đôi chân sưng đau cả ngày, bĩu môi, "Tôi cũng phải đi à?"

"Nếu cô nghĩ thú nhân đực của bộ lạc Mộc Mộc có thể làm cô cảm thấy an toàn, cô cũng có thể chọn không đi."

An Đát Hương lập tức im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro