Chương 1032: Xin đừng thiếu hài hòa nha
Editor: Đào Tử
_______________________________
Cô không nỡ nhìn trực diện, lấy tay che mắt.
Thậm chí cô có một dự cảm không lành rằng sau này có thể sẽ còn gặp phải những cảnh tượng như thế này nhiều lần.
Gương mặt An Đát Hương tái mét, cô đã quen bạn trai cũ nhiều năm rồi, chuyện nên làm hay không nên làm đều trải nghiệm đủ cả, nhưng nghĩ đến việc suýt bị gã đàn ông này làm nhục, cô tức giận muốn dẫm thêm vài cái.
Mặt Bùi Diệp không đổi sắc, nói dối như thật: "Chuyện này rất thường gặp, rất ít thú nhân đực có thể cưỡng lại mùi hương của cô. So với kiềm chế lý trí, thú nhân thường tuân theo bản năng. Cô lại 'vô chủ', trong mắt bọn họ cô là con mồi có thể bị chiếm đoạt."
Những lời này khiến An Đát Hương bối rối.
"Mùi hương của tôi?"
Cô giơ tay ngửi thử cánh tay mình.
Không chỉ không ngửi thấy mùi hương, mà còn có chút mùi hôi sau khi vận động.
"Mà này, 'vô chủ' là gì?"
An Đát Hương không biết liệu mình có thể quay lại không.
Trước khi quay lại được, cô phải sống sót trên đại lục thú nhân này.
Hôm nay may mắn gặp được một con gấu trúc tốt bụng dũng cảm giúp đỡ, lần sau thì sao?
Cô phải tìm cách có thêm thông tin về đại lục thú nhân này, chỉ có như vậy mới bảo vệ được bản thân tốt hơn.
Nếu ——
Nếu mỗi thú nhân đực cô gặp đều như đã dùng thuốc kích dục giống gã tóc xanh kia, cô phải làm sao? Vừa rồi cô đã dốc hết sức mà gã tóc xanh vẫn không nhúc nhích.
Nếu các thú nhân đực khác cũng mạnh như vậy, cô có thể chạy thoát không?
Không thể.
Bùi Diệp nói: "Cô không ngửi thấy, nhưng mũi của thú nhân thì có thể. Tôi ngửi thấy mùi hương của đào, nhưng không biết hắn ngửi thấy mùi gì. Nói cô 'vô chủ' vì mùi hương của cô rất thuần khiết, không có mùi của thú nhân đực nào khác."
An Đát Hương suy nghĩ một chút: "Nếu tôi 'có chủ' thì có an toàn không?"
"Không hẳn. Nếu 'chủ' của cô bị thú nhân đực khác đánh bại, cô cũng sẽ bị coi là chiến lợi phẩm. Nếu cô một mình gặp thú nhân đực khác, cô vẫn sẽ gặp nguy hiểm."
Bùi Diệp không nói dối, nhưng cũng không nói hết sự thật.
Những tình huống cô nói có xảy ra, nhưng không phải rất phổ biến.
Ít nhất trong tiểu thuyết, bộ lạc mà An Đát Hương gia nhập có bầu không khí khá tốt, hàng xóm khá hòa thuận, nữ phụ ác độc chỉ là số ít.
Thực tế, những bộ lạc thú nhân càng lớn, kinh tế càng phát triển, thì những tình huống như vậy càng ít, bọn họ càng bảo vệ kỹ lưỡng những cá thể cái hiếm hoi. Những bộ lạc nhỏ, kinh tế kém phát triển, thú nhân đực còn khó sống, đừng nói chi đến việc ưu đãi cá thể cái. Trong tình huống này, khả năng cá thể cái bị cưỡng bức, bị chuyển nhượng càng cao, thực tế còn thảm khốc hơn những gì Bùi Diệp nói.
Mặt An Đát Hương tái nhợt.
"Vậy... Có cách nào che giấu mùi hương không?"
Hoặc nghĩ cách làm cho mình bốc mùi.
"Hầu như không có."
An Đát Hương nhớ ra một chuyện khác.
"Tại sao cậu không giống hắn..."
Nói rồi cô nhìn về phía gã tóc xanh.
Ôi, đúng như chiếc xe đua leo dốc, đạp chân ga đến tận cùng.
Người bay phía trước, liêm sỉ đuổi theo sau.
Bùi Diệp nói: "Tôi là giống cái."
"Cô cũng là cái?"
Thật không ngờ là quốc bảo giống cái.
Không hổ danh là gấu trúc, thật giỏi đánh nhau.
Cùng giới tính khiến An Đát Hương thả lỏng cảnh giác, chỉ sau vài phút đã rất tin tưởng Bùi Diệp.
Đang nói chuyện, gã tóc xanh từ từ tỉnh lại, chỉ nghe hắn hít một hơi sâu, cố gắng mở mắt ra —— mắt hắn bị Bùi Diệp đánh sưng, sưng đều hai bên, mí mắt trên dưới gần như ép chặt mắt lại —— An Đát Hương kêu lên rồi nép sau lưng Bùi Diệp.
Gã tóc xanh vừa định mở miệng, Bùi Diệp nhanh tay lẹ mắt, đập móng gấu xuống.
"Chửi thêm một câu nữa, bà mày đập vỡ óc mày!"
An Đát Hương: "..."
Quả thật còn là quốc bảo giống cái mỏ hỗn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro