
Chương 1114 - Trượng Kiếm Thiên Nhai (18)
Edit: Sa Nhi - Shadowysady
=======================
Phu nhân đương nhiệm của Khâu Nhạc Hà là người được cưới sau, Hàn Thê Thê là con của phu nhân tiền nhiệm, bởi vì thân thể không tốt nên bà đã qua đời từ lúc Hàn Thê Thê còn rất nhỏ.
Sau khi mẫu thân nàng qua đời, nàng bái Thiên Sơn lão quái làm sư, sau khi đến Thiên Sơn thì sửa lại thành họ của mẫu thân.
Về phần người ngoài truyền ra vị nhi nữ song toàn, đều là con do phu nhân đương nhiệm của Khâu Nhạc Hà sinh ra.
Trong giang hồ rất nhiều người cũng không biết phủ Minh chủ còn có một vị đại tiểu thư là nàng.
Những năm gần đây hành vi của nàng ta cũng quá khác người, Khâu Nhạc Hà vốn có ý kiến rất lớn với nàng, mỗi lần đôi bên gặp mặt đều là tư thế giương cung bạt kiếm.
"Khi còn nhỏ ta đã thường xuyên không gặp được ông ta, đối với người phụ thân này cũng chỉ có chút ấn tượng như thế, thời điểm mẫu thân lâm trọng bệnh, ông ta vẫn còn ở bên ngoài...... Trở về cũng sẽ chẳng nhìn nhiều thêm được mấy lần."
Hàn Thê Thê hơi nheo mắt.
Đến tận bây giờ, Hàn Thê Thê vẫn nhớ kỹ ngày ấy......... Tuyết lớn rơi dày đặc, đại phu đã nói mẫu thân sắp không gắng gượng được nữa, nàng bèn chạy đi tìm Khâu Nhạc Hà.
Nhưng Khâu Nhạc Hà cũng chẳng chịu liếc mắt nhìn mẫu thân của nàng lấy một cái.
Về sau nàng gặp phải Thiên Sơn lão quái, ông ta nói nàng đặc biệt thích hợp đi theo ông học y thuật.
Vậy là nàng liền đi.
Học được y thuật có lẽ sẽ có thể cứu được rất nhiều người giống như mẫu thân của nàng.
Lúc ấy nàng đã nghĩ như vậy.
Nàng ngẫu nhiên cũng sẽ theo sư phụ xuống núi,đôi khi cũng có thể nghe thấy lời đồn bên ngoài liên quan tới Khâu Nhạc Hà.
Ông ta đã lấy một vị tân phu nhân, sinh hạ được một trai một gái,địa vị trên giang hồ cũng được vô số người kính ngưỡng.
Nàng xuất sư xuống núi, trước tiên là về phủ Minh chủ.
Nhưng ở nơi này, nàng cảm thấy mình cứ như một người ngoài, càng ở tâm lại càng phiền, thế là nàng bèn dứt khoát rời phủ.
Kết quả lại chính là gặp phải tên tra nam kia......
"Có phải ngươi cảm thấy ta rất đáng thương không?" Hàn Thê Thê hỏi Sơ Tranh, ánh mắt kia giống như còn rất chờ mong Sơ Tranh nói nàng đáng thương lắm lắm vậy.
Sơ Tranh không đáp, chỉ hỏi lại: "Vì sao lại đổi tên?"
Hàn Thê Thê yên lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi: "Quá khó nghe còn gì, Khâu Thê Thê? Ngươi nghe thử xem đây là cái tên kiểu gì? Đến tên họ mà còn thế này, có phải vốn Khâu Nhạc Hà có thù với ta không!"
Sơ Tranh: "......"
Là cô rảnh háng suy nghĩ nhiều thì có.
Sơ Tranh đến tìm Khâu Nhạc Hà, kết quả Khâu Nhạc Hà lại không ở trong phủ.
Đám gia nhân cũng không rõ Khâu Nhạc Hà đã đi đâu, mà đương nhiên hắn cũng không có ý định nói.
Nhưng Hàn Thê Thê dù sao cũgn từng ở đây, Hàn Thê Thê vào trong tìm được lão quản gia, cuối cùng từ trong miệng lão quản gia biết được, Khâu Nhạc Hà đã đi đảo Thất Tinh.
-
Đảo Thất Tinh, đã gọi đảo, tất nhiên là ở trên biển.
Bởi vì toàn bộ đảo nhìn qua rất giống một ngôi sao bảy cánh, cho nên gọi là đảo Thất Tinh.
Mặc dù Sơ Tranh cũng không biết vì sao người cổ đại có thể trông thấy bản đồ toàn cảnh của một hòn đảo, còn biết cả sao bảy cánh......
Điểm để bắt bẻ quá nhiều, không muốn bới nữa.
Sơ Tranh không có ý định đi, nhưng Phạm Tiên giáo bên kia lại truyền đến tin tức, đám người Lương Huyên cũng muốn đi đảo Thất Tinh.
Sơ Tranh cảm thấy mình còn thảm hơn Hàn Thê Thê nhiều.
Thẻ người tốt không tìm được, Khâu Nhạc Hà chưa bắt được, Quân Bất Quy không tìm được thuốc giải........
Khó chịu.
Muốn khóc.
【 Chị gái nhỏ, tiêu tiền sẽ khiến tâm tình người người vui vẻ nà! 】
Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Khiến nhanh héo thì có."
【.........】 Vương Giả tức giận đến phát rồ, chị có thể tích cực chút được không!! Học chị gái sát vách một ít đi xem nào! Trong đầu nhà chị toàn là cái tư tưởng phát rồ gì thế!
Từ đây đến đảo Thất Tinh mất bảy ngày, thuyền đã được Sơ Tranh mua, trừ Hàn Thê Thê và thị nữ của nàng ta ra thì không còn khách nhân nào khác.
"Phía trước có thuyền."
Chạng vạng ngày hôm nay, thuyền trưởng đột nhiên tới bẩm báo với Sơ Tranh.
"Hình như họ xảy ra vấn đề, cũng có treo cờ, chúng ta có cần dừng lại không?"
"Không sợ gặp hải tặc à." Sơ Tranh nói: "Không dừng."
Thuyền trưởng ngẫm lại cũng đúng, sai người đừng tới gần chiếc thuyền đó, lại lái đi vòng qua bên cạnh.
Ngay khi thuyền của bọn họ sắp lái qua, Sơ Tranh đột nhiên kêu dừng lại, còn cho người lái thuyền qua.
Chiếc thuyền kia không được khí thế như thuyền của bọn họ, bên trên còn có không ít người.
Vừa thấy thuyền của bọn họ tới gần, có người lập tức giơ hai tay lên vẫy.
Mà ở đằng sau đám người, có một thân ảnh trắng như tuyết đứng ở đó, hắn cúi thấp đầu, yên lặng như một bức tĩnh họa, mọi động tĩnh xung quanh dường như chẳng có quan hệ gì với hắn.
Có thể là động tĩnh quá lớn, rốt cuộc hắn khẽ động đậy, ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó.....
Hắn liền nhìn thấy tiểu cô nương trực tiếp nhảy từ một con thuyền khác qua, đi thẳng đến chỗ hắn, phía sau cô là mặt trời ngả dần về tây, đường chân trời rực rỡ như nhuộm máu.
Minh Tiện theo bản năng quay người, nhanh chóng lui về phía sau.
"Minh Tiện!"
Minh Tiện chắc chắn sẽ không dừng lại, tốc độ của hắn rất nhanh, đáy lòng Sơ Tranh cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, hình như..... Hắn khỏe lên à?
Cũng may đây là trên biển, nơi Minh Tiện có thể chạy cũng chỉ có chừng đó, hắn lại không có ý tứ động thủ nên rất nhanh đã bị Sơ Tranh chặn lại.
"Ngươi......."
Minh Tiện vừa nói được một chữ, Sơ Tranh trực tiếp đánh qua, Minh Tiện bị ép phải đánh trả, hai người động thủ ngay trên hành lang nhỏ hẹp, phía dưới là mặt biển sóng ngầm mãnh liệt.
Sơ Tranh đè bả vai Minh Tiện lại, ấn hắn lên lan can, chân cũng ghì chặt nửa người dưới của hắn, Minh Tiện lập tức không có cách nào động đậy.
"Trông thấy ta mà chạy cái gì?"
Minh Tiện hướng ra mặt biển, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, dưới mặt nạ là con ngươi đen kịt: "Thả ta ra!"
Sơ Tranh buông hắn ra, nhưng Minh Tiện còn chưa kịp làm ra động tác gì, đã bị Sơ Tranh xoay mặt lại, hai tay ghìm ra đằng sua, lưng hắn dựa vào lan can, mặt đối mặt với Sơ Tranh.
Sắc mặt Minh Tiện trong nháy mắt đã sa sầm.
"Ngươi tin lời Lương Huyên nói?"
Minh Tiện quay mặt đi không dám đối mặt với cô: "Hắn nói có đúng không?"
Sơ Tranh trầm mặc.
"Hắn nói là sự thật." Minh Tiện mở miệng, không còn là giọng điệu nghi vấn nữa: "Ngươi vì hắn mà hạ độc ta."
Câu nói phía sau, là gần như nghiến răng mà nói.
Không có hận ý, chỉ có ý tứ khác.......
Giống như đang cố gắng kiềm nén phẫn nộ, khổ sở.....
"Ngươi hiện tại đã tìm được ta rồi, còn muốn thế nào nữa? Tiếp tục hạ độc sao?"
Sơ Tranh dữ lên: "Ta muốn xuống tay với ngươi thì đã sớm hạ thủ, cần phải chờ tới bây giờ à? Minh Tiện, đầu ngươi có não không thế!"
Minh Tiện: "......."
Sơ Tranh đột nhiên ôm lấy hắn, Minh Tiện cũng không buồn giãy giụa nữa, vẫn đứng ở tư thế kỳ quặc kia để mặc cho cô ôm.
Vòng ôm của cô vẫn như ngày đó, mềm mại mang theo hương thơm u lãnh nhàn nhạt, chặn đứng mùi tanh trong gió biển, toàn thế giới phảng phất như chỉ còn lại mùi hương của cô.
Cảm giác trống rỗng hắn phải trải qua trong khoảng thời gian này, dường như đã được lấp đầy trong nháy mắt.
"Lúc ấy......." Thanh âm của Sơ Tranh vang lên bên tai hắn, thì thầm khẽ khàng, giống như chỉ muốn nói cho một mình hắn nghe: "Thân thể này của ta còn không phải......."
Phía sau bị chặn lại.
Sơ Tranh không có tâm tình so đo với Vương bát đản, đổi cách nói khác: "Người trước kia không phải là ta, tin ta, có được không?"
Minh Tiện ở ngay lúc Sơ Tranh ôm lấy mình, lửa giận vốn cố gắng nén tận đáy lòng, không hiểu sao đã biến mất.
Hắn suýt chút nữa thốt ra một tiếng ' Được '.
Hắn không nói, Sơ Tranh buông lỏng hắn ra một chút, tầm mắt hai người giao nhau.
"Nói chuyện."
Minh Tiện giả chết không được, đành phải nhả ra mấy chữ: "Ta phải dựa vào cái gì để tin ngươi?"
Gió biển lướt qua mặt mày nam nhân, mặt nạ màu bạch ngọc hiển lộ, tóc đen rủ xuống bay múa sau lưng, bao gồm cả một thân bạch y của hắn, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Từ xa nhìn vào, đây tuyệt đối là một bức tranh đẹp đến mức làm người ta phải hâm mộ.
Sơ Tranh buông lỏng cánh tay đang giữ cổ tay hắn, chuyển qua phía sau, nụ hôn nóng ướt rơi xuống, trong làn gió biển ướt át, nụ hôn vừa như vội vàng lại như hung bạo.
Trong đầu Minh Tiện đã hoàn toàn trống rỗng, giống như đã vô pháp khống chế được thân thể của mình nữa.
Chỉ có thể để mặc nàng hôn lấy.
Cỗ lực lượng trong thân thể căng cứng của Minh Tiện từ từ triệt tiêu, hắn tựa vào lan can, toàn thân đều thả lỏng xuống.
Nụ hôn của cô đổi thành chậm rãi mềm mại rơi xuống, giống như có thể hòa tan hắn trong làn gió này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro