Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1012 - Gửi Gắm Một Đời (6)

Edit : Sa Nhi - Shadowysady
=======================

Khách sạn Hoàng Quan cũng không phải được xây theo kiểu nhà cao tầng, mà là một ngôi nhà theo phong cách khách sạn, không gian ngoài trời chiếm diện tích khá lớn, chủ yếu công dụng là để dành cho tổ chức tiệc hoặc tiệc cưới.

Hoa Xán bên kia đi nói chuyện, nhưng rất nhanh đã gặp phải phiền phức.

Bất quá cái phiền toái này được Sơ Tranh ra chỉ thị có thể tùy ý thoải mái tăng giá, Hoa Xán liền  yên tâm lớn mật lần nữa đi đàm phán.

Lần này thì Hoa Xán thành công dễ như chơi.

Sơ Tranh chọn một ngày hoàng đạo —— đêm tối gió lớn đi ký hợp đồng.

Dù sao cô vẫn còn muốn duy trì một chút hình tượng nhóc yếu ớt đáng thương bất lực bị giam cầm, bằng không thì trời mới biết cô phải đi đâu để tìm được thẻ người tốt của mình nữa.

Ở đây trừ ông chủ ra còn có vài người quản lý của khách sạn Hoàng Quan.

Lúc ký kết Sơ Tranh mới nhớ ra, giờ vẫn còn cách lúc nguyên chủ trưởng thành một đoạn thời gian nữa.

"Anh thay tôi ký." Sơ Tranh nhìn sang Hoa Xán.

Hoa Xán: "??????"

Đám người bên khách sạn Hoàng Quan: ". . ."

Hoa Xán không hiểu sao tự dưng được nắm giữ một khách sạn.

-

Sơ Tranh căn bản không thèm để lời Bạch thúc nói lúc trước trong lòng, đến ngày Bạch thúc tới mời cô, cô mới giật mình nhớ tới.

"Không đi được không?"

"Tống tiểu thư, xe đã đang đợi ngài."

Lời này ý nói không được rồi.

Người ở dưới mái hiên —— cúi đầu là không thể nào cúi đầu, bất quá có thể nể chút mặt mũi.

Sơ Tranh đi thay quần áo.

Lúc lấy quần áo ra thì nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, nhưng lúc này mặc trên thân, hiệu quả bỗng nhiên hiển hiện.

Quần bó màu trắng có điểm xuyết vài vạt thêu, lịch sự tao nhã, thiết kế xảo diệu, lại lộ ra sự thanh lãnh quý khí.

Váy vạt chéo dùng tơ vàng nhỏ xíu thêu thùa tô điểm lên, khoác một tầng áo sa mỏng manh, lúc đi lại tự khắc bay lên, mang theo dáng vẻ tiên khí mông lung.

"Rất đẹp."

Bạch thúc ở phía sau cười ôn hòa: "Khí chất của Tống tiểu thư rất tốt, bộ lễ phục này cũng vừa vặn hợp với cô."

Sơ Tranh liếc hắn một cái.

Nghe xem lời người ta nói này.

Là quần áo nhờ người mà đẹp, chứ không phải người đẹp vì lụa.

Quản gia này mà là của ta thì tốt quá.

Sơ Tranh âm thầm cân nhắc, làm thế nào mới có thể làm ông ta đổi chủ.

Sơ Tranh thay xong quần áo, lại bị mang đến make up.

Nhan sắc của nguyên chủ không kém, chẳng qua trước lúc trở về thì không được chăm chút cho lắm.

Nhưng vì mặt mũi của Tống gia, Tống mẫu ngược lại cho cô không ít thứ  trang điểm.

Lại thêm thời gian dài ở trong biệt thự, nguyên chủ kỳ thật đã trở nên rất đẹp.

Cho nên người make up cũng chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng cho cô.

Sơ Tranh không thể ngờ, nơi đến sẽ lại là khách sạn Hoàng Quan.

Khó trách trước đó Vương bát đản bắt cô mua lại nơi này.

Hôm nay là sinh nhật của Tống Bác Học.

Tống gia vừa từ trong đống đả kích khôi phục bình thường, nhu cầu cấp bách là phải tạo cơ hội như vậy để lôi kéo người trong giới.

Người tới cũng không hề ít, trước cửa khách sạn ra ra vào vào đều là người.

Cũng không biết người tới là để xem náo nhiệt hay có ý định khác nhiều hơn.

"Tống tiểu thư, đây là quà tặng."

Bạch thúc đưa lễ vật đã chuẩn bị xong cho Sơ Tranh.

"Với ông ta thì cần gì lễ vật." Sơ Tranh không nhận, nhìn sang phía Tống gia đang đứng ở cửa: "Tôi đến là đã cho ông ta mặt mũi rồi."

Bạch thúc chỉ mỉm cười: "Tống tiểu thư, đây là lễ tiên sinh muốn ngài thay mặt đưa tới."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm cái hộp kia nhìn.

Không lớn.

Hình vuông.

Còn được bọc rất tốt.

Nhìn không ra bên trong là thứ gì, Sơ Tranh nhận lấy, thử ước lượng một chút, cũng không nặng lắm.

Sơ Tranh ôm hộp nhìn về phía vị quản gia Bạch thúc vạn năng: "Bằng không thì chúng ta giả vờ thành bom hẹn giờ, hù dọa hắn một chút?"

Khóe miệng  Bạch thúc khẽ co giật.

Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy nghiêm túc, rõ ràng không phải nói đùa!

Cảm giác kia giống như là chỉ cần hắn gật đầu, cô sẽ lập tức đổi bên trong thành quả bom hẹn giờ thật vậy.

"Tống tiểu thư, ngài mau vào đi thôi, chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài, điện thoại này ngài cầm lấy, nếu có nguy hiểm gì có thể gọi cho chúng tôi ngay."

Sơ Tranh không nói gì nữa, nhận lấy điện thoại, đồng thời đưa qua còn có một tấm thiệp mời.

Trên thiệp mời không biết viết tên diễn viên quần chúng mờ nhạt nào đấy, hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Bất quá cái này cũng chỉ là đạo cụ đi ngang qua sân khấu, không có tác dụng gì thực tế.

Sơ Tranh cảm thấy thật ra mình có thể dựa vào việc quét mặt mà vào tiệc.

Dù sao gương mặt này cùng Tống Yên Nhiên giống nhau như đúc.

Bất quá ở cổng cũng đều là người của khách sạn, chưa chắc đã  nhận ra cô.

Sơ Tranh đưa thiệp mời rồi đi vào.

"Tống tiểu thư?"

Cô đụng phải một người đàn ông ngay ở cửa, người đàn ông kia kinh ngạc gọi cô: "Ai, lỗi của tôi, phải gọi là Tống tổng mới phải."

Mặc dù khách sạn được ký kết chuyển giao cho một người gọi là Hoa Xán, nhưng rõ ràng người bỏ vốn lại chính là vị Tống tiểu thư này.

"Ừ."

Sơ Tranh cũng nhớ ra hắn, là quản lý của khách sạn, Sơ Tranh gật đầu coi như chào hỏi.

"Ngài tới đây là. . ."

Sơ Tranh lạnh lùng vỗ vỗ cái hộp, không lên tiếng.

Quản lý nhớ ra, hôm nay khách sạn đã được đặt bao hết bởi Tống gia, mà lại cùng họ với Tống tiểu thư, lập tức trong đầu nhảy ra mấy suy nghĩ: "Tống tiên sinh là thân nhân của ngài?"

"Ông nói quá nhiều."

Quản lý: ". . ."

Tôi chỉ là muốn vuốt mông ngựa thôi mà!

Quản lý không dám nói nữa, tự mình dẫn Sơ Tranh đi vào.

Trên đường đi còn có người khác chào hỏi với cô, Sơ Tranh cũng yên tâm thoải mái được phần nào.

Sơ Tranh cứ như vậy lấy cái thân phận là Tống gia đại tiểu thư, rêu rao tiến vào bên trong.

Thế nhưng lại làm đám người Tống Bác Học vừa trông thấy Sơ Tranh đã bị dọa đến biến sắc.

Bất quá ngay trước khi Tống Bác Học đi đến thì Sơ Tranh đã lại bị người khác túm lấy.

"Yên Nhiên? Cậu trở về lúc nào thế?" Nữ sinh vừa tới lúc này vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ không có người này, đoán chừng là người quen của Tống Yên Nhiên.

Quản lý rất thức thời không nói chuyện, nữ sinh kia nhìn sang người quản lý một chút, nghĩ đến tiệc hôm nay là của Tống Bác Học, quản lý có đi theo bên người cô thì cũng không có gì kỳ quái, lực chú ý lại đặt trên người Sơ Tranh.

"Mình nghe nói cậu có việc nên xuất ngoại, còn xin nghỉ với cả trường học, mà bọn mình còn không liên lạc được với cậu, cả lũ đều lo lắng cho cậu lắm đấy. Ai, hôm nay cậu về để mừng sinh nhật cha cậu sao?"

"Ừ." Sơ Tranh tùy ý đáp lời.

"Mình. . ."

"Yên Nhiên." Tống Bác Học chen vào.

"Tống thúc thúc." Nữ sinh lập tức đem lời nói nuốt trở về, chào hỏi với Tống Bác Học.

Tống Bác Học cười hiền hòa: "Yên Nhiên, ra đây với cha một chút."

Tống Bác Học muốn kéo Sơ Tranh nhưng lại bị Sơ Tranh tránh đi, nhưng cô cũng hướng bên kia đi, Tống Bác Học đành phải thu tay lại.

Đi đến một góc vắng vẻ, Tống Bác Học lập tức nổi giận: "Tống Sơ Tranh mày ở đây làm cái gì?"

Lúc vừa trông thấy cô, Tống Bác Học còn tưởng  là Tống Yên Nhiên chuồn tới, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện người này căn bản không phải Tống Yên Nhiên.

"Chúc mừng sinh nhật." Sơ Tranh lãnh đạm nói, đưa cái hộp lên: "Dư tiên sinh gửi ông."

Vừa nghe thấy ba chữ ' Dư tiên sinh ', Tống Bác Học giật mình một cái, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.

"Dư tiên sinh không phát hiện ra sao?" Tống Bác Học hạ giọng hỏi, làm như ăn trộm không bằng.

Sơ Tranh không khỏi cảm thấy Tống Bác Học buồn cười.

Lúc gây ra chuyện không phải vẫn to gan lắm sao.

Giờ sao phải sợ sệt thế.

Bất quá ngẫm lại thì cũng có lý, đôi khi người ta máu nóng bốc đồng làm chuyện gì đó, về sau mới không ngừng hối hận sợ hãi.

Thế nhưng đến lúc đó thì còn có tác dụng gì.

Chuyện gì cũng đều đã làm.

Sơ Tranh đưa tay chỉ vào cái hộp, sau đó thu tay lại vòng trước ngực, một mặt hờ hững nhìn  ông ta.

Tống Bác Học bị Sơ Tranh nhìn cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Đứa con gái được nuôi ở nhà quê đến mười mấy năm, giờ phút này lại lạ lẫm đến mức làm ông ta không khỏi sợ hãi.

Cho dù là thân sinh cốt nhục, nhưng mười mấy năm đều chưa từng nuôi dưỡng bên người, tất nhiên sẽ chẳng có tình cảm gì rồi.

Đặc biệt là sau mấy lần Tống Yên Nhiên bị cô vì 'không hiểu chuyện mà ức hiếp' về sau, Tống Bác Học nhìn cô lại chỉ càng thấy khó ở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro