Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1050: Vương, đã trở lại!

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Thái Hoang Cổ Cung, Hoang điện, mười sáu vị... Hiện tại hẳn chỉ còn mười lăm vị đại Phiên chủ đều xuất hiện trong đại điện. Ngoài họ ra, còn nhóm quý tộc Ma tộc có tư cách xuất hiện ở vương đô cũng đều an tĩnh đứng ở đại điện.

Không vì gì khác, chỉ vì ngày hôm nay, vương của họ đã trở về!

Vương, trở về?

Tác Thắng, Xá Âm, Túc Nhan, Thù Tuyền đều tỏ vẻ thấp thỏm bất an. Họ âm thầm giao lưu ánh mắt với ba vị đại Phiên chủ khác. Nhưng ba vị đại Phiên chủ nơi biên thùy lại phớt lờ họ, yên lặng thu lại ánh mắt, an tĩnh như một pho tượng.

"Đáng giận! Ba tên gia hỏa này cư nhiên muốn phủi sạch quan hệ!" Túc Nhan tức giận.

Thù Tuyền cũng nổi nóng: "Ba người đó rõ ràng lúc trước ủng hộ chúng ta! Hiện giờ vương thượng đã trở lại, họ lại muốn phủi sạch sẽ sao?"

Tác Thắng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Là chúng ta quá nóng vội!"

Hắn nói lời này, khiến ba người khác đều im lặng.

Họ không thể không tán đồng, họ quá nôn nóng. Vương thượng mất tích chỉ mới hơn một năm, họ đã sốt ruột muốn lập vương mới, không có tân vương thì tạo ra một tân vương.

Kết quả còn chưa thấy giọt máu tim của vương thượng, lại thấy dẫn ra một vương phi.

Vương phi dễ đối phó thì đã đành, đằng này không chỉ khó đối phó mà còn rất lợi hại. Ở Thái Hoang Cổ Cung làm kinh sợ quần thần còn chưa đủ, lại còn diệu kế giết sạch Dị tộc tới xâm phạm. Trong lịch sử chiến tranh giữa Ma tộc và Dị tộc, ngoại trừ vương thượng tự mình chinh chiến, hiếm khi thắng đậm như thế.

Hiện tại các tướng sĩ Ma tộc đều sùng bái vương phi, quả thực càng ngày càng tăng, hoàn toàn xem nhẹ tu vi yếu ớt của nàng.

Hiện giờ địa vị của vương phi càng thêm được củng cố, mà vương mất tích nay đã trở lại.

Bốn người Tác Thắng sao có thể không thấp thỏm?

Họ sợ hãi vương truy cứu những việc họ làm và tâm tư không nên có.

"Với tính cách vương thượng, sợ là bốn người chúng ta không qua được hôm nay." Ánh mắt Xá Âm quét đến ba người khác, thở dài nói.

Ba người im lặng.

Kẻ có gan phản bội Tư Mạch, ngoại trừ một tên không hiểu sao được miễn tội chết, bị trục xuất tới Mạc Hải, thì còn lại đều chết sạch. Đến cơ hội chuyển mình cũng không có.

Bốn người họ, lần này có thể may mắn thoát khỏi sao?

Tâm trạng bốn người đều đi xuống.

"Vậy chúng ta chờ chết sao?" Thù Tuyền có chút không cam lòng.

Túc Nhan cười khổ: "Còn có thể làm gì? Chẳng phải chúng ta ỷ việc vương thượng mất tích nên mới sinh sự sao? Hiện giờ vương thượng đã trở về, đừng nói cái khác, e rằng vương thượng sẽ không cho chúng ta cơ hội này."

"Tóm lại tuy bốn người chúng ta có tâm tư không nên có, nhưng vẫn cực kỳ chịu phục vương thượng. Nếu vương thượng muốn truy cứu, chúng ta chỉ có thể thỉnh tội, hy vọng vương thượng khai ân giữ mạng chúng ta." Tác Thắng thở dài.

So với tình cảnh bi thảm lo âu bên này, phía Kích Phù có vẻ bình tĩnh nhiều.

Thanh Trạch và Linh Cưu đã đại thắng từ bờ sông Mộng Lan trở về, cũng kể rõ ràng tỉ mỉ cho Kích Phù và Thanh Viêm nghe. Không chỉ hai người họ, bốn vị đại Phiên chủ canh giữ nơi biên thùy trung thành với Tư Mạch cũng biết được cuộc chiến bờ sông Mộng Lan, trong lòng rất hiếu kì vị vương phi chưa từng gặp mặt.

Hoang điện im ắng, tâm tư phức tạp.

Ngoài Hoang điện, trăm điểu Ma Vực bay quanh hót tiếng vang lảnh lót, tựa như chúc mừng quân vương trở về.

Thanh âm không ngừng bay xa, khiến toàn bộ Thái Hoang Cổ Cung, thậm chí toàn bộ vương đô đều nghe thấy.

Tường thành vương đô có một thân ảnh chật vật bị treo ở đó.

Tóc tai lộn xộn, y phục dơ bẩn. Vốn là làn da trắng nõn nay đã khô nứt, vết máu không khép lại, đàn côn trùng bay vào miệng vết thương gặm máu thịt ả.

Thanh âm huyền điểu Ma Vực truyền tới từ Thái Hoang Cổ Cung.

Nghe tiếng trăm điểu cùng hót, thân mình kẻ bị treo trên tường thành, bị người người thóa mạ chợt run lên.

Trong tuyệt vọng, ả ta lại khôi phục một tia sinh cơ.

"Là vương thượng đã trở lại.. là vương thượng đã trở lại..." Môi bị tóc che khuất, phát ra thanh âm khàn khàn khô khốc. Thanh âm đã không còn trong trẻo ưu nhã như trước kia.

Ả kích động run rẩy, cố nén nỗi đau đớn thân thể. Ả cảm thấy máu trong cơ thể mình bắt đầu lưu thông trở lại.

"Ta không thể chết được! Ta không thể cứ vậy mà chết... Ta muốn gặp vương thượng... Ta muốn gặp vương thượng..."

Ả kích động lẩm bẩm, con mắt tro tàn dần cháy lên.

"Phiên chủ!"

Đột nhiên, phía dưới truyền đến tiếng hô cẩn thận.

Tầm mắt Yến Nhã có chút mơ hồ, tìm nơi phát ra thanh âm.

"Phiên chủ, là ta." Thanh âm lại truyền đến.

Yến Nhã híp mắt, rốt cuộc thấy rõ. Thì ra là tỳ nữ của ả.

Ha hả... Thật buồn cười.

Yến Nhã thê lương. Ả bị tiện nhân hãm hại, gặp nạn đến tận bây giờ, tộc nhân ả không những không muốn cứu ả, trái lại còn tỏ lòng trung thành với tiện nhân đó, kế thừa chức vị Phiên chủ của ả.

Những kẻ từng thân cận ả, từng khen ngợi ả, đều không do dự cách xa xa.

Ả không quên được những kẻ vây quanh ả đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ trào phúng, cùng với lời lẽ ác độc hả hê.

Chúng dựa vào đâu!

Dựa! Vào! Đâu!

Hốc mắt Yến Nhã bốc cháy ngọn lửa.

Ả nhất định sẽ chuyển mình! Vương thượng đã trở lại, đây là cơ hội của ả!

Ả nhìn tỳ nữ đang bưng bát nước bên dưới, lạnh giọng phân phó: "Ngươi đi gặp vương thượng, bằng mọi giá phải để vương thượng gặp ta, ta nhất định phải cho vương thượng thấy rõ bộ mặt thật của tiện nhân kia! Nữ nhân ác độc, ta tuyệt không tha!"

"Phiên chủ..." Tỳ nữ có chút chần chờ. Nàng ta cảm thấy làm vậy, chắc chắn kết cục chủ tử mình sẽ càng thảm hại hơn.

Nhưng bây giờ Yến Nhã bị thù hận che mờ mắt. Ả hung dữ dưới lớp tóc lộn xộn, dọa tỳ nữ nhảy dựng.

"Mau đi!"

Yến Nhã gằn giọng thúc giục.

"Dạ, dạ..." Tỳ nữ không dám chậm trễ. Nhưng nàng ta nhìn bộ dạng Yến Nhã bây giờ, đành nhắc nhở: "Phiên chủ, ngài cứ vậy đi gặp vương thượng có vẻ không ổn lắm? Có cần nô tỳ sửa sang lại cho ngài chút không?"

Yến Nhã sửng sốt, mới nhớ tới dáng vẻ chật vật của mình.

Tỳ nữ đề nghị, khiến ả động tâm.

Nhưng ả lại hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Không! Ta cứ vậy gặp vương thượng. Để ngài ấy tận mắt trông thấy tiện nữ đó làm gì ta! Tra tấn ta thế nào! Ta muốn vương thượng báo thù cho ta!"

Đến cuối, ả cơ hồ gào rống lên.

Tỳ nữ sợ tới mức liên tục lui bước, kinh hoảng nói: "Vâng vâng... nô tỳ đi cầu kiến vương thượng..." Dứt lời, nàng ta đặt bát nước xuống, xoay người chạy về hướng Thái Hoang Cổ Cung.

Nhìn tỳ nữ rời đi, khóe môi Yến Nhã cong lên. Ả lầu bầu: "Vương thượng chắc chắn cho gặp ta! Vương thượng chắc chắn đối xử đặc biệt với ta... chắc chắn là thế... nếu không, ngài ấy sẽ không cam chịu cho ta kế nhiệm chức Phiên chủ... Nếu không, ngài ấy sẽ không nghe ta cầu tình mà tha cho đám tội thần phạm nhân đó... ngài ấy nhất định đặc biệt với ta. Hừ, tiện nữ ngươi muốn ta chết? Ta không chỉ không chết, còn sẽ thay thế địa vị của ngươi, thành công đến gần lòng vương thượng!"

...

Thái Hoang Cổ Cung, Hoang điện.

Cô Nhai và Cô Dạ dẫn theo ma vệ giáng xuống từ trên trời, dừng bên ngoài Hoang điện. Họ xếp hàng chỉnh tề, tiếng kim loại áo giáp va chạm, tựa như lưỡi mác chiến trường khiến người trong điện đều không khỏi nín thở.

Bởi vì, họ biết...

Vương, đã tới rồi!

Nhóm ma vệ xếp thành hai hàng canh giữ trái phải Hoang điện, nghiêm mật gác từng góc. Cô Nhai và Cô Dạ lạnh lùng đi đến vương vị tượng trưng cho quyền lực trong Hoang điện.

Chín tầng bậc thang, vương vị độc nhất vô nhị thuộc về chủ tử của họ!

Họ đứng ở bậc thang tầng thứ ba, đứng hai bên trái phải.

Hai người về chỗ, quần thần trong Hoang điện đều điều chỉnh lại vị trí của mình, đồng thời quỳ xuống hô to: "Cung nghênh ngô vương trở về ---!!! Ngô viên cùng thiên cùng thọ, vĩnh chiếu Thái Hoang ---!!!"

"Cung nghênh ngô vương trở về ---!!! Ngô vương cùng thiên cùng thọ, vĩnh chiếu Thái Hoang ---!!!"

"Cung nghênh ngô vương trở về ---!!! Ngô vương cùng thiên cùng thọ, vĩnh chiếu Thái Hoang ---!!!"

"Cung nghênh ngô vương trở về ---!!! Ngô vương cùng thiên cùng thọ, vĩnh chiếu Thái Hoang ---!!!"

Thanh âm quần thần lấn át tiếng hót trăm điểu. Huyền điểu vỗ cánh bay đi, một luồng sáng đen từ trên đỉnh giáng xuống vương vị.

Ánh sáng mang theo khí thế vô thượng, khiến quần ma khó có thể kháng cự.

Khí tức áp đảo từ huyền quang, tôn quý thần bí khiến người ta không thể với tới, chỉ có thể ngước nhìn, tôn kính thần phục.

Huyền quang chậm rãi hạ xuống, như tia sáng quấn quanh vương vị.

Dần dần, trong huyền quang xuất hiện hai bóng người.

Hai bóng người, một cao lớn, một quyến rũ.

Bóng người dần rõ ràng.

Màu đen cùng màu đỏ diễm lệ đan xen, khiến người ta cảm thấy hợp nhau đến lạ.

Quần thần Ma Vực quỳ dưới đất ngửa đầu nhìn thấy cảnh này. Họ thấy vị vương lạnh băng vô tình, sát phạt quyết đoán.

Vương họ đang nắm tay một nữ nhân khác.

Tầm mắt quần thần chậm rãi di từ cái tay kia, thấy người được vương nắm tay. Gương mặt tuyệt mỹ vô song, nở nụ cười cuồng ngạo như ẩn như hiện.

Quả nhiên là vương phi!

Giờ khắc này, mọi nghi ngờ đều tan biến.

Vương thượng tự mình nắm tay nàng, xuất hiện trước mặt quần thần. Ai còn sẽ ngu ngốc hỏi vị vương phi đó rốt cuộc là thật hay giả?

Họ... không dám khiêu khích quyền uy của vương!

"Cung nghênh ngô vương, vương phi cùng thiên cùng thọ, vĩnh chiếu Thái Hoang ---!!!"

Ánh mắt Thanh Trạch động đậy, nhạy bén hô.

Hắn vừa cất tiếng, những người khác cũng phản ứng lại, cùng nhau hô lớn: "Cung nghênh ngô vương, vương phi cùng thiên cùng thọ, vĩnh chiếu Thái Hoang ---!!!"

"Cung nghênh ngô vương, vương phi cùng thiên cùng thọ, vĩnh chiếu Thái Hoang ---!!!"

Tầm mắt Tư Mạch lạnh lùng đảo qua thần tử quỳ trước mặt hắn. Đôi mắt hổ phách không có tình cảm. Hắn chỉ đảo qua một lúc, sau đó lại nhìn Mộ Khinh Ca, kéo nàng cùng bước lên vương vị, ngồi xuống dưới sự khiếp sợ của quần thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro