Chương 642: Tôi làm việc trong vòng lặp vô hạn (42)
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
【Vượt qua phó bản】
【Số người sống sót: 6】
【Đang tổng kết khen thưởng trong phó bản......】
......
......
【Họ và tên: Thư Oanh】
【Điểm tích luỹ: 35000】
【Đạo cụ: Vảy xà thần】
【Kỹ năng: Ánh sáng thần thánh (khi sử dụng sẽ đạt tới 100% sức hấp dẫn, có tác dụng với cả người chơi và NPC), mỗi phó bản có thể sử dụng một lần, thời gian sử dụng: 60s】
【Phó bản (Đảo Im Lặng): Tiến độ thăm dò 89%, thành công sống sót mười lăm ngày.】
【Phó bản (Đảo Im Lặng): Tổng hợp cho điểm B】
Hoa Vụ: "......"
Tiến độ thăm dò mới 89, còn có cái gì mà cô không biết?
Hoa Vụ hoài nghi nhưng nhanh chóng vứt qua một bên, nhìn điểm kia tăng lên mà cảm thấy vui mừng.
Quả nhiên vẫn là đi cướp nhanh hơn.
Dựa vào bản thân thì quá khó khăn!
【Hoan nghênh tiến vào phó bản cấp D 'thôn Lục Hợp'】
【Bạn là thôn dân của thôn Lục Hợp, lần này quay lại là muốn mang tro cốt của bố mẹ bạn về thôn Lục Hợp......】
【Mời sống sót ở thôn Lục Hợp năm ngày】
【Đang tải phó bản......】
【Đang nhập số liệu người chơi......】
【Tải phó bản thành công, người chơi gia nhập thành công, số người chơi trong phó bản lần này: 7】
Trò chơi lại lần nữa kéo cô vào phó bản mà không báo trước.
Có thể là do trói định quan hệ với Thời Diễm, cô vừa vào đã thấy Thời Diễm...... Không, là Thời Ưu.
Thời Ưu thấy cô là vui vẻ, không nhìn xung quanh mà chạy thẳng tới ôm lấy cánh tay cô, một bàn tay thuận tiện nắm lấy tay thả bên người của cô.
"Tốt quá, lại ở cạnh cô rồi."
Hoa Vụ: "......"
"Người sống chớ tới gần......"
Tiền giấy màu đỏ rơi từ bầu trời xám xịt xuống, xuyên qua cành cây không có lá, dừng bên chân bọn họ.
Hoa Vụ ngẩng đầu nhìn lên trên, lúc này bọn họ đang đứng trên một con đường nhỏ ở sườn dốc, mà phía trên có đám người mặc áo trắng bằng vảo bố đang khiêng một cái quan tài.
Những tờ tiền giấy đó là đám người ấy thả xuống dưới.
Tiền giấy màu đỏ......
Đứa nào bất hiếu thế!!
Xuống dưới sườn dốc một đoạn nữa là một thôn xóm.
"Phía dưới......"
Hoa Vụ lập tức túm cậu đi lên trên.
Thời Ưu: "......"
Thời Ưu như con diều vậy, bị Hoa Vụ túm sắp bay lên đến nơi rồi.
Bọn họ đi lên sườn dốc, nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ khiêng quan tài kia.
......
......
Thời Ưu nhìn người nằm trên mặt đất, lại nhìn Hoa Vụ đang mở quan tài, "Cái thứ trong quan tài này, thả ra được thật hả?"
Hoa Vụ đã cạy được quan tài ra, "Bây giờ thả ra cùng lắm chỉ là một cái xác, nó còn có thể......"
Một cánh tay trắng bệch vươn qua khỏi quan tài đánh thẳng vào mặt Hoa Vụ.
Thời Ưu: "!!!"
Thời Ưu nhìn Hoa Vụ ngã vào trong quan tài, xoảng một cái xong thì quan tài lại trở nên yên tĩnh.
Rầm ——
Bàn tay trắng nõn để ở mép quan tài, Hoa Vụ ngồi dậy từ bên trong.
"Phì......"
Hoa Vụ phun giấy vụn trong miệng ra, tóc bị giật rối tung, trên mặt và trên cổ đều bị véo thành mấy vết đỏ.
Cô tựa vào quan tài thở dốc.
Sao cái thứ này đánh nhau còn giật tóc thế!!
Quá đáng!!
Thời Ưu chạy đến đằng trước quan tài, vẻ mặt căng thẳng: "Cô không sao chứ?"
"Ai cũng có thể bị sao, nhưng tôi chắc chắn sẽ không sao." Nghĩ hào quang ngoan cường của nữ chính cô chỉ để trưng thôi chắc? Cô xui xẻo được, nhưng tuyệt đối sẽ không chết!
Thời Ưu thấy cô thật sự không sao, chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt dừng trong quan tài.
Có một người giấy mặc áo cưới đỏ rực bị Hoa Vụ đè ở phía dưới, đầu và thân bị tách ra, nhìn qua rất thê thảm.
"Hay...... Hay là cô ra ngoài trước đi." Ở bên trong cứ thấy dị dị ý.
Hoa Vụ bước ra khỏi quan tài, thuận tay xách cả người giấy kia ra.
Người giấy đầu thân hai nơi vẫn không nhúc nhích, Hoa Vụ ném nó xuống đất, tìm bật lửa rồi lập tức đốt.
Thời Ưu: "......"
Như này cũng được hả?
Tuy rằng Thời Ưu thấy không được lắm, nhưng cậu nghĩ mình không nên nghi ngờ đùim nên là cực kỳ ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn.
Khi ngọn lửa tới gần, người giấy vốn đang im lặng lại bắt đầu vặn vẹo dậy.
Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Trong hoàn cảnh hoang vắng, kêu như vậy thật sự có hơi rợn người.
Thời Ưu nghe cũng cảm thấy cả người bất ổn, cậu dịch nhẹ đến bên cạnh Hoa Vụ, túm lấy tay của cô.
Hoa Vụ không có phản ứng gì, cô nhìn người giấy giãy dụa ở trong ngọn lửa đang cháy bừng bừng rồi hóa thành tro tàn, cuối cùng thì để tro cốt của nó bay đi.
Gọi mỹ miều là phóng sinh.
Phóng sinh tro cốt......
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe nói.
Đây nào phải phóng sinh, đây là nghiền xương thành tro mới đúng......
Chờ người giấy cháy thành tro, Hoa Vụ lại mở nắp quan tài ra, bắt đầu kiểm tra từ ngoài vào trong.
Bên trong không có cái gì cả, nhưng mà Hoa Vụ nhìn thấy dấu vết như vết cào ở trong quan tài, phảng phất như đã từng có người giãy giụa ở bên trong.
Theo lý thuyết, quan tài chỉ được một người, không thể xuất hiện cục diện như ở chung.
Nhưng mà người bên trong là người giấy, người giấy biết cào quan tài à?
......
......
Hoa Vụ kéo cái quan tài về trong thôn, thấy những người chơi khác đang tụ tập ở một chỗ.
Thấy Hoa Vụ kéo quan tài về, vài người lũ lượt đứng lên, đại khái là cảm thấy cô không giống người chơi, có thể là NPC.
Hoa Vụ quét một vòng năm người đối diện, không có Phương Khả Duyệt và Lệ Thịnh.
Xem ra hôm nay không cắt rau hẹ được.
Mà nhóm người này có sự khác biệt rõ rệt với đám người chơi trước đó.
Bọn họ nhìn như là tuỳ tiện đứng ở một chỗ, cũng không cách xa lắm, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mỗi người đều có đường lui và chỗ để tránh.
Ánh mắt của đám người này lão luyện hơn người chơi trong phó bản tân thủ nhiều, nhìn sơ qua thì không thể biết được điều gì.
Hoa Vụ ném cái quan tài xuống, vỗ tay, "Chào mọi người, lần đầu tiên gặp, tôi cảm thấy mọi người chính là người nhà đã thất lạc của tôi."
"???"
Người nhà cái gì?
"Cô là người trong thôn à?"
"Cậu thấy tôi giống không?"
"Người chơi ư?" Một người trong đó đồng thời thở phào rồi lại tức giận nói: "Người chơi thì cô giả làm NPC làm gì."
Dọa bọn họ giật cả mình, còn tưởng là NPC nữa.
"Mọi người đều là người nhà......"
"Ai là người nhà của cô?"
Hoa Vụ nở nụ cười chân thành, "Rất nhanh sẽ phải thôi."
Chúng người chơi: "???"
......
......
Nửa giờ sau, Hoa Vụ tiếp nhận lượng lớn điểm tích luỹ người nhà cúng lên, nhìn điểm tích luỹ của mình tăng lên ào ào, vốn liếng của người chơi lâu năm đúng là phong phú hơn đám người chơi trong phó bản tân thủ nhiều.
Quả nhiên đánh phó bản thì nên đến phó bản cao cấp, rơi được nhiều đồ hơn hẳn.
Làm giàu...... Không phải, cách lúc rời khỏi trò chơi thêm một bước rồi đó!
"Nếu mọi người đều đã giao phí người nhà, vậy thì về sau chúng ta chính là đại gia đình yêu thương lẫn nhau!" Hoa Vụ thu xong phí bảo kê...... Phí người nhà thì tâm trạng rất tốt.
Ánh mắt nhìn người nhà dịu dàng hơn hẳn.
Nhưng mà người nhà nằm bò trên mặt đất, ánh mắt nhìn cô cực kỳ hung dữ...... Không, đó là hận không thể ấn cô xuống mặt đất để chà đạp, lột da rút gân.
Bọn họ qua nhiều phó bản như vậy, còn chưa bao giờ thấy ai mới gặp lần đầu tiên đã ra tay với người chơi đâu......
Cay nhất chính là, thế mà họ lại không đánh thắng!!
"Đừng có nhìn tôi như thế nha." Hoa Vụ bày ra vẻ mặt kiểu tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người, "Hoàn cảnh nguy hiểm như thế, chúng ta nên đoàn kết chứ, thế thì mới có thể sống lâu được."
"......"
====
Hôm nay lười lười edit có một chương với lại chương này edit không ưng bụng lắm nên định không đăng mà chợt nghĩ chắc mọi người nhớ chị Bông😳, thế là lại đăng.
Có gì mai tui edit được thì tui bù thêm một hai chương còn không thì để khi khác nhé hê hê👉👈
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro