Chương 609: Tôi làm việc trong vòng lặp vô hạn (9)
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.
====
Lúc Tiết Lệ xuống dưới, Hoa Vụ đã quật ngã hộ lý xuống đất, cây lau nhà bị bẻ gãy, phần đầu sắc nhọn bị cắm trên trán đối phương.
"......"
Thật là đáng sợ!
Trên hành lang không có mấy người, nhưng bọn họ nghe thấy được tiếng thét chói tai.
Giọng nói truyền đến từ cuối hành lang.
Giây tiếp theo, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra được, Nhiếp Nhiễm Nhi tông cửa xông ra, phía sau cô ta có mấy người cao tuổi đi theo.
Đã bảy tám chục tuổi nhưng lại bước đi như bay, giương nanh múa vuốt định bắt lấy Nhiếp Nhiễm Nhi.
"Cứu mạng...... Cứu mạng!!"
Nhiếp Nhiễm Nhi thấy Hoa Vụ và Tiết Lệ, chạy như tên vút về phía bên này.
Hoa Vụ nhanh chóng đi vào phòng bên cạnh, cơ thể Tiết Lệ phản xạ nhanh hơn não, đến khi cô ấy ý thức được, người đã đi theo Hoa Vụ vào.
Hoa Vụ đóng cửa 'sầm' một tiếng, chỉ đạo Tiết Lệ đẩy cái tủ trong phòng lại để chặn cửa.
"Rầm rầm!!"
"Mở cửa! Cứu mạng......"
"Đừng lại đây!"
"Á......"
......
......
Sắc mặt Tiết Lệ khó coi nhìn lại, tiếng kêu thảm thiết của Nhiếp Nhiễm Nhi xuyên qua cánh cửa, như tiếng kêu của ma quỷ mà luồn vào trong tai cô ấy.
Tiết Lệ có vẻ như không thể nghe tiếp tiếng kêu kia, quay đầu hỏi Hoa Vụ: "Chúng ta thật sự không cứu cô ta?"
Hoa Vụ: "Cô xem tay nhỏ chân nhỏ kia của cô ta, cô nói vì sao cô ta còn có thể sống lâu hơn so với những người chơi nam cao to kia? Ăn may sao?"
Tiết Lệ: "......"
Nhiếp Nhiễm Nhi hẳn là ở cùng với Hùng Nghị.
Cái các cô đầu tiên nghe thấy chắc là tiếng kêu thảm thiết của Hùng Nghị, tiếp theo Nhiếp Nhiễm Nhi đã vọt ra......
Cô ta lao ra từ giữa nhiều người như vậy kiểu gì?
Tiếng động bên ngoài dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng tông cửa.
Hiển nhiên người bên ngoài ắt hẳn cũng muốn giết chết các cô.
Cũng may cánh cửa này còn coi như rắn chắc.
Nhưng hiện tại chỉ còn lại bọn họ còn sống, người bên ngoài chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, dựa theo cái cách tông cửa này của bọn chúng, cánh cửa này cũng không kiên trì được bao lâu.
"Làm sao bây giờ?" Tiết Lệ hoang mang lo sợ, "Còn bốn tiếng nữa mới kết thúc, chúng ta có thể ở chỗ này đợi bốn tiếng không?"
Hoa Vụ đẩy cửa sổ ra nhìn xuống dưới: "Muốn chơi kích thích hơn nữa không?"
Tiết Lệ: "???"
Còn có thể kích thích như thế nào?
Hoa Vụ ngoắc ngoắc ngón tay với cô ấy.
Tiết Lệ do dự, đi qua chỗ Hoa Vụ.
Nghe xong kế hoạch của Hoa Vụ, sắc mặt Tiết Lệ trắng bệch: "Cô điên rồi à?"
"Không có, tôi rất khỏe." Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Liều một phen còn có thể sống, nếu không cô ở đây chờ chết đi."
Tiết Lệ: "......"
Vì sao chỉ có cô ở đây chờ chết?
......
......
Nửa giờ sau.
Tiết Lệ mang khuôn mặt tối sầm lao ra khỏi cổng, bên kia bụi mù cuồn cuộn, ánh lửa bắn lên tận trời.
Trong ánh lửa chói mắt, có bóng người đong đưa ở bên trong, giống như tuồng múa rối bóng.
Phạm vi viện dưỡng lão bao gồm cả vườn hoa nhỏ bên ngoài này, bọn họ hiện đang đứng ở đây, cũng tính là ở trong viện dưỡng lão.
Mà cửa tầng hai và tầng ba đều bị khóa lại.
Tất cả mọi người tụ tập ở tầng 3, Hoa Vụ dẫn theo cô ấy mang xăng từ nhà kho ra, đổ xuống xung quanh rồi châm lửa đốt.
Trong tòa nhà có rất nhiều đồ đạc bằng gỗ, vô cùng dễ cháy.
Mà những người đó rõ ràng cũng không biết nên dập tắt lửa như thế nào, chỉ có thể chạy tán loạn ở bên trong.
Tiết Lệ liếc nhìn nữ sinh bên cạnh, hai tay cô giao nhau đặt lên bụng nhỏ, chuyên chú mà nhìn tòa nhà lớn bốc cháy, giữa mày hiện lên vài phần sung sướng......
"......" Rốt cuộc ai mới là NPC hả?
Vì sao NPC kinh khủng trong mắt bọn họ, ở chỗ này của cô lại thành đạo cụ có thể tùy ý điều khiển?
"Cô...... Vừa rồi cái kia, là kỹ năng của cô sao?"
Cô bảo mình đi dụ tất cả bọn chúng lên tầng ba.
Cả tòa nhà chỉ còn hai người sống là các cô, muốn dụ những người đó rất dễ.
Đến khi những người đó tụ tập ở tầng ba xong, cô yêu cầu bọn chúng đợi ở tầng ba, những người đó thật sự đợi ở tầng ba.
Mãi đến lúc lửa đốt lên, bọn chúng mới bắt đầu động.
"Ừm."
Tiết Lệ đột nhiên cảm thấy hâm mộ: "...... Kỹ năng của cô thật là lợi hại."
"Tàm tạm."
"......"
......
......
【Họ tên: Thư Oanh】
【Điểm tích lũy: 3600】
【Đạo cụ: Không】
【Kỹ năng: Ánh sáng thần thánh (khi sử dụng sẽ đạt tới 100% sức hấp dẫn, có tác dụng với cả người chơi và NPC), mỗi phó bản có thể sử dụng một lần, thời gian sử dụng: 60 giây】
【Phó bản (Viện dưỡng lão Bách Phúc): Tiến độ thám hiểm 96%, hoàn thành sống sót trong bảy ngày.】
【Phó bản ( Viện dưỡng lão Bách Phúc ): Đánh giá tổng thể B】
Hoa Vụ đi ra từ trong phó bản, mở mắt ra đã thấy giao diện trôi nổi trước mặt.
Mà cái đánh giá tổng thể B kia vừa đỏ vừa to như đang châm biếm cô.
Cô nỗ lực như vậy!!
Kết quả chỉ có B??
Trò chơi rách không biết chấm điểm !!
【Tiến vào phó bản tiếp theo không.】
【Có/Không】
Hoa Vụ duỗi tay điểm trên không trung một cái.
【Hoan nghênh tiến vào phó bản cho người mới 'Công ty Cát An'】
Hoa Vụ: "???"
Trò chơi rách bị làm sao vậy!
Nếu không cho lựa chọn, cần gì phải đưa ra lựa chọn?
Chơi người chơi à?
【Bạn là nhân viên mới nhậm chức của công ty Cát An, bạn có tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp với người khác......】
【Mời tồn tại trong công ty Cát An 15 tiếng ( 9:00-00:00 ).】
Hoa Vụ: "???"
Sau phó bản viện dưỡng lão của nguyên chủ không phải cái này mà?
【Đang tải phó bản......】
【Đang tải dữ liệu người chơi......】
【Tải phó bản thành công, tải người chơi thành công, số lượng người chơi trong phó bản này: 6】
Hoa Vụ: "???"
Không phải!!
Sao mi lại thế này!!
Lúc trước không thông báo số người chơi mà!!
Hoa Vụ chưa kịp tranh luận cùng trò chơi, trước mắt đã xuất hiện một hồi sáng trắng, sau một trận choáng váng kỳ lạ, chân cô đã dẫm lên mặt đất, tay cầm thẻ tên, ngay phía trước là lễ tân với khuôn mặt tươi cười, sau quầy lễ tân là hai chữ 'Cát An' cực kỳ bắt mắt.
"Hoan nghênh mọi người gia nhập Cát An." Lễ tân cười mở miệng.
Hoa Vụ quay đầu lại phát hiện bên cạnh không hiểu rõ mà có thêm vài người.
Hoa Vụ yên lặng kéo khoảng cách với bọn họ.
Tính cả cô, vừa vặn có sáu người.
Đáng tiếc Phương Khả Duyệt không ở trong đây.
Phản ứng của những người này đầu tiên cũng giống như Hoa Vụ, đều lui về phía sau một bước, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì nhưng rõ ràng rất cảnh giác với mọi người.
Những người này......
Không giống như là người mới.
Phó bản cho người mới không phải nói phó bản thứ nhất, mà trước mười nghìn điểm tích lũy, khi vào phó bản đều được gọi chung là phó bản cho người mới.
Hoa Vụ bình tĩnh đánh giá bọn họ.
Bốn nam, một nữ.
Người phụ nữ kia cùng một người đàn ông khác hẳn là đi cùng nhau, hai người đứng rất gần, phong cách ăn mặc cũng tương tự.
Còn lại ba người......
Một người đeo balo, đeo kính đen, nhìn qua là kiểu người có vẻ hiền lành trung thực.
Một người cơ bắp cuồn cuộn, lớp vải gần như bị hắn ta làm bung ra, làn da ngăm đen khiến hắn ta nhìn có vẻ hung thần ác sát.
Còn lại một người......Cậu ta nhìn khắp nơi, vừa rồi tuy cậu ta cũng lui một bước, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều vẻ cảnh giác, ngược lại càng tò mò hơn, trên đó chỉ thiếu nước viết hai chữ to 'dễ lừa'.
Hoa Vụ không khỏi nhìn cậu ta thêm...... Thật là đẹp mắt.
Cái kiểu em trai xinh đẹp này ai nhìn thấy cũng muốn nhìn thêm.
Chính vào lúc này, một người phụ nữ mặc đồ công sở hùng hổ đi tới bên cạnh cô, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất vang lên cộp cộp.
Cô ta liếc nhìn mọi người một lượt, nói một tràng dài, "Người mới vào à?Giờ này mới đến, ngày đầu tiên đi làm mà đã như vậy rồi, người trẻ tuổi bây giờ đúng là không có chút chuyên nghiệp nào...... Được rồi, đi theo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro