Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

꧁Chương 265: Ngoại truyện của Tạ Lan (4)꧂

Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

Thiếu niên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, hắn mới khôi phục âm thanh, cánh môi hơi hé: "Sư phụ..."

"Ta đuổi cậu đi là bởi vì cậu nói không thích ta." Trên mặt Ninh Sương vẫn không có bao nhiêu cảm xúc, cô chậm rãi giải thích: "Bởi vì ta phát hiện ta thích cậu."

Ánh mắt Tạ Lan có chút mê mang cùng khó mà tin được.

Sư phụ nói... thích hắn?

Niềm vui to lớn bất ngờ ập đến như cơn thủy triều dữ dội, lấp đầy trái tim.

"Nếu cậu đã không thích ta, thì ở lại cốc sẽ ảnh hưởng đến ta, cho nên ta đành phải tìm lấy cớ để đuổi cậu đi."

Tạ Lan đột nhiên luống cuống tay chân ôm lấy Ninh Sương.

Ninh Sương chưa từng tỏ vẻ cô thích hắn.

Cô đối xử với hắn không khác gì các đệ tử khác trong cốc.

Cho dù có chút đặc biệt, thì cũng là vì hắn gọi cô một tiếng sư phụ, Cốc chủ giao hắn cho cô chăm sóc.

"Cẩn thận vết thương." Ninh Sương vừa đỡ vừa sờ đầu hắn.

Tạ Lan vùi đầu vào tóc Ninh Sương, ngửi hơi thở trên người cô, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ thích tôi từ khi nào?"

"Không biết..." Ninh Sương nói: "Lúc đó có một đoạn thời gian cậu đột nhiên phớt lờ ta, ta cảm thấy rất không vui."

Chờ cô hiểu ra thì đã đi hỏi Tạ Lan.

Nhưng Tạ Lan lại nói không thích cô.

Theo hiểu biết của cô, Tạ Lan là một người dám làm dám chịu, nếu nói không thích thì chắc chắn là không thích.

Khi ấy lòng cô rất loạn, cũng không quan sát kỹ Tạ Lan, vậy nên không phát hiện hắn lạ thường.

Còn những việc Tạ Lan lúc trước làm ở ngoài cốc, cô cũng chỉ cho rằng vì hắn ở Phù Dung Cốc nhiều năm cho nên mới ỷ lại cô, mới không muốn rời đi.

"Nhưng quy củ trong cốc..."

"Cậu sợ sao?"

Tạ Lan lắc đầu: "Tôi đã rời khỏi Phù Dung Cốc, tôi lo lắng cho sư phụ..."

Cho dù hắn không rời Phù Dung Cốc, hắn cũng không sợ.

Hắn càng lo lắng việc Ninh Sương không thích hắn hơn.

"Ta không sợ." Ninh Sương nói đến đây, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng đáy mắt có hơi nhu hòa: "Ta cảm thấy sát thủ không nhất định phải đoạn tuyệt tình cảm, ta thích cậu, ta vẫn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ."

Lúc này Tạ Lan chỉ biết vui đến choáng váng.

Hắn còn không biết quy củ của Phù Dung Cốc đáng sợ như thế nào.

Bọn họ sắp sắp phải đối mặt với cái gì.

Nhưng giờ phút này, cả hai đều không có thời gian để nghĩ về điều đó.

Bọn họ muốn trút ra hết những nhớ nhung, yêu thương của một năm qua.

Hai người cùng nhau đi xem đèn lồng, cùng nhau leo ​​núi ngắm mặt trời mọc, cùng nhau chèo thuyền... họ đã làm rất nhiều điều mà các cặp đôi sẽ làm.

Bọn họ thậm chí còn tìm một nơi để định cư.

Ngoại trừ về Phù Dung Cốc, Ninh Sương đều dành phần lớn thời gian ở lại ngôi nhà nhỏ mà Tạ Lan đã tự tay xây cho cả hai.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Tạ Lan.

Khi Tạ Lan 18 tuổi, Ninh Sương tặng cho hắn một mặt dây chuyền bằng ngọc bội.

Cô và hắn mỗi người một cái.

Và cũng chính miếng ngọc bội đó đã gây nên chuyện.

Trước đó Ninh Sương đưa ngọc bội cho hắn đã có người nhìn thấy.

Trong cốc, ngoài Cốc chủ là Ninh Sương thì còn có hai vị chấp sự trưởng lão khác.

Có người đã báo tin này cho chấp sự trưởng lão biết.

Vì thế họ đã cử người âm thầm đi điều tra, cuối cùng phát hiện chuyện của hắn và Ninh Sương.

......

......

Tạ Lan rời cốc gần ba năm, một lần nữa trở lại Phù Dung Cốc, phát hiện nơi này không mấy biến hóa, nhưng ngược lại có rất nhiều đệ tử mới.

Mọi người cũng đã biết việc của hắn và Ninh Sương.

Mặc dù Cốc chủ đã qua đời, nhưng dù sao hắn cũng là khách được Cốc chủ tiền nhiệm bảo vệ, cho nên sau khi bọn họ được mang về, Tạ Lan chỉ bị nhốt lại.

Mà mọi hình phạt đều đổ lên đầu Ninh Sương.

Tạ Lan bị nhốt trong phòng không được đi đâu cả.

Dựa theo quy củ nếu Ninh Sương nhận sai, sau khi nhận hình phạt xong, nếu chịu cắt đứt quan hệ với Tạ Lan thì cô vẫn có thể còn một cơ hội —— tuy rằng sẽ bị tước bỏ vị trí Cốc chủ.

Song, Ninh Sương lại không cảm thấy mình sai.

Là Cốc chủ, lại còn đi đầu vi phạm điều cấm kỵ, vậy sau này quy củ của Phù Dung Cốc làm sao có thể duy trì? Sao có thể kỷ luật được các đệ tử trong cốc?

Hơn nữa trong cốc còn có người ác ý lửa cháy đổ thêm dầu, hai vị chấp sự đối với Ninh Sương cũng càng thêm nghiêm khắc.

Tạ Lan tìm mọi cách chạy trốn, nhưng khi tìm được Ninh Sương, cả người cô đã thê thảm chồng chất vết thương.

Hắn dẫn Ninh Sương bỏ trốn.

Ninh Sương bị thương, một mình hắn mang theo cô khó khăn bỏ chạy dưới sự truy đuổi của Phù Dung Cốc.

Đám người Phù Dung Cốc theo sát phía sau.

Rất nhiều lần đều suýt bị bắt, Tạ Lan phải dùng hết sức mới có thể cùng Ninh Sương trốn thoát.

Đêm mưa, hắn ôm Ninh Sương ngồi dưới tảng đá tránh mưa, giọng nói khàn khàn buồn bã: "Sư phụ, có phải lẽ ra ta không nên thích nàng không?"

"Có một số việc không có nên hay không nên."

"Nhưng nó không nên như thế này..."

Ninh Sương ôm lấy cổ hắn kéo xuống, đem trán áp vào trán hắn, "Đừng sợ."

"Ta sẽ bảo vệ sư phụ."

Tạ Lan nhớ rõ nụ hôn trong đêm mưa đó, ướt át và nóng bỏng.

......

......

Đám người Phù Dung Cốc đuổi theo một hồi, nhưng đột nhiên biến mất như thể đã từ bỏ.

Tạ Lan vẫn đang tự hỏi liệu đối phương có bỏ cuộc hay không.

Nhưng trong vòng nửa tháng, hắn cùng với Ninh Sương bị buộc phải quay về Phù Dung Cốc.

Đám người Phù Dung Cốc hạ độc Ninh Sương.

Nếu hắn còn không mang Ninh Sương trở về, Ninh Sương sẽ chết.

Có lẽ vì lần trước cho hắn thể diện nên mới không làm gì hắn, coi như đã nể mặt Cốc chủ tiền nhiệm.

Cho nên lần này trở về, Tạ Lan không được đãi ngộ tốt.

Hai người bị tách riêng nhốt ở hai nơi.

Tạ Lan không cách nào biết được khoảng thời gian ấy Ninh Sương đã trải qua những gì.

Đến khi hắn biết được tin về Ninh Sương thì cô đã đề nghị rời khỏi Phù Dung Cốc, cô sẽ giao ra tín vật của Cốc chủ, chỉ cần để cô và Tạ Lan rời đi.

Nhưng chỉ có một cách để rời khỏi Phù Dung Cốc.

Không phải đệ tử trong cốc thì phải đến khu cấm địa của Phù Dung Cốc, vượt qua cấm trận được thiết lập trong đó.

Còn đối với đệ tử trong cốc thì phải ở lại cốc mười năm, sau mười năm có thể rời khỏi Phù Dung Cốc, cưới vợ lấy chồng, Phù Dung Cốc sẽ không có quyền can thiệp.

Quy củ được lưu truyền cho tới nay của Phù Dung Cốc không thể vì hai người mà ngoại lệ.

Nếu muốn rời đi thì nhất định phải tuân theo quy củ.

Tạ Lan cho rằng, ít nhất đó là cơ hội của hai người.

Mười năm...

Hắn có thể đợi mười năm.

Nhưng hắn không ngờ rằng, ngày mà hắn tiến vào cấm địa, lại là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Ninh Sương.

Cấm địa không dễ phá giải, ở tầng thứ hai hắn đã bị thương, đến tầng thứ ba gần như chỉ còn lại nửa mạng, hai tầng tiếp theo, hắn căn bản không cách nào vượt qua được.

Nhưng khi hắn tỉnh lại thì đã ở bên ngoài.

Trên người không một chút võ công.

Bên cạnh có một bức thư Ninh Sương gửi cho hắn.

Ninh Sương bảo hắn đừng đi tìm cô nữa mà hẹn mười năm sau gặp lại.

Lúc đó hắn đã cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng đám người Phù Dung Cốc lại không muốn gặp hắn.

Mà hắn thậm chí còn không có võ công, rõ ràng không thể vào Phù Dung Cốc.

Hắn chờ đợi từ năm này qua năm khác, từ lúc đầu sợ hãi hoang mang cho đến lúc cuối cùng tràn đầy hy vọng.

Có lẽ...

Sư phụ của hắn sẽ đến như lời hẹn.

Chẳng qua...

Nàng lại không đến.

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

—— Ngắm hoa trong sương ——

THẾ GIỚI THỨ 8 KẾT THÚC.

Thế giới tiếp theo 《 Dưới Ánh Chiều Tàn 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro