Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

꧁Chương 261: Sát thủ tự bồi dưỡng (Xong)꧂

Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

Rời khỏi Trấn Viễn tiêu cục, Hoa Vụ đã thuận tay mua một cái mặt nạ ở trên đường.

Tạ Lan bị chiếc mặt nạ đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình.

Từ phụ kiện trên tóc, hắn nhận ra đây là đồ đệ nhà mình cho nên mới không quăng hai gói thuốc độc ra.

Hoa Vụ cởi mặt nạ, "Sư phụ, ngầu lắm đúng không?"

"Lên cơn gì đấy?"

"Không phải người ta thường nói đệ tử của Phù Dung Cốc đều mang mặt nạ sao? Mặc dù con chưa từng đến Phù Dung Cốc bái sơn... Khụ khụ, nhưng cũng miễn cưỡng được tính là một nửa đệ tử Phù Dung Cốc mà đúng không? Con đang tuân theo quy củ của tổ tiên."

"..."

Tạ Lan cong ngón tay, gõ hai cái lên mặt nạ: "Phù Dung Cốc thì liên quan gì đến con, con là đồ đệ của Tạ Lan."

"... Vậy thì nó cũng ngầu!"

Tạ Lan: "..."

Chỉ là một cái mặt nạ, Tạ Lan cũng không thèm so đo với cô, bảo cô mau lên xe về.

......

......

Núi Vân Vụ.

Trong thời gian bọn họ rời đi, A Đồng chăm sóc ngọn núi rất kỹ, ngay cả vườn thuốc ở sau núi cũng phát triển vô cùng tươi tốt.

Tạ Lan hơi nghi ngờ: "Có phải mấy đứa lại chôn người ở trong đó không?"

Hoa Vụ phủ quyết: "Không có, sao mà có thể chứ."

Tạ Lan nghi hoặc nhìn cô, sau đó lại nhìn Liên Hoài đang đứng bên cạnh ôm kiếm như ôm mạng, "Sau này chuyện kiếm tiền nuôi gia đình giao cho cậu vậy."

Hoa Vụ đang muốn về hưu sau khi hoàn thành nhiệm vụ: "..."

Tạ Lan giao lại chuyện làm gia chủ cho Hoa Vụ xong, hắn quay xe lăn trở về phòng.

Hoa Vụ còn đang suy nghĩ chuyện về hưu, chờ Tạ Lan đi được một lúc, cô đột nhiên quay đầu: "Sư phụ tôi đâu?"

Liên Hoài chỉ vào trong phòng.

Hoa Vụ: "!!!"

Tiêu rồi!

Giọng Tạ Lan từ trong phòng truyền ra, "Hữu Linh, con lăn qua đây cho ta."

Hoa Vụ: "..."

......

......

Hoa Vụ cúi đầu đứng trước mấy vò rượu rỗng.

Tạ Lan: "Rượu của ta đâu?"

Lúc hắn đi còn nhiều rượu như vậy, giờ thì không còn một tí nào!!

Một bình cũng không!

"... Bốc hơi?" Hoa Vụ xấu hổ cười cười, "Sư phụ không bọc kỹ ạ?"

Tạ Lan cũng cười theo cô: "Cho con thêm một cơ hội, vườn thuốc còn thiếu phân bón."

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ vẻ mặt uể oải, "Uống rồi."

"Con hay lắm, cũng không thèm để lại một vò cho ta."

"..." Cũng tạm.

Hoa Vụ không nói gì, chỉ cúi đầu chịu mắng.

Cuối cùng Tạ Lan cũng dạy dỗ cô xong, đuổi cô ra khỏi phòng, cũng ra lệnh cho cô sau này không được vào phòng hắn.

Liên Hoài không biết từ đâu chui ra, "Tôi cho phép cô vào phòng tôi."

Hoa Vụ: "..."

Ai muốn vào phòng anh!

Tôi không có phòng chắc?!

Về vấn đề uống rượu, cuối cùng Hoa Vụ đành phải bỏ ra một số tiền lớn để mua loại rượu ngon nổi danh trên giang hồ mới lừa được Tạ Lan.

Mua rượu xong, ngân sách của Hoa Vụ cũng báo nguy, cô chỉ có thể quay về làm nghề cũ.

Vì thế, người trên giang hồ bỗng phát hiện, sát thủ kỳ lạ im hơi lặng tiếng hồi lâu kia đã hoạt động trở lại.

Thậm chí còn ghê gớm hơn trước —— vì đeo một chiếc mặt nạ ma quái kỳ lạ đáng sợ.

Mục tiêu còn chưa bị giết chết thì đã bị hù chết.

Hoa Vụ cảm thấy đeo mặt nạ lên ngoài việc có thể dọa người... À không, giấu gương mặt thật, thì còn có một công dụng khác.

Mọi người không hề biết liệu dưới chiếc mặt nạ này có phải là 'Trời Phạt' thực sự hay không.

Hoa Vụ tìm được cho mình một cách để lười biếng.

Cô chỉ cần ở phía sau đưa ra ý tưởng, chỉ huy Liên Hoài đeo mặt nạ đi làm là được.

......

......

Một tháng gần đây Tạ Lan ho ra máu ngày càng nhiều, phần lớn thời gian đều nhìn về phía xa xăm, Hoa Vụ cũng không biết Tạ Lan đang nhìn cái gì, hỏi cũng không có kết quả.

"Sư phụ, trời lạnh rồi, mình vào trong thôi."

Tạ Lan có thể cảm nhận được thời gian của mình ngày càng ít, có lẽ cũng chỉ còn hai tháng.

Liên Hoài cầm thuốc đi vào, "Tiền bối, uống thuốc thôi."

Tạ Lan sai Hoa Vụ: "Hữu Linh, con ra sau núi bắt gà, tối nay ăn gà nướng."

Hoa Vụ liếc nhìn Liên Hoài, gật đầu, "Dạ được."

Sau khi Hoa Vụ đi, Tạ Lan đặt chén thuốc xuống: "Những thuốc này đã không còn tác dụng với ta."

"Tiền bối..."

Tạ Lan nhìn Liên Hoài, vẫn là ánh mắt ghét bỏ, "Cũng không biết đứa học trò kia của ta thích cậu điểm gì..."

Liên Hoài: "..."

Thiếu niên hơi cúi đầu, trên mặt có chút cô đơn.

Tạ Lan: "Thích con bé à?"

Liên Hoài kiên định nói: "Thích."

Tạ Lan thở dài: "Có lẽ ta chỉ còn lại hai tháng, sau khi ta đi, cậu hãy ở bên nó."

Hiện tại hắn cũng không lo lắng học trò nhà mình sẽ bị bắt nạt.

Cô không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.

"Khụ khụ khụ..." Tạ Lan vẫy tay với Liên Hoài: "Ra ngoài đi."

Tạ Lan nói bản thân vẫn còn hai tháng, nhưng chỉ mới một tháng đã sắp trụ không nổi.

Trong cốt truyện, Tạ Lan cuối cùng cũng sẽ chết, Hoa Vụ không thể thay đổi điều này.

Chỉ cần Tạ Lan không đột nhiên chết, thì nhiệm vụ bảo vệ Tạ Lan của cô cũng coi như hoàn thành.

......

......

Tạ Lan yêu cầu sau khi mình chết đi, hãy để tro cốt của hắn bay theo gió.

Hoa Vụ và Liên Hoài leo lên điểm cao nhất của núi Vân Vụ, dưới ánh mặt trời mọc, tro cốt của Tạ Lan cuốn theo gió bay đi.

......

......

Khi xuống núi, Liên Hoài nắm chặt tay Hoa Vụ, "Đừng buồn, tôi sẽ ở bên cô."

Hoa Vụ lắc đầu: "Tôi không buồn."

Chỉ là công việc, cô không cảm tính đến thế.

Những người cô từng tiễn đi, có thể nắm tay nhau đủ hết một vòng trái đất.

Liên Hoài: "Tiền bối nhờ tôi chăm sóc cô."

Hoa Vụ nghiêng đầu cười: "Vậy anh phải chăm sóc tôi thật tốt đấy."

Liên Hoài nghiêm túc ngoan ngoãn gật đầu: "Nhất định."

Hoa Vụ trở về thu dọn đồ đạc của Tạ Lan, tìm thấy bức thư được Tạ Lan bỏ vào trong hộp, trên đó có một đôi ngọc bội.

Một trong những chiếc ngọc bội đó được khắc chữ 'Lan', chiếc còn lại được khắc chữ 'Sương'.

Đây có lẽ là một tín vật của Tạ Lan và vị sư phụ kia của ông.

Ngoại trừ cái hộp này thì còn bộ quần áo.

Sau khi Tạ Lan đến sơn trang Tri Lai đã thay bộ xiêm y này.

Hoa Vụ đóng chiếc hộp lại, chôn nó cùng với quần áo ở phía sau núi.

......

......

Sau khi Tạ Lan đi, cuộc sống của Hoa Vụ và Liên Hoài trở lại như lúc trước, điểm khác biệt duy nhất chính là, Liên Hoài không về phòng của hắn ngủ.

"Nóng quá..."

Cơ thể Liên Hoài như một cái bếp lò, lúc trời mát mẻ thì còn được, mà khi trời nóng lên rồi, ai mà chịu nổi.

Sau khi Hoa Vụ phàn nàn, hôm sau cô chợt phát hiện cơ thể Liên Hoài lạnh ngắt.

"Anh đã làm gì vậy?"

Liên Hoài không nhìn cô, trầm giọng nói: "Không làm gì hết."

"Liên Hoài."

Liên Hoài vùi đầu vào cổ Hoa Vụ, tránh nhìn thẳng vào mắt cô.

Hoa Vụ xoay người ngồi dậy, hai tay áp vào ngực hắn, cau mày nhìn: "Anh đã làm cái gì?"

Hầu kết Liên Hoài hơi lăn lộn, "Cô không thích nhiệt độ trên người tôi mà."

"... Cho nên anh đã làm cái gì?"

"Được thôi, anh không nói thì tự về phòng của mình đi."

Liên Hoài lập tức duỗi tay kéo cô, "Sau núi... có một hang động, bên trong có hồ nước lạnh."

Hoa Vụ biết hồ nước đó.

Tạ Lan đã từng để nữ chính xuống hồ để huấn luyện nữ chính.

Nước trong đó rất lạnh... Mặc dù là mùa hè cũng lạnh đến thấu xương.

"Anh bị điên à!" Hoa Vụ tức giận mắng, nhưng cô lại nằm xuống ôm lấy người: "Anh ốm rồi tôi còn phải chăm sóc anh, anh cố ý làm khó tôi đúng không?"

Liên Hoài: "Xin lỗi..."

Hoa Vụ đột nhiên không biết nên nói gì, cảm giác lạnh lẽo khiến cô cũng có chút lạnh run cả người.

Liên Hoài sau một lúc không nghe thấy giọng của Hoa Vụ, cho rằng cô tức giận.

Hắn vừa định mở miệng nói, môi đã bị chặn lại.

Thân thể lạnh lẽo dần trở nên nóng bỏng, giống như dung nham cuộn trào dưới lòng đất, nóng đến mức cả người như tan chảy, mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở đâu.

Sóng biển cuồng nộ trong lòng hắn lại lần nữa dâng lên, ngập tràn quyến luyến và yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro