꧁Chương 251: Sát thủ tự bồi dưỡng (27)꧂
Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường
➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸
Cốc cốc ——
Cửa viện gõ vang.
Tạ Lan ra hiệu cho Hoa Vụ đi mở cửa, Hoa Vụ nhìn Liên Hoài đang đứng ở một bên.
Phản diện ở dưới đáy chuỗi thức ăn · Liên Hoài nghiêm mặt đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ tao nhã sang trọng, bên cạnh là Liên Hương đeo khăn che mặt, vầng trán và mu bàn tay của cô ta vẫn đỏ bừng.
Liên Hoài ngoài ý muốn nhìn thấy mẹ kế Trương thị (*) ở đây.
(* 'thị' ở đây là 'họ' => Trương thị = họ Trương)
Hai người mặt đối mặt, đều sửng sốt.
Liên Hoài chợt nhớ vừa rồi mình đã tháo mũ xuống, bây giờ có giấu cũng không kịp, chỉ đơn giản đứng yên, mặt vô cảm nhìn Trương thị.
Ánh mắt của Trương thị từ kinh ngạc chuyển sang lạnh lùng cũng chỉ mất vài giây.
"Liên Hoài."
Thật sự là hắn.
Mấy năm qua Liên Hoài biến mất không thấy tăm hơi, bà còn tưởng hắn đã chết ở đâu đó.
Không ngờ lại đột nhiên gặp ở đây.
Mấy năm trước, thiếu niên tràn đầy oán hận, tàn nhẫn như sói con, bà chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nhưng vào lúc này, người đứng trước mặt bà lại ẩn giấu vẻ sắc bén, cặp mắt tối tăm như hồ nước đọng, khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
"Hai vị có chuyện gì sao?"
Trương thị rời mắt khỏi Liên Hoài, mắt đáp xuống Tạ Lan ở trong viện.
Trương thị kiềm lại sát khí lạnh băng trong lòng, khôi phục dáng vẻ đoan trang tao nhã, "Nghe nói công tử Tạ Lan của Phù Dung Cốc có dung mạo song tuyệt, hôm nay gặp gỡ, công tử thật xứng với danh xưng."
Tạ Lan: "Bà tới để khen ta?"
Trương thị: "..."
"Tạ công tử là tiền bối, không biết cớ gì lại ra tay với tiểu nữ?"
Tuy rằng hiện tại Tạ Lan cũng không lớn lắm, nhưng thế hệ trẻ bây giờ có kêu hắn một tiếng 'anh' cũng không thành vấn đề.
Mười năm trước hắn đã thành danh, nhưng đối với những tiểu bối còn dựa vào bậc cha chú trong giang hồ hành tẩu này mà nói, hắn quả thực là tiền bối.
Tạ Lan liếc nhìn Liên Hương, "Còn không biết phu nhân là ai?"
Trương thị sắc mặt có chút đen, "Lâu chủ của Trục Nguyệt Lâu."
Tạ Lan hơi gật đầu: "Thì ra là Trương phu nhân."
Trương thị: "..."
Bà giờ đã là người cầm quyền chân chính của Trục Nguyệt Lâu.
Người thức thời đều sẽ gọi bà một tiếng Lâu chủ.
Gọi bà là Trương phu nhân giống như Tạ Lan, rõ ràng là không cho bà mặt mũi.
"Có phải Tạ công tử nên cho ta một lời giải thích không?" Trương thị kéo tay Liên Hương, để lộ mu bàn tay và cổ tay đỏ bừng.
"Con bé vô lễ với đồ đệ của ta."
"Tôi không có!" Liên Hương phủ nhận: "Tôi chỉ nghi ngờ thư mời của bọn họ có vấn đề... Ai bảo bọn họ cứ trốn trốn tránh tránh, không dám lộ diện."
"Ai gây sự trước thì người đó sai." Hoa Vụ chen vào: "Ai bảo cô chõ cái mũi vào."
Liên Hương: "..."
"Mẹ!!" Liên Hương ấm ức nhìn Trương thị.
Trương thị vỗ vỗ mu bàn tay Liên Hương, an ủi, "Chuyện của tiểu bối, Tạ công tử nhúng tay vào có phải là hơi quá đáng rồi không?"
Tạ Lan: "Không có gì quá đáng, ta chỉ có một đồ đệ, không thể nhìn con bé bị bắt nạt. Hiện tại Trương phu nhân tìm tới tận đây, không phải cũng vì lý do này sao?"
Hoa Vụ như thấy không đủ náo nhiệt, còn đứng ở một bên vỗ tay.
Trương thị: "..."
Liên Hương: "..."
Tạ Lan: "Nếu Trương phu nhân thật sự muốn đòi công lý, vậy hãy để đồ nhi của ta đấu với cô nương nhà bà lần nữa, giang hồ có quy tắc của giang hồ. Trương phu nhân thấy thế nào?"
Hoa Vụ giơ tay: "Con không có ý kiến!"
Liên Hương: "..."
Ai muốn đánh nhau với cô ta!!
Cô kêu mẹ đến là để chống lưng cho cô!!
"Nếu Trương phu nhân không muốn, vậy chuyện này ta cũng không có gì để nói, mời về cho." Tạ Lan hoàn toàn không cảm thấy mình đứng ra bênh vực cho đệ tử thì có gì sai.
"..."
Vậy chẳng phải chuyện này đến đây là kết thúc?
Hắn ta cứ vậy mà tống cổ bà đi?
Tạ Lan không biết xấu hổ, trong ngực Trương thị nghẹn một cục tức.
"Được, đánh!! Nếu cô ta thua thì phải xin lỗi Liên Hương trước mặt mọi người!"
Hoa Vụ lại lần nữa giơ tay: "Tôi không có ý kiến!"
Thấy cô gái hơi phấn khích, Trương thị đáy lòng có chút thấp thỏm.
Nhưng nghĩ lại Liên Hương là do mình cực khổ bồi dưỡng, thực lực cũng không hề kém.
Liên Hương tối hôm qua mới bị Hoa Vụ đánh, sốt ruột nói: "Mẹ, con không muốn..."
Trương thị: "Chỉ là một con nhóc ranh, con sợ cái gì?"
Tạ Lan kêu hạ nhân vì nghe thấy động tĩnh nên chạy tới: "Đi mời người của sơn trang Tri Lai đến làm chứng."
Hạ nhân đáp ứng, vội vàng chạy đi.
Liên Hương: "..."
Không ai hỏi ý kiến của cô à?
Cô không đồng ý!!
Tạ Lan che môi ho, nói nhỏ với Hoa Vụ: "Sư phụ chỉ có thể giúp con bấy nhiêu thôi."
Tạ Lan ngẫm nghĩ.
Làm sư phụ, thật sự không thể quá che chở đồ đệ.
Có ân oán thì nên tự mình động thủ.
Hoa Vụ giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là sư phụ thương con."
Tạ Lan: "Đánh không lại thì cũng đừng có khóc."
Hoa Vụ hừ một tiếng: "Cứ đùa, tối hôm qua con mới đánh cô ta xong."
Tạ Lan: "..."
......
......
Sơn trang Tri Lai nhanh chóng cử quản sự đến, nghe nói hai người phải công bằng quyết đấu, bọn họ cũng rất phối hợp, dẫn người tới võ đài.
Giữa sân có rất nhiều đệ tử của sơn trang Tri Lai đang luyện võ.
Bọn họ bước vào, những người này lập tức tự giác nhường ra sân khấu.
"Vừa đủ vừa phải, không hại đến tính mạng." Quản sự lớn tiếng nói quy tắc.
"Nếu tôi thua sẽ phải xin lỗi, vậy nếu tôi thắng thì sao?" Hoa Vụ nhìn về phía Trương thị: "Chẳng lẽ tôi đánh chỉ cho vui?"
Phí lên sân khấu của nữ chính đắt lắm đấy.
Trương thị: "..."
Cũng đã đến đây, Trương thị cũng không còn đường đổi ý: "Cô muốn thế nào?"
Mắt Hoa Vụ đảo quanh Trương thị và Liên Hương, rất muốn đưa ra một yêu cầu không mấy thân thiện, nhưng nghĩ đến thân phận nữ chính của bản thân, cô đành phải từ bỏ.
Bỏ mười lấy chín, cô chỉ vào cây sáo ngọc bên eo Liên Hương: "Nếu thắng, tôi muốn cái đó."
Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có cái đó đáng giá.
Liên Hương rõ ràng không vui, nhưng Trương thị đã gật đầu: "Được thôi."
Liên Hương: "..."
Bắt cá leo cây, Liên Hương bị bắt đứng giữa đài.
Hoa Vụ nhìn Liên Hương, mặt mũi khẽ cong, "Duyên phận thật kỳ diệu."
Liên Hương cảm thấy người đối diện mình cười như một tên biến thái, da đầu cô bỗng tê dại.
Cô không hiểu, rõ ràng là cô đang tìm mẹ tới để đòi lại công bằng, tại sao giờ lại biến thành đứng ở đây.
......
......
"Tương Tư, cậu đi đâu vậy?"
Giang Chân Nghi thấy Ân Tương Tư vội vàng chạy ra ngoài, cô cũng nhanh chân đuổi theo.
"Vừa nãy mình nghe hạ nhân nói, Liên Hương và Hữu Linh cô nương đang đánh nhau ở võ đài."
"Hả?"
Giang Chân Nghi theo Ân Tương Tư đến võ đài, nghe được tin này, không ít người cũng đến, nhưng phần lớn đều là những người trẻ tuổi.
Ân Tương Tư chen vào trong, đúng lúc nhìn thấy Liên Hương bị đá bay vào cọc gỗ, lăn trên mặt đất một vòng, sắc mặt tái nhợt hộc máu.
"... Cô ấy mạnh vậy sao?" Giang Chân Nghi hơi ngạc nhiên.
Ân Tương Tư thấy Hoa Vụ vẫn ổn, tâm cũng buông xuống.
Hoa Vụ đi tới trước mặt Liên Hương, cúi đầu nhìn xuống.
Trương thị còn tưởng Hoa Vụ định làm gì, lập tức nói, "Đủ rồi!"
Hoa Vụ liếc nhìn Trương thị, khóe môi mỉm cười, khom lưng rút cây sáo ngọc từ bên hông Liên Hương ra, "Cũng may ở đây là sơn trang Tri Lai, mọi người đều là khách. Giết người là bất kính với chủ nhà, lúc về nhớ cảm ơn sơn trang Tri Lai một tiếng."
Liên Hương lại phun ra một ngụm máu, trợn mắt rồi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro