꧁Chương 250: Sát thủ tự bồi dưỡng (26)꧂
Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường
➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸
Người của sơn trang Tri Lai nói: "Nếu hai vị không muốn phối hợp, vậy thì đừng trách chúng tôi vô lễ."
Nói xong, hắn nháy mắt với người bên cạnh.
Mấy người đồng thời tiến tới vây quanh cả hai.
"Bọn họ..."
Ân Tương Tư bị Giang Chân Nghi giữ lại.
Giang Chân Nghi nhìn cô lắc đầu: "Tương Tư, Đại Hội Anh Hùng lần này không thể để bất kỳ ai có thân phận không rõ ràng lẻn vào."
Ân Tương Tư muốn nói Liên Hoài là thiếu chủ của Trục Nguyệt Lâu.
Nhưng bọn họ lại không tự mình nói ra, Ân Tương Tư cũng không xác định, nếu mình nói như vậy, có khi nào tuy rằng có ý tốt nhưng lại làm hỏng chuyện hay không.
Ân Tương Tư chỉ có thể xin ông Giang: "Bác ơi, hai người đó thật sự không phải là người xấu. Nếu không phải ở trên đường có bọn họ giúp thì cháu đã chết rồi... Họ còn nói là có thù với Đỗ Lăng, vậy thì không phải là người do Đỗ Lăng phái tới."
Ông Giang cau mày, có điều đối phương cũng chưa nhờ ông giúp đỡ...
......
......
Hoa Vụ thở dài, xem ra muốn lẻn vào coi trò vui không được rồi.
Ai mà biết được, đám người của sơn trang Tri Lai lại có thể nhận ra người tương ứng với từng tấm thiệp mời đâu!
Quả thực là trái với lẽ thường!
Hoa Vụ nắm tay Liên Hoài, chuẩn bị rời khỏi đây trước khi bọn họ động thủ.
"Hai vị này..." Sau một hồi Ân Tương Tư năn nỉ, cuối cùng ông Giang cũng lên tiếng.
Nhưng còn chưa nói xong, một chiếc xe ngựa như mất kiểm soát lao về phía bên này.
"Cản nó lại!"
Đám người sơn trang Tri Lai lập tức lao tới chặn xe ngựa, những người còn lại trông chừng cổng vào, càng thêm cảnh giác.
Con ngựa sợ hãi hí vang, nhưng nhanh chóng bị chế phục.
Xe ngựa ngừng dưới chân bậc thang ngoài cổng.
Cửa xe mở ra, lộ ra người bên trong.
Hoa Vụ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, giật lấy quần áo Liên Hoài, "Anh có cảm thấy người đó giống sư phụ tôi không?"
Liên Hoài xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc mũ tre, nhìn về phía bên kia, giọng điệu chắc chắn: "... Chứ còn ai nữa."
"..."
Tạ Lan ngồi trong xe ngựa, đối diện với vô số ánh mắt đề phòng, bình tĩnh nói: "Ngựa mất khống chế, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi."
Tạ Lan trông không có bất kỳ lực công kích, giống như thật sự chỉ là con ngựa mất kiểm soát nên cỗ xe mới đột nhiên chạy qua đây.
Đám người sơn trang Tri Lai liếc nhau, không chút động tác.
Hoa Vụ nhìn sư phụ ăn mặc như hoa đào, nhất thời không biết sư phụ bị người khác xuyên vào hay là bị điên.
Nhưng không thể không nói, Tạ Lan mặc bộ trang phục này rất đẹp, dù sao thì diện mạo cũng đã đẹp sẵn.
Hắn đặt khăn tay lên môi ho nhẹ, bước xuống xe ngựa.
Hai thầy trò mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng Tạ Lan phải nhìn sang chỗ khác, bước lên bậc thang.
"Hữu Linh, sao con lại ở đây?"
Hoa Vụ chắp tay trước người, ngoan ngoãn đáp: "... Đến học thêm kiến thức."
Tạ Lan bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía những người ở cổng lớn, "Ai bắt nạt con?"
Hoa Vụ không do dự chỉ vào Liên Hương.
Tạ Lan lạnh lùng nhìn qua, "Lại là người của Trục Nguyệt Lâu."
Liên Hương không biết Tạ Lan, nhưng ánh mắt của người đàn ông này khiến cô rất khó chịu.
Đột nhiên Tạ Lan giơ tay lên, Liên Hương trực giác cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng chắn lại.
Hai cây kim bạc rơi xuống đất, một cây khác cắm vào cánh tay Liên Hương.
"Á..."
Liên Hương không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy rất ngứa.
Cô đưa tay ra gãi, cánh tay nổi hồng một mảng, sau đó toàn thân bắt đầu ngứa ngáy.
"Ngứa quá..."
Tạ Lan đột nhiên động thủ, đám người sơn trang Tri Lai cũng không kịp phản ứng.
Chờ bọn họ phản ứng lại, Tạ Lan đã trực tiếp đưa ra một tấm thiệp, nói với người xác minh: "Hai người này đi chung với ta."
"..."
Người xác minh không biết có nên tiếp tục không.
"Yên tâm, cô ta không chết được." Tạ Lan nhìn Liên Hương: "Chỉ là một bài học nhỏ thôi."
"Ngứa quá... Ngứa quá." Vùng da lộ ra ngoài của Liên Hương đã đỏ bừng, cô vẫn không ngừng cào, "Cứu mạng, cứu mạng!!"
Mọi người: "..."
Đây là bài học nhỏ?
Đích thân người quản sự của sơn trang Tri Lai đến xác minh thư mời.
Nhìn cái tên trên đó, ông ta hơi sửng sốt, sau đó lại xác nhận ám ký không có vấn đề.
Quản sự xoay người, lễ phép hỏi: "Hai vị này là..."
Tạ Lan: "Học trò của ta và đồ chơi... bạn chơi cùng của học trò ta."
Quản sự lại nhìn Liên Hoài vẫn đội mũ tre, cuối cùng không hỏi lại, "Ngài có thể đưa thuốc giải được không?"
"Sau nửa canh giờ sẽ hết."
Tạ Lan đã nói như vậy, quản sự cũng không nói thêm gì nữa.
Quản sự cố ý giải thích, "Chúng tôi cũng không phải cố ý làm khó dễ, nhưng hai vị này thật sự không muốn để chúng tôi xác minh thân phận."
Không thể xác minh thân phận, cũng không có ai đảm bảo cho bọn họ.
Bọn họ tất nhiên là không dám cho người vào.
"Ừ."
Tạ Lan đáp, rõ ràng không thèm để ý.
Hoa Vụ cảm thấy mình lúc này giống như một kẻ xấu xa chuyên bắt nạt người khác.
Mặc dù không quá phù hợp với hình ảnh tự lập tự cường của nữ chính, nhưng mà rất sảng khoái.
Có sư phụ chống lưng, sao lại không cần?
Tạ Lan dẫn Hoa Vụ đi vào trong, cũng tỏ vẻ ghét bỏ con ghẻ Liên Hoài: "Sao con còn mang tên này theo?"
"Sư phụ, Liên Hoài bây giờ lợi hại lắm, lát nữa con kêu anh ta biểu diễn cho sư phụ xem màn tay không chém đá."
Liên Hoài: "..." Miễn đi.
Tạ Lan nhướng mày: "Tìm được cách khôi phục?"
Hoa Vụ: "Chỉ cần có kiên trì, nỗ lực sẽ được đền đáp."
Tạ Lan: "Vậy lát nữa con biểu diễn cho sư phụ xem trước."
Hoa Vụ: "..."
Ông Giang nhìn ba người vào cổng, sau đó lại nhìn Liên Hương nhếch nhác thảm hại.
Ông đi tới chỗ quản sự, "Người vừa rồi là ai vậy?"
Quản sự cũng không giấu giếm, nhẹ giọng đáp: "Tạ Lan của Phù Dung Cốc."
Ông Giang sửng sốt.
Ông từng nghe nói đến cái tên Tạ Lan, nhưng chưa từng gặp qua.
Hắn ta nổi danh cũng chỉ hai ba năm, lúc sau lại biến mất không dấu vết.
Đã nhiều năm không lộ diện...
Hiện giờ lại thu nhận đệ tử.
......
......
Sơn trang Tri Lai sắp xếp cho bọn họ một khu tiểu viện, vừa khéo đủ ba phòng.
Chuyện đầu tiên Tạ Lan làm là kiểm tra xem mấy năm nay Hoa Vụ có lười biếng hay không, Hoa Vụ bị bắt lên biểu diễn tiết mục.
Chờ Hoa Vụ biểu diễn xong, Tạ Lan mới hỏi: "Ở bên ngoài chơi vui không?"
Hoa Vụ chớp mắt, "Sư phụ chỉ cái gì?"
Tạ Lan: "Con nói thử xem?"
Hai thầy trò nhìn nhau, Hoa Vụ chậm rãi mỉm cười.
Tất cả uỷ thác của cô đều nhận từ chỗ của đạo sĩ Tuệ Chân.
Mối quan hệ giữa Tạ Lan và đạo sĩ Tuệ Chân rõ ràng là không đơn giản như vậy.
Tạ Lan biết được hành tung của cô cũng không có gì lạ.
Tạ Lan cũng không muốn hỏi.
Nhưng bên ngoài đồn đại có vị sát thủ 'Trời Phạt' lại thích 'đóng gói', đặc điểm này thật sự quá rõ ràng.
Hoa Vụ hắng giọng, thẳng lưng nói, "Con cảm thấy thứ mà sư phụ dạy cho con không thể để bám bụi được, phải cho nhiều người thấy, cho nên..."
Hoa Vụ nói như bắn súng liên thanh đưa ra lý do chính đáng.
Tạ Lan: "..."
Đồ đệ của hắn thật lợi hại.
Tạ Lan hời hợt nói cô vài câu, sau đó đổi giọng: "Con có biết tại sao lại có Đại Hội Anh Hùng lần này không?"
"Đỗ Lăng."
"Con biết mà còn tới?"
"Tại con có thù với Đỗ Lăng."
Tạ Lan nhìn cô.
Hoa Vụ vô tội: "Con chưa nói cho sư phụ ư?"
Tạ Lan cười nhạt: "Con có nói sao?"
"..."
"..."
Hình như nữ chính chưa từng kể kẻ thù của mình là ai.
Tạ Lan cũng không hỏi, chỉ nói cho cô biết, muốn báo thù thì trước tiên phải có thực lực.
Hoa Vụ chắp hai tay ra sau lưng, lại nói tiếp, "Bây giờ sư phụ cũng biết rồi, chính Đỗ Lăng đã giết cha mẹ con, hại con trở thành cô nhi, phải sống đầu đường xó chợ."
Tạ Lan đột nhiên hỏi: "Sư phụ không cho con một cái nhà vững chắc?"
Hoa Vụ: "..."
Sư phụ hơi gian xảo rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro