꧁Chương 241: Sát thủ tự bồi dưỡng (17)꧂
Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường
➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸
"Anh Ngô, hình như phía dưới còn có cái gì đó..."
Có người phát hiện bên dưới lớp muối còn có đồ vật.
Bọn họ dùng nhánh cây khều ra được một chiếc nhẫn ngọc.
Thấy cái này, vẻ mặt vài người lập tức thay đổi, "Anh Ngô... Cái này có phải là của anh Phùng Hiếu không?"
Bọn họ đồng thời nhìn về phía ngón tay bị cụt, trong lòng nảy ra một dự đoán không tốt.
Phùng Hiếu... Bị người ta chặt đứt một ngón tay.
"Mau trở về!"
Đám người nhét ngón tay bị chặt vào trong hộp, cũng không màng chôn cất thi thể, khiêng Đỗ Điệp Nhi đang bị đánh ngất lên vai, bay nhanh trở về Trấn Viễn tiêu cục.
......
......
Cùng lúc đó, Đỗ Lăng đã đến thành Định Vinh, cũng đang đi về hướng Trấn Viễn tiêu cục.
......
......
Hoa Vụ ngồi trên bậc thang, ngửa đầu nhìn không trung.
Trong ngực ôm một bình ngọc hồ lô, uống từng hớp một.
Liên Hoài từ đằng xa đi tới, "Sao cô lại uống rượu?"
Bình hồ lô kia là hắn tìm được, lúc đầu cô nói đưa cho sư phụ, kết quả vừa quay đầu đã lấy đi đựng rượu.
Hoa Vụ chống cằm, "Hoa đẹp trăng tròn, không đáng để ăn mừng sao?"
Liên Hoài nhìn lên bầu trời, vừa rồi còn có thể nhìn thấy chút ánh trăng, hiện tại đã bị che khuất.
Rồi lại nhìn sang đám hoa héo trong sân...
Hoa đẹp trăng tròn?
Liên Hoài thuyết phục bản thân không thể đi so đo cách dùng từ của cô, nói thẳng vào việc chính: "Thằng bé ăn xin đến báo, Đỗ Lăng đã vào thành."
Buổi tối cửa thành sẽ đóng cửa.
Vì thế Đỗ Lăng không thể nào đi qua cổng thành.
Còn những nơi khác có thể ra vào, những người ăn xin trong thành là biết rõ nhất.
Hoa Vụ chỉ bỏ ra một ít tiền là có thể kêu bọn họ để mắt đến hành tung của Đỗ Lăng.
"Ừ, anh đi thông báo cho Hàn đại nhân đi." Hoa Vụ nói: "Đợi bọn họ đánh nhau một lúc thì cho vào."
"Cô không đi sao?"
Hoa Vụ ôm bình hồ lô lắc đầu, nghiêm túc nói: "Trường hợp máu me như vậy tôi không đi đâu, sẽ không ngủ được mất."
"..."
Đó không phải là kế hoạch của cô à?
Liên Hoài đi thông báo cho Hàn đại nhân.
Lần này, Trấn Viễn tiêu cục đã có động tĩnh.
Khi Liên Hoài trở về, Hoa Vụ đã trèo lên nóc nhà, ngồi trên đó quan sát.
Từ vị trí của họ có thể nhìn thấy Trấn Viễn tiêu cục, có điều... không thể nhìn rõ những gì đang diễn ra bên trong.
Liên Hoài đứng trong sân... Không lên được.
"Hàn đại nhân qua đó rồi." Liên Hoài lại hỏi, "Cô xác định là không đi?"
"Sân khấu đã dựng, cứ để bọn họ lên sân khấu biểu diễn đi, đều là người lớn hết rồi, không cần tôi phải đi trông chừng." Hoa Vụ cúi đầu nhìn hắn: "Anh muốn lên đây không? Tầm nhìn trên đây được lắm."
Thiếu niên cũng không cảm thấy mất mặt, bình tĩnh nói: "Tôi không lên được."
Trong sân không có thang, chứng minh là cô đã dùng khinh công.
Với khoảng cách cao như vậy, hắn không thể lên được.
Hoa Vụ bay xuống, ôm lấy eo thiếu niên, dễ dàng mang hắn lên.
Hai người ngồi trên mái nhà, Hoa Vụ ngồi chưa được bao lâu đã bắt đầu vặn vẹo, muốn tìm gì đó dựa vào, nhưng xung quanh lại trống không.
Cuối cùng, cô dán chặt mắt vào người Liên Hoài.
"Liên Hoài."
"?"
"Anh nhích qua đây một chút."
Liên Hoài im lặng, hơi nhích về phía cô, sau đó nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, Hoa Vụ đã nghiêng người dựa vào vai hắn.
Gánh nặng trên vai khiến Liên Hoài không thoải mái.
Hắn mới vừa động đậy, Hoa Vụ đã dùng tay túm lấy quần áo: "Đừng nhúc nhích, ngã bây giờ."
Liên Hoài: "... Ồ."
Hoa Vụ cũng không thu tay về, gió đêm thổi đến có chút lạnh, cô thậm chí còn vùi mình vào ngực Liên Hoài, vừa lúc dùng áo ngoài của đối phương cản gió, lại suýt soát ôm lấy eo hắn.
Hoa Vụ nhìn ngọn đèn dầu lấp lóe phía xa, lẩm bẩm nói: "Hy vọng Tổng cục trưởng có thể cố gắng một chút, mới vậy đã ngỏm thì đúng là vô dụng."
Khoảng cách quá xa, bên Trấn Viễn tiêu cục không truyền được tới bên này.
Chốc lát, bên đó đã xuất hiện đám cháy.
Ngọn lửa lan ra rất nhanh.
Thành trì im lặng trong đêm cũng bởi vì lửa lớn mà dần thức giấc, lấy Trấn Viễn tiêu cục làm trung tâm, tiếng người người ồn ào vang khắp nơi.
......
......
Bên ngoài Trấn Viễn tiêu cục.
Hàn đại nhân dẫn người canh gác bên ngoài, khi ngọn lửa bùng lên, trong lòng ông chợt có linh cảm chẳng lành.
Ngọn lửa sẽ kéo tới những người khác...
Hàn đại nhân nhanh chóng quyết định, không chút chần chừ, ra lệnh cho đám người bên cạnh: "Xông vào!"
Những người bên cạnh nhận lệnh, truyền lệnh xuống, quân đội đang chờ xuất phát lập tức lao ra khỏi bóng tối, tiến vào Trấn Viễn tiêu cục theo những hướng khác nhau.
......
......
Hàn đại nhân đứng trong sân, chờ người dập lửa.
Trong sân có rất nhiều thi thể, tất cả đều là người của Trấn Viễn tiêu cục.
Hàn đại nhân nhìn về phía Phùng Trung bị thương: "Tổng cục trưởng, không biết người xấu đó là ai? Tại sao hắn phải tấn công tiêu cục?"
Phùng Trung không biết tại sao người bên quan phủ lại xông vào.
Nhưng cũng bởi vì bọn họ tiến vào, Đỗ Lăng mới có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy mất.
Thực lực bao năm qua của Đỗ Lăng... không ngờ lại giấu kỹ như vậy, đúng là tên cáo già.
Phùng Trung đương nhiên không thể nói thật, mơ hồ nói: "Mấy năm qua tiêu cục đắc tội không ít người, tôi cũng không biết lai lịch của người nọ."
"Vậy sao."
"Còn phải cảm ơn đại nhân, nếu không thì e rằng hôm nay tiêu cục của tôi đã sớm bị hủy... Không biết đại nhân đêm khuya tới đây là có việc gì chăng?"
Hàn đại nhân: "Quả thật là có chút việc..."
"Đại nhân, tìm được rồi!"
Đúng lúc này, có người bưng mấy cái hộp đi tới, đám người ở phía sau cũng lần lượt khuân từng rương ra.
Phùng Trung vừa nhìn thấy một chiếc hộp trong đó, vẻ mặt lập tức thay đổi.
"Bản quan tới đây là vì việc này." Hàn đại nhân tiếp tục lời vừa rồi: "Lô hàng này có chút vấn đề, mong Tiêu chủ có thể cho chúng tôi thu hồi."
Sắc mặt Phùng Trung sắp không kìm được: "Không biết... là có vấn đề gì?"
Hàn đại nhân: "Lô hàng này là do Vạn Phúc Tân ở Linh Châu nhờ ngài hộ tống đúng không?"
"... Đúng vậy." Nhìn bề ngoài, lô hàng này đúng là của Vạn Phúc Tân, lô sách cổ kia cũng trộn lẫn trong đó.
"Vạn Phúc Tân hàng năm hối lộ quan viên triều đình, xưng bá một vùng... Lô hàng này có chứng cứ rất quan trọng, mong Tổng cục trưởng phối hợp, sau khi điều tra xong, hàng hóa sẽ được trả lại đầy đủ."
Phùng Trung: "..."
Phùng Trung không biết điều Hàn đại nhân nói là thật hay giả.
Nhưng Vạn Phúc Tân làm gì, ông vẫn rất rõ ràng.
"Hàn đại nhân, chúng tôi cũng chỉ là chạy việc cho người khác, nếu ngài mang nó đi rồi thì chúng tôi không thể giao hàng ra được... Như vậy là phạm quy."
Khuôn mặt bình tĩnh vừa rồi của Hàn đại nhân lúc này đã trở nên lạnh lùng, "Tổng cục trưởng, ngài và quan phủ cũng có hợp tác, ngài hẳn là nên phân biệt rõ việc nào nặng, việc nào nhẹ."
"..."
Phùng Trung hiểu, hôm nay đối phương nhất định phải mang lô hàng này đi.
Phùng Trung đương nhiên cũng muốn lấy món đồ kia ra.
Nhưng ông không biết nó nằm trong cuốn sách nào.
Ông muốn đợi sự việc qua đi, rồi lại từ từ tìm...
Phùng Trung trơ mắt nhìn Hàn đại nhân đưa tất cả hộp gỗ đi, một cái cũng không để lại cho hắn.
Nỗi đau thể xác không bằng vết thương trong lòng.
Chờ đoàn người Hàn đại nhân đi hẳn, ông nhìn thấy bên ngoài cửa chính có một bóng người đang từ từ đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro