Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

꧁Chương 233: Sát thủ tự bồi dưỡng (9)꧂

Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

Núi Vân Vụ.

Hoa Vụ sáng sớm vừa thức dậy đã thấy A Đồng ở bên ngoài.

Hôm nay không phải là ngày giao đồ, cô cũng không kêu hắn lên... vậy sao A Đồng lại tới đây?

Không thích hợp!

Hoa Vụ mở cửa ra ngoài, "Sư phụ."

"Hữu Linh, sư phụ có việc phải đi vài ngày." Tạ Lan nghe được giọng cô, bình tĩnh nhét phong thư trong tay vào trong tay áo, "Con ở lại, nhất định không được lười biếng."

Mỗi lần Tạ Lan rời đi một mình đều là tiếp nhận uỷ thác.

Xét cho cùng, Tạ Lan cũng cần tiền để nuôi đứa học trò là cô.

Hoa Vụ thẳng thắn hỏi: "Sư phụ đi nhận nhiệm vụ sao?"

Tạ Lan ngẩng đầu nhìn cô.

"Dẫn con theo nữa." Tạ Lan đột nhiên rời đi, ở bên ngoài xảy ra chuyện thì làm sao!!

Hoa Vụ tìm được cho mình một lý do chính đáng khác: "Con cũng nên thực hành những gì sư phụ dạy."

Tạ Lan cau mày: "Lần sau."

"Lần sau, lần sau, biết mấy cái lần sau rồi!" Giọng Hoa Vụ trở nên nghiêm khắc: "Sư phụ, con đã không còn nhỏ, sư phụ nên buông tay để con đi khám phá một giang hồ chân chính."

Tạ Lan: "..."

Đầu óc của đồ đệ nhà hắn sau khi bị hư thì thật biết ăn nói.

Tạ Lan cũng không biết mình có thể sống được bao lâu, tranh thủ lúc còn thời gian, tận mắt nhìn thấy cô hoàn thành nhiệm vụ quả thực càng an toàn hơn.

Tạ Lan ngẫm nghĩ một phen, nói với Hoa Vụ: "Một chút nữa lên đường."

Hoa Vụ giơ tay hô: "Giang hồ, ta tới đây!"

Tạ Lan: "..."

Tạ Lan hỏi Hoa Vụ đang bay về phòng: "Còn đồ chơi... Liên Hoài thì làm sao?"

"Mang theo luôn."

"..."

Bọn họ không phải đi dạo chơi.

Bình thường Tạ Lan ra ngoài đều có A Đồng.

Lần này dẫn theo Hoa Vụ và một tên đi ké Liên Hoài, Tạ Lan kêu A Đồng không cần đi theo.

Tạ Lan có chút lo lắng, dù sao cũng là lần đầu tiên học trò nhà mình làm nhiệm vụ, hắn đi vào phòng thuốc lấy không ít thứ, bước ra cửa, lại xoay người về.

Hoa Vụ không mang theo quá nhiều, chỉ mang theo chất độc mà cô học được trong thời gian qua cùng với thanh kiếm đã được khai sáng khi cô mới đến đây.

Thanh kiếm đã được khai sáng, biết đâu lại mang đến may mắn!

Hai thầy trò cùng với một tên ăn ở ké lên đường.

Sau khi chết mất nhiều người, đám người do Đỗ Điệp Nhi phái tới cuối cùng đã leo được lên núi, đến khi vào trong căn nhà gỗ phát hiện không có ai thì cũng đã là chuyện của mấy ngày sau.

......

......

Tạ Lan đưa Hoa Vụ đi gặp đạo sĩ, lấy được một phong thư từ chỗ hắn ta.

Thuận tiện giới thiệu với Hoa Vụ đây là người trung gian, về sau nếu cô muốn tiếp nhận đơn hàng thì cũng có thể tìm hắn.

Hoa Vụ nhìn đạo sĩ cầm lá cờ xem bói 'vừa lòng số mệnh, không còn sầu lo' đang đi xa.

Hoa Vụ líu lưỡi: "Đạo sĩ bây giờ đều làm việc gian dối như vậy sao?" Nếu không lừa được người ta thì trực tiếp giết luôn à?

Tạ Lan: "..."

Hắn không phải đạo sĩ.

Trong phong thư mà đạo sĩ đưa cho bọn họ có thông tin đơn giản về mục tiêu lần này.

【 Phùng Hiếu, nam, 43 tuổi, Cục trưởng của Trấn Viễn tiêu cục. Bên uỷ thác yêu cầu: Lấy được ngón tay út của Phùng Hiếu. 】

Đúng là · thông tin đơn giản.

Là một sát thủ chuyên nghiệp, đừng hỏi đối phương tại sao muốn giết mục tiêu mà chỉ cần giết chết mục tiêu là được.

Não Hoa Vụ bắt đầu xoay chuyển, cô duỗi hai ngón tay ra, "Sư phụ, mình có thể lấy hai phần tiền không?"

Liên Hoài ngước mắt nhìn cô.

Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh, rõ ràng là đang nghiêm túc đặt câu hỏi.

Sát thủ kiếm hai phần tiền, chính là lấy tiền cả hai bên ủy thác và mục tiêu.

Sát thủ đứng đắn ai lại làm như thế?

Tạ Lan: "Một sát thủ có đạo đức nghề nghiệp sẽ không làm chuyện như vậy."

Hoa Vụ: "... Con không có đạo đức cũng được."

Tạ Lan nghẹn họng, phát hiện cái đầu nhỏ của học trò nhà mình thật sự càng ngày càng kỳ quái.

"Muốn tên tuổi vang dội trên giang hồ thì con nhất định phải nghiêm khắc tuân thủ quy tắc."

Hoa Vụ trầm ngâm một lát, "Không phải là xem thực lực sao ạ? Người khác giết không được mà con lại giết được, thế thì bọn họ cũng phải đến tìm con thôi."

"..."

Tạ Lan không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Hoa Vụ chớp mắt, cố gắng thẳng lưng: "Vậy mình có thể không cho bên ủy thác biết, dù sao cũng là lấy tiền giết mục tiêu, trời biết đất biết mình biết."

"..."

Có phải từ lần đầu tiên giết người, đồ đệ nhà mình đã giải phóng con quỷ trong lòng ra rồi không?

Hoa Vụ chắp tay trước ngực: "Kẻ mạnh thực sự là người dám phá bỏ quy tắc cũ, định ra quy tắc của chính mình..."

Tạ Lan lấy trong tay áo ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc: "Ăn đi."

Hoa Vụ nhìn đối phương.

Tạ Lan trực tiếp đưa vào trong tay cô.

Liên Hoài rất ân cần rót cho cô một cốc nước.

Hoa Vụ: "..."

Cô không có bệnh!

Hừ!

Hoa Vụ trừng mắt nhìn Liên Hoài đang cầm cốc nước, giờ là lúc anh cần biểu hiện à?

Liên Hoài bị trừng không thể hiểu được, hắn có chút do dự, khóe môi khẽ giương lên, lộ ra một nụ cười.

Hoa Vụ cảm thấy mình đang bị châm chọc: "Anh cười cái gì?"

Liên Hoài: "..."

Liên Hoài cúi đầu, ngăn cản biểu cảm trên gương mặt, trông có chút uất ức.

Hoa Vụ biết rất rõ nội tâm Liên Hoài, không hề bị mê hoặc.

So với uống thuốc, Hoa Vụ vẫn có thể chấp nhận uống thuốc viên, sau khi nuốt viên thuốc xong, cô cầm cốc nước lên uống vài hớp.

Tạ Lan: "Phùng Hiếu đang ở thành Định Vinh, chúng ta đến đó thôi."

Hoa Vụ ngã đầu xuống hàng ghế phía sau xe ngựa, không muốn để ý đến bất kì ai.

......

......

Thành Định Vinh.

Trụ sở của Trấn Viễn tiêu cục được đặt tại đây.

Trấn Viễn tiêu cục rất có thế lực ở thành Định Vinh, hành vi lộng hành ngang ngược, nhưng năng lực nghiệp vụ quả thực đặc biệt.

Không phải là điều mà tiêu cục bình thường có thể so sánh được.

Phùng Hiếu ở thành Định Vinh cũng được coi là một người có tiếng tăm —— nhưng không phải theo nghĩa tốt.

Mấy năm trước chỉ là thích gây chuyện, mặc dù vài năm đổ lại đây Trấn Viễn tiêu cục ngày càng lớn mạnh, nhưng những gì Phùng Hiếu làm cũng ngày càng khác người.

Cách đây không lâu, ông ta còn cưỡng bức một cô nương đến chết.

"Gia đình cô gái đó tới làm ầm ĩ, nghe nói còn suýt đánh gãy chân anh trai của cô ấy..."

"Thật hay giả vậy?"

"Tất nhiên là thật rồi, hôm đó tôi cũng ở đó. Phùng... kêu người đánh, khủng khiếp lắm."

"Cái thành Định Vinh này, rồi cũng sắp trở thành thành tư nhân của Trấn Viễn tiêu cục."

Hoa Vụ và Liên Hoài ngồi ở bàn bên cạnh nghe người kế bên bàn tán.

Hoa Vụ ở dưới bàn đá vào chân Liên Hoài.

Liên Hoài ngẩng đầu nhìn cô.

Hoa Vụ: "Anh nghĩ, có khi nào liên quan đến cô gái đã chết kia không?"

"Tiền bối kêu cô hỏi thăm hành tung gần đây của Phùng Hiếu." Không phải kêu cô tới nghe tám chuyện!

Đến một người ngoài nghề như hắn mà còn biết, là sát thủ thì tốt nhất không nên hỏi han chuyện riêng tư của người ủy thác và mục tiêu, kẻo lại vướng vào những rắc rối không đáng có.

"Càng biết nhiều về đối thủ thì mới có thể tìm được nhược điểm, một phát mất mạng." Hoa Vụ đưa tay làm động tác cắt cổ, vừa dữ vừa đáng yêu.

"..."

"Trấn Viễn tiêu cục..."

Hoa Vụ nhắc lại cái tên này, đột nhiên quay đầu, hỏi người ở bàn bên, "Đại ca, các anh nói Phùng Hiếu ngang ngược như vậy, mà người trong tiêu cục đều mặc kệ ông ta sao?"

Hai người bàn bên liếc mắt nhìn Hoa Vụ, rồi lại nhìn về phía Liên Hoài.

Liên Hoài cúi đầu, cầm tách trà uống nước, ngăn chặn ánh mắt tìm tòi của đối phương.

"Cô nương từ nơi khác đến đúng không?"

"Ừm, tôi và anh tôi lần đầu tới đây, trước kia cũng có nghe nói đến Trấn Viễn tiêu cục, nhưng tất cả đều nói tìm bọn họ làm việc sẽ rất an toàn. Không ngờ..."

"Hèn gì cô không biết, người đứng đầu của tiêu cục này là anh trai ruột của Phùng Hiếu."

"Hả... Vậy người đứng đầu đó tên gì?"

"Phùng Trung."

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

(***bonus ảnh minh hoạ vừa dữ vừa dễ thương của Hoa Vụ cho các bạn dễ hình dung =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro