꧁Chương 232: Sát thủ tự bồi dưỡng (8)꧂
Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường
➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸
Hoa Vụ ở trong phòng chế thuốc, hoàn thành bài tập mới do Tạ Lan giao.
Liên Hoài ở bên ngoài gõ cửa kêu cô uống thuốc.
"..."
Cmn đúng là sông có khúc, người có lúc.
Đại Lang giờ đây đã biến thành cô.
Hoa · Đại Lang · Vụ từ chối.
Cô không có bệnh, uống thuốc cái gì!
Nhưng Hoa Vụ từ chối không có hiệu quả, giọng Tạ Lan từ cách vách truyền đến, nếu cô không uống thì Tạ Lan sẽ đích thân đưa cho cô uống.
Hoa Vụ bực bội mở cửa, ngồi vào chiếc bàn nhỏ ngoài sân.
Liên Hoài cầm thuốc đến.
Hoa Vụ thở dài: "Hai chúng ta được xem là gì? Bạn thuốc à?"
Liên Hoài: "..."
Liên Hoài dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, hiển nhiên là không hiểu những từ ngữ thời thượng mà cô nói.
Hoa Vụ không để ý tới hắn, mặt mày nhăn nhó nhìn chén thuốc.
Tại sao sư phụ cứ cho cô uống thuốc vậy?
Sợ nữ chính còn chưa đủ khổ nên giúp cô thêm chút gia vị vào cuộc sống à?
Sư phụ có chống lưng thật là đáng sợ!
Hoa Vụ thở dài một hồi, cuối cùng cắn răng uống hết, Liên Hoài lại rót cho cô một bát nước lọc.
Hoa Vụ đảo mắt nhìn trên người Liên Hoài, vẫy tay hắn: "Anh muốn cùng tôi học vài thứ không? Lỡ sau này không thể khôi phục thực lực thì cũng có thể tự bảo vệ bản thân."
Liên Hoài: "..."
Không thể nghĩ tốt cho hắn một chút được sao?
Hoa Vụ quyết định bồi dưỡng Liên Hoài để đối phó với Đỗ Lăng, trả thù cho cha mẹ nữ chính.
Dù sao Liên Hoài và Đỗ Lăng cũng có thù oán —— Đúng vậy, Đỗ Lăng chính là người bạn kia của cha Liên Hoài.
Liên Hoài không chỉ có thể báo thù cho bản thân, mà còn có thể giúp cô hoàn thành một trong những mong muốn của nữ chính.
Một mũi tên trúng hai đích, loại chuyện tốt này tìm ở đâu ra!
"Tiền bối sẽ để cô dạy tôi?" Tạ Lan giữ lại hắn rõ ràng không phải tự nguyện, huống chi là dạy dỗ hắn.
Nội lực của hắn vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.
Tạ Lan tuy nói có khả năng khôi phục, nhưng cũng có khả năng không thể khôi phục được.
Cho nên, nếu có thể học được gì khác, Liên Hoài sẽ không chối từ.
Hoa Vụ tràn đầy tự tin: "Sư phụ rất thương tôi."
Bốp ——
Một quyển thẻ tre từ nhà gỗ bay ra, đập vào chân Hoa Vụ.
Hoa Vụ: "..."
Liên Hoài: "..."
Hoa Vụ dường như nhìn thấy mấy chữ to trong mắt Liên Hoài —— đúng là đau(*) cô thật.
(*疼/ téng: chữ này tùy ngữ cảnh mà tuỳ nghĩa, vừa "thương" vừa "đau")
Tạ Lan đương nhiên sẽ không để Hoa Vụ dạy cho Liên Hoài, hắn còn chưa sẵn sàng để có thêm một đứa học trò.
Mà quan trọng nhất là, Liên Hoài quá lớn tuổi!
Không phù hợp với tiêu chuẩn thu đệ tử của bọn họ!
Nhưng Hoa Vụ lại có chấp niệm đối với việc này, Tạ Lan không thể ngăn được, cô lén dạy, Tạ Lan cũng không thể làm được gì cô.
Hắn chỉ có một học trò, chẳng lẽ lại đuổi ra khỏi sư môn?
Cuối cùng, khi Tạ Lan lên lớp, đành phải để Liên Hoài dự thính.
Dù sao thì hắn cũng đã dạy hết bản lĩnh sát thủ cho đồ đệ nhà mình, chỉ cần mỗi ngày quan sát cô luyện tập là được.
Hiện giờ những gì cô cần phải học là làm sao để sống thật lâu ở chốn giang hồ.
Vì thế để Liên Hoài dự thính cũng không sao.
Còn về việc Liên Hoài có thể học được bao nhiêu, hắn không quan tâm.
......
......
Hoa Vụ biết Đỗ Điệp Nhi thua kế này thì nhất định sẽ còn phái người tới tiếp, chẳng qua phải cần thêm một đoạn thời gian.
Hoa Vụ có thời gian chuẩn bị, cũng không lo lắm người do Đỗ Điệp Nhi phái tới.
Đến một đợt thì chôn một đợt.
Vườn thuốc ngày càng mở rộng.
Còn nếu Đỗ Điệp Nhi đích thân tới?
Đỗ Điệp Nhi bây giờ cũng trạc tuổi cô, đều là gà mờ, thế nên cô ta không thể nào tự mình đến được.
Tạ Lan ngồi ở ngoài vườn thuốc, nhìn dược liệu phát triển khỏe mạnh cùng với thiếu niên bận rộn trong vườn, nhíu mày càng sâu.
Liên Hoài nhổ cỏ xong, cầm cuốc đi ra.
"Tiền bối."
Thiếu niên ngoan ngoãn chào hỏi.
Tạ Lan: "Những người đó tới tìm cậu?"
Chẳng trách Tạ Lan nghĩ như vậy, đã nhiều năm cũng không có ai tới thăm núi Vân Vụ.
Liên Hoài vừa xuất hiện ở đây không bao lâu, một đợt người đã mò lên, hắn nghi ngờ có liên quan đến Liên Hoài cũng rất bình thường.
Tuy đứa học trò kia của hắn cũng có hành động hơi kỳ lạ... Giống như là biết sẽ có người đến.
Nhưng Tạ Lan đúc kết điều này là do —— Có thể cô biết tin từ Liên Hoài.
"..."
Liên Hoài không trả lời được.
Mỗi lần có người tới, cũng không có ai còn sống.
Những người đó không biết trên núi khắp nơi đều là bẫy, trong bẫy đều có độc cực mạnh, không ai có thể sống sót.
Nhưng Liên Hoài không nghĩ những người đó đến vì hắn, bởi vì hắn không hề biết một ai trong đó.
"Tôi không biết."
Tạ Lan nhìn kỹ đối phương một lát, "Thật là phiền."
Cũng không biết là nói Liên Hoài hay là nói những người đã mò lên đây.
Liên Hoài và Tạ Lan trở lại sân, Hoa Vụ đã ngồi sẵn bên ngoài, canh chừng cái bếp nhỏ đang đun.
Tạ Lan đang tự hỏi tại sao hôm nay đồ đệ nhà mình lại tự giác như vậy thì ngửi được mùi canh gà.
"Hữu Linh, con đang nấu gì vậy?"
"Gà hầm nấm."
Những cây nấm cô hái lần trước đều đã héo, không có cơ hội ăn.
Vì để không lãng phí nấm, cô lại ra sau núi bắt một con gà.
Tạ Lan từ trên xe lăn đứng dậy, đi tới cạnh bếp lò, trực tiếp đổ đầy một chén.
"Để bệnh nhân uống trước." Tạ Lan còn chưa kịp uống thì đã bị Hoa Vụ giật lại, cô đưa cho Liên Hoài.
Tạ Lan bị cướp canh gà: "..."
Cái con bé này làm sao vậy hả!
Liên Hoài nhận cũng không được mà không nhận cũng không được.
Cuối cùng Hoa Vụ phải nhét vào tay hắn, nâng tay hắn lên ép hắn uống.
Hoa Vụ chậm rãi bổ sung: "Lỡ có độc thì chúng ta vẫn còn một người bệnh."
"Khụ khụ..." Liên Hoài bị sặc canh.
Biết ngay là cô không tốt như vậy.
Vẻ mặt Tạ Lan cũng có chút kỳ quái.
Học trò nhà hắn thật sự đã thay đổi rất nhiều... Có điều, như thế thì càng thích hợp sinh tồn trên trên giang hồ.
Cuối cùng Liên Hoài đã dùng mạng sống chứng minh, nấm không có độc.
......
......
Ninh Châu.
Đỗ phủ.
Thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu xanh ngọc đang tập kiếm ở trong sân.
Bên cạnh có người đợi sẵn, chờ thiếu nữ luyện kiếm xong, lập tức đi lên tiếp nhận lấy thanh kiếm trong tay cô.
"Tiểu thư lại tiến bộ."
Đỗ Điệp Nhi cầm khăn tay do thị nữ đưa qua, cô lau tay, ngồi xuống bàn đá, rót một ly nước: "Bên kia có tin gì không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Vẫn... chưa có tin."
Đỗ Điệp Nhi khó hiểu, cô nhớ rõ sư phụ kia của Hữu Linh thân thể không tốt, hoàn toàn không thể đánh nhau.
Tại sao cử nhiều người như vậy mà vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ?
Mà người được phái đi cũng không phải là tiểu lâu la gì...
Đỗ Điệp Nhi không nghi ngờ đến 'Hữu Linh'.
Hữu Linh của lúc này, mặc dù có chút bản lĩnh nhưng chắc chắn còn chưa mạnh, cho nên khẳng định là tên sư phụ kia phá rối.
Chỉ có giết Hữu Linh mới có thể ngăn chặn việc xảy ra về sau.
Như vậy mới có thể cứu được gia tộc và cha cô.
Cô mặc kệ cha mình đã làm gì, cô chỉ biết đây là cha của mình, cô mất đi tất cả cũng đều là vì Hữu Linh...
Cho nên dù có thế nào, Hữu Linh cũng phải chết.
Nhưng mà bây giờ...
Xem ra phải xử lý tên sư phụ vướng víu kia trước thì mới có thể giải quyết được Hữu Linh.
"Tiểu thư, cần phái người đi nữa không?"
Đỗ Điệp Nhi suy nghĩ một chút, trong đầu lướt qua hết thảy thông tin trước khi mình sống lại.
Sau một hồi lâu, cô nói, "Ngươi đi tìm một đạo sĩ tên là Tuệ Chân, sau đó..."
Người đàn ông ghi nhớ lời của Đỗ Điệp Nhi, "Tiểu nhân lập tức đi làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro