Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

꧁Chương 230: Sát thủ tự bồi dưỡng (6)꧂

Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

Hai ngày sau.

Vòm trời xanh thẫm trải rộng như một bức tranh cuộn tròn, các vì sao đan xen cùng vầng trăng lơ lửng.

Núi Vân Vụ được bao phủ trong sương mù, đứng dưới chân núi nhìn lên không khác gì một vòng bóng tối bao quanh che khuất núi.

Cũng bởi vì thế mà nó có cái tên như vậy.

Trong bóng đêm, vài bóng người đang nhanh chóng băng qua khu rừng, men theo đường nhỏ lên núi.

Bọn họ cấp tốc lại nhanh nhẹn, đường núi khó đi đối với bọn họ lại giống như đang đi trên mặt đất.

Đoàn người chẳng mấy chốc đã đến lưng núi, cũng thấy được vài ngôi nhà gỗ trong vùng núi hẻo lánh.

Bọn họ quan sát một lúc, một trong số đó kéo chiếc khăn mặt ở cằm lên, thấp giọng phân phó: "Giết hết."

"Rõ."

Bọn họ rất ăn ý tách ra, chuẩn bị cho cuộc tấn công vào các ngôi nhà có thể có người sống.

Có điều, lúc hai người đang đi lên, bởi vì chỉ tập trung vào nhà gỗ nên hoàn toàn không chú ý dưới chân có con đường sỏi đá đặc biệt.

Vì vậy, khi một người trong đó đạp hụt, chưa kịp phản ứng thì đã rơi xuống.

Tên đồng bọn theo bản năng muốn kéo hắn, nhưng lại không biết giẫm trúng cái gì, có tiếng xoẹt nhẹ bên tai, hắn cũng không kịp phản ứng, sau vai đã bị thứ gì đó bắn trúng.

Hắn đưa tay rút ra, theo ánh sao mờ ảo nhìn sang.

Ám khí...

Có phục kích!

Tại sao đồng bọn của hắn lại không chút động tĩnh?

Người rơi xuống hố lúc này đang nằm bên trong, không biết còn sống hay chết.

Tên đứng ở trên không nhìn ra được đồng bọn sống hay chết, lúc này cũng không rảnh lo cứu người, hắn nhanh chóng chạy đến bụi cây bên cạnh núp trước.

Nhưng hắn vừa đến mép bụi cây đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, đầu ngã vào bụi gai bên cạnh.

......

......

Liên Hoài nằm trên giường, nghe bên ngoài có động tĩnh.

Hắn vốn không muốn phản ứng, nhưng tiếng động kia cứ mãi không ngừng, hắn không ngủ được, bèn chống người ngồi dậy.

Cũng không biết bọn họ cho hắn uống thuốc gì, mấy ngày nay hắn cảm thấy khá hơn rất nhiều, tuy nội lực không thể khôi phục nhưng thể lực đã hồi phục rất tốt.

Liên Hoài bước đến bên cửa, từ khe cửa nhìn ra.

Khe cửa không quá nhỏ, hắn có thể thấy tình hình bên ngoài.

Ánh trăng trút xuống khoảng sân, gió đêm thổi qua những tán cây cao đong đưa qua lại, tiếng xào xạc không ngừng vang lên.

Một bóng người nhỏ xinh đang kéo một người sang một bên, hình ảnh đó kỳ quái âm u đến khó tả.

"..."

Liên Hoài đang định lùi lại, nhưng người ngoài kia có vẻ như đã thấy được tầm mắt của hắn, đột nhiên nhìn qua đây.

Liên Hoài lùi về sau một bước, nhưng người đó đã đi về phía hắn, cánh cửa bị khóa được mở ra.

Ánh trăng mãnh mẽ ùa vào phòng, bao phủ lên cơ thể mỏng manh của thiếu niên một vầng sáng nhẹ.

Chàng thiếu niên dáng người cao thẳng, đứng dưới ánh trăng như con cưng của trời.

Hoa Vụ đứng ở cửa: "Nửa đêm không ngủ, nhìn cái gì?"

Liên Hoài hơi rũ mắt, thấp giọng nói nhỏ: "Không nhìn gì hết."

Thiếu niên nhẹ giọng trả lời bộ dáng, nói không nên lời ngoan ngoãn.

Hoa Vụ cau mày, "Không ngủ được?"

Liên Hoài do dự, sau đó chậm rãi gật gật đầu: "... Ừm."

Thiếu nữ cười mờ ám: "Nếu đã không ngủ được, vậy giúp tôi một việc."

Liên Hoài: "???"

Hoa Vụ đi ra ngoài sân, cửa phòng cũng không đóng.

Liên Hoài nhìn cánh cửa rộng mở, bàn tay đang buông thõng bên người chậm rãi nắm chặt, bước đi theo sau.

Hình ảnh vừa rồi từ khe cửa có giới hạn, hắn đi ra mới phát hiện ở sân có tới hai người nằm.

Hoa Vụ hạ giọng chỉ huy Liên Hoài, "Giúp tôi kéo bọn họ ra sau."

Liên Hoài: "..."

Liên Hoài hỏi: "Họ là ai?"

Sao tự dưng lại có người xuất hiện ở đây... đuổi theo hắn đến tận đây sao?

"Người xấu."

"..."

"Mau lên."

Liên Hoài: "..."

Hắn là bệnh nhân!

Sao cô có thể không biết xấu hổ mà kêu hắn giúp cô dọn thi thể?

......

......

Hoa Vụ không chỉ có không biết xấu hổ kêu hắn dọn thi thể, mà sau đó cô còn lười động thủ, chắp tay sau lưng, đi theo hắn như giám thị.

Tổng cộng có tám người...

Trong đó có mấy tên đã chết, mấy tên còn lại vẫn còn thở.

Nhưng Hoa Vụ rõ ràng là không có ý giữ lại mạng của tên nào, sau khi đưa tất cả vào vườn thuốc, cô lấy từ trong tay áo ra một con dao găm, vài nhát dao đã giải quyết gọn gàng.

Thủ pháp kia sạch sẽ linh hoạt không một chút do dự.

Chẳng hề giống một cô gái mười mấy tuổi, mà càng giống một ma đầu giết người vô số.

Hoa Vụ quay lại lấy cái xẻng.

Liên Hoài bỗng hít một hơi thật mạnh, hắn lập tức lao ra ngoài vườn thuốc.

Hoa Vụ vừa xoay người thì thấy Liên Hoài chạy mất.

"..."

Haiz.

Hoa Vụ cầm xẻng đuổi theo Liên Hoài, vườn thuốc dựa vào vách núi, vách núi dựng đứng không thể leo lên được, đường ra duy nhất của Liên Hoài là đi xuống từ bên cạnh.

Nhưng ở dưới đó, Tạ Lan đã trồng rất nhiều hoa —— hoa độc.

Hoa Vụ chậm rãi bước tới.

Trong biển hoa nở rộ dưới trăng, thiếu niên quỳ một chân xuống đất, một tay chống trên mặt đất, một tay ôm ngực thở hổn hển.

Hoa Vụ đứng trên cao nhìn xuống, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Không nghe lời người tốt, thiệt hại ngay trước mặt."

Hơi thở của Liên Hoài ngày càng dồn dập, gần như sắp tắt thở.

Thiếu niên xinh đẹp khôi ngô nửa quỳ trong biển hoa, nắm chặt ngực thở dốc, hình ảnh ấy rơi vào mắt Hoa Vụ không hiểu sao như được phủ thêm một lớp màng lọc, biến nó thành một loại hình ảnh vừa kỳ dị lại tuyệt đẹp.

Liên Hoài khó khăn ngẩng đầu nhìn lên trên.

Cô gái cầm theo xẻng, đứng bên đám cỏ dại cao đến nửa người, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Cô dường như đang đợi hắn tắt thở, sau đó mang hắn đi chôn.

......

......

Hoa Vụ tựa như thẫn thờ, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích.

Khi Liên Hoài sắp thở không nổi nữa, cô mới thở dài, đi xuống dốc, lấy ra một bình sứ đặt dưới mũi hắn.

Tác dụng thuốc rất nhanh, cảm giác ngạt thở nhanh chóng được rút đi.

Sau lưng Liên Hoài đầy mồ hôi lạnh, lúc này gió đêm thổi qua, cái lạnh như ngấm vào xương cốt.

Hoa Vụ đậy nắp bình sứ lại, nhét lại vào tay áo, cười mỉm nói: "Tôi lại cứu anh một lần nữa nha."

Liên Hoài: "..."

Liên Hoài tự mình đứng dậy, đi lên dốc trở về.

Trở lại vườn thuốc, Hoa Vụ đưa cái xẻng cho hắn, "Chôn hết vào."

"..."

Một mình hắn phải đào tới khi nào?

Liên Hoài không nhận, Hoa Vụ thở dài: "Vị công tử này, ngày nào tôi cũng phải cực nhọc ngày đêm chăm sóc anh, có phải là anh nên báo đáp tôi không?"

Liên Hoài: "..."

Cực nhọc ngày đêm của cô là mỗi ngày muốn đưa thuốc đưa cơm giờ nào cũng được?

Nhớ mới đưa, còn quên thì để hắn đói chết.

Cực nhọc như vậy, không ai thèm.

Hoa Vụ đảo mắt một vòng, "Nếu anh không đào thì lấy thân báo đáp đi."

Liên Hoài cầm lấy xẻng, bắt đầu đào hố.

"Haiz..."

Hoa Vụ ngồi trên tảng đá bên cạnh, đỡ mặt nhìn hắn đào hố.

Liên Hoài không đào sâu bao nhiêu thì phát hiện bên dưới có thứ gì đó, sau đó đào ra một mảnh xương trắng từ trong đất...

"..."

Ở đây đã chôn bao nhiêu người?

Đôi thầy trò này là ma đầu gì vậy?

"Sư phụ nói kinh mạch của anh đều nát hết rồi." Hoa Vụ đổi sang một tư thế thoải mái hơn, chống tay lên đá, đung đưa chân trên không, "Nếu anh muốn khôi phục thì hầu như là không thể."

Liên Hoài siết chặt tay nắm xẻng.

Hắn biết rõ tình trạng của cơ thể mình.

"Anh muốn ở lại không?" Hoa Vụ đưa ra lời mời: "Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là bên ngoài có kẻ thù nhỉ. Anh cứ thế mà ra ngoài, lỡ như bị kẻ thù phát hiện, chẳng phải là tự nạp mạng hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro