Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

꧁Chương 216: Tôi và người họ hàng cực phẩm (13)꧂

Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

"Đồng nghiệp của anh đều đẹp vậy sao?"

Hoa Vụ nhìn bóng lưng Nhan Huệ Vãn, quay đầu hỏi Diệp Chí Dương.

Diệp Chí Dương: "Cũng tạm tạm... Tiểu Dư vẫn là đẹp nhất."

Hoa Vụ mơ hồ cười: "Đi lái xe đi."

Diệp Chí Dương vội vàng lái xe tới, mở cửa che cho Hoa Vụ lên.

"Tiểu Dư, sao em lại ngồi phía sau?" Diệp Chí Dương cảm giác mình như tài xế của cô.

"Anh không thấy thế giới phía sau rộng hơn hả?"

"???"

"Anh không hiểu, lái xe đi."

"..."

......

......

Thứ hai.

Diệp Chí Dương quả nhiên nhận được tin kêu hắn đến bộ phận của ông Hoàng.

Nhưng hắn lại không gặp được ông Hoàng, chỉ có trợ lý giải thích cho hắn một số việc, sau đó để hắn bắt đầu làm việc.

Bởi vì đột nhiên chuyển vào nên các đồng nghiệp khác đều có chút xa lánh.

Diệp Chí Dương ở đó hai ngày, cuối cùng đã gặp được ông Hoàng.

"Cảm thấy thế nào?"

"Tốt lắm ạ."

"Cứ từ từ mà làm."

"Cảm ơn sếp."

"Diệp Chí Dương, cậu thân với sếp Hoàng lắm à?"

Diệp Chí Dương không phải cái gì cũng không hiểu, những người này vốn dĩ hơi bài xích hắn, hiện tại hắn cũng không dám thừa nhận.

Nếu biết hắn vào bằng cửa sau, có lẽ họ sẽ càng phản cảm.

Tất nhiên cũng sẽ có người nịnh nọt.

Nhưng sau lưng không biết chừng lại nói gì hắn.

"Không thân."

"Không thân mà sếp còn cố tình nói chuyện với cậu? Hơn nữa cậu còn được sếp Hoàng chỉ thẳng tên qua đây."

"... Tôi cũng không biết."

Diệp Chí Dương dùng hai chữ 'không biết' đuổi hết mấy đồng nghiệp tò mò.

Diệp Chí Dương luôn cố gắng phủ nhận, nhưng ông Hoàng lại không hề có ý định né tránh, buổi trưa mở họp, ông đã giao một dự án quan trọng của một đồng nghiệp khác cho hắn.

"Thưa sếp, làm vậy không tốt lắm thì phải?"

"Hiện tại cậu phải mau có được thành tích thì mới có thể theo kịp cuộc tuyển chọn." Ông Hoàng nghiêm túc nói: "Tiểu Diệp à, chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu cậu đã bỏ lỡ thì tôi cũng không thể từ không trung lấy ra thêm một vị trí khác được, cậu cần phải nắm chắc."

Một cơ hội duy nhất...

Diệp Chí Dương hít một hơi: "Tôi hiểu rồi thưa sếp."

Cuối cùng mới có được cơ hội như vậy, Diệp Chí Dương tự nhủ trong lòng nhất định phải bắt lấy.

......

......

Mọi hành động của Diệp Chí Dương, Hoa Vụ đều biết.

Dự án mới mà ông Hoàng sắp xếp cho hắn đã mang lại kết quả tốt đẹp, nhưng cũng vì chuyện này mà các đồng nghiệp khá bất mãn với hắn.

Mà ông Hoàng thực sự 'coi trọng', ví dụ như đi công tác, hay những dự án quan trọng đều có hắn đi theo.

Một số đồng nghiệp gió chiều nào theo chiều nấy bắt đầu kết thân với hắn.

Hoa Vụ nhìn bức ảnh chụp Diệp Chí Dương và Nhan Huệ Vãn.

Xem ra Diệp Chí Dương không chỉ tiến triển tốt trong công việc mà cả chuyện tình cảm cũng thế.

Vẻ mặt Hoa Vụ vừa lòng.

Hôm nay, Diệp Chí Dương về nhà nói với Hoa Vụ muốn cô đi lễ kỷ niệm thành lập công ty chung với mình.

"Lễ kỷ niệm của công ty anh? Em đi làm gì?"

"Chỉ là ăn uống chơi..." Diệp Chí Dương đi theo sau Hoa Vụ, thái độ thành khẩn: "Em cứ coi như là đi chơi với anh vậy."

"Em không quen với người trong công ty anh."

"Nếu em không thích thì lúc đó ở trong phòng..."

"Trong cửa hàng em nhiều việc lắm."

"Gần đây em cũng vất vả, coi như là đi nghỉ phép."

Hoa Vụ do dự miễn cưỡng đồng ý: "Thôi được rồi."

Hoa Vụ biết Diệp Chí Dương ân cần như vậy chắc chắn là có mục đích khác.

Chờ khi đến nơi, nhìn thấy ông Hoàng, cô mới biết có lẽ là chính ông Hoàng đã nhắc đến.

Diệp Chí Dương muốn để ông Hoàng biết tình cảm giữa hắn và cô rất tốt, cho nên mới cố ý đưa cô tới.

Hoa Vụ không muốn cho Diệp Chí Dương thể diện, cô nói chuyện với ông Hoàng xong, trực tiếp trở về căn phòng mà công ty đã sắp xếp cho Diệp Chí Dương.

Diệp Chí Dương bây giờ là người rất được ông Hoàng tin dùng, phòng của hắn cũng là phòng đơn.

"Anh không bận sao? Không cần ở đây đâu, anh ra ngoài đi." Hoa Vụ tống cổ Diệp Chí Dương.

Hoa Vụ ở trong phòng một lúc, cảm thấy ngột ngạt, chuẩn bị ra ngoài hóng gió.

Lúc này hầu hết mọi người đều ở bên dưới hội trường, trên hành lang không có ai.

"Chị dâu?"

Hoa Vụ đang chờ thang máy, Nhan Huệ Vãn tình cờ đi đến, ngạc nhiên kêu lại cô.

Hoa Vụ liếc đối phương, "Là cô à."

"Chị dâu còn nhớ em."

"Đương nhiên là nhớ."

Nhan Huệ Vãn: "Chị dâu định đi đâu vậy ạ?"

"Cô muốn đi chung với tôi?"

Nhan Huệ Vãn cười ngọt ngào, cực kỳ nhiệt tình: "Dù sao em cũng đang rảnh, có thể tán gẫu với chị dâu."

Hoa Vụ bước vào thang máy, Nhan Huệ Vãn vội vàng đi theo.

Hoa Vụ chờ cửa thang máy đóng lại, lúc này mới nghiêm túc hỏi: "Cô muốn nói gì với tôi?"

"À..."

Nhan Huệ Vãn suýt nữa cho rằng trước đó mình đã nói sai.

Cô nói là tán gẫu với đối phương, không phải muốn nói gì với đối phương.

Hoa Vụ không đi theo kịch bản, Nhan Huệ Vãn hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: "Chị dâu và anh Diệp quen nhau như thế nào vậy? Trước kia ở trường em không có nghe nói anh Diệp có bạn gái, chị dâu học khác trường với anh Diệp đúng không ạ?"

"Cô Nhan, hôm nay là lần thứ hai mình gặp mặt, tôi không cần phải nói chuyện này cho cô nhỉ?"

"..."

Lần trước chỉ nói mấy câu, Nhan Huệ Vãn không thấy có vấn đề gì.

Nhưng hôm nay, Nhan Huệ Vãn phát hiện Hạ Dư này khác với người trong ấn tượng của cô.

Chẳng lẽ mình sống lại ở thế giới song song?

Nhan Huệ Vãn nén nghi ngờ: "Là em thất lễ."

Khi thang máy đến, Nhan Huệ Vãn vội tìm cớ rời đi.

Hoa Vụ nhìn chằm chằm chân của Nhan Huệ Vãn dưới lớp váy dài, cô không bước ra thang máy, lại ấn một tầng khác.

Hoa Vụ đi đến quầy bar nhỏ trên tầng cao nhất uống vài ly, chờ Diệp Chí Dương gửi tin nhắn tìm cô, cô mới đi xuống.

Diệp Chí Dương đang đứng bên hội trường.

Nhan Huệ Vãn cũng ở đó, không biết hai người đang nói gì nhưng trông rất vui vẻ.

Lúc này, Nhan Huệ Vãn đột nhiên lấy khăn giấy trong túi ra, lau mặt cho Diệp Chí Dương.

"Hai người làm gì đấy?"

Diệp Chí Dương giật mình, cuống quýt đẩy Nhan Huệ Vãn ra, chột dạ nhìn cô: "Tiểu Dư."

Nhan Huệ Vãn cũng giải thích: "Chị dâu, tại trên mặt anh Diệp dính cái gì đó cho nên em mới lau giúp anh ấy, chị đừng có hiểu lầm."

Giải thích như vậy không phải là muốn để người ta hiểu lầm à.

Hoa Vụ cũng không nói gì, mắt đảo qua đảo lại nhìn hai người.

Ánh mắt đó khiến Diệp Chí Dương cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

Diệp Chí Dương có đôi khi cũng thấy hơi sợ cô vợ này của hắn...

Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Tự mình có tay, lần sau đừng làm phiền đồng nghiệp của anh nữa."

Diệp Chí Dương liên tục bảo đảm: "Do anh không chú ý, lần sau sẽ không."

Nhan Huệ Vãn: "..."

Hoa Vụ đi về phía hội trường, Diệp Chí Dương nhanh chân theo sau.

Nhan Huệ Vãn đứng tại chỗ, nhìn bọn họ đi xa, trên mặt dần dần nở một nụ cười.

Cho dù thật sự không phải thế giới ban đầu thì có thế nào.

Hạ Dư...

Chúng ta chờ xem.

Nhan Huệ Vãn ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, sửa sang lại bề ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong.

Trong hội trường đã có rất nhiều người, Nhan Huệ Vãn không thấy Hoa Vụ và Diệp Chí Dương đâu, cô đành phải đi tìm đồng nghiệp mà mình quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro