Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

꧁Chương 200: Không phải con người cũng phải làm việc (30)꧂

Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

"Tôi có một đứa em trai."

"Em trai?"

"Ừm."

Dòng họ Thịnh là thành viên của Huyền Môn, họ cũng có bí pháp truyền thừa riêng.

Năm ấy, ông Thịnh bị một con ác linh ghi thù, khiến Thịnh Ý và em trai cùng lúc bị bao vây, ông Thịnh chỉ có thể kịp thời tới cứu Thịnh Ý.

Sau khi em trai chết, ông Thịnh vì để bắt ác linh, không biết từ chỗ nào lấy được chiếc la bàn Chu Tước.

Cuối cùng, mặc dù đã tiêu diệt được ác linh, nhưng ông cũng...

Chỉ còn lại Thịnh Ý và mẹ cùng sống nương tựa lẫn nhau.

Kể từ đó, mẹ của Thịnh Ý đã có chút không ổn, lúc vui thì đối với hắn rất tốt, còn hay nhắc lại chuyện ngày xưa đã từng hạnh phúc như thế nào, bố đối xử tốt với mẹ như thế nào.

Nhưng khi không vui... thì đổ hết tất cả sự oán hận lên đầu hắn và ông Thịnh.

Bà cho rằng nếu ông Thịnh không ra vẻ thì ông sẽ không phải chết, sẽ không bỏ lại mẹ con bọn họ, em trai cũng sẽ không bị gì.

Một khi hắn không làm theo bà, bà sẽ mắng hắn, còn nghĩ rằng đáng lẽ người lúc trước được sống phải là em trai chứ không phải hắn.

Người chết, có lẽ càng đáng nhớ hơn người sống.

Sau này hắn mới biết được tại sao mỗi khi mẹ phát giận lại mắng cha tàn nhẫn máu lạnh.

Vì để bắt lấy ác linh, ông đã không ngần ngại lợi dụng con trai mình.

Có thể là vào lúc đó, tinh thần của bà Thịnh đã xảy ra vấn đề.

Bà không thể chấp nhận cái chết của em trai, sự máu lạnh của chồng khiến em trai sau khi chết cũng không được yên ổn...

"Cho nên?"

Mắt Thịnh Ý rơi vào con búp bê, "Mẹ tôi muốn em trai, tôi sẽ đưa cho bà một đứa."

Hoa Vụ nhìn theo: "Anh có chắc là mẹ anh muốn một đứa em như vậy?"

"Đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho bà ấy."

Bà không cho hắn tiếp xúc với Huyền Môn.

Nhưng hắn từ khi còn nhỏ đã có thể nhìn thấy linh hồn, nhưng vẫn luôn nói dối bà rằng mình không nhìn thấy.

Bà dường như cũng không nghi ngờ.

Thông qua di vật của cha, hắn đã tự học được rất nhiều thứ.

Sau đó hắn dựa theo những nơi mà cha đã từng đi qua, thu thập được một số tàn hồn của em trai.

Hộp đựng và tro cốt được dùng trong la bàn Chu Tước thậm chí còn quan trọng hơn.

Chuyện tiếp theo đó, Hoa Vụ cũng biết.

Hoa Vụ nhìn con búp bê đậm đặc âm khí, ôm ngực vỗ vỗ, "Anh thật hiếu thảo."

Trong lúc nhất thời, cô không biết vai phản diện này muốn trả thù mẹ hay là thật lòng muốn em trai quay về cạnh mẹ.

Thịnh Ý cúi đầu không nói gì.

Hoa Vụ do dự, đi vòng vòng tại chỗ, rồi từ từ đi tới gần, duỗi tay ôm lấy hắn coi như an ủi.

Mặc dù bà Thịnh không phải lúc nào cũng thế, nhưng khi bà không vui sẽ nói những lời tổn thương hắn, Thịnh Ý lớn lên trong một môi trường như vậy, cũng khó trách...

"Tôi không sao."

Hắn cũng đã quen rồi.

Hoa Vụ xoa đầu hắn như xoa đầu cún, một lúc sau cô nâng mặt hắn lên, cúi người đối diện tầm mắt của đối phương, "Anh làm chuyện này, sẽ không bắt người hiến tế đâu đúng không?"

"Không... Sẽ không."

Hoa Vụ hôn lên môi hắn: "Vậy thì tốt."

Hiện tại không giống như trong cốt truyện, la bàn Chu Tước bị nam chính lấy, mà cô cũng đã giúp nuôi ấm con búp bê này...

Có lẽ Thịnh Ý sẽ không giống như trong cốt truyện.

Hoa Vụ nghĩ đến đây, cười càng rạng rỡ, cô hôn lên trán chàng trai, "Anh Thịnh, hy vọng anh sẽ là một người tốt."

Đừng gây phiền phức cho tôi.

Thịnh Ý: "..."

Em nói với tôi điều này hình như không thích hợp lắm thì phải?

......

......

Chuỗi ngày làm mẹ của Hoa Vụ đã kết thúc, Thịnh Ý ngày hôm đó cũng mang con búp bê về.

Thịnh Ý có vẻ như đang bận rộn để tàn hồn của em trai thích ứng cơ thể mới, vậy nên mấy ngày liền cũng không tới chỗ Hoa Vụ.

Hoa Vụ thì bận rộn với sự phát triển của công ty, cho nên cũng không để ý.

Nhưng mà...

Hoa Vụ đóng sầm cửa văn phòng lại.

"Có chuyện gì vậy sếp?" Lư Từ thắc mắc.

Hoa Vụ xoa xoa hai tay, hít vào một hơi rồi lại đẩy cửa văn phòng ra.

Sầm!

Cửa phòng lại bị đóng.

Lư Từ: "???"

Nổi điên cái gì vậy?

Hoa Vụ đưa tay che trán, "Hình như lâu quá không nghỉ ngơi nên tôi xuất hiện ảo giác rồi."

"Sếp, hôm qua chị đã nghỉ ngơi cả ngày rồi."

Hoa Vụ 'à' một tiếng, "Làn thu phí không chặn cũng không chặn bằng cậu."

Lư Từ: "..."

Hoa Vụ mở cửa, ra hiệu Lư Từ nhìn vào trong: "Cậu nhìn cái thứ kia xem, có phải nó không nên xuất hiện ở đây không."

Lư Từ nhìn vào trong, con búp bê được Thịnh Ý mang về vài ngày trước lại xuất hiện trong văn phòng của cô.

"Chuyện này... Anh Thịnh đã tới đây sao?"

"Cậu có thấy ai trong văn phòng không?"

"..."

Cũng đúng, nếu anh Thịnh tới, dù muộn thế nào cũng sẽ chờ sếp.

Mà trong văn phòng chỉ có con búp bê đầy âm khí...

"Sếp, tôi... tự dưng nhớ ra mình còn có việc chưa xử lý, tôi đi xử lý đây." Lư Từ ôm Song Linh còn chưa rõ tình hình ở đằng sau, trực tiếp biến mất vào trong tường.

Con búp bê đó rất quái dị.

Lúc Kim Bất Thị đối mặt với nó đã cảm thấy kỳ lạ, Lư Từ thậm chí còn cảm thấy sâu sắc hơn.

Trước kia nó luôn được Hoa Vụ đặt ở văn phòng, hắn không dám tùy tiện bước vào.

"..."

Hoa Vụ đi vào, nhấn mở điện thoại.

[ Câu Lạc Bộ Không Phải Con Người Làm Việc: Em trai của anh đi lạc? ]

[ Thịnh Ý: ??? ]

Thịnh Ý nhận được tin của Hoa Vụ là lúc hắn vừa kết thúc lớp học.

Thịnh Ý nghĩ đến gì đó, thoát khỏi phần mềm trò chuyện, nhấp vào theo dõi.

Trong nhà trống không.

[ Thịnh Ý: Em thấy thằng bé? ]

[ Câu Lạc Bộ Không Phải Con Người Làm Việc: Hình ảnh ]

Thịnh Ý thấy con búp bê đang ngồi trên ghế giám đốc.

Cách màn hình, hầu như không thể phân biệt được nó là đồ giả.

[ Thịnh Ý: Tôi họp xong sẽ đến đón, nhờ em chăm sóc nó một chút. ]

[ Câu Lạc Bộ Không Phải Con Người Làm Việc: Mang theo phí giữ trẻ. ]

Hoa Vụ nhìn dòng chữ 'Được' được gửi đến, cô ném điện thoại đi, đi tới ghế dựa, tay xách con búp bê ném sang ghế bên cạnh.

Con búp bê ngã xuống, chốc sau lại ngồi thẳng dậy.

"Cũng giống anh trai đấy chứ." Hoa Vụ ngồi trên ghế, gác chân trên bàn, "Nhóc chạy tới chỗ chị làm gì? Làm mẹ nhóc được mấy ngày, nhóc còn thấy không nỡ?"

Con búp bê: "..."

Búp bê lại ngã xuống.

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ đột nhiên đứng dậy, cầm lấy tay áo con búp bê, "Máu ở đâu ra đây?"

Búp bê chôn đầu vào ghế.

Hoa Vụ: "..."

......

......

Thịnh Ý vào cửa, thấy bầu không khí không đúng: "Sao vậy?"

"Trên người nó có máu, không biết từ đâu ra." Hoa Vụ cầm bình giữ nhiệt: "Nếu nó hại người thì anh coi mà cẩn thận."

Thịnh Ý nhíu mày, xoay con búp bê đang đưa lưng về phía hắn.

Vết máu rất rõ ràng, Thịnh Ý vừa liếc mắt đã thấy.

"Bây giờ nó còn chưa có nhiều ý thức đã bắt đầu tấn công con người, đợi nó lớn thêm một chút nữa thì khỏi nói. Anh Thịnh, anh phải canh chừng nó kỹ vào."

Thịnh Ý dùng phần hồn của em trai nuôi ra con búp bê, vậy nó thật sự vẫn là em trai sao?

Dưới sự tra khảo của Thịnh Ý, con búp bê đưa họ đến một tòa nhà không xa ngôi nhà cũ.

Có hai người đang nằm trong tòa nhà.

Một người phụ nữ trẻ và một người đàn ông trung niên.

Người phụ nữ thoạt nhìn không bị thương, nhưng quần áo lại có chút lộn xộn như thể bị người lôi kéo.

Người đàn ông trung niên có vết thương trên cổ, nhưng không chảy nhiều máu, hiện tại đã ngừng chảy.

"Còn sống."

Thịnh Ý kêu Hoa Vụ đưa con búp bê ra ngoài trước, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát và xe cấp cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro