
Chương 335: Công lược thiên sư bắt quỷ (23)
Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên
Khiến Lăng Vu Đề cảm thấy, đối với việc thu phục Tiểu Phong, hắn đã tính kỹ càng trước!
"Ta là có chút sợ hãi, nhưng ta mới không đi đâu! Ta nói ngươi làm sao cứ động một chút là muốn ta rời đi?! Biết con người ta thích làm gì nhất không?"
Lăng Vu Đề ngồi xuống đối diện Mạnh Phất Sinh, một vỗ chụp xuống phía trên lá bùa hắn đã hong khô.
"Làm gì?" Mạnh Phất Sinh hỏi.
"Thích nhất làm trái lại! Cho nên ngươi luôn là muốn ta rời đi, ta liền cố tình không đi! Hừ——"
Mạnh Phất Sinh:......
————
Chờ buổi tối đến cũng không phải rất lâu, Lăng Vu Đề ăn vạ ngủ ở trên giường Mạnh Phất Sinh một giấc tỉnh lại, trời cũng đã bắt đầu tối.
Không biết có phải bởi vì phía trên Vương phủ có oán khí hay không, nên trong Vương phủ so với bên ngoài mới tối nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi bị Mạnh Phất Sinh đánh thức, liền đi theo Kỳ Tuấn cùng tới sảnh trước ăn bữa tối.
"Đồ vật Mạnh thiên sư muốn đều đã chuẩn bị xong, ngài tính, khi nào thì thu con lệ quỷ kia nha?" Cơm tối còn chưa có ăn xong, Vinh vương gia liền nhịn không được mở miệng nói chuyện.
Lăng Vu Đề lườm Vinh vương gia một cái: "Lệ quỷ kia thông thường khi nào thì xuất hiện?"
Vinh vương gia nghĩ nghĩ, nói: "Giờ tý." Hắn ta cũng không phải ngu ngốc, tốt xấu cũng là Vương gia, không có nhan giá trị liền thôi, còn không có chút đầu óc?
Vì vậy trả lời câu hỏi của Lăng Vu Đề lệ quỷ Tiểu Phong bình thường xuất hiện vào canh giờ nào xong, hắn ta liền bừng tỉnh đại ngộ: "Nga~~ ta đã biết! Ta đã biết! Giờ tý lại thu hắn có phải hay không?!"
Lăng Vu Đề cho hắn ta một cái ánh mắt 'tính ngươi còn mang theo đầu óc' , rồi tiếp tục gắp thức ăn ăn.
Kỳ thật, nếu không phải thời điểm buổi chiều Lăng Vu Đề tò mò hỏi Mạnh Phất Sinh, cô cũng không biết tối nay khi nào thì đi thu lệ quỷ Tiểu Phong kia.
Bất quá, cô là tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết!
Cảm ứng được độ hảo cảm của Mạnh Phất Sinh từ mấy ngày trước tăng lên đến năm mươi điểm, vừa nãy đột nhiên thêm đến năm mươi lăm điểm. Lăng Vu Đề ngước mắt nhìn hắn, vừa vặn liền nhìn đến trong mắt hắn hiện lên ý cười.
Ân ~ quản hắn Mạnh Phất Sinh là vì sao cười cô! Còn thiếu gần một nửa độ hảo cảm nữa, rất tốt rất tốt!
Ăn xong bữa tối, trời đã hoàn toàn tối hẳn. Nếu đứng ở bên ngoài nhìn lên trời, bởi vì oán khí che, hoàn toàn nhìn không tới mặt trăng cùng ngôi sao!
Một trận âm phong thổi tới, Lăng Vu Đề rụt rụt bả vai: "Phất Sinh, ngươi nói Tiểu Phong kia sẽ tới sớm sao?"
"Sẽ không."
Mạnh Phất Sinh cho rằng lệ quỷ Tiểu Phong kia bởi vì đã kiến thức đến những thiên sư không được việc gì kia, nên cứ việc biết tối nay trong Vinh vương phủ có thiên sư đang đợi mình, Tiểu Phong cũng sẽ không thay đổi quy của nhất quán của bản thân.
Nói là giờ tý đến, đều sẽ không sớm một khắc!
Mạnh Phất Sinh đã sớm phân phó mọi người trong Vương phủ, trời vừa tối liền trở về phòng không được ra ngoài. Lại phát ra rất nhiều lá bùa, để hạ nhân dán trên cửa ra vào, cửa sổ và trên vách tường trước.
Ăn xong bữa tối, Vinh vương gia cũng sợ hãi trốn vào phòng ngủ của mình.
Vinh vương phủ lớn như vậy, giờ khắc này trong đại sảnh rộng lớn mở rộng cửa, cũng chỉ còn ba người Mạnh Phất Sinh!
"Cái kia, Phất Sinh nha ~ ngươi có nắm chắc đem lệ quỷ kia thu phục không?"
Kỳ Tuấn do dự hồi lâu, tuy rằng tự nhủ phải có niềm tin vào Mạnh Phất Sinh!
Nhưng thời gian một chút một chút trôi qua, không biết có phải bởi vì âm phong rít gào mang đến hiệu quả khủng bố, hay là ánh nến bị gió thổi đến lúc sáng lúc tối khiến trong lòng Kỳ Tuấn càng ngày càng không chắc chắn.
Mạnh Phất Sinh hơi nhắm mắt lại ngồi xuống: "Không có." Ý của hắn là, hắn không có nắm chắc có thể thu phục được lệ quỷ Tiểu Phong.
Lăng Vu Đề hư hoá ở một bên nghe hiểu được, Kỳ Tuấn cũng đã nghe hiểu.
Đối với câu trả lời này, là Lăng Vu Đề cùng Kỳ Tuấn đều không nghĩ tới.
Được rồi được rồi, ngay cả Mạnh Phất Sinh cũng không nắm chắc? Chẳng lẽ còn muốn mời Mạnh thiên sư đích thân xuống núi sao? !
"Khụ khụ... cái kia... bằng không, ta còn là, tránh đi một chút?" Giọng Kỳ Tuấn có chút yếu ớt, còn vô thức mang theo âm rung.
Mạnh Phất Sinh ừ một tiếng, sau đó liền không nói gì.
Bởi vì không nhìn thấy Lăng Vu Đề, nên Kỳ Tuấn sau khi nói với Mạnh Phất Sinh một tiếng, liền nhanh chóng đứng dậy vội vàng chạy rời khỏi.
Đùa, liền tính lại muốn xem náo nhiệt, cũng là dưới điều kiện tiên quyết có thể bảo trụ mạng sống của mình nha!
"Ôi ~ Kỳ Tuấn này cũng quá không đủ ý tứ đi?! Ngươi dù gì cũng là vì giúp hắn mới tới nơi này nha! Hắn vậy mà liền cứ như vậy đi rồi ?!" Lăng Vu Đề có chút bất mãn nói.
"Ngươi cũng có thể đi." Mạnh Phất Sinh lại nói.
Lăng Vu Đề thực sự chán ngấy Mạnh Phất Sinh nói những lời này! Từ trên ghế đứng lên bước tới bên người hắn, sau đó ở trên cánh tay hắn hung hăng nhéo một cái.
Mạnh Phất Sinh cau mày, mở to mắt nhìn cô.
Lăng Vu Đề nhìn hắn hừ một tiếng: "Biết ta phiền nhất ngươi nói câu nào sao?"
Không cần đoán, Mạnh Phất Sinh cũng biết: "Ngươi có thể rời đi."
"Thì ra ngươi cũng biết nha!!"
Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn hắn: "Nhưng —— ta là tuyệt đối sẽ không đi! Ngươi đuổi ta đi ta cũng không rời đi! Ta muốn vẫn luôn đi theo ngươi, sau đó nhặt xác cho ngươi!"
Trên thế giới có rất nhiều lời yêu thương cảm động, nhiều năm sau. Khi Mạnh Phất Sinh đã tuổi xế chiều nằm trên chiếc ghế mây, nhớ lại người kia biểu cảm sinh động, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, tuyên bố muốn vẫn luôn đi theo hắn nhặt xác cho hắn lúc trước, không tự chủ khẽ cười thành tiếng ...
Không biết Mạnh Phất Sinh cây gân nào lắp sai, bản thân độc miệng nói muốn nhặt xác cho hắn, vậy mà lại tăng thêm cho cô năm điểm độ hảo cảm.
Trợn trừng mắt về phía Mạnh Phất Sinh, sau đó ngồi xuống bên canh hắn.
Lăng Vu Đề tựa đầu vào trên bờ vại Mạnh Phất Sinh buồn ngủ, đột nhiên cảm giác được bả vại bản thân mình đang dựa vào nháy mắt cứng ngắc, không khí chung quanh cũng bắt đầu thay đổi.
Lăng Vu Đề đột nhiên mở mắt: "Có phải là đến rồi không?"
Mạnh Phất Sinh ừ một tiếng, từ trên ghế đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài: "Đuổi kịp!"
"Nga!" Lăng Vu Đề vội vàng đứng lên, bay đến phía sau lưng Mạnh Phất Sinh.
Hướng đi của họ là nơi Tiểu Phong sống trước khi chết và là nơi hắn ta tự sát cùng giết chết những nữ nhân trong hậu viện: Loan Viện.
Gió bên ngoài càng thêm lớn, những lá bùa dán trên cửa ra vào, cửa sổ cùng trên tường đều bị thổi bay đến giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, lại vững vàng dính chặt vào một góc.
Khi họ đến cổng Loan Viện, Lăng Vu Đề nhịn không được đưa tay túm lấy cánh tay của Mạnh Phất Sinh, Mạnh Phất Sinh quay đầu nhìn cô một cái. Lăng Vu Đề mím môi, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta sắp bị âm phong này thổi bay mất..."
Nếu không phải cô thực sự có chút bay không ổn định, cô cũng không đến mức túm Mạnh Phất Sinh.
Những nơi khác còn tốt, nhưng ở Loan Viện này gió đặc biệt mạnh! Hơn nữa thổi ở trên người vừa lạnh vừa đau! So với gió lạnh run run còn muốn khoa trương!
Mạnh Phất Sinh từ trong túi càn khôn lấy ra một lá bùa không biết là cái gì đưa cho cô: "Cầm."
Khoảnh khắc nhận lấy lá bùa kia cầm ở trong tay, chung quanh dường như tư động hình thành một cái kết giới, đem âm phong toàn bộ che chắn bên ngoài.
"Wow~ Thật thần kỳ!"
Mạnh Phất Sinh không nhìn cô, chỉ nói một câu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro