Tướng quân và thỏ yêu của hắn 4
"Được." Tiểu Ngọc choáng váng đến mức chỉ cảm thấy khí vị dễ ngửi trên người tướng quân ùn ùn kéo đến bao trùm lấy nàng, làm nàng mềm nhũn vô lực, tim đập rộn lên, trong thân thể là lạ, dâng lên một trận khát vọng được vuốt ve, được yêu thương rung động, nàng mềm mỏng hỏi, "Nhưng phía dưới Tiểu Ngọc... Nơi nào có miệng?"
Lời vừa nói ra ngay cả chính nàng cũng cảm thấy xa lạ, giống như tẩm mật, mang theo móc câu nhỏ, tựa hồ có thể nhỏ ra nước ngọt.
Khi Tiểu Ngọc còn là một con thỏ, nàng bận rộn tu hành, cố ý áp chế thiên tính dễ dàng phát xuân. Lúc này dưới sự kích thích của mùi nam tính mãnh liệt, thân thể đã sớm ngo ngoe rục rịch.
Trong đầu Hách Liên Sanh oanh một tiếng, dây cung căng thẳng đột nhiên đứt phựt, hắn không hề đè nén khắc chế chính mình, giống như vồ mồi ngậm lấy đôi môi phun ra mùi thơm như cánh hoa kia. Xúc cảm ẩm ướt mềm mại, vừa đàn hồi vừa trơn bóng, hắn vươn lưỡi lớn liếm qua liếm lại, dường như cảm thấy không đủ, lại từ khe môi hơi nhếch của nàng xâm lấn sâu, câu lấy đầu lưỡi nhỏ lúc trước đốt lửa trên ngực mình, dây dưa quấy loạn.
"Ưm..." Tiểu Ngọc chưa biết lấy hơi, dưới thế công nhanh chóng của nam nhân, ưm ra tiếng, đầu lưỡi và hàm trên bị lưỡi lớn quét qua có chút tê dại, thân thể khó nhịn cong lên, muốn tìm kiếm càng nhiều an ủi.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng giống như thức ăn ngọt ngào nhất thiên hạ, Hách Liên Sanh không ngừng cọ xát gặm nhấm, nước bọt tràn đầy đều bị hắn cuốn ăn hấp thụ, một bàn tay to lặng lẽ bò vào y phục thiếu nữ, xúc cảm tinh tế hút lấy lòng bàn tay hắn, thẳng đến khi sờ đến hai viên tiêu nhũ vểnh lên, kích cỡ cũng không lớn, giống như hai quả đào nhỏ mềm mà nhiều nước, một tay có thể chiếu cố được.
Hưm... Thật kỳ quái. Tiểu Ngọc hô hấp không thuận, địa phương mẫm cảm trước ngực non mềm mại bị bàn tay đầy vết chai mỏng của nam nhân vuốt ve xoa bóp, cảm giác hơi hơi đau đớn xen lẫn từng đợt ngứa ran, ngay cả bụng dưới cũng cảm giác là lạ, một cỗ nhiệt lưu rất nhỏ hướng tới địa phương đi tiểu vọt tới, làm cho nàng theo bản năng muốn kẹp lấy hai chân, vì thế liền kẹp ngay lấy đầu gối nam nhân khảm ở trong đó.
Hách Liên Sanh rốt cục chịu buông cái miệng nhỏ nhắn bị ăn đến đỏ bừng của nàng ra, lúc tách ra còn kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mĩ, Tiểu Ngọc há miệng to hô hấp, ngực phập phồng, càng đưa nhũ thịt đến trong tay nam nhân chơi loạn, cảm giác hai điểm đậu đỏ phía trên đã đứng thẳng no đủ, Hách Liên Sanh một đường mút hôn đến bên tai Tiểu Ngọc, thấp giọng nói: "Để ta tới nói cho nàng biết, miệng nhỏ phía dưới ở nơi nào."
"A được~ Tướng quân... ta nóng quá, trong thân thể thật kỳ quái... Đừng niết chỗ đó." Tiểu Ngọc bất an lại chờ mong vặn vẹo người, ngực bị hắn xoa đến tê dại, hơi thở nóng rực phun vào bên tai làm nàng càng mềm yếu, hận không thể hóa thành một vũng nước gắt gao bao lấy nam nhân.
Hầu kết Hách Liên Sanh không ngừng trượt lên trượt xuống, hạ thân đã sớm cứng đến phát đau, hận không thể xé nát cái người ngon miệng dưới thân này nuốt vào bụng, hắn nhẫn nhịn đến mức gân xanh trên trán nổi lên, vung tay lên, liền đem quần áo trên người nàng triệt để lột ra, chết tiệt, nàng thế nhưng chỉ khoác áo ngoài ——
Giờ phút này sắc trời hơi sáng, có thể thấy rõ làn da trắng nõn của tiểu thỏ yêu như được phủ một lớp phấn hồng hơi mỏng, hai tiêu nhũ trước ngực trông mong đứng thẳng, núm vú như hai viên hồng bảo thạch, xuống chút nữa là hai chân mịn màng kẹp lấy đầu gối của hắn, làm thung lũng ở giữa ảm một chút âm ảnh tối màu, càng làm cho người dâng lên dục vọng thăm dò.
Tiểu Ngọc vươn hai cánh tay tựa như ngó sen quấn lấy cổ nam nhân, toàn thân luôn luôn lạnh lẽo của nàng giờ đây như muốn bốc cháy, nóng đến mức mỗi một tấc xương cốt nàng đều ngứa ngáy yếu mềm, chỉ có cách nam nhân gần một chút mới hơi giảm bớt, nhưng là cũng không đủ, giọng nói nàng đã phiếm chút nức nở: "Ô ô... Tướng quân, ta thấy khó chịu quá..."
-------------------
Đạm Y nữ sĩ: CP này trên cơ bản là nhàm chán, không có cốt truyện, và cũng... khá khó viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro