Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tướng quân và thỏ yêu của hắn 19 (H)

Tiểu Ngọc thật sự rất đau lòng, đồng tình với đồng loại của nàng, ngày thường chỉ có thể lấy cỏ dại lá cây làm thức ăn, lúc gian nan thậm chí là ăn rễ cỏ vỏ cây, lại còn phải tránh né các loại thiên địch bắt giết.

Con thỏ bản địa này toàn thân màu vàng đất, mặt nhòn nhọn, lỗ tai vốn dựng thẳng bị Cung Ngọc nhấc hỏng một bên, mềm nhũn rủ xuống, lông ngắn mà cứng, chân sau ngược lại cường kiện hữu lực, vừa nhìn chính là do trường kỳ bị đuổi bắt rèn luyện ra mà thành. Tiểu Ngọc mang nó tới hậu viện, chữa thương cho nó, mỗi ngày đút nó ăn chút rau dưa trái cây trong phủ tướng quân, rất nhanh đã khôi phục.

Hách Liên Sanh trong lòng rất khó chịu.

Từ tằn tiện sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa về tằn tiện lại khó. Trước kia tiểu gia hỏa này, trong mắt chỉ chứa đầy hình bóng hắn, cả ngày A Sanh A Sanh, lúc hắn đi xử lý quân vụ cũng ở trong phòng ngoan ngoãn chờ. Nhưng hiện tại... hắn đứng ở cửa gần một canh giờ, Tiểu Ngọc lại giống như không nhìn thấy hắn, chỉ lo bận trước bận sau tìm cỏ khô, ngón tay tinh tế trắng nõn tung bay lên xuống, đan ổ cỏ.

"Khụ khụ! "Hách Liên Sanh cố ý lên tiếng," Tiểu Ngọc đang làm gì vậy."

"A Sanh nghị sự xong rồi sao?" Tiểu Ngọc cũng không ngẩng đầu, "Mùa đông sắp tới rồi, ta phải làm ổ cỏ cho A Thổ, nếu không nó sẽ chết cóng."

A Thổ là Hách Liên Sanh đặt tên, mang theo một chút tâm lý trả thù. Trong lòng hắn thầm mắng, nhưng cũng chỉ nói linh tinh, tên kia rất thông minh, lại lớn lên ở Bắc Cương, hiện giờ ở phủ tướng quân trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn an nhàn, làm sao có thể bị đông chết.

Hắn vẫn đợi đến khi Tiểu Ngọc bện xong cọng cỏ cuối cùng, vỗ vỗ vụn cỏ trên người, cẩn thận từng li từng tí đem ổ cỏ đặt ở trong ổ A Thổ, sau đó lại thướt tha trở về phòng ——

Không thể nhịn được.

Từ phía sau nàng dán qua, một tay ôm lấy bụng dưới bằng phẳng mềm mại của nàng hướng vào trong ngực, thân thể hai người lập tức dán chặt thật chặt.

Hơi thở nóng bỏng của hắn nhẹ nhàng phả vào lỗ tai Tiểu Ngọc, nhuộm lên tầng phấn hồng mỏng manh xinh đẹp: "Thỏ đáng yêu như vậy, ta muốn ăn thỏ."

Tiểu Ngọc vừa nghe liền nóng nảy, cầm lấy cánh tay hắn muốn xoay người lại: "A Sanh đã hứa với ta không ăn A Thổ cơ mà."

"Ai muốn ăn nó!"

Hách Liên Sanh giống như trừng phạt cắn cắn lỗ tai nàng, lại há miệng ngậm lấy, vươn đầu lưỡi liếm vòng tròn, tay kia đã vén vạt áo nàng lên, cách tiết khố mỏng manh sờ lên đùi vừa trơn vừa mềm.

"Ưm... A... A Sanh." Hậu tri hậu giác Tiểu Ngọc mới phản ứng lại ý tứ món ăn này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhuộm ráng mây chiều, bàn tay to của hắn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chỉ là bị hắn vuốt ve như vậy, thân thể nàng bắt đầu nóng lên mềm nhũn, nàng nhỏ giọng rên rỉ nói, "Đây là ban ngày mà."

Cùng con người tiếp xúc lâu, nàng cũng học được cách xấu hổ e lệ, biết được lễ nghĩa liêm sỉ.

"Ban ngày tuyên dâm, mới có tư vị."

Hách Liên Sanh đã trằn trọc hôn đến đôi môi nhỏ đỏ bừng của nàng, lưỡi to thuần thục mở kẽ môi, tìm đến nàng mút hôn. Động tác hắn không ngừng, một đường xoa đến mông nàng, tay kia bắt được nơi mềm mại trước ngực nàng, xoa nắn đầy vẻ sắc tình.

"Ư..." Thân thể Tiểu Ngọc bị hắn dạy dỗ càng thêm mẫn cảm, sao chịu được loại thủ đoạn trắng trợn táo bạo này, ngực trướng đau, chỉ cảm thấy nơi bị hắn vuốt ve qua nóng rát, có chút đau, nhưng lại tê tê, muốn được đụng chạm nhiều hơn...

Cứ mơ màng như vậy, cổ họng nhỏ nhắn tinh tế kêu lên, cả người giống như hóa thành nước, tan trong vòng tay rộng lớn của hắn. Thình lình tiết khố bị cởi ra, giữa hai đùi lạnh lẽo: "A Sanh, lạnh..."

Hắn vẫn mút cần cổ mềm mại của nàng, ăn đến tấm tắc vang dội, hàm hồ nói: "Ngoan, chặn lại sẽ không lạnh."

----------

Hách Liên Sanh" Thỏ đáng yêu như vậy, ta phải ăn thỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro