Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tướng quân và thỏ yêu của hắn 14 (H)

Mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng Tiểu Ngọc thân là thỏ yêu, thính lực tự nhiên hơn người. Nàng vừa đến phòng không lâu, chợt nghe bốn phía truyền đến từng đợt thanh âm làm nàng mặt đỏ tim đập. Cái gì mà "thật to", "vào thật sâu", "công tử thao đến nô gia thật thoải mái"...

Lúc này A Sanh đã trở lại, ôm eo hẹp mà có lực của hắn tràn đầy cõi lòng, dán hai má nóng lên vào ngực hắn, Tiểu Ngọc vẫn cảm thấy không đủ.

Ôn hương nhuyễn ngọc nhào vào ngực, huyết mạch Hách Liên Sanh làm sao không phừng phừng cho được. Hắn thầm mắng Lỗ Trọng, lại an bài cho hắn một gian phòng như vậy, nhưng mà...

Hắn duỗi tay ôm ngang Tiểu Ngọc lên, xúc cảm ấm áp, bên tai là tiếng nàng hô hấp mềm mỏng, hắn nghe thấy chính mình khàn giọng nói dụ dỗ: "Tiểu Ngọc có muốn biết những thứ này là dùng để làm gì không?"

Lông mi Tiểu Ngọc khẽ run, lời nói ra lại giống như móng vuốt nhỏ, cào hắn đến tâm viên ý mã. Nàng nhẹ giọng nói: "Ta muốn."

"Vậy nàng ngoan ngoãn, đừng cử động." Nam nhân đặt nàng ở trên giường, phía dưới chăn lụa mang theo cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ, vài tiếng vang nhỏ, nàng nửa thấp thỏm nửa mong đợi, nhìn chằm chằm mấy thứ Hách Liên Sanh đang cầm trong tay.

Nàng cảm giác ngón tay ấm áp của nam nhân đẩy ra sợi tóc đáp trước ngực nàng, bị ánh mắt tràn đầy xâm lược của hắn gắt gao khóa lại, ngực một trận nóng lên, tiểu hồng quả mượt mà lập tức đứng thẳng.

Đầu ngón tay thô ráp bóp lấy quả đỏ, chậm rãi vân vê, như là mở ra một loại cơ quan nào đó, từng đợt tê dại ở trong thân thể nàng trái xông phải đụng, hai ngón tay thường thường đè ép duỗi ra, ngực vừa trướng vừa ngứa, quả nhỏ rất nhanh ở trong tay nam nhân trướng to một vòng, Tiểu Ngọc híp nửa mắt thở dốc, nàng cố nén dòng nước ấm quen thuộc mà bí ẩn nơi bụng nhỏ.

Bỗng nhiên ngực đau nhói, giống như bị động vật nhỏ nào đó cắn một miếng, Tiểu Ngọc khẽ kêu lên thành tiếng, cúi đầu nhìn xuống, trên hai quả hồng quả đều có một con bướm sặc sỡ. Nó chỉ có kích thước bằng một đồng xu, vòi râu uốn lượn lượn phủ kín hoa văn răng cưa, cắn lấy đầu vú run rẩy đứng thẳng, hai bên cánh lại dùng tơ vàng kéo thành hình dạng, mặt cánh xâu chuỗi từng viên bảo thạch lớn nhỏ bằng hạt gạo, tài nghệ tinh xảo, trông sống động như thật. Nhìn rất giống con bướm tham hương, ôm lấy hai viên nhũ quả không ngừng hút, theo động tác rất nhỏ của Tiểu Ngọc, cánh bướm kia cũng rung động theo, dưới ánh nến khúc xạ ra hào quang rực rỡ chói mắt.

"Tiểu Ngọc thật đẹp. "Hách Liên Sanh thở dài, con bướm nhỏ tinh xảo này càng tôn lên làn da nàng như tuyết ngọc.

"A Sanh..."

Đau đớn qua đi chính là từng trận tê ngứa, bị ánh mắt chuyên chú bao hàm dục vọng của nam nhân nhìn chằm chằm, một đường ngứa ngáy đến từng tấc xương, mỗi một tia máu, thân thể nhớ lại khoái cảm cắn người kia, bụng nhỏ vừa trĩu lại vừa trướng, chân tâm đã ẩm ướt dính nhớp, nàng thật muốn...

Dục vọng Hách Liên Sanh đã sớm bừng bừng phấn chấn, hầu kết hắn khó nhịn trượt lên trượt xuống, tiến lên hôn lên đôi môi mềm mại của nàng: "Tiểu Ngọc đừng nóng vội, đêm dài đằng đẵng, chúng ta có rất nhiều thời gian. Nào, mở chân ra."

Dứt lời cầm lấy một cây ngọc thế chừng ba tấc, hai đầu thô to, ở giữa to bằng ngón cái, màu sắc xanh biếc trong suốt, như có nước chảy qua.

Tiểu Ngọc mơ hồ đoán được tác dụng của vật kia, nghĩ đến chính mình trước bởi vì tò mò còn thưởng thức qua từng cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Nhưng vẫn nghe lời, chậm rãi mở chân, thấp giọng gọi: "A Sanh... Chỗ đó, chỗ đó bẩn."

Trai thịt màu hồng phấn hơi mở ra, miệng nhỏ bí ẩn đang chậm rãi phun ra chất lỏng lấp lánh. Tiểu Ngọc bị hắn xem đến vô cùng khẩn trương lại khó nhịn, cánh bướm trên ngực nàng càng đập đến lợi hại, miệng huyệt hơi hơi mấp máy, giống như cái miệng nhỏ đói khát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro