Tướng quân và thỏ yêu của hắn 13
Quản sự kia cũng coi như làm việc lanh lợi, an bài gian phòng khiêm tốn, u tĩnh mà hẻo lánh, nhưng khi đẩy cửa ra thì lại rộng rãi và hoa lệ. Hách Liên Sanh thả thỏ con vào phòng, ngón tay điểm điểm đầu nhỏ của nàng, dặn dò nàng ngoan ngoãn chờ.
Sau đó đóng cửa phòng lại, lập tức thân hình hắn nhanh chóng ba lượn hai quẹo liền rẽ vào một căn phòng tối —— sản nghiệp của Phương Quân Trì ư, loại chỗ bí ẩn này đương nhiên không ít.
Dự vương đi đâu cũng phong lưu phóng khoáng, ôn nhu đa tình, chậc lưỡi trêu đùa: "Tới còn rất nhanh đấy."
Hách Liên Sanh cũng không để mình bị đẩy vòng vòng: "Hôm nay đài kịch này ta xem như giúp ngươi hát xong, ngày mai danh tiếng hoa khôi của nhà ngươi sẽ truyền khắp Thượng Kinh, tuy ta không biết rốt cuộc ngươi đang trù tính cái gì..."
Phương Quân Trì muốn nói lại thôi.
Hách Liên Sanh xua xua tay: "Ngươi không cần phải nói cho ta nghe, địa phương nào hữu dụng, cứ việc mở miệng."
Phương Quân Trì trầm ngâm một lát, thu hồi lỗ mãng lúc trước: "Đợi thời cơ chín muồi, ta tự nhiên sẽ báo cho ngươi biết. Ngược lại ngươi, người khác nhìn không ra, nhưng không gạt được Phương Quân Trì ta, một bộ dáng phát xuân."
Hai người tuổi tác xấp xỉ, lại đều là tuổi nhỏ mất mẹ, bề ngoài là đối thủ một mất một còn, kỳ thật bên trong vẫn luôn là bằng hữu thổ lộ tâm tình.
Hách Liên Sanh nghe vậy ngơ ngẩn, không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cứng rắn cũng dịu dàng: "Cũng không muốn giấu giếm ngươi, ta cũng có một nữ tử như vậy. Chỉ là tình trạng của ta ngươi cũng biết, nếu có quân tình thì bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới biên cương, nơi đó khí hậu khắc nghiệt, đánh trận lại nguy hiểm nặng nề. Nghĩ đến nàng xuất thân thấp kém, cưới một thê tử như vậy chính lại hợp ý Chân thị, nếu ở lại Thượng Kinh, ta có người bảo vệ, hẳn là so với cùng ta đi Bắc Cương chịu khổ tốt hơn chăng?"
Này cũng chính là nỗi lo lắng ngọt ngào sầu lo mấy ngày nay của hắn, tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Phương Quân Trì nhíu mày, hắn sinh ra trong hoàng cung, âm ti hậu trạch thủ đoạn thấy cũng nhiều, cân nhắc từ ngữ: "Cho ta nhiều miệng vài câu, ngươi... Sợ là đánh giá cao kế mẫu của ngươi, bà ta kiêng kị đâu chỉ là ngươi cưới cao môn quý nữ, càng sợ ngươi thuận lợi sinh hạ đích trưởng tử. Bởi vậy bất luận người ngươi yêu giàu sang nghèo hèn, bà ta sợ là đều không chấp nhận được."
Thật sự là một câu đánh tỉnh người trong mộng.
Hách Liên Sanh hoảng sợ, lập tức nghĩ thông suốt tìm ra mối liên hệ, cả người đổ một tầng mồ hôi lạnh. Uổng công hắn tự xưng là anh minh, thiếu chút nữa phạm vào sai lầm không thể vãn hồi. Bắc Cương dù khổ, tốt xấu gì cũng có hắn che chở, cùng sống chết có nhau xem như là chuyện tốt đẹp. Hắn vốn quả quyết rộng rãi, sầu lo lúc trước cũng bất quá là quá lo lắng cho Tiểu Ngọc, vừa nghĩ thông suốt, liền chỉ cảm thấy sương mù bao phủ trong đầu mình mấy ngày nay đều tản đi, hơn nữa nhớ về người xinh đẹp mềm mại kia, một khắc cũng không thể chờ.
"Cảm ơn ngươi, A Trì."
Hách Liên Sanh vội vàng đi, để lại Phương Quân Trì vẻ mặt cổ quái.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, Hách Liên Sanh không khỏi hoài nghi mình có phải đi nhầm phòng hay không——
Bốn phía trong phòng đều có giá nến tinh xảo, từng ngọn nến thô to lắc lư, ánh nến màu đỏ nhạt lay động nhuộm đẫm ra bầu không khí quanh co khúc khuỷu mập mờ. Góc tây nam là một khoảng trống lớn, lại từ xà nhà treo bảy tám cái vòng treo to nhỏ không đồng nhất, tầm mắt dời sang phải, là một cái rương màu đồng cổ thật lớn, giờ phút này nắp rương đã được mở ra, dưới ánh nến tản ra ánh sáng trắng óng ánh một thân ảnh đang tò mò lục lọi ở bên trong.
Có lẽ là nghe thấy tiếng mở cửa, thân ảnh kia từ phía sau rương đứng lên, lập tức khiến Hách Liên Sanh hít một hơi thật sâu. Chỉ thấy tiểu thỏ yêu của hắn đang khỏa thân, một đầu tóc đen nhánh xõa tung, ngọn tóc khó khăn lắm che khuất bộ vị phồng lên trước ngực, lại theo động tác nàng bước nhanh về phía mình như ẩn như hiện. Dưới eo nhỏ dịu dàng là hai cái chân mượt mà trắng nõn, ánh nến chiếu ở giữa chân đánh xuống âm ảnh sẫm màu, khiến người ta mơ màng.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, trong tay còn nắm một cục ngọc thế xanh biếc trong suốt, nhào tới ôm lấy eo Hách Liên Sanh, làm nũng nói: "A Sanh ngài đã trở lại... Nơi này thật kỳ quái, những tỷ tỷ kia đều...... Đều đang ăn cà rốt, gian phòng này thật kỳ quái, có rất nhiều đồ chơi cổ quái lại xinh đẹp"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro