Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thủ tịch bệnh kiều 14

Ngày hôm sau là cuối tuần, tay chân Ninh Uyển bủn rủn đến mức không thể xuống được giường, cô oán giận đập gối, tức vì mình sao lại muốn mời hắn xem phim điện ảnh chứ, lại còn vì tiết kiệm tiền nên mua vé ở trong góc...

Nhưng nghĩ lại, may mà cô mua vé trong góc, bằng không dựa theo tính tình Chu Đình Thâm, có thể dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mà trình diễn một màn điện ảnh sống động cũng nên.

Trong điện thoại có tin nhắn của hắn, nói là đi công tác ở thành phố B, chắc khoảng tầm ba đến bốn ngày. Ninh Uyển hít sâu một hơi, nằm giang hai tay hai chân trên giường lớn, trong không khí vẫn còn tàn lưu hương vị của người đàn ông, trong suốt một năm qua đây là lần đầu tiên hắn ngủ lại cái tổ nhỏ của cô, tiến độ vừa vặn tốt. Dựa theo thiết lập của hệ thống, hẳn sẽ chờ nguyên nữ chính Hứa Duẫn Nặc xuất hiện, nhiệm vụ mới có thể hoàn thành.

Ninh Uyển triền miên hai ngày cùng chiếc giường yêu quý, rồi mới rạng rỡ đi làm. Mặc dù cô hiếm khi trang điểm, ăn mặc cũng rất giản dị thoải mái, nhưng dáng người tuyệt mỹ và dung nhan xinh đẹp vẫn vô cùng nổi bật giữa một đám bác gái, bà chị trong công ty. Cô một bên xử lý báo cáo, một bên tán gẫu với họ, thời gian trôi thật sự mau.

Vào buổi chiều, lúc ba giờ, cô một mình ra ngoài uống trà chiều, như thường lệ có ba bốn người đàn ông ăn mặc bình thường đi theo phía sau, khi cô đi vào quán cà phê thường lui tới, bọn họ liền lập tức ẩn vào một góc nào đó bên ngoài cửa. Quán cà phê được trang trí rất tinh tế, cửa sổ sát đất treo đầy cây non tươi mát, mèo nằm yên tĩnh ở khắp mọi nơi, mỗi bàn khách đều có một phòng riêng biệt được tách ra bằng vách ngăn cao nửa người.

Khi cô lấy cà phê xong và bước đến bên phòng thường ngồi, bên phía đối diện không biết từ khi nào có một người đàn ông trung niên thấp bé ngồi ở đó, tướng mạo bình thường không có gì lạ. Ninh Uyển trong lòng cả kinh, người này... Hẳn là Tống Đức, quản gia cao cấp nhà họ Ninh, nhưng không phải là trong nguyên tác hắn cùng nhảy lầu với ba Ninh và mẹ Ninh sao, sao ông ta lại còn sống, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt cô vậy?

Ánh mắt người nọ nhìn cô rất tha thiết, đôi tay kích động đến hơi run nhẹ, khi mở miệng tiếng nói khàn khàn: "Tiểu thư?"

Có thể mai phục ở vị trí cô thường đến, hẳn là ông ta đã hết sức chắc chắn với thân phận của cô. Trong lòng Ninh Uyển hơi bình ổn, đồng thời nhận ra được trong nội tâm có một tia thân cận, chần chờ nói: "Chú Tống?"

Hai mắt Tống Đức lập tức phiếm hồng, hô hấp dồn dập: "Đúng là tiểu thư, tôi đã từ xa nhìn nhiều ngày nhưng không dám xác nhận."

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu không giải quyết được tai họa ngầm, sợ là sẽ rước lấy nhiều phiền toái hơn, để xem ông ta có mục đích gì: "Chú Tống, chú sao lại ở chỗ này?"

"Thật không ngờ cái đồ vong ân phụ nghĩa kia sẽ thả cô ra ngoài." Nhắc tới hắn, Tống Đức, người vừa mới còn kích động không thôi đã nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt hàm dưới, giọng điệu đầy oán độc, "Lúc trước, thời điểm nhận nuôi hắn, tôi đã nhìn ra hắn không phải là cái thứ gì tốt, cũng do ông chủ thiện tâm, dẫn tới trở thành người nông phu trong "người nông dân và con rắn", nhưng một con rắn độc lạnh băng như thế, sao có thể thuần tốt được..."

"Chú Tống, chú nói những chuyện đó làm gì? Cháu không muốn nghe." Ninh Uyển không kiên nhẫn nghe hắn oán hận với giọng điệu đầy tư tưởng phong kiến, cô giả bộ lúng túng cắt ngang lời ông ta.

Tống Đức bừng tỉnh hiểu ra, xem ra tên cẩu tặc kia vì muốn châm ngòi quan hệ giữa tiểu thư với Ninh gia, đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Ông ta biết rõ những gì đã xảy ra với cô, nhưng lúc trước chính ông ta lại kiến nghị ba Ninh đưa cô đến Chu trạch, muốn đổi lấy một đường sinh cơ của Ninh thị*: "Tiểu thư đã chịu ủy khuất rồi... Ông chủ bọn họ cũng là vì bất đắc dĩ, đều là vì Ninh thị*, cô đừng trách bọn họ."

*Chỗ này trong raw là 宋氏 [Sòng shì]: Tống thị, nhưng rõ nhà họ Ninh phải là Ninh thị, nên tui sửa lại.

Người này, không đúng, những người nhà này, mạch não đều buồn cười đến cực điểm như vậy sao, Ninh Uyển trong lòng cười lạnh, trong mắt lại ướt lệ: "Không, đều do cháu vô dụng, bị hắn đuổi ra ngoài. Ba mẹ cũng... Không còn sống nữa, ô ô."

"Tiểu thư đừng khóc, nếu hắn có thể tha thứ cho cô, có nghĩa là trong lòng hắn vẫn còn yêu cô." Tống Đức cười dữ tợn, "Đúng là thiên đạo luân hồi, tiểu thư, cô chính là cơ hội báo thù của chúng ta."

----------------------------------------

Truyện ngụ ngôn "Người nông dân và con rắn" :

Vào một buổi sớm mùa đông một Bác nông phu ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại.

Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và Bác nông phu biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh:

'Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn.'

Nguồn: mnthachban.longbien.edu.vn

(Hin: Truyện này nhiều phiên bản lắm, nhưng đều có ý nghĩa là: đối với những thứ bạc bẽo vô ơn, không nên rủ lòng thương xót)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro