【Chương thưởng】 Phiên ngoại của vương gia: Cá sặc sỡ trong ao lạ (Ngọt H)
Từ sau khi định tình, hai người quả thật tự do tự tại*, một đường du sơn ngoạn thủy, nhìn ngắm phong tục nhân tình các nơi.
*Nguyên văn 信马由缰 – Tín mã do cương là một thành ngữ Trung Hoa, nghĩa đen tức là cưỡi ngựa mà không cầm dây cương, nghĩa bóng là tự do tự tại, thuận theo tự nhiên.
Hôm nay tới một ngọn núi cao nguy nga ở Trung Nam, Phương Quân Trì mang theo Ninh Uyển trái cong phải vòng, cuối cùng dừng trước một sơn trang như ở thế ngoại đào nguyên.
Cây xanh um tùm, đủ loại hoa thấp thoáng trong đó, đẹp đến nao lòng, Ninh Uyển thở dài nói: "Sẽ không phải cũng là sản nghiệp của ngài chứ!" Đoạn đường này tuy là đi du ngoạn, nhưng mỗi chỗ đặt chân đến đều có người an bài tốt chỗ ăn ở.
Phương Quân Trì lại gần hôn lên khóe miệng nàng: "Chúng ta cần ở đây mấy tháng."
"Tại sao?"
"Vào hạ rồi, hơn nữa nơi này có một hồ nước kỳ lạ, có thể giúp nàng điều trị thân thể."
Vế sau hắn nói nhấn mạnh hơn, thân thể Ninh Uyển từ nhỏ đã được Thấu Ngọc Lâu điều dưỡng đặc biệt, cho ăn rất nhiều dược vật có thể khiến cho nàng nở rộ, nhưng tổn hại tuổi thọ về sau.
Lúc nàng cởi bỏ quần áo, trần trụi ngâm mình trong đầm nước, không khỏi thoải mái đến than thở ra tiếng. Sơn trang vốn là nơi tránh nóng, sau khi được cây cỏ che khuất cái nắng như thiêu đốt, chỉ còn lại vẻ sáng ngời tĩnh lặng, nước hồ ấm áp, trong đến mức có thể đếm được những viên sỏi dưới đáy hồ, phản chiếu nửa bầu trời trong xanh, tuyệt vời giống như tiên cảnh.
Chỉ là ——
"Trong hồ này sao lại có cá?"
Sau khi nàng xuống nước, rất nhiều cá nhỏ to bằng ngón trỏ bơi ra từ trong khe đá dưới đáy hồ, chúng đều có màu sắc sặc sỡ, lớp vảy rực rỡ khúc xạ ánh nắng hết sức lóa mắt, thỉnh thoảng hôn lên da thịt để trần của nàng.
Ánh mắt Phương Quân Trì cũng không chớp, chỉ nhìn chằm chằm nữ tử da thịt nhẵn nhụi như sứ trong hồ.
Xương thịt cân đối đầy đặn, giống như một bức tranh tao nhã, tĩnh lặng lại sắc tình. Mỗi khi con cá chạm vào da thịt nàng, nữ tử liền hơi run rẩy, gợn lên từng lớp sóng nhỏ.
"Sở dĩ gọi là kỳ đàm (kỳ lạ), là bởi vì những con cá đầy màu sắc này có thể thông qua lỗ chân lông, dịch thể hút đi những dược chất còn sót lại trong thân thể người." Phương Quân Trì mở miệng, giọng nói trầm thấp làm cho nàng cũng giật nảy mình.
Thanh âm kia giống như phát ra từ lồng ngực, tạo ra sự cộng hưởng vô hình, bên tai Ninh Uyển lặng lẽ phiếm hồng, thân thể cảm giác được một trận rung động quen thuộc.
Miệng cá nhỏ nhẹ nhàng mà mềm mỏng, lơ đãng đụng chạm giống như lông vũ phất qua, gãi đến tâm nàng nở rộ, lại đụng vào đôi mắt đen tối hơn cả hồ nước kia của nam nhân, trái tim không khỏi điên cuồng nhảy dựng lên, nàng xấu hổ nói: "Đang điều trị, ngài đừng nhìn, xoay người qua chỗ khác."
Phương Quân Trì nào chịu nghe, cong khóe môi, nghiêm trang nói: "Ta muốn tự mình quan sát tình trạng của Uyển Nhi để điều chỉnh thời gian dùng thuốc hàng ngày."
Ninh Uyển đang định phản biện lại, đột nhiên có một con cá nhỏ nhẹ mổ lên hồng mai đứng thẳng, nhất thời như bị điện giật, nửa người đều tê dại, bụng dưới cũng bủn rủn, nàng bỗng nhiên nghĩ đến con cá này muốn hút dịch thể, vội vàng xấu hổ kẹp hai chân lại.
Một màn hương diễm này lọt vào mắt Phương Quân Trì khiến miệng lưỡi hắn khô khốc, cảm thấy toàn bộ máu đều dồn xuống bụng dưới, từ tiếng rên rỉ của nàng, thân thể nàng dù cho làm bao nhiêu lần vẫn chặt chẽ như lúc ban đầu hay tới hai gò má nàng phiếm hồng, chính là thứ mà cả đời này hắn đều nghe không đủ, sờ không đủ, nhìn không đủ: "Đừng ngại, chúng nó là đang giúp nàng."
"Lưu manh, quỷ dâm dục!" Ninh Uyển vô lực lên án, vừa nũng nịu vừa trách mắng, nghe càng giống như là lời mời cầu vui. Con cá kia dường như tìm được lối có nhiều "dược khí" nhất, đứng xếp hàng hôn đầu vú sưng cứng của nàng, làm cho nàng không ngừng vặn vẹo thân thể, giảm bớt động tình vui thích kia.
Cho dù nàng vặn xoắn hai chân, nhưng cá nhỏ linh hoạt sớm đã khéo léo từ khe hở nhỏ dưới mông bơi vào, như có như không đụng vào miệng nhỏ bí ẩn, kích thích đột ngột khiến Ninh Uyển hơi nâng cổ lên, bàn tay phấn hồng siết chặt, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm vài phần xuân sắc.
Bụng dưới nàng vừa trĩu xuống, một dòng chất lỏng nóng hổi đã lặng lẽ hội tụ tại giữa hai chân, Ninh Uyển vạn lần không chịu thừa nhận chính mình lại bị một chút cá nhỏ chọc ghẹo đến cả người mềm nhũn, lại sợ cá nhỏ theo miệng huyệt chui vào, nhưng không biết tại sao càng sợ thì bên trong càng trống rỗng, nàng lo sợ bất an nói: "Quân Trì! Liệu tụi nó... Liệu tụi nó có bơi vào không... ô ô...."
Nàng càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng muốn, khóe mắt lại ướt át, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, mang theo tiếng khóc.
Phương Quân Trì vội an ủi: "Đừng sợ, nơi đó chúng không thở được, làm sao có thể bơi vào."
Hắn đưa tay nắm chặt ngón tay Ninh Uyển, tách từng ngón ra, lại dùng đốt ngón tay chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay của nàng, trong giọng nói tràn đầy dụ dỗ: "Uyển Nhi ngoan, mở chân ra. Ta muốn xem."
"Ô~ Ngài bắt nạt ta..." Ninh Uyển xấu hổ đỏ mặt, đơn giản nhắm mắt lại, nàng không cách nào tưởng tượng tình trạng hiện tại của mình, con cá làm xằng làm bậy kia trái xông phải đụng, không ngờ chạm phải khe hở giữa hai cánh thịt mềm, khiến cho nàng ngay cả khí lực kẹp chặt hai chân cũng không có.
Dáng người lả lướt xinh đẹp diễm lệ như vậy, bảo người ta làm sao có thể không khi dễ nàng. Khi nàng dang rộng hai chân trắng nõn, Phương Quân Trì không khỏi rên rỉ ra tiếng, dưới háng cứng đến phát đau. Giữa hai mảnh thịt mập mạp, khe hở màu hồng phấn đã hơi hé mở, khúc xạ trong nước, cảnh tượng này như đang diễn ra trước mắt hắn —— một con cá đỏ rực giương đôi môi trắng bạc, không ngừng mổ nuốt, đuôi cá mỏng như cánh ve kia còn không ngừng đong đưa. Đột nhiên vây đuôi dùng lực, con cá nghiêng đầu ngậm lấy hạt nhỏ bên trong khe thịt, trong nháy mắt nữ tử khom người vặn vẹo như một con cá, tiếp đó càng nhiều con cá tìm tới dược khí theo đó mà đến, lần lượt mút hôn...
"A~ không được... như vậy không được..." Kích thích này khiến ngay cả lòng bàn chân Ninh Uyển cũng ngứa run, chỉ cảm thấy nhiệt độ nước cũng bắt đầu tăng cao, các khu vực mẫn cảm trên dưới toàn thân đều bị cá đụng vào quấy nhiễu, trong u đạo nổi lên từng trận bủn rủn trống không, khát vọng bị thứ gì đó lấp đầy.
Phương Quân Trì nhẫn lại chịu đựng, kiên trì để nàng ngâm đủ thời gian: "Cái gì không được? Nhiều cá như vậy còn không thỏa mãn tiểu huyệt dâm đãng của nàng sao, hửm?"
"Đồ quỷ dâm dục, đại biến thái..."
Khi những con cá kia một lần nữa bơi trở về đáy hồ, cả người Ninh Uyển đã vô lực, chỉ có mị thịt chưa thỏa mãn trong mật huyệt không ngừng co rút ngọ nguậy.
Sau khi được nửa ôm nửa bế ra khỏi hồ, Ninh Uyển đưa tay đẩy tên xấu xa ra vẻ đạo mạo này xuống đất, hai chân dạng rộng ngồi trên eo hắn, hai tay lung tung kéo xuống tiết khố đã sớm ẩm ướt, vật bóng loáng trơn trượt không kịp chờ đợi bừng bừng nhảy ra ngoài.
"Uyển Nhi ngoan, gấp như vậy." Phương Quân Trì hưởng thụ sự chủ động khó có được của nàng.
"Hừ, ta ngược lại muốn xem là ai gấp."
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy cây thịt tráng kiện, đỉnh mũ to bằng quả trứng còn hướng nàng gật đầu thăm hỏi, dáng vẻ hùng dũng mười phần. Ánh mắt giảo hoạt của nữ nhân lướt qua, Ninh Uyển nâng mông lên, hai tay phối hợp dẫn dụng cụ thịt đi vào giữa hai chân, mông khẽ lắc, tiểu huyệt vốn đã nước chảy đầm đìa lập tức tự phát há miệng hút lấy miệng nhỏ trên đỉnh —— tiểu huyệt chật hẹp của nàng trải qua dạy bảo của ngọc thế, đã có thể co rút tự nhiên.
Thẳng đến khi quy đầu khổng lồ bị bao lấy, ẩm ướt, ấm áp, chặt chẽ, khiến Phương Quân Trì bị kiềm chế không khỏi thở dốc một tiếng.
Nữ nhân nghịch ngợm kia cũng không ngồi xuống nữa, chỉ ngậm một chút trên đỉnh mũ lượn vòng tròn, đem dâm dịch ồ ồ chảy ra chậm rãi bôi lên thân trụ, chảy qua kinh mạch nhô lên, lại thấm ướt hai cái túi căng phồng......
"Bây giờ... là ai đang gấp... hử?"
Phương Quân Trì biết nghe lời phải, ngồi dậy, nửa người trên ôm nữ nhân kéo vào trong ngực: "Là ta, là bổn vương. Uyển Nhi ngoan van cầu nàng, mau thương hại nó, dùng miệng nhỏ phía dưới ăn một lần."
Hai viên nhũ bị lồng ngực cứng rắn của hắn vuốt ve đè ép, môi lưỡi cũng bị hắn ngậm lấy cẩn thận nhấm nháp, Ninh Uyển không kiêu ngạo nữa, thả lỏng thân thể rơi xuống, dưới tác dụng của trọng lực, thứ mạnh mẽ đó đâm sâu vào chỗ trống rỗng tê ngứa của nàng, nhất thời cả hai cùng sảng khoái ngâm ra tiếng.
Hai người từ lâu đã quen thuộc với từng điểm nhạy cảm trên cơ thể đối phương, thậm chí từ thanh điệu rên rỉ dài ngắn của đối phương mà có thể phán đoán ra độ sâu cạn nhanh chậm, chẳng mấy chốc, Ninh Uyển cảm giác như bị hắn xuyên qua từ dưới lên, từng đợt từng đợt khoái cảm kịch liệt từ cột sống kéo lên, làm nàng lâng lâng như rơi vào mây.
"Ừm... bên trong tiểu huyệt... bên trong sắp bị làm hư rồi..."
Nghe vậy bàn tay to của Phương Quân Trì giữ chặt hai cánh mông tròn trịa của nàng, trợ giúp nàng đâm sâu hơn nhanh hơn, lập tức dẫn tới thanh âm rên rỉ của nàng càng lớn càng quyến rũ, gân xanh trên trán hắn nhô lên: "Tiểu huyệt cắn chặt như vậy, cho dù ta có thao cả đời cũng không hỏng, đúng không Uyển Nhi?"
"A!... Không...... Không đúng~ đúng...... A a!"
"Rốt cuộc đúng, hay là không đúng?" Hai đỉnh nhũ phập phồng cọ cọ vào ngực nam nhân, đầu vú mẫn cảm đã bắt đầu tiết ra sữa thơm, Phương Quân Trì cúi đầu ngậm lấy một viên trong đó, miệng lớn mút vào sữa ngọt. Động tác dưới thân không ngừng, thẳng đến khi đem hai bên vú đều ăn đến ửng đỏ mới gắt gao ấn chặt nàng vào eo mình, nhanh chóng đẩy côn thịt di chuyển từ dưới lên, sau khi đưa đẩy vài cái, hắn cũng đem "sữa" của mình đút vào cái miệng phía dưới đang phun ra dâm dịch của nữ nhân.
Sắc trời còn sớm, không biết cảnh sắc điên loan đảo phượng này khi nào mới phai nhạt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro