Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương_365:


Hiện tại anh bắt đầu cảm thấy.

Đồng ý mang theo thiếu niên tới nơi này cũng không phải ý kiến hay.

Tần Mạc thử phân tán lực chú ý của mình thêm lần nữa.

Chính là vì tránh việc anh nhịn không được mà kéo thiếu niên tới gần mình.

Bỗng nhiên không biết vì cái gì, anh rất chán ghét phụ nữ.

Không cần biết đó là loại phụ nữ gì, chỉ cần người nọ tiếp cận thiếu niên đều thấy chướng mắt.

Ngay cả Hàn Tố Tố cũng giống như thế.

Hơn nữa Tần Mạc biết rất rõ, không ít học sinh cao trung ở tuổi dậy thì thích nhất chính là loại hình nữ sinh như Hàn Tố Tố.

Trang điểm xinh đẹp, lại còn hay làm nũng...

Em trai của anh cũng sẽ thích sao?

Tưởng tượng đến điều này, ánh mắt Tần Mạc nhanh chóng trầm xuống.

Giang Tả như nhận ra được cái gì, chuyển mắt nhìn về phía bên này.

Chỉ thấy cặp mắt của Tần Mạc vô cùng thâm thúy, chúng nhìn chằm chằm sườn mặt thiếu niên, thâm trầm có chút không giống anh ngày thường.

Ánh mắt như vậy...

Không biết vì sao trong lòng Giang Tả lộp bộp một tiếng.

Hẳn là do anh nghĩ nhiều.

Thấy Tần Mạc biểu tình không thay đổi dời ánh mắt đi.

Giang Tả thầm nghĩ, khẳng định là anh nghĩ nhiều.

Chẳng qua dục vọng chiếm hữu của Tần Mạc từ nhỏ rất mạnh, có lẽ là không nhìn được đứa em trai mình vất vả nhận tới lại trở thành của người khác...

Cũng may Phó Cửu không ở cùng Hàn Tố Tố lâu. Sau khi xong việc bên kia liền tách ra đi đến, ý cười dào dạt nhìn anh: "Anh Mạc muốn nghe gì?"

Nhìn khuôn mặt sạch sẽ vô hại kia, ý buồn vừa rồi phảng phất như bị ánh sáng xua tan đi không ít.

Phản ứng đầu tiên của Tần Mạc là nhẹ nhàng búng đầu điếu thuốc lá, sau đó nói: "Cậu còn biết ca hát ư?".

Phó Cửu cười: "Tôi đang nắm giữ chức vụ nam thần của Cao Trung Đệ Nhất, không có tài năng thì làm sao giành được chiến thắng." 

Trên thực tế, vào thời điểm cô vẫn là Z, thân phận cô ngụy trang chính là tay ca hát trong quán bar, về việc này đương nhiên cô sẽ không nói cho đại thần.

"Vậy nam thần ca hát đương nhiệm là thứ cậu am hiểu nhất." Hàn ý nơi đáy mắt Tần Mạc dần tan đi.

Bốn chữ nam thần đương nhiệm này có chút nghẹn ngào.

Bởi vì người đã từng là nam thần Cao Trung Đệ Nhất chính là Tần Thần.

Thậm chí đã từng có người tiên đoán rằng, cho dù là mấy chục năm trước hay là mấy chục năm sau đều không có nam thần nào đẹp trai hơn Tần Thần.

Thẳng đến khi Phó Cửu xuất hiện...

Trên trang wed trường còn tạo thành hai phe đối lập.

Nhưng mà đối đầu càng lâu, cong càng lợi hại, trực tiếp biến thành CP* gay.

*CP = Couple: Cặp đôi.

Thật ra Phó Cửu cảm thấy rất thú vị, chỉ là không biết sau này đại thần thấy càng ngày càng nhiều người nói anh ấy là cong, anh sẽ có vẻ mặt thế nào.

Lúc làm tay ca hát trong quán, những bài Phó Cửu hát không ít.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sô pha, từ khi quen biết đã bắt đầu thành người che chở cô, ngón tay vừa cử động, chọn bài Thiên Tân Tháng Năm.

Tư thế ca hát của Phó Cửu hết sức chuyên nghiệp, ngón tay đỡ microphone dựng đứng, ngồi trên ghế chân cao, khóe miệng còn treo ý cười.

Khác với Tần Mạc, trang phục của Phó Cửu luôn phù hợp với vũ trường.

Áo khoác da cực kì mạnh mẽ kết hợp với quần jean hơi thiên về màu trắng, tóc màu bạc cùng khuyên tai đen huyền, người nào tùy ý đều sẽ không nghĩ đến Phó Cửu là nữ sinh.

Bởi vì chỉ cần cô ngồi xuống nơi đó, cả người tựa như phát ra điện, xinh đẹp chạm tới lòng người.

Ánh mắt Hàn Tố Tố đã có chút si mê, đợi đến khi tiếng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên càng khiến hai mắt của cô ta không thể rời khỏi người Phó Cửu.

Nhưng mà mắt Phó Cửu lại nhìn về phía Tần Mạc, vừa tỏa sáng lại lười biếng.

"Muốn đem anh viết thành một bài hát, muốn nuôi một con mèo.

Muốn trở lại từng cảnh tượng, vặn chậm lại từng cơn gió.

Nơi chúng ta ở cùng người lớn khi còn nhỏ, đó là một tòa lâu đài.

Chúng ta rất thân thiết, thân đến điên mất, giống như song bào thai thất lạc nhiều năm được tìm thấy..."

Ánh đèn chiếu xuống mái tóc bạc của thiếu niên, trên tay cầm microphone, cứ như vậy mỉm cười nhìn Tần Mạc, môi mỏng cách microphone rất gần, toàn bộ vầng sáng của căn phòng đều phảng phất trên cánh mội cô, tụ lại điểm điểm rơi xuống.

“Sinh mệnh lại trường bất quá, pháo hoa rơi xuống khóe mắt.

Thế giới lại không hơn được nữa, ngươi ta chăm chú nhìn mỉm cười.

Ở sở hữu trôi đi phong cảnh cùng trong đám người.

Ngươi đối ta tốt nhất……” (Vì là hát nên tôi không biết đâu huhu)

Thực rõ ràng, bài hát này là bài hát mà Tần Mạc thích nghe.

Hàn Phong nhẹ giọng cười nói: “Tần Mạc, cậu nhận người em trai này quả thật là không tồi, cái gì cũng có thể làm được.”

Tần Mạc không nói gì, trên tay còn cầm chén rượu.

Thay vì nói anh không nói gì, chi bằng nói trong nháy mắt khi thiếu niên kia mở miệng.

Ánh mắt của anh liền không thể rời khỏi người Phó Cửu.

Thậm chí cả chính anh cũng không biết, biểu tình khi anh nhìn về phía Phó Cửu là cái dạng gì,

Ẩn trong bóng đêm, không coi ai ra gì muốn chiếm cho riêng mình.

Giang Tả ở một bên nhìn, tâm tình rơi lộp bộp, chân chính trầm xuống.

Xác thật từ trước tới giờ Tần Mạc chưa từng nhìn ai như vậy.

Là hắn nghĩ nhiều hay là Tần Mạc thật sự đối với Phó Cửu này……

Giang Tả dù sao là cái người thông minh.

Hắn không giống với Tần Mạc, đã gặp qua không ít về cái vòng luẩn quẩn kia.

Loại việc này dù sao cũng mẫn cảm hơn so với Tần Mạc.

Hơn nữa ngoài cuộc tỉnh táo, cho nên khi nhìn đến sự việc cũng rõ hơn một chút.

Anh em tốt?

Có người anh trai nào sẽ dùng ánh mắt này nhìn em trai mình?

Giang Tả cũng biết, có một vài người cũng không phải tự nhiên cong,

Đôi khi, bởi vì tính cách hai người quá hợp, lại luôn ở bên nhau, hơn nữa…… Khuôn mặt kia của thiếu niên thật sự rất đẹp đến có thể xem nhẹ cả giới tính.

Tần Mạc đối xử với đối phương tốt một chút cũng không có gì là lạ.

Cho nên Giang Tả còn đang do dự có nên đẹp chuyện này vạch trần hay không.

Bởi vì nếu một khi nói, làm không tốt Tần Mạc sẽ thật sự tưởng tượng về phương diện kia, tưởng tượng nhiều có khi thật sẽ cong.

Này……Hậu quả làm Tần gia đoạn tử tuyệt tôn hắn không gánh nổi.

Nhưng mà nếu không nói, nếu tình huống này phát triển hơn…… Tần Mạc đối với Phó Cửu…… Chờ một chút, vì cái gì hắn suy xét tới suy xét đi, đều là khả năng trong tương lai bạn tốt sẽ cong khá là lớn.

Nghĩ đến đây, Giang Tả cũng buồn bực, vừa định đi lấy chén rượu.

Tần Mạc liền nghiêng mặt tới, đối diện với tầm mắt của hắn, làm Giang Tả dừng một chút.

Thật sự là ánh mắt đạm mạc kia của bạn tốt, giống như là toàn bộ ý nghĩ của hắn đều có thể nhìn ra.

Anh em Hàn gia không biết vì sao lại thế này.

Hàn Phong còn đang buồn bực ở kia: “Ai? hai người các cậu sao lại thế này, như thế nào còn đối mắt nhau?”

“Không có gì.” Tiếng nói Tần Mạc nhàn nhạt.

Hàn Phong không tin, nhướng mày nhìn Giang Tả: “Thật sự không có gì?”

Giang Tả cười nói: “Có thể có cái gì, chỉ là cảm thấy cậu bé Phó Cửu này hát khá tốt, hiện tại đang là nam thần của một trường trung học, những người từng là học trưởng như chúng ta chỉ đứng phía sau.”

“Chỉ là hát dễ nghe một chút, có gì xinh đẹp đâu.” Hàn Phong đè thấp thanh âm, tiến đến trước mặt hai người nói: “Tớ có một chút vội, cậu nhìn xem bộ dáng kia của Tố Tố đi, chỉ kém chút không ở trước mặt mọi người thổ lộ.”

Nếu trước đây Giang Tả nghe những lời này, khẳng định sẽ đi theo trêu chọc vài câu.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Tần Mạc, theo bản năng nhìn hướng bên trái.

Vài lần trước đều không có chú ý tới.

Cũng không biết có phải hay không bởi vì lần này để ý, thế nhưng có thể nhìn thấy thời điểm Tần Mạc nghe thấy những lời này, khóe miệng mím lại một chút, cái mím môi kia có chút vi diệu, có thể xác định anh tuyệt đối là không có vui vẻ.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro