Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2279 - Người Yêu Định Chế (14)

Edit: Assy

Beta: Sa

============

Sơ Tranh chửi nhỏ một tiếng, thả ngân tuyến ra, cũng nhanh chóng đẩy những người đang chặn phía trước.

Tốc độ ngân tuyến nhanh hơn Sơ Tranh, nó cuốn lấy con dao ngay lúc người kia vừa ấn xuống.

Trên dao chợt có một lực tương phản khiến gã đàn ông không cách nào đâm vào cơ thể người kia, đối phương rõ ràng bị kinh sợ.

Ngân tuyến đã khống chế được hung khí, Sơ Tranh cũng không có gì phải lo lắng, vừa tiến lên đã đạp ngay một cú.

"A!"

Đám người bị tách ra, người kia bay thẳng ra ngoài, đập sang bên cạnh.

"Loảng xoảng —— "

Gã đàn ông ôm ngực, muốn đứng dậy.

"Đè hắn lại!"

Không biết Sơ Tranh hạ lệnh cho ai.

Gã đàn ông còn chưa đứng dậy đã lại bị đè xuống, sức lực trên vai rất lớn, không cho hắn giãy dụa được.

Gã ngẩng đầu nhìn về sau, người máy cao ba mét đứng sau lưng gã, trong mắt hiện từng vòng dánh sáng xanh lục.

Đây. ..

Đây không phải sản phẩm triển lãm sao? !

Sao nó lại hoạt động được!

"Không sao chứ?"

Biểu tình Phong Diên vẫn còn hơi ngáo, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Cho tới khi Sơ Tranh chạm vào hắn, Phong Diên mới sực tỉnh, đưa tay sờ xuống eo, ngón tay đã nhiễm máu.

Sơ Tranh cúi đầu xem, quần áo bên hông đã bị thủng một lỗ.

Máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng.

Đôi mắt bình tĩnh của Sơ Tranh thoáng như kết một tầng băng, lạnh lẽo tận xương.

"Á!"

Gã đàn ông bên kia đột nhiên hét thảm một tiếng.

Người máy đè gã xuống đánh một trận, đám người xung quanh hoảng sợ vội che miệng.

Còn có không ít người đưa tầm mắt tập trung lên người Sơ Tranh.

Vừa rồi một tiếng 'Đè hắn lại' của cô cũng không hề nhỏ, rất nhiều người đều nghe thấy.

Mà người ở chỗ này hầu như đều biết, người máy kia chỉ là sản phẩm triển lãm, vốn đang ở trạng thái ngủ đông, là cô ấy hạ lệnh cho nó sao?

Cô ấy là ai?

Người bị người máy đánh kia ngoài kêu thảm còn gầm lên: "Chúng mày sẽ gặp báo ứng, sẽ gặp báo ứng! Chúng mày đều phải chết, đều phải chết! ! Đi chết đi, đi chết đi. . ."

"Anh biết hắn?" Sơ Tranh đè lên miệng vết thương của Phong Diên.

Phong Diên lắc đầu: "Không biết."

"À há."

"Chúng mày đều sẽ chết, đều sẽ chết, ha ha ha ha! !" Giọng nói của gã càng thêm sắc nhọn chói tai: "Cái khách sạn này sẽ bị san thành bình địa! ! Chúng mày đều sẽ phải chết! !"

Một câu nói sau cùng của gã thành công gây nên bạo động.

"Cái gì?"

"Có ý gì?"

"Cái gì gọi là sẽ bị san thành bình địa?"

"Hắn điên rồi sao?"

Người kia nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt như rắn độc: "Trong khách sạn có bom sắp nổ rồi, chúng mày không chạy thoát được đâu, một tên cũng không chạy thoát!"

"Á á á!"

Đám người kia vừa nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên là ào lên chạy trốn.

Một đám người ăn mặc chỉnh tề rực rỡ, lúc này đã không còn giữ được hình tượng, tranh nhau chen lấn xô đẩy chạy ra thang máy.

Nhưng dù có ấn thế nào thang máy cũng không phản ứng.

Cửa thoát hiểm cũng bị khóa.

Nhân viên khách sạn cũng bị dọa sợ chết khiếp, quên cả ngăn cản mọi người hỗn loạn.

Sơ Tranh đỡ Phong Diên tới một nơi an toàn, cầm micro trên sân khấu nói: "Tất cả yên lặng cho tôi!"

Tiếng microphone rất lớn, nhưng vẫn không thể khiến người ta an tĩnh lại.

Trong đầu bọn họ giờ chỉ có một suy nghĩ trong đầu, nơi này sắp nổ tung!

"Làm bọn họ an tĩnh lại." Sơ Tranh chỉ huy người máy.

Người máy ném những người không còn lực phản kháng ra, nhanh chân chen vào trong đám người.

Người máy cao ba mét xách một người dễ như xách một con gà, người máy nhanh chóng đi tới hành lang, hất những người đang cạy cửa thang máy ra.

Những người kia bám lên, ngón tay người máy chọc một cái, điện giật làm những người kia kêu lên oai oái, sau đó nằm rạp trên mặt đất.

Người máy chấn áp đám người, bọn họ bắt đầu lui dần vào bên trong.

Sơ Tranh cầm micro: "Giờ đã có thể nghe tôi nói chưa?"

Toàn trường đột nhiên an tĩnh lại.

Tất cả mọi người nhìn hết về người đang đứng trên sân khấu.

Cô gái nhỏ mặc quần áo bình thường, mái tóc vàng rực rỡ dày như rong biển vô cùng thu hút chú ý, cho dù không có ánh đèn, cô cũng có thể trở thành tiêu điểm.

"Tìm cho tôi một hộp y tế tới đây."

". . ."

"Nhanh lên!"

Có nhân viên khách sạn phản ứng nhanh nhẹn, tìm hộp y tế tới.

Người máy cao ba mét loảng xoảng đi tới trước mặt Sơ Tranh, chặn ánh mắt mọi người lại.

"Tôi không sao, trước cứ giải quyết. . ."

"Xử lý vết thương trước đã."

Phong Diên cảm thấy chút thương thế này không là gì: "Nơi này có thể có bom, rất nguy hiểm."

"Anh cũng không sợ chết, sợ cái gì." Sơ Tranh đè Phong Diên lại, dữ dằn: "Đừng có lộn xộn."

Phong Diên: ". . ."

Nhiệt độ cơ thể Sơ Tranh giống người bình thường, ngón tay vừa chạm vào làn da Phong Diên, hơi ngứa, lại có chút nóng bỏng.

Nỗi đau do vết thương mang lại tựa hồ đã được san bằng .

Cảm giác kia quả thật vô cùng kỳ diệu. . .

Cơ thể Phong Diên chợt cứng ngắc: "Để tôi. . ."

Sơ Tranh càng hung dữ: "Im mồm."

". . ."

Lực chú ý của Phong Diên chuyển qua người máy cao ba mét, trong lòng lại chìm xuống.

Sơ Tranh sử dụng một người máy quá dễ dàng, chuyện này không thể để người khác biết. . .

-

Đám người bị người máy dọa sợ nhưng cũng chỉ bảo trì được một phút an tĩnh quỷ dị.

Bản năng cầu sinh khiến bọn họ lại lần nữa nhao nhao lên, nhưng cũng không loạn như lúc đầu nữa.

Có người cầu cứu, có người khóc lóc, cũng có người tiếp tục tới thang máy và lối thoát hiểm giày vò.

"Không được, ,mọi tín hiệu đều đã bị chặn!"

"Tôi cũng vậy! Không gọi được."

"Không liên lạc được với người bên ngoài, làm sao bây giờ?"

"Chúng ta thật sự chết ở chỗ này sao?"

"Hắn chắc chắn có cách!"

Có người chỉ vào một người mặt mũi bầm dập ngồi trong trong góc.

"Chúng mày cho rằng tao sẽ nói cho bọn mày biết?" Người kia cho dù mặt mũi bầm dập cũng vẫn cố kéo ra nụ cười lạnh: "Bọn mày nằm mơ à! Bọn mày cứ chờ chết đi!"

Sơ Tranh xử lý xong vết thương của Phong Diên, nhìn xuống những nơi khác của khách sạn, khách sạn đang sơ tán, có lẽ vì không liên lạc được với người ở tầng 12 nên có không ít người đang đi lại đây.

Gã đàn ông bị túm ra, ép phải nói cách rời khỏi chỗ này.

Sơ Tranh làm lơ bọn họ, cầm micro nói: "Sau khi mở cửa, để phụ nữ và trẻ em đi trước, chỉ có thể đi theo lối thoát hiểm, ai dám gây rối sẽ có kết quả như những người đang nằm kia."

Những người đang nằm trên đất đều là những người vừa bị người máy phóng điện gây choáng. . .

Đám người nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ lui về sau.

Cũng có người không phục: "Mẹ kiếp, cô là ai vậy! Sao chúng tôi phải nghe lời cô!"

"Xẹt xẹt xẹt. . ."

Người máy cao ba mét đưa tay lên phóng điện.

Thanh âm nghi ngờ bị tắt tiếng trong nháy mắt.

Sơ Tranh để người máy đi mở đường, canh giữ ở lối thoát hiểm.

Đám người yên lặng vài giây, phụ nữ và trẻ em được đưa lên phía trước rất nhanh.

Cửa thoát hiểm cũng là khóa điện tử, Sơ Tranh dễ dàng mở được cửa, có người máy canh chừng, những người khác cũng không dám quá lỗ mãng.

"Chúng mày. . ." Người trên mặt đất kia giãy dụa đứng lên, không biết muốn nói cái gì.

Sơ Tranh đi qua đạp thêm một cú khiến hắn choáng váng.

Đám người: ". . ."

Mẹ của con ơi!

Cả người cô gái nhỏ như đều tỏa ra khí lạnh nghi ngút, còn đặc biệt hung dữ: "Nhìn cái gì? Còn không đi, đợi người ta tới nhặt xác cho à?"

". . ."

Dữ quá đi.

Đám người theo thứ tự rời đi, mặc dù còn hơi ầm ĩ, nhưng vẫn coi như là có trật tự.

Tầng 12 ổ chức tiệc, cánh cửa Sơ Tranh mở ra đúng là lối ra thiết kế riêng cho nơi tổ chức tiệc nên không bị những người sơ tán ở các tầng khác đụng tới, vì thế tốc độ bọn họ xuống còn nhanh hơn một chút. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro