Chương 2245 - Y Kinh Thiên Hạ (30)
Edit: Sa Nhi
==============
"Vì sao lại không nở được hoa?"
Diệu Lam: "Đại nhân, cây Vong Xuyên nở hoa, cần địa hồn tái hiện."
Địa hồn và âm hồn trong lời Vu Việt nói là cùng một loại, chính là linh hồn đã đến âm phủ.
"Sông Vong Xuyên đã khô cạn, thông đạo nối liền âm dương đã biến mất, đại nhân cảm thấy địa hồn còn có thể đến nơi đây sao?"
Cho nên cây Vong Xuyên không thể nở hoa được nữa.
Sơ Tranh: ". . ."
Thế này có hơi làm khó người ta nha!
Con ngươi Sơ Tranh chợt lóe sáng: "Là vì sông Vong Xuyên khô cạn, nên cây Vong Xuyên mới như vậy phải không?"
"Đúng vậy." Diệu Lam đảo mắt qua mấy người chật vật đằng sau: "Trước kia Ngũ Âm trấn cũng chỉ là một trấn bình thường. . ."
Người dân Ngũ Âm trấn đều giỏi âm luật, nơi này cũng từng là non xanh nước biếc, nuôi dưỡng ra những nam tuấn nữ tịnh.
Nhưng có một ngày, có một đám người tới nói rằng, khả năng Ngũ Âm trấn có bảo vật xuất thế.
Người trên trấn còn rất tò mò hưng phấn, ai mà không muốn bảo vật chứ?
Nhưng người trên trấn cơ bản đều là người bình thường, có tu sĩ thì cũng chỉ là loại mới nhập môn.
Mọi người cũng chỉ có thể coi chuyện này như bát quái mà hóng hớt.
Đám người kia ra ra vào vào trong trấn, mọi người cũng không biết bọn họ đang làm gì, cũng không ai dám đi hỏi.
Nhưng mà người trên trấn đều không thể ngờ, đám người mà họ nhiệt tình tiếp đãi kia lại là một lũ cầm thú.
Người của Ngũ Âm trấn bị giết sạch trong vòng một đêm, bởi vì cái bí cảnh kia rất kỳ quái.
Nhất định phải do linh hồn tới mở.
Một người mở ra được một bí cảnh, sau khi ra khỏi bí cảnh, linh hồn kia sẽ biến mất.
Linh hồn cũng tựa như chìa khoá chỉ dùng được một lần duy nhất.
Một người là một chìa khóa, mà mỗi lần lại chỉ có thể mang được 1 vật từ bên trong ra.
Vì muốn lấy được càng nhiều bảo vật hơn, những kẻ kia đã giết sạch tất cả mọi người trong trấn.
Không ai biết trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì, mà đám người kia còn chưa dùng hết tất cả linh hồn thì đã vội vàng chạy mất.
Những linh hồn còn lại phẫn nộ ngập trời, cũng cực kỳ không cam lòng, nhưng bọn họ lại không có chỗ phát tiết.
Bọn họ chỉ có thể quanh quẩn trong trấn này.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Oán khí càng ngày càng sâu.
Không biết đã qua bao lâu, đám người kia lại trở về, nhưng mà cũng không phải đến vì bí cảnh, mà đến để thiết lập một trận pháp cho toàn bộ Ngũ Âm trấn.
Mặc dù liên quan đến sông Vong Xuyên có một số truyền thuyết, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đó cũng chỉ là một con sông bình thường.
Trước kia không có gốc cây kia, nó là do đám người kia mang đến.
Bọn họ nhìn thấy có người ném hạt giống vào dòng nước, chỉ trong giây lát đã có một gốc cây xanh biếc vươn ra khỏi mặt sông, cành cây không ngừng sinh trưởng, cuối cùng trưởng thành thành đại thụ che trời.
Nước sông Vong Xuyên từ trong suốt biến thành màu đỏ như máu, bên trong dường như có ác linh vùng vẫy.
Đó là lần duy nhất Diệu Lam trông thấy cây Vong Xuyên nở hoa.
Bông hoa nhỏ màu trắng bạc, nở chi chít khắp cành lá.
Sau nữa. . .
Đám người kia khởi động trận pháp, toàn bộ dòng sông đột nhiên khô cạn, đại thụ cũng khô héo trong nháy mắt.
Đám người kia mang theo thứ gì đó rời đi.
Từ đó về sau, đã không thể dùng cách thức thông thường để vào được Ngũ Âm nữa, bọn họ cũng bị nhốt ở chỗ này.
Nhưng cứ cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ có người đến đây tìm bảo vật, linh hồn lưu lại trong trấn bắt đầu dụ giết những người này.
"Mang đi thứ gì?"
"Hình như là người, vớt. . . từ trong sông ra." Diệu Lam không chắc chắn lắm, chỉ có thể xác định thứ đó giống một người: "Lúc ấy ta còn rất yếu ớt, không thể nhìn rõ ràng."
"Ma Linh đại nhân muốn nó nở hoa lần nữa, trừ phi có thể làm cho sông Vong Xuyên xuất hiện trở lại."
"Phá trận pháp này đi không phải là được rồi sao?" Mạch suy nghĩ của Sơ Tranh rất tỉnh.
Diệu Lam: ". . ."
"Không. . . Không thể được." Thiếu nữ áo lam lập tức phủ nhận: "Chúng ta sẽ chết mất!"
"Tại sao?"
Diệu Lam: "Không biết nữa. . . Chỉ là cứ có một ý niệm như vậy trong đầu, nếu có người hủy trận pháp này đi, chúng ta đều sẽ chết, cho nên không thể để người khác hủy nó đi."
"Ồ." Sơ Tranh nói một câu xiên trúng tim: "Nhưng các ngươi đều đã chết rồi."
". . ."
-
Sơ Tranh nói đào là đào, nói được thì làm được!
Thiếu nữ áo lam vốn cho rằng Diệu Lam tới thì có thể ngăn cản được Sơ Tranh, nhưng không ngờ, Diệu Lam cũng không ngăn được cô.
Mà bọn họ thì lại sợ cô không dám động thủ.
"Diệu tỷ tỷ, tỷ. . . Tỷ cũng sợ sao?"
"Nàng là Ma Linh."
"Ma Linh là gì?"
". . ." Kỳ thật Diệu Lam cũng không biết phải giải thích với thiếu nữ áo lam thế nào: "Tóm lại nàng có thể áp chế tuyệt đối với chúng ta, không thể bất tuân lời nàng."
"Tại sao vậy?"
". . ."
Nàng ta làm sao mà biết là vì sao.
Cũng giống như không thể để người khác phá hủy trận pháp này, chính là bẩm sinh đã. . . có một loại tư tưởng như thế.
Có trận pháp thêm vào, cái cây này không dễ đào như vậy.
Sơ Tranh không tin vào quỷ thần, xắn tay áo lên bắt đầu ngang ngược hành sự.
【 Chị gái nhỏ, chị mà đào cây này đi, lỡ nó không thể sống thì làm sao giờ? 】 Vương Giả hỏi một câu phát ra từ linh hồn.
Vậy ta không đào thì nó có thể sống chắc?
【. . .】 Hình như không thể.
Tốt xấu gì cũng là cái cây lợi hại như vậy, chắc không yếu nhớt thế đâu.
【. . .】 Có phải cây Vong Xuyên cần phải cảm ơn chị vì đã để mắt đến nó thế không?
Quả thật Sơ Tranh cảm nhận được một cỗ sức mạnh khác thường ngăn cản cô đào gốc cây này lên.
Tay Sơ Tranh đặt lên thân cây, ngân tuyến kéo dài chạy dọc theo thân cây chui vào trong rễ, lan tràn bốn phương tám hướng theo cỗ sức mạnh kia.
Giống như Diệu Lam nói, toàn bộ trận pháp thâu tóm cả Ngũ Âm trấn đều ở trong đó.
Trận pháp khổng lồ như vậy, kẻ nào có thể làm ra được?
Sơ Tranh nắm chặt ngân tuyến, trước tiên phá hỏng một nơi yếu nhất trận pháp.
Nhưng mà Sơ Tranh phát hiện, chỉ cần cô vừa động, lập tức sẽ có linh thể xuất hiện ở gần đó, sau đó trực tiếp dùng linh thể để bù vào chỗ bị phá hư.
Một con rồi lại một con. . .
Những linh thể kia bù đắp vào, trận pháp lại tự động phục hồi như cũ.
". . ." Này bảo chơi thế quái nào?
Sơ Tranh dừng lại, phân phó Diệu Lam: "Gọi hết tất cả linh thể của nơi này đến đây."
"Vâng đại nhân." Diệu Lam đồng ý trước, sau đó mới hỏi: "Để làm gì vậy đại nhân?"
"Bảo ngươi gọi thì gọi đi, lắm lời thế làm gì?"
Diệu Lam không dám hỏi nữa, nhanh chóng thông báo cho tất cả linh thể trên trấn.
Nhóm linh thể xuất hiện liên tiếp từng người một.
Tất cả đứng hai bên lòng sông, lúc nha lúc nhúc, vừa nhìn đã khiến người ta tê dại cả da đầu.
"Móa! !"
Mấy người còn may mắn sống sót lúc này đã sợ muốn chết.
Vừa rồi chỉ mấy linh thể như vậy mà bọn họ cũng đã rất tốn sức để đối phó, bây giờ nhiều thế này còn biết đánh kiểu gì nữa?
"Trấn các ngươi có nhiều người đến thế sao?" Sơ Tranh cũng rất ngạc nhiên.
Không phải đã bị dùng rất nhiều sao? Sao còn có nhiều như vậy?
"Những năm gần đây người tiến vào nơi này rất đông, rất nhiều kẻ đều bị giữ lại ở đây, cho nên. . ." Càng ngày càng nhiều.
Linh thể nói dẫn bọn họ vào bí cảnh đều là giả.
Dù sao chỉ cần những người này tiến vào bí cảnh, thì bọn họ đều sẽ phải chết.
Cho nên chỉ có thể giết những người đó.
Mà những linh thể nghe lời sẽ được giữ lại nơi này, trở thành một thành viên trong bọn họ.
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Chắc chắn tất cả đều ở đây rồi chứ?"
Diệu Lam gật đầu, cho dù có cũng chỉ có một hai người là không ở đây.
Sơ Tranh nhảy lên, thân hình lơ lửng giữa hư không: "Lát nữa nếu kẻ nào trong các ngươi dám cử động, ta sẽ giết chết kẻ đó."
Giọng nói của Sơ Tranh gia tăng thêm sức mạnh, có thể truyền đến tai tất cả linh thể.
Nhóm linh thể không thể làm trái lời Ma Linh, nhưng khi trận pháp bị phá hư, lại có một loại sức mạnh khác muốn dẫn bọn chúng bù đắp vào chỗ trận pháp bị phá.
Lý trí nói cho bọn chúng biết không thể đi, nhưng thân thể lại không chịu sự khống chế.
Tất cả những linh thể kia đều biểu hiện cực kỳ. . . thần kinh.
Càng dọa cho đám người sống sợ phát sốt phát rét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro