Chương 2191 - Ngôn Linh Chân Lý (12)
Edit: Sa Nhi
==============
Sơ Tranh vừa ra ngoài đã đụng phải Liễu Kim Lê, người sau kinh ngạc chỉ vào cô, vừa chỉ chỉ ra cánh cửa sau lưng cô, đến cả nửa ngày không nghẹn ra được một chữ.
Tình huống này là thế nào vậy!
Liễu Kim Lê nuốt một ngụm nước bọt: "Cậu ở cùng anh họ tôi làm gì đấy?"
Người chị em cùng hít drama mới quen sao bỗng nhiên lại có quan hệ với tên tra nam Sở Chiếu Ảnh kia rồi?
"Anh họ?" Ai là anh họ nhà cô?
-
Sở Chiếu Ảnh cùng Liễu Kim Lê là anh em họ, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, Sở Chiếu Ảnh cũng thích mang Liễu Kim Lê đi chơi cùng.
Càng đừng nói, hai người này đứng cùng nhau rất giống như hai anh em.
Liễu Kim Lê rất kinh ngạc sao Sơ Tranh lại ở cùng thằng tra nam anh họ cô ấy.
Sơ Tranh bèn tùy tiện mượn cớ đáp bừa.
Thật ra co cũng không ngại để người khác biết cô làm chuyện không thể miêu tả với vị đương gia của Phí gia, thế nhưng không biết liệu vật nhỏ có vui hay không...
Cho nên tạm thời cô vẫn không nên nói.
Miễn cho hắn lại quấy cô.
Vì thẻ người tốt mà mệt tim hết sức.
Sơ Tranh đi cùng Liễu Kim Lê trở lại buổi tiệc, Liễu Kim Lê chưa gì đã chuyển lực chú ý chuyển tới nơi khác.
Sơ Tranh cũng nhanh chóng tìm tới người mà Sở Chiếu Ảnh nói.
Thừa dịp đối phương đi toilet, Sơ Tranh bèn theo đuôi... Cùng đi qua.
Liễu Kim Lê rất tò mò không biết Sơ Tranh muốn làm gì, thế là cũng một đường đi theo.
Sơ Tranh không muốn mang theo cô ấy lắm, nhưng lại không thể vứt con hàng này.
Đến ngoài toilet, Sơ Tranh căn dặn Liễu Kim Lê: "Giúp tôi canh chừng, đừng để người khác vào."
". . ."
Liễu Kim Lê rất muốn hỏi Sơ Tranh muốn làm gì, nhưng Sơ Tranh không cho cô ấy có cơ hội này đã lách mình tiến vào toilet.
Mấy phút đồng hồ sau.
Sơ Tranh đi từ toilet ra, cô vẩy nước trên tay đi, bình tĩnh đi đến bên cạnh Liễu Kim Lê
Nếu như không phải Liễu Kim Lê tận mắt nhìn thấy nơi cô vừa vào là toilet nam, cô ấy cũng không chút nào hoài nghi, cô chỉ là đi toilet mà thôi.
"Cô đi vào làm gì vậy?"
Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh nghiêm túc: "Hỏi ít chuyện."
"Hả?" Hỏi ai mới được? Mà tại sao cô cần phải vào toilet nam để hỏi?
Sơ Tranh nói lảng sang chuyện khác: "Phí Tẫn Tuyết ở đâu?"
"Lúc tôi đi lên cô ta vẫn còn ở đó..." Liễu Kim Lê cũng đã tìm một vòng khắp nơi: "Kỳ quái, đi đâu rồi nhỉ."
"Không phải đã đi rồi đấy chứ?"
Sơ Tranh vẫn nhìn thấy Phí Ấu Bình cùng Mạc Hướng Thu, hai người này đều chưa đi, Phí Tẫn Tuyết không có khả năng rời đi.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, cảm thấy cái thứ đồ chơi ngôn linh kia, hẳn là không cần phải làm trò ngay trước mặt đối tượng.
Cho nên...
Phí Ấu Bình đã chơi cô, vậy cô cũng không khách khí chơi một chút với con gái bà ta vậy.
-
Buổi tiệc sắp kết thúc, có người lần lượt rời đi.
Sơ Tranh đứng trong góc nhỏ, tâm tình không được vui lắm, ngôn linh có hiệu quả hay không thế?
Sẽ không phải chơi ta đấy chứ?
Ngay vào lúc Sơ Tranh đang hoài nghi, bên kia bỗng nhiên có động tĩnh.
Phí Tẫn Tuyết không biết từ chỗ nào đi ra, cũng không chú ý nhìn ai, đụng phải nhân viên phục vụ.
Đồ nhân viên phục vụ đang cầm trong tay bèn giội cho Phí Tẫn Tuyết ướt sũng người.
Phí Tẫn Tuyết chấn kinh, dưới chân không đứng vững, bèn ngã sóng soài ra ngay tại chỗ.
Lễ phục xinh đẹp tinh xảo giờ dính đầy vết bẩn, càng làm nổi bật vẻ chật vật không chịu nổi của Phí Tẫn Tuyết.
Động tĩnh này không nhỏ, người xung quanh đều dồn dập ghé mắt nhìn sang.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Dọa tôi giật cả mình."
"Ai, trang phục của cô..."
Trang phục của Phí Tẫn Tuyết rất mỏng, lúc sạch thì không nhìn ra cái gì.
Thế nhưng lúc này đã bị thấm ướt, vải vóc dán lên thân thể lại có vẻ hơi trong suốt.
Sắc mặt Phí Tẫn Tuyết cực kỳ khó coi, hai tay vội vòng trước ngực ngăn những ánh mắt nhìn trộm của mọi người.
Thế nhưng đã có người cầm điện thoại chụp lại được.
Hiển nhiên là Phí Tẫn Tuyết không chỉ có một người bạn nhỏ không hợp nhau như Liễu Kim Lê, trong đám người còn có mấy tiếng xì xào âm dương quái khí vang lên.
"Phí tiểu thư sao lại không cẩn thận như vậy, làm ướt hết cả quần áo thế này."
"Tiệc đã sắp kết thúc rồi mà Phí tiểu thư còn phải biểu diễn cho mọi người một tiết mục nữa, dũng khí này đúng là đáng khen."
Phí Tẫn Tuyết tức giận trừng mắt về phía phát ra tiếng, muốn phản bác, lại bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, cô ta cảm thấy mất mặt, gương mặt chưa gì đã nóng bỏng như thiêu đốt.
"Tẫn Tuyết!"
Phí Ấu Bình chen vào đám người, cầm áo khoác bao lấy Phí Tẫn Tuyết.
Phí Ấu Bình vừa tới, mấy giọng điệu âm dương quái khí cũng liền biến mất.
Sơ Tranh nhìn thấy bên kia đã loạn thành một đoàn, bèn sờ lên cằm trầm tư.
Không biết có phải là năng lực của cô bây giờ quá yếu hay không, mà cũng chỉ có thể làm đến nước này.
Vậy muốn làm sao để thăng cấp nhỉ?
Ta muốn ‘một lời định càn khôn’!
Nghĩ đã thấy đẹp rồi!
【 Chị gái nhỏ, chị nằm mơ tương đối nhanh đấy. 】 Vương Giả đánh vỡ ảo tưởng của Sơ Tranh.
Còn một lời định càn khôn... Chị gái nhỏ coi ngôn linh là cái gì?
Sơ Tranh nghiêm túc nói: Làm người phải có ước mơ.
【 Mỗi một loại năng lực đều có hạn chế, chị muốn sử dụng càng nhiều năng lực, vậy càng phải trả cái giá tương đương. Chị gái nhỏ, nhưng công cuộc phá sản của chúng ta thì không cần trả giá nha. 】
Sơ Tranh lạnh mặt: Ai mà biết mi có mưu đồ đen tối gì.
【... 】
Sơ Tranh không thèm để ý đến Vương Giả, cô còn suy nghĩ làm sao để thăng cấp.
Coi như không thể một lời định càn khôn, vậy cũng phải lợi hại hơn tí chứ?
Chứ như bây giờ thì có làm được cái gì?
Còn không bằng chính ta xông lên đâu.
【... 】
Sơ Tranh nhìn lại bên kia một chút, chỉ cảm thấy không thú vị.
Quả nhiên vẫn là xử lý thoải mái hơn nhiều.
Sơ Tranh nắm chặt bàn tay hướng về phía mình nhẹ nhàng giật một cái, cái cằm nghiêng thành một đường cong xinh đẹp, con ngươi tựa hồ cũng lóe lên ánh sáng.
Để tìm cơ hội cho người một nhà bọn họ mở cuộc họp mới được!
-
Sơ Tranh rời khỏi hội trường, Liễu Kim Lê đã lên xe nhà mình, Sơ Tranh định đi ra ngoài rồi gọi xe trở về.
Vừa ra tới bên ngoài, đã có một chiếc xe rất rêu rao từ từ lái đến, dừng lại bên người cô.
Cửa sổ xe đằng sau hạ xuống, Phí Giáng đang gác chân ngồi ở ghế sau, hắn nhướn cằm lên một chút: "Lên xe."
Sơ Tranh cũng không khách khí, nhấc váy ngồi lên.
Xe chậm rãi rời khỏi hội trường, hòa vào dòng xe cộ.
Nội thất trong xe được bọn nhung mềm, người đàn ông tựa ở một bên, ngón tay khoác lên đầu gối, như có như không nhẹ gõ: "Biết là ai đối phó em chưa?"
"Rồi."
"Đã nghĩ làm thế nào chưa?"
"Chơi chết." Không chơi chết giữ thì lại cho Vương bát đản ăn tết sao? !
". . ."
Phát giác được ánh mắt của Phí Giáng, Sơ Tranh chợt khựng lại, có phải đã dọa thẻ người tốt rồi không?
Tiểu nhân trong lòng Sơ Tranh vội vả cho mình một tát.
Ai bảo mi lanh mồm lanh miệng nè!
Sơ Tranh quay đầu, đưa lại cho Phí Giáng một ánh mắt bình tĩnh.
Vừa rồi tôi không nói gì hết, anh cũng không nghe thấy gì hết!
"Em thật sự làm tôi..." Ngón tay Phí Giáng hơi cong lên, rơi xuống trên chóp mũi Sơ Tranh, nhẹ nhẹ cọ xát, hắn mới chậm rãi nói: "Hơi thích rồi đấy."
"Anh giao... làm với tôi, không phải bởi vì thích tôi à?"
Cái méo gì đấy? !
CMN anh giỏi lặp lại lần nữa.
Phí Giáng tựa hồ vẫn không phát giác được khí thế hung ác trên thân Sơ Tranh, hơi nhún vai: "Chẳng lẽ không phải là tôi giúp em sao?"
". . ."
À há.
Tôi còn phải cám ơn anh há.
Vật nhỏ đúng là một ngày không ăn đòn là muốn nhảy lên đầu lật ngói mà.
Phí Giáng vẫn tiếp tục tìm đường chết: "Tôi rất hài lòng với em, tôi hi vọng em có thể trước khi tôi thấy chán, thì hãy biết ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, Mạc tiểu thư có thể thử cố gắng hơn chút nữa."
Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái.
Cố gắng chơi chết anh à?
Sơ Tranh không tỏ vẻ gì, trực tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
【 Chị gái nhỏ, chị đang nghĩ gì nạ? 】 Vương Giả rón rén lên tiếng.
Chị gái nhỏ bình tĩnh như vậy... Luôn cảm thấy không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Sơ Tranh trầm tư: Ta đang suy nghĩ xem mua quan tài ở đâu thì tốt.
【... 】 Nó biết ngay mà! !
Vương Giả bị dọa bèn phát cái nhiệm vụ cho Sơ Tranh, để cô mau mau tỉnh táo lại một chút.
=================
26.06.2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro