Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2181 - Ngôn Linh Chân Lý (2)

Edit: Mia

Beta: Sa Nhi
==============

Tài xế nuốt một ngụm nước bọt, như kẻ trộm nhìn quanh quất một chút.

Cửa bên này hơi nghiêng, người đi qua không nhiều lắm, bốn phía đều không có ai.

Tài xế hít sâu một hơi, vội vơ tiền lại, quay cửa sổ xe lên, khởi động xe.

Dù sao quay lại cũng tiện đường, trời tối như bưng, tất cả mọi người đều đang bận rộn ở yến hội bên kia, cũng sẽ không ai chú ý.

Vì tiền, tài xế lựa chọn giả mù.

Sơ Tranh xuống xe trước biệt thự của mình, nơi này cũng là chỗ Mạc Hướng Thu và người vợ hiện tại đang ở, nguyên chủ chỉ rất vinh hạnh được cho một phòng ở đây... Là phòng kho.

Theo lời con gái ruột Mạc Hướng Thu nói, có thể cho cô một cái phòng kho đã là tốt lắm rồi.

Sơ Tranh không đi vào, cô đợi tài xế rời đi rồi đi về một hướng khác.

-

Tất cả mọi người đều ở yến hội bên kia, cho nên trong biệt thự không có ai, Sơ Tranh bình an vô sự trở lại gian phòng của mình.

Phong cách nội thất trong gian phòng của nguyên chủ rất tối tăm áp lực, phòng kho Phí gia thật ra cũng rất lớn, so với phòng ngủ chính trong nhà một người bình thường có khi còn lớn hơn một chút.

Chỉ là ánh sáng không tốt lắm.

Dù sao cũng là nhà kho, không cần cân nhắc đến vấn đề ánh sáng làm gì.

Sơ Tranh lướt nhìn qua đống đồ của nguyên chủ một lần, ngoài sách ra thì cũng không có gì khác.

Nguyên chủ không thích mở miệng nói chuyện còn có một nguyên nhân nữa, những lời cô nói đều sẽ trở thành sự thật.

Ví dụ cô bảo hôm nay cô sẽ gặp một chú chó con, vậy thì cô thật sự sẽ gặp.

Lại ví dụ cô nói chú chó con kia sẽ bị xe đụng chết, chú chó con kia sẽ thật sự bị xe đụng chết.

Đây không phải là tiên đoán.

Cô không nhìn thấy bất cứ chuyện gì xảy ra trong tương lai cả.

Mà là cô nói những lời này, sự việc mới có thể phát sinh, trước kia tục hay gọi là ‘ngôn linh’.

Lời của cô chính là sự thật.

Lời của cô là chân lý.

Nhưng năng lực này không phải không có trả giá.

Sau mỗi lần lời nói thành hiện thực, nguyên chủ sẽ phải trải qua đủ các loại chuyện xui xẻo, nhẹ thì va đụng, nặng thì nằm viện, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc nguyên chủ còn nhỏ, căn bản không biết làm sao để khống chế được năng lực này, kiểu gì cũng từng vô tình phát động.

Sau khi nguyên chủ phát hiện lời mình nói đều sẽ trở thành hiện thực, cô bắt đầu sợ hãi.

Cô sợ hãi việc nói chuyện, sợ phải nhận trừng phạt, cho nên càng ngày càng khép kín bản thân.

"Ngôn linh..." Sơ Tranh suy xét, cảm thấy có thể thử xem một chút: "Lát nữa sẽ có người đưa bữa tối đến cho ta."

Sơ Tranh chưa đợi được người đưa bữa tối đến, mà lại đợi được một đám đàn ông mặc âu phục, khí thế hung hăng xông vào.

Không gõ cửa mà trực tiếp xông vào, cũng lập tức động tay động chân.

Đã lâu như vậy, cũng sắp đến màn diễn 'Nhân chứng vật chứng đầy đủ' kia rồi.

Nhưng Sơ Tranh trở về đã kiểm tra gian phòng này, cũng không thấy có thứ gì.

Cho nên Sơ Tranh rất bình tĩnh đứng ở cửa ra vào, thản nhiên nhìn đám người kia tìm kiếm.

Mạc Hướng Thu chạy tới ngoài cửa, Phí Tẫn Tuyết và người vợ hiện tại - Phí Ấu Bình của Mạc Hướng Thu không thấy xuất hiện.

Ngoài ra, còn có người hầu ở lại trông coi biệt thự, cùng quản gia của nhà lớn... Trong trí nhớ của nguyên chủ, người quản gia này cũng không thường xuất hiện, sau khi cô đến Phí gia mới chỉ gặp có một lần, mọi người đều gọi hắn là Đại quản gia.

Nguyên chủ cũng không biết hắn quản chỗ nào.

Nhưng nguyên chủ có thể nhìn ra được, vị đại quản gia này có địa vị không thấp.

Đại quản gia hai tay chắp trước người, thế đứng thẳng tắp như tùng, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, làm cho người ta có chút lần không ra hắn đang nghĩ gì.

Mạc Hướng Thu thì đi thẳng vào cửa, cũng không cho Sơ Tranh sắc mặt tốt gì: "Mày rời đi lúc nào? Sao không nói một tiếng?"

". . ."

Ta làm sao biết ta rời đi lúc nào?

"Sao trên người mày mùi rượu nặng thế?" Mạc Hướng Thu ngửi được mùi rượu trên người Sơ Tranh, lập tức nhíu mày: "Con gái con đứa, uống nhiều rượu như vậy làm gì!"

Ngoại hình của Mạc Hướng Thu cũng được cho là tuấn lãng, lúc này mặc âu phục đi giày da, cũng rất có dáng vẻ của một nhân sĩ thành công tinh anh.

Chứ nếu xấu xí, đoán chừng mẹ nuôi nguyên chủ và Phí Ấu Bình cũng không vừa mắt hắn.

Gia đình mẹ nuôi nguyên chủ chỉ có thể coi là khá giả, tự mở một công ty nhỏ.

Gia cảnh của Mạc Hướng Thu không bằng người mẹ nuôi bên kia, nhưng sau khi hai người kết hôn, cũng đã làm cho công ty không ngừng phát triển.

Nhưng lúc trước Mạc Hướng Thu và mẹ nuôi ở bên nhau, chẳng qua là vì Phí gia bên này không đồng ý cho ông và Phí Ấu Bình bên nhau.

Phí gia tạo áp lực, Mạc Hướng Thu không còn cách nào, lúc này mới lựa chọn người vẫn một mực thích mình là mẹ nuôi nguyên chủ.

Hôn nhân của cha nuôi nguyên chủ cũng được coi là một vở kịch lắm drama.

Sơ Tranh tùy ý đánh giá Mạc Hướng Thu vài lần, không lên tiếng.

Mạc Hướng Thu biết đứa con gái nuôi này luôn như vậy nên cũng không thấy kỳ quái, chẳng qua là cứ cảm thấy ánh mắt cô có điểm gì là lạ.

Mạc Hướng Thu nhìn những người còn đang tìm kiếm, hạ giọng: "Rốt cuộc mày đã làm gì?"

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi lại: "Ông cảm thấy tôi đã làm gì?"

Mạc Hướng Thu: ". . ."

Ông ta làm sao biết cô đã làm gì.

Ông còn đang mải nói chuyện với người ta trong tiệc, lại đột nhiên nhận được tin tức nói chỗ cô xảy ra chuyện rồi.

"Tao hỏi mày, mày hỏi lại tao làm cái gì? Chính mày làm gì mà mày cũng không biết à?" Mạc Hướng Thu cố nén lửa giận: "Giờ mày lập tức khai ra mau, đây là Phí gia, không phải nơi khác!"

Rốt cuộc cô đã làm gì!

Bây giờ lại còn dẫn cả vị đại quản gia của Phí gia này tới.

Vị đại quản gia này là người từ bên kia, hắn cũng không hay tới đây...

"Tôi chẳng làm gì cả."

Mạc Hướng Thu không tin: "Không làm gì cả thì sao đại quản gia lại dẫn người tới điều tra?"

Cuối cùng, Mạc Hướng Thu càng thêm kỳ lạ nhìn về phía Sơ Tranh.

Nó mà lại có thể bình tĩnh nói chuyện với mình như vậy?

Trong trí nhớ, cô hoặc là không nói lời nào, hoặc là chính là chỉ ‘ậm ừ’ mấy tiếng, đã bao giờ thoải mái nói chuyện với hắn như vậy đâu?

"Ai biết hắn phát rồ cái gì."

". . ."

Mạc Hướng Thu nhăn mặt lại, suýt chút đưa tay bịt miệng Sơ Tranh.

Ánh mắt đại quản gia đảo qua trên người Sơ Tranh, ánh mắt sắc bén, kèm theo cả ý tứ dò xét.

Mạc Hướng Thu thấy mọi người nghe được, chỉ ước có thể nhét luôn Sơ Tranh xuống kẽ đất.

"Mày điên rồi!" Mạc Hướng Thu khẽ quát: "Còn biết quy củ gì nữa không, càng ngày càng quái đản, mẹ mày rốt cuộc đã dạy mày thế nào!"

Quát xong, Mạc Hướng Thu lại vội vàng nhận lỗi với đại quản gia.

"Cô gia nói quá lời, tôi chỉ là một người hầu, không nhận nổi lời xin lỗi này." Giọng điệu đại quản gia rất thản nhiên.

Mạc Hướng Thu đến Phí gia đã được một thời gian, cũng biết Phí gia có chút chuyện khá cấm kỵ, lúc này đại quản gia lại nói như vậy, ông ta tuyệt không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

Chỉ hận Sơ Tranh không hiểu chuyện, toàn gây thêm phiền phức cho mình.

Người trong phòng đến cả đệm cũng đã lật lên lục soát, nhưng hiển nhiên không lục soát ra thứ gì.

Mấy người đi ra báo cáo lại cho đại quản gia.

Đại quản gia hơi gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Sơ Tranh: "Sơ Tranh tiểu thư, nếu thuận tiện thì chúng tôi muốn lục soát trên người cô."

"Không tiện thì sao?"

Đại quản gia đột nhiên nở nụ cười: "Cô thấy không tiện chỗ nào?"

Sơ Tranh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cô cũng không sợ bọn họ lục soát.

Đại quản gia phái một nữ hầu đưa Sơ Tranh vào phòng lục soát, thay lễ phục, kiểm tra từ trong ra ngoài.

"Đại quản gia, không có gì cả."

Sơ Tranh thay một bộ quần áo thoải mái, chân đạp dép lê đi tới: "Lục soát xong, tôi là người trong cuộc cũng nên có quyền được biết mấy người đang lục soát cái gì chứ?"

Đại quản gia: "Tiên sinh của chúng tôi đánh mất một vật, theo camera giám sát, lúc ấy chỉ có cô từng đến gần đó."

"Ồ, mấy người nghi là tôi trộm?" Giọng Sơ Tranh vẫn chỉ bằng phẳng nói trắng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro