Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2122 - Hải Tặc Chi Vương (13)

Edit : Sa Nhi
=============

Sơ Tranh cảm thấy thẻ người tốt chính là có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.

Nói chạy liền chạy.

Đến báo trước cũng không nói!

Sơ Tranh khổ sở đến một đống, ngồi ở bờ biển hơn nửa ngày, lại chờ được người của Đại đảo chủ.

Tâm tình Sơ Tranh vốn đã không tốt, đám người này  lại đột nhiên xuất hiện, vậy cô sẽ không khách khí tiếp nhận vậy.

Đại đảo chủ bên kia chờ tin tức, chờ rồi chờ rồi chờ. . . Nhưng không hề có động tĩnh gì.

Chờ lão ta phái người đi tìm, lại phát hiện người mình phái ra đều đang nằm im trên bờ biển, bị sóng biển dập dồn cọ rửa.

"Đại đảo chủ, ngài có cảm thấy kia giống như đang bày ra tạo hình gì không?"

Có người lấy làm lạ chỉ vào một dãy người bên kia.

"Giống hình gì?" Lửa giận của Đại đảo chủ đã sắp vọt lên cổ họng, thực sự không có tâm tình để quan sát nữa.

". . ."

Không thể nói rõ, nhưng cứ cảm thấy rất kỳ quái.

Đây rõ ràng không phải tùy ý nằm. . .

Nhưng mà ai đánh xong còn rảnh rỗi đi xếp hình như thế chứ?

Nghĩ tới đây, hải tặc kia cảm thấy có thể là bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.

Lúc này, nếu như nhìn từ trên cao xuống thì sẽ phát hiện những người này bị bày thành hai chữ SB*.
(* Tên thẻ người tốt là “步轻 - Bộ Khinh - Bù Qīng, còn chữ S là sao thì ta chịu @@…. )

-

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn nửa tháng.

Đại đảo chủ đã nhận định là do Sơ Tranh giở trò quỷ, thế nên lão không tin cô có thể làm ra được chuyện gì lớn.

Cho nên bọn họ căn bản không để Diệp Tú Tú đi tế huyết thật.

Tam đảo chủ thì lại hơi lo lắng, người phái đi bắt dược nhân kia, ai cũng bị đánh cho đến cha mẹ cũng không nhận ra.

Có lẽ nàng thật sự có thủ đoạn gì đó. . .

Mắt thấy thời gian đã gần đến, đáy lòng Tam đảo chủ lại càng ngày càng bất an.

Hoàng hôn hạ xuống, trăng sáng treo  lên cao, toàn bộ hòn đảo vẫn là một mảnh bình yên như cũ.

Tam đảo chủ canh đến tận giờ phút cuối cùng, nhưng vẫn không thấy phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên là do dược nhân kia giở trò quỷ. . .

"Đại đảo chủ, Tam đảo chủ, không xong rồi! !"

"Không xong rồi!"

Hải tặc đột nhiên xông vọt vào miếu Hải Thần, chỉ ra bên ngoài.

"Bên ngoài. . ."

Đại đảo chủ bước mấy bước lao ra cửa điện, rất nhiều người đều đang nhìn về một hướng, Đại đảo chủ cũng lập tức nhìn theo sang.

Mặt biển mông lung, trăng sáng cũng không chiếu thấu.

Đây là cảnh tượng rất hay gặp bên ngoài của U Linh đảo, cảnh tượng này cũng vốn đã khắc sâu trong đầu mọi người.

Nhưng mà lúc này, cảnh tượng lại đang dậy sóng, sóng biển như bức tường, cao cao dựng đứng, chen chúc xô nhau ập về hướng hòn đảo.

Nơi cư dân  tụ tập trên đảo, tiếng ồn ã dâng cao dần, tiếng sau ào ào hơn tiếng trước.  

Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả cư dân ở trên đảo đều đã biết chuyện này.

Trang Bình đi xem xong trở về, cả người đều run lẩy bẩy, hắn cho là chuyện miếu Hải Thần là do cô nương kia làm, nhưng cảnh tượng vừa rồi hắn trông thấy. . .

Đó là chuyện mà một người có thể làm được sao?

"Trang Bình."

"Á!"

Trang Bình đột nhiên nghe thấy có người gọi mình thì giật thót sợ đến hồn phi phách tán, quay đầu lại đã nhìn thấy Sơ Tranh đang đứng trên bậc thang.

Y phục trên người cô vẫn rất chỉnh tề, giống như chưa không hề đi ngủ.

"Đi làm giúp ta một việc." Sơ Tranh ném cho Trang Bình một cái túi: "Trở về sẽ cho ngươi thêm gấp đôi."

Trang Bình: ". . ."

Trang Bình không muốn đi lắm, tình hình bên ngoài bây giờ là thế nào chứ. . . Mà làm việc cho cô, chắc chắn cũng không phải chuyện tốt gì.

Nhưng mà. . .

Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là cái mạng nhỏ của mình.

-

Sơ Tranh thong thả đi lên núi, lúc này không ít cư dân cũng đang chạy lên núi.

"Nghe nói là Đảo chủ không chịu cho người tế huyết, cho nên mới thành ra như bây giờ, Hải Thần đã nổi giận ròi!"

"Không phải nói là lấy người của Chu gia sao. . ."

"Không phải, sau đó Hải Thần lại hiển linh, không muốn hiến tế nam."

"Cái gì?" Chuyện phát sinh trong miếu Hải Thần ngày đó chỉ có mấy người biết, Đại đảo chủ lại phong tỏa tin tức, tất cả mọi người còn tưởng rằng người hiến tế là Bộ Khinh.

Tất cả mọi người đều hoang mang như lọt trong sương mù, ngơ ngác nhìn nhau.

Một hồi lâu sau mới có người nói: "Vậy trên đảo không có ai khác sinh ngày tháng đó nữa sao?"

"Sao lại không có, nữ nhi của Đại đảo chủ đó thôi. . . Nhưng Đại đảo chủ không muốn, hiện tại lại thế này. . ."

Đứng ở vị trí của bọn họ mà cũng có thể dễ dàng trông thấy sóng biển cao vút như thủy triều.

Vấn đề nghiêm trọng nhất ở hòn đảo này của bọn họ là gặp phải mưa to, cho tới  giờ còn chưa từng được thấy cảnh tượng như vậy.

"Chắc chắn là Hải Thần đã nổi giận rồi."

"Sao Đại đảo chủ có thể làm vậy chứ!"

"Cũng không phải đòi mạng, chỉ cần chút máu thôi mà."

"Đúng thế."

Tin tức này lan tràn trong đám người, người thảo luận cũng ngày càng nhiều, lúc này trời đã tối, một gương mặt lạ hoắc như Sơ Tranh xuất hiện mà cũng không ai chú ý đến.

Đương nhiên, cũng có thể là do lúc này bọn họ đang lo lắng cho sinh mệnh của mình hơn.

Ngoài miếu Hải Thần, trong ngoài đều vây kín cư dân đang kinh hoảng luống cuống, đang ồn ào nói Đại đảo chủ mau để Diệp Tú Tú tế huyết.

"Đại đảo chủ, hậu quả việc Hải Thần tức giận sẽ rất nghiêm trọng, nhẽ ngài thật sự muốn nhìn thấy tất cả chúng ta đều phải chôn thây ở đây sao?"

"Cơn sóng kia mà đánh xuống thì người trên đảo chúng ta liệu có còn sống được nữa không?"

"Đại đảo chủ, chỉ lấy một chút máu thôi mà, cũng đâu phải đòi mạng, tiểu thư Tú Tú từ trước đến nay đều rất thiện tâm, nàng nhất định sẽ đồng ý."

"Hiến máu cho Hải Thần đại nhân cũng là một loại vinh hạnh mà! Hải Thần đại nhân không đòi máu của ta đấy thôi, chứ nếu đòi thì ta cũng sẽ hiến ngay!"

Đám người ngươi một câu ta một lời, ngoài miếu Hải Thần chưa gì đã ồn như cái chợ.

Sắc mặt Đại đảo chủ đã cực kỳ kém, nói được lời nào thì chưa gì cũng sẽ bị người khác nói lấp mất, căn bản không ai thèm nghe lão.

Lúc này mọi người đều đang bị nỗi sợ về việc cơn giận của Hải Thần bao trùm mà quên cả đi uy nghiêm của Đại đảo chủ.

Đại đảo chủ đột nhiên liếc mắt quét nhìn đám người, thiếu nữ đang khoanh tay trước ngực đứng ở đó, thần sắc lãnh đạm lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn gì, so với đám người đang hoảng hốt bên cạnh, lập tức hình thành sự đối lập rõ ràng.

"Ngươi. . ."

Sơ Tranh nhìn Đại đảo chủ bị đám người ngăn lại, không thể qua được bên này để gây sự với cô.

Sơ Tranh nhìn về phía mặt biển, coi nguyên chủ như dược nhân để sử dùng, nàng đã không thể phản kháng, vậy giờ cũng nên để các người thử xem đó là cảm giác thế nào.

Tuy đám hải tặc đông người, nhưng cư dân còn càng đông hơn.

Quan trọng hơn là, ai cũng kính sợ Hải Thần, bất kính với Hải Thần là điều tối kỵ. Giờ thì Hải Thần đã nổi giận, cho nên Đại đảo chủ căn bản cũng chẳng có cách nào khác.

Diệp Tú Tú bị người dẫn tới, nàng ta cũng đã nghe nói, lúc này sắc mặt trắng bệch, thân thể yếu đuối run lẩy bẩy như lá rụng.

Cư dân vừa thấy nàng ta tới thì đều ào ào quỳ gối bên ngoài miếu Hải Thần, bái lạy vọng về phía mặt biển.

Sơ Tranh cứ đứng thẳng ở đó thì quá nổi bật, cô đành phải tránh đến một chỗ tối.

Có lẽ Diệp Tú Tú cũng không muốn lắm, một đám người ở trong miếu Hải Thần loanh quanh một hồi lâu, mắt thấy sóng thần đã sắp di chuyển đến gần hải đảo, lúc này Diệp Tú Tú mới đồng ý.

Nửa chén máu cũng không tính là quá nhiều, nguyên chủ còn  lần nào cũng bị lấy cả một chén.

Nhưng Diệp Tú Tú bị lấy xong thì ngất luôn tại chỗ, cũng không biết là do sợ hãi, hay là do mất máu quá nhiều nữa.

Tay của Đại đảo chủ càng run dữ dội hơn, lão bưng lấy chén đặt lên đài cao trong miếu.

"Lui rồi kìa! !"

"Rút thật rồi."

Gần như là đồng thời với lúc đặt lên, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng hoan hô vang dội.

Tường sóng dựng thẳng đứng nơi xa đang chậm chạp rút đi, mặt biển cũng yên tĩnh trở lại.

Trên bàn lại có hàng chữ đỏ tươi hiện ra.

—— Nửa tháng một lần.

Vừa nhìn thấy mấy chữ kia, Đại đảo chủ thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu, lão ta đã cảm thấy chuyện này không thoát được quan hệ với Sơ Tranh mà.

Nhưng những thủ đoạn cần bản lĩnh thông thiên này, sao nàng có thể làm được!

【 Chị gái nhỏ, rốt cuộc sao chị làm được vậy? 】 Vương Giả cũng rất tò mò.

Sơ Tranh đi bộ từ con đường mòn xuống núi: "Thủ thuật che mắt mà thôi, lừa gạt bọn họ."

Ngân tuyến chỉ cần treo một tấm hình sóng cao như bức tường ở đó là được, đám người này đã bị chuyện Hải Thần dọa cho chết khiếp, vừa thoáng trông thấy đã sợ thì làm sao nghĩ nhiều được nữa..

【. . . Chị không sợ bọn họ phát hiện ra sao? 】

Sơ Tranh lơ đễnh: "Bọn họ dám đi xem chắc?"

【. . .】

Được thôi.

===============

11.06.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro