Chương 2100 - Năm Ánh Sáng (29)
Edit: Thư Thư
Beta: Sa Nhi
===============
"Hôn lễ này lại không thể hoàn thành xong nữa à?" Trong Tinh tế, kết hôn là một chuyện rất quan trọng, đặc biệt là các đại gia tộc có danh tiếng.
Lương Niệm tổ chức hôn lễ hai lần, cả hai lần đều không thể hoàn thành, đảm bảo sẽ thành trò cười quốc dân.
Trần Xuyên: ". . ."
Tiểu thư, vấn đề cô chú ý có quái lạ không vậy?
Vấn đề bây giờ là —— Lộ Triệu Niên bị hôn mê bất tỉnh.
"Nguyên nhân là gì?" Cuối cùng Sơ Tranh cũng hỏi ra được câu mà người bình thường chắc chắn sẽ hỏi.
"Theo kết luận sơ bộ là trúng độc."
Sơ Tranh: "Hạ độc con trai trưởng của một gia tộc, kẻ nào lợi hại thế?"
Trần Xuyên: ". . ."
Không phải hắn nghe lầm, chứ hắn cứ cảm thấy như tiểu thư nhà mình rất muốn trao thưởng cho kẻ nào hạ độc không bằng?
"Không biết, Lộ gia đang giữ tất cả mọi người lại, chắc trong chốc lát cũng chưa tra được kết quả ngay."
Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói: "Thật đáng thương."
"? ? ?"
Ai đáng thương? Là khách tham gia hôn lễ, hay Lộ Triệu Niên, hay Lương Niệm?
Trần Xuyên không thể đoán được tâm tư của tiểu thư nhà mình, hắn dứt khoát không đoán nữa.
Trần Xuyên ra ngoài nhận tin tức, sau khi quay lại thì nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Uất tiên sinh tới."
Sơ Tranh đứng dậy nói: "Để hắn vào đây."
Trần Xuyên hơi sửng sốt, nhưng giây lát sau đã biết Sơ Tranh vừa hiểu sai ý: "Là Uất Thương Hải tiên sinh."
Sơ Tranh mặt vô cảm ngồi lại chỗ cũ, chân gác lên, nói: "Để ông ta vào."
Trần Xuyên: ". . ."
Aiz.
Trần Xuyên ra ngoài gọi người vào, nhưng còn chưa thấy người đâu thì đã thấy một thiếu niên đứng ở ngoài cửa.
Hắn đi rất chậm, còn cẩn thận quan sát xung quanh.
Dạ gần đây hắn không có lớp học nên rất ít khi đến học viện, tự nhiên cũng ít gặp được Sơ Tranh.
Uất Thời không biết chuyện của Thái Anh Chân có phải là do Sơ Tranh làm hay không . . .
Hắn nghe nói lúc đó người mang Thái Anh Chân đi là người của Quân đoàn II.
Hắn thân là người trong cuộc nên cũng được gọi đến.
Nhưng chỉ là hỏi thăm một số việc.
Trực giác nói cho Uất Thời biết, chuyện của Thái Anh Chân nhất định có liên quan đến cô.
Đối với hắn mà nói, đây là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng đối với cô, đây lại chỉ là chuyện nhỏ.
Quả là chênh lệch. . .
"A Thời!" Uất Thương Hải nhìn thấy thiếu niên thì ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt lại lập tức sa sầm xuống, một giây sau đã xoay người rời đi.
Nhưng tốc độ của Uất Thương Hải cũng rất nhanh, vội bước đến ngăn hắn lại.
"A Thời, sao con lại ở đây?"
"Đi ngang qua."
Uất Thời không muốn dây dưa với Uất Thương Hải, chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng Uất Thương Hải lại cản hắn lại.
"Dạo gần đây con vẫn luôn tránh mặt ta, ta thật sự rất lo lắng cho con. . ."
Vẻ mặt lo lắng của Uất Thương Hải không giống như đang giả vờ.
"Tôi sẽ không để ông lo lắng." Uất Thời âm u liếc nhìn ông ta: "Phiền Uất tiên sinh nhường đường."
"A Thời. . ."
"Uất thiếu gia." Trần Xuyên hơi gật đầu chào, kính cẩn nói: "Tiểu thư biết cậu tới nhất định sẽ rất vui, để tôi dẫn cậu đi vào trước nhé?"
"Tôi. . ."
"Uất thiếu gia, mời đi bên này." Trần Xuyên vươn tay dẫn đường, dặn dò người kế bên: "Cậu dẫn Uất tiên sinh đến phòng khách trước đi."
Uất Thời nhìn Uất Thương Hải một chút, cuối cùng vẫn đi theo Trần Xuyên.
Uất Thương Hải: ". . ."
-
Số tầng trên thang máy không ngừng nhảy lên, Trần Xuyên nhìn không chớp mắt, làm một người dẫn đường vô cùng tận tâm.
"Mời cậu đi bên này."
Uất Thời quan sát xung quanh, nhìn chăm chú vào lối thoát hiểm, sau đó thầm ghi nhớ trong đầu.
Trần Xuyên dừng lại trước cửa, nói với vào bên trong: "Tiểu thư, Uất thiếu gia đến."
"Vào đi."
Giọng nói lãnh đạm của cô gái từ bên trong phòng truyền ra.
Trần Xuyên không bước vào, chỉ ra hiệu cho Uất Thời tự mình vào.
Uất Thời: ". . ."
Cũng đã đến đây rồi, Uất Thời cũng chẳng sợ gì nữa bèn đi thẳng vào bên trong.
Sơ Tranh lại nghĩ người đi vào là Uất Thương Hải, không ngờ lại nhìn thấy Uất Thời, cô giờ mới nhớ lại, lúc nãy Trần Xuyên vừa gọi là Uất thiếu gia. . .
"Sao anh lại đến đây?" Sơ Tranh lập tức ngồi dậy.
Thẻ người tốt lại chủ động đến tìm cô!
Ghê chưa!
"Chỉ là vô tình đi qua thôi." Ánh mắt của Uất Thời hơi lóe lên: "Cô rất bận sao? Vậy tôi không làm phiền cô. . ."
"Cứ tự nhiên."
Thẻ người tốt đến thì dù có bận đến mấy cũng phải tiếp đón!
"Ngồi đi." Sơ Tranh sai Trần Xuyên mang vào một chút điểm tâm và đồ uống.
"Không cần đâu, tôi chỉ đi ngang qua." Uất Thời thầm siết chặt tay thò vào trong túi áo, hít thở sâu một hơi, lấy ra hai tấm vé mỏng, nói: "Cô có rảnh không?"
". . . Có."
"Chiều thứ 7 tôi có một buổi biểu diễn, cô muốn đến không?"
"Cùng anh à?"
Uất Thời hơi chần chừ : "Ừm. . ."
"Đi." Khó khăn lắm thẻ người tốt mới chủ động như vậy, nhất định phải đi!
Uất Thời đặt hai tấm vé lên bàn rồi nói: "Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô, tôi. . . Tôi đi trước."
Uất Thời vừa đi được hai bước mới nhớ ra Uất Thương Hải.
Hắn xoay người lại hỏi: "Tại sao cô lại muốn gặp Uất Thương Hải?"
Thông qua lời nói của Trần Xuyên, hắn biết được khách sạn Just hiện giờ là tài sản của cô.
Khi Trần Xuyên nhìn thấy hắn cũng rất bất ngờ, hiển nhiên không biết là hắn đến.
Cho nên người Trần Xuyên đón là Uất Thương Hải, để cả Trần Xuyên xuống đón, chắc chắn đó là người cô muốn gặp.
Sơ Tranh không đáp, chỉ hỏi lại: "Gần đây, anh có thấy gì kỳ lạ không?"
Uất Thời lắc đầu: "Không có."
"Anh muốn chuyển đến đây ở không?"
Uất Thời: "? ? ?"
Không phải hắn đang hỏi chuyện của Uất Thương Hải sao? Sao lại nhảy sang cái chủ đề này rồi?
"Có rất nhiều phòng, anh cứ chọn thoải mái." Để bảo vệ thẻ người tốt, có thể nói cô đã phí hết tâm tư.
Uất Thời đè sự nghi hoặc xuống đáy lòng, nói: "Không cần, chỗ ở của tôi rất tốt."
Sơ Tranh ngăn cản tiếng lòng không phù hợp với giá trị quan về chủ nghĩa xã hội của mình lại, nói: "Vậy anh nhớ cẩn thận."
"Tôi biết rồi."
Uất Thời rất muốn hỏi chuyện của Uất Thương Hải nhưng Sơ Tranh lại cứ nói lảng sang chuyện khác, rõ ràng là không muốn nói cho hắn biết.
Uất Thời là một người vô cùng biết điều nên hắn không hỏi nữa.
-
Tiễn Uất Thời đi rồi, Sơ Tranh suy sụp đụng đầu vào cửa.
Ai!
Nên bắt người lại. . .
"Tiểu thư, cô đang...?" Trần Xuyên tiến vào thì thấy Sơ Tranh đang dựa đầu vào cánh cửa, bầu không khí có gì đó không đúng lắm, hắn không dám vào, bèn cẩn thận lên tiếng hỏi.
Sơ Tranh: ". . ."
Sơ Tranh xoay người, bình tĩnh giữ hình tượng.
"Uất Thương Hải ở đâu?"
"Phòng tiếp khách."
"Đến đó xem." Sơ Tranh bình tĩnh đi ra ngoài: "Đúng rồi, anh cho người đi theo. . . Được rồi, một mình anh đi thôi. Khoảng thời gian này anh đi theo Uất Thời đi."
Trần Xuyên không hề hỏi lý do đã lập tức sắp xếp những chuyện sắp tới: "Được, vậy mấy ngày này tôi kêu Đỗ Bang đến thay."
Sơ Tranh còn suýt quên mất cái người tên là Đỗ Bang này, nhưng ai đi theo cô cũng vậy, chỉ cần dùng được là được.
Uất Thương Hải vô cùng sốt ruột chờ trong phòng tiếp khách, khi thấy Sơ Tranh và Trần Xuyên xuất hiện, câu đầu tiên của ông ta chính là: "Phó tham mưu Lương, A Thời đâu rồi?"
"Đi rồi."
Uất Thương Hải: ". . ."
Uất Thương Hải lại đánh giá khuôn mặt của cô một lần nữa, ngũ quan của cô tinh xảo nhưng không phải kiểu con gái dịu dàng, mà mang theo sự lạnh lẽo và khí thế hào hùng hiếm có.
Cô đứng ở đó, cả thế giới trong mắt cô chỉ như một hạt cát, không đáng để nhắc đến.
Uất Thương Hải thu ánh mắt lại, giọng nói đầy tang thương: "Phó tham mưu Lương, cô sẽ bảo vệ A Thời chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro