Chương 2097 - Năm Ánh Sáng (26)
Edit: Test Uyển
Beta: Sa Nhi
===============
Bà Lương vừa than thở khóc lóc vừa chỉ trích Sơ Tranh rằng mình đã nuôi phải một con sói mắt trắng, đối xử nhẫn tâm với chính người thân của mình như thế.
Lúc Sơ Tranh công khai cắt đứt quan hệ với Lương gia, đã có không ít người cho rằng cô quá cạn tình cạn nghĩa.
Lương gia dù sao cũng là người thân của cô, tại sao sau khi trở về, cô lại một chân đá văng bọn họ đi như thế?
Bởi vậy sau khi video này được phát tán, gần như tất cả dư luận đều đứng về phía bà Lương, trên mạng đều chỉ trích Sơ Tranh là đồmáu lạnh
“Phó tham mưu Lương, sao cô có thể nhàn nhã như vậy hả?”
Đô đốc Diêu như lửa cháy đến mông, vội vã lao ra từ một phòng họp.
“Nếu không thì sao?”
“Cô không đọc tin tức trên mạng sao?”
“???”
Sau khi tách khỏi bà Lương, cô trực tiếp tới căn cứ, làm gì còn thời gian lên mạng xem cái gì chứ.
Đô đốc Diêu ấn mở Tinh võng đưa đến trước mặt cô: "Cô xem đi, cô tự xem đi."
Chuyện trong video Sơ Tranh đã tự trải qua, nên cũng đã biết quá rõ nội dung của video này.
[ Nói thật, thế này có hơi quá đáng, dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô ta mà, sao có thể đối xử như thế được? ]
[ Thế này còn không phải là đồ ăn cháo đá bát sao? Thăng quan tiến chức nhanh chóng bèn đá văng gia tộc mình luôn, nuôi cô ta bao nhiêu năm như vậy, còn không bằng nuôi con chó con mèo. ]
[ Thế này mà còn là Anh hùng Liên minh à? Đến chính người thân của mình mà cũng không màng, về sau liệu có biết để ý đến chiến hữu của mình không? ]
[ Sao mấy người không nghĩ thử xem Lương gia đã làm những gì? Lúc Lương Sơ Tranh trở về, Lương gia đã chẳng tỏ vẻ gì thì cũng thôi đi, chị gái cô ấy còn cướp người đàn ông của cô ấy nữa, chuyện này mà cũng có thể nhịn chắc? ]
[ Tôi cảm thấy cô ấy không sai, người ngoài như mấy người có biết chuyện gì đã xảy ra đâu. ]
Có người bất bình thay cho Lương gia, cũng có người nói giúp Sơ Tranh.
Hai bên công kích càng ngày càng quá khích, cuối cùng cũng đã rùm beng hết cả lên.
Sơ Tranh chỉ xem lướt quá: "Mỗi việc này?"
". . ." Mỗi? Chẳng lẽ việc này còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Đô đốc Diêu quan sát sắc mặt Sơ Tranh: "Phó tham mưu Lương, cô. . . Không sao chứ?"
"Không sao." Rất ổn.
". . ."
Đô đốc Diêu thấy hơi sợ, gặp phải việc này ai còn có thể bình tĩnh như vậy? Sao cô lại biểu hiện cứ như người trên Tinh võng chỉ đang thảo luận thời tiết hôm nay đẹp lắm vậy?
Sơ Tranh ấn mở trang chủ của mình.
Sau khi cô trở về, trang chủ của cô vẫn không có bất kỳ bài đăng mới nào, đám người Trên tinh võng giờ vừa load lại, lại đột nhiên phát hiện status mới của Sơ Tranh.
Lương Sơ Tranh - Phó tham mưu Quân đoàn II: Vinh quang là của tôi, tôi muốn cho thì cho, không muốn cho thì không cho.
Đô đốc Diêu vốn tưởng Sơ Tranh sẽ đứng ra giải thích một câu, ai biết vừa đi lên đã bổ ra một câu như thế.
". . ."
Đô đốc Diêu yên lặng giơ ngón tay cái với Sơ Tranh.
Lợi hại!
Sơ Tranh khiêm tốn gật đầu, đóng trang cá nhân lại, không quan tâm người trên Tinh võng sôi trào lên nữa.
"Chuyện ngày hôm qua, những kẻ kia đã chịu khai chưa?"
"Chưa, bọn chúng cứ khăng khăng nói là đã nhận nhầm người." Đô đốc Diêu: "Xem ra bạn nhỏ Uất gia kia của cô chọc phải phiền phức không nhỏ đâu, đã xuất động đến cả lính đánh thuê Tinh Tế."
Đuôi lông mày Sơ Tranh khẽ nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc lạnh.
Lính đánh thuê. . .
Kia không phải là lấy tiền làm việc sao?
Sơ Tranh muốn tự mình đi thẩm vấn một chút, kết quả lại bị đội tuần tra bên kia từ chối. Tất cả mọi người đều có chức trách của mình, muốn làm việc vượt phận sự thì cũng phải đi theo quy trình.
Sơ Tranh không có cách nào, cuối cùng bèn về lấy lệnh điều động, điều động toàn bộ những người kia đến căn cứ để thẩm tra.
Đám người này rất mạnh miệng, cắn chết cũng chỉ khai một lời.
Rõ ràng trước khi tới bọn chúng đã thương lượng xong với nhau, sau khi bị bắt cũng đã có biện pháp để ứng đối.
Nhưng mà. . .
Đối với Sơ Tranh mà nói, mấy thứ này đều không phải chuyện gì to tát.
-
Uất gia.
Chủ mẫu của Uất gia đi qua đi lại trong phòng, nhìn bà ta còn rất trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng đáy mắt chìm trong lo âu suy nghĩ.
Két ——
Cửa phòng bị người đẩy ra, chủ mẫu Uất gia lập tức nhìn sang: "Anh!"
Thái Anh Chân đóng cửa lại: "Em vội vã gọi anh như vậy làm gì, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Dạo này em vẫn không liên lạc được với Chí Dương, cứ thấy bồn chồn thế nào vậy." Chủ mẫu Uất gia ôm ngực: "Liệu nó có xảy ra chuyện gì không?"
Khoảng thời gian trước hắn ta còn cứ khăng khăng nói muốn ra ngoài chơi, bà ta cũng không thể giữ được, con trai lớn rồi thích vui chơi ra bên ngoài, bà ta cũng có thể hiểu được.
Uất Chí Dương ra ngoài chơi đùa, có đôi khi mười ngày nửa tháng cũng sẽ không gửi tin tức cho bà ta, bà ta trước giờ cũng không để ý.
Nhưng gần đây bà ta cứ ngày càng lo âu.
Luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.
"Em không liên lạc được?" Thái Anh Chân nghi hoặc: "Cũng không liên lạc được với người bên cạnh Chí Dương sao?"
Chủ mẫu Uất gia: "Chính vì thế nên em mới gọi anh tới."
Nếu bà ta có thể liên lạc được với người bên cạnh Uất Chí Dương thì cũng đã không sốt ruột như vậy.
Lúc trước không nên cho nó ra ngoài.
Thái Anh Chân nhíu mày: "Em đừng vội, có lẽ là nó đi đến nơi nào tín hiệu không tốt, để anh nghĩ cách điều tra xem thế nào."
Chủ mẫu Uất gia gật đầu: "Anh, anh nhất định phải tra nhanh lên nhé, em cứ sốt ruột quá. . ."
Nói đến đây, chủ mẫu Uất gia lại đã cảm thấy không thở nổi.
Thái Anh Chân an ủi bà ta mấy câu, bảo bà ta yên tâm, mình lập tức đi điều tra ngay.
"Anh." Chủ mẫu Uất gia lại gọi ông ta lại: "Còn một việc nữa. Anh có nghe nói về chuyện của Uất Thời không? Mấy người tập kích nó đã bị Quân đoàn II mang đi rồi."
"Hả?"
Thái Anh Chân còn chưa biết việc này.
"Em rể làm sao?"
Chủ mẫu Uất gia lắc đầu: "Gần đây nó rất thân cận với Phó tham mưu Lương của Quân đoàn II, là người kia đến đội tuần tra điều động người đi."
Thái Anh Chân trầm tư một lát, an ủi chủ mẫu Uất gia: "Yên tâm, việc này sẽ không tra được đến chúng ta đâu."
"Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, Thái tiên sinh, Uất phu nhân, hai người thấy đúng không?"
Cửa lớn bị người đẩy ra, người bên ngoài nối nhau mà vào, xếp thành hai hàng.
Ngoài cửa, cô gái đứng chắp tay, cho dù mặc trang phục bình thường cũng không thể che hết khí chất tự phụ toát ra từ người cô.
Chủ mẫu Uất gia khiếp sợ chỉ về phía cô: "Lương. . ."
Mấy chữ đằng sau có lẽ là vì quá khiếp sợ mà không có thể nói ra được nữa.
Thái Anh Chân cũng vô cùng khiếp sợ, sao cô lại xuất hiện ở đây? Còn dẫn theo nhiều người như vậy?
Nhưng Thái Anh Chân cũng hoàn hồn rất nhanh: "Phó tham mưu Lương, cô làm thế này là có ý gì?"
"Tôi cũng muốn hỏi Thái tiên sinh đang có ý gì lắm."
Thái Anh Chân nhíu mày: "Cô dẫn người xông thẳng vào Uất gia, còn hỏi ngược lại tôi có ý gì, Phó tham mưu Lương, tôi không hiểu ý tứ của cô lắm."
Ông ta chắn trước chủ mẫu Uất gia, ra hiệu bà ta đừng nói gì.
Sơ Tranh vung tay, trong không khí lập tức chiếu ra hình ảnh.
"Chắc Thái tiên sinh không xa lạ gì mấy người này chứ?"
Thái Anh Chân đảo mắt nhìn qua mấy người trong hình ảnh, đáy lòng thoáng giật thót, ánh mắt dần dần tối sầm xuống.
"Tôi không biết bọn họ."
"Ồ, không sao, bọn họ biết ông là được."
Thái Anh Chân giận dữ: "Phó tham mưu Lương, cô có ý gì! Tôi căn bản không biết bọn họ!"
Sơ Tranh tùy ý điểm lên không khí một cái: "Thái tiên sinh sai khiến người tập kích ở Đế Đô Tinh, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, theo luật bắt giữ."
Con ngươi Thái Anh Chân co rụt lại, kinh hãi hô lên: "Cô nói bậy bạ gì đó!"
Đầu ngón tay Sơ Tranh hướng về trước, ra hiệu Thái Anh Chân tự nhìn xem.
Trên đó có viết rõ ràng mấy chữ “Lệnh bắt giữ”.
"Nói bậy! Tôi không hề làm!" Thái Anh Chân làm sao có thể ngờ Sơ Tranh sẽ an bài được cho mình cái tội danh như thế: "Cô đang vu oan hãm hại tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro