Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2085 - Năm Ánh Sáng (14)

Edit: Chước Chước
Beta: SA

================

Halder cầm Xích Đồng tinh thạch, sau khi xem xét kỹ càng, phát hiện đây là hàng thật.

Hàng thật!

Cục tức trong ngực Halder nghẹn lại, nhưng lại chẳng biết phải trút cơn giận này đi đâu.

Hắn đột nhiên trừng mắt về phía Đỗ Bang.

Đỗ Bang: ". . ." Tôi đã nói sự thật rồi còn gì, là do tự anh không tin, bây giờ trừng mắt nhìn tôi thì làm được cái gì.

Dùng Xích Đồng tinh thạch chỉ để đổi lấy một người, thật ra là Halder kiếm lãi.

Nếu như hắn đồng ý ngay từ đầu, thì sẽ càng kiếm được nhiều lãi hơn.

Nhưng đã không có nếu như, ai bảo lúc trước hắn nghi ngờ độ thật giả của Xích Đồng tinh thạch, để mất tới tận 4 viên Xích Đồng tinh thạch, trái tim Halder lúc này không khỏi rỉ máu.

Halder đẩy Uất Thời ra, trầm giọng nói: “Tên nhãi này cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu, cô cẩn thận đừng để bị bại trong tay hắn.”

Lời này như nhắc nhở, nhưng càng giống như là nói cho Sơ Tranh nghe.

Halder mang theo người của hắn rời đi, không gian vốn đang chen chúc người, trong nháy mắt đã trống trải hơn nhiều.

Thiếu niên ôm cánh tay đứng giữa bãi đất trống, cúi thấp đầu không nhìn ai cả.

Sơ Tranh phân phó cho đồng chí số 1 đằng sau: “Dẫn hắn tới đây.”

Đồng chí số 1 - 2 - 3 - 4 đều cảm thấy kì quái, Lương phó Đô đốc muốn người này làm gì?

Nhưng mà quân lệnh như núi, đồng chí số 1 lập tức dẫn người tới.

Sơ Tranh cũng không gặp hắn, chỉ bảo hắn đi tắm rửa sạch sẽ trước.

Có lẽ Uất Thời cũng biết tình hình hiện tại của mình không ổn, bèn thức thời không phản kháng, dùng tài nguyên nước quý giá của tinh cầu này tắm rửa, sau đó sửa lại tóc, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.

Đồng chí số 1 kinh ngạc nhìn thiếu niên đã rửa mặt sạch sẽ: “Hóa ra cậu đẹp trai thế à?”

Lương phó Đô đốc vốn biết hắn sẽ đẹp thế này sao?

Một người đàn ông như hắn mà vừa nhìn thấy cũng chỉ muốn…

Đồng chí số 1 dời ánh mắt, đây là người mà Lương phó Đô đốc muốn đấy.

Uất Thời âm u nhìn chằm chằm tấm gương, cứ như đang bất mãn với gương mặt  trong gương: “Cô ta là ai?”

Đồng chí số 1: “Anh hỏi ai?”

“Cô gái kia.”

Đồng chí số 1: “Ồ… Lương phó Đô đốc.”

“Phó đô đốc?” Uất Thời cười lạnh: “Cô ta muốn tôi làm gì? Theo cô ta —— lên giường à?”

Đồng chí số 1: ". . ."

Thằng nhỏ này nói chuyện thế nào vậy?

Lương phó Đô đốc đâu phải người như vậy… Mà hắn cũng không hiểu rõ lắm về Lương phó Đô đốc…

Đồng chí số 1 không dám nói bừa, bèn dứt khoát không trả lời.

Uất Thời không đạt được đáp án, khuôn mặt tuấn tú khiến cho người ta thần hồn điên đảo càng toát ra vẻ hung ác mà nham hiểm, sát khí nghiêm nghị.

-

Uất Thời được đưa tới một gian phòng, bốn phía đều đóng kín, ngoài cửa còn có người trông coi.

Uất Thời đi dạo trong phòng một vòng, không tìm được cách trốn đi, cuối cùng từ bỏ ngồi xuống cạnh bàn chờ.

Chờ đến tận hơn nửa tiếng.

Phía cổng có tiếng trò chuyện rất nhỏ, cô gái chắp tay đi từ cổng vào, sắc mặt lạnh nhạt, không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Bàn tay Uất Thời đặt dưới mặt bàn chợt nắm chặt, con ngươi nhìn chằm chằm người vừa tiến vào, giống như không phải đang nhìn một người, mà là đang nhìn mãnh thú ăn thịt người.

Toàn thân thiếu niên toát ra sát khí, có một loại cảm giác như muốn đồng quy vu tận.

Sơ Tranh nhìn Uất Thời.

Thân hình thiếu niên gầy gò, quần áo trên người hắn hơi rộng, cổ tay trên bàn ló ra, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da bên dưới.

Ngón tay thiếu niên thon dài, hình dáng rất đẹp, nhưng đáng tiếc phía trên có vết thương cùng vết chai, đã phá hủy mất vẻ đẹp này.

Sơ Tranh chậm rãi đi vào, cất giọng nhẹ nhàng: “Anh đừng nhìn tôi như vậy.” Tôi thấy hơi sợ đấy.

“Cô muốn đổi tôi làm gì?” Dùng Xích Đồng tinh thạch quý giá như vậy để đổi lấy hắn, Uất Thời nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này sai sai.

“Tôi…” Sơ Tranh còn chưa trả lời đã chuyển chủ đề: “Anh muốn rời khỏi đây sao?”

Con ngươi Uất Thời co rụt lại.

Mọi phi thuyền có thể dùng được ở đây đều ở chỗ các thủ lĩnh của từng thành, còn được canh giữ cực kì nghiêm ngặt.

Nhưng mà cũng có thủ lĩnh cho dù có phi thuyền, thì cũng không chắc có thể cất cánh, vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ nguồn năng lượng.

Cho nên đối với Halder mà nói, Xích Đồng tinh thạch rất quan trọng.

Có nằm mơ Uất Thời cũng muốn rời khỏi nơi này, hô hấp của hắn bỗng chốc trở nên dồn dập: “Cô muốn dẫn tôi rời khỏi đây?”

Sơ Tranh ngồi xuống đối diện Uất Thời, đôi chân thon dài thẳng tắp bắt chéo giao nhau, cả người dựa lưng vào ghế: “Vậy còn phải xem anh có thể dùng cái giá gì để trả.”

Uất Thời nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên cười miễn cưỡng: “Tôi nghe nói các người cũng từ trên trời rơi xuống, cô đã không có phi thuyền, ở đây cũng không thể liên lạc được với bên ngoài. Vậy cô dựa vào cái gì mà nói có thể đưa tôi rời khỏi đây?”

“Anh đã biết?”

“Đương nhiên tôi biết, tôi còn biết cả việc Halder đã bắt mấy người bọn cô.”

Người ngoài liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, bọn họ và người của tinh cầu này, từ màu da đến khí chất, đều có sự khác biệt rất lớn.

Uất Thời thấy Sơ Tranh không nói lời nào: “Có phải cô đang nghĩ vì sao Halder không nói chuyện này không?”

Halder bắt mấy người kia, mà mấy người này có nhiều điểm rất giống họ, Halder cũng không thể không nhận ra được.

Sơ Tranh: ". . ."

Không đâu, cô chỉ đang nghĩ, vì sao toàn bộ Quân đoàn lại bị bắt? Yếu kém đến vậy sao? Chẳng trách thứ hạng cũng bị người ta chèn ép!

Uất Thời: “Halder không nói cho cô chuyện này, vì ‘người’, ở đây cũng là một thứ rất quý giá.”
“Anh nói cho tôi là vì muốn tôi đi tìm Halder? Hai phe chúng tôi đánh nhau, rồi anh ngồi làm ngư ông đắc lợi?”

". . ."

“Anh còn tính kế cả tôi.” Giọng điệu Sơ Tranh quá bình tĩnh, giống như một đầm nước đọng không có bất kì gợn sóng nào.

". . ."

Sơ Tranh đứng dậy, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Anh cứ suy nghĩ cho kỹ xem có muốn rời khỏi đây không. Nếu muốn, thì phải xem cái giá anh trả được lớn đến đâu, tôi mới có thể đưa anh đi.”

Uất Thời đứng dậy: “Vậy cô rời đi kiểu gì?”

Đầu Sơ Tranh hơi nghiêng xuống: “Phi thuyền thôi mà, tôi không có, nhưng người khác sẽ có.”

“Cô cho rằng phi thuyền là cái gì?” Uất Thời không thèm nể mặt cười mỉa mai: “Bọn họ coi phi thuyền quan trọng như tính mạng mà cô muốn dùng là có thể dùng chắc?”

“Tôi muốn dùng là có thể dùng.” Vương Bát Đản có rất nhiều tiền đấy.

Cho dù không mua được, thì cũng còn những cách khác.

Chút chuyện nhỏ này mà có thể làm khó cô sao?

Con gái không thể nói không được!

Ta có thể!

Uất Thời nhìn Sơ Tranh rời đi, cửa phòng dần dần khép lại, ngăn cản ánh mắt của hắn.

Muốn dùng là có thể dùng?

Sắc mặt Uất Thời thay đổi, cuối cùng như suy sụp ngồi xuống.

-

【 Chị gái nhỏ, sao vừa nãy lại nói thế? 】Chẳng lẽ chị gái nhỏ không muốn mang theo thẻ người tốt rời khỏi đây sao? Vậy hông được đâu!

Sơ Tranh: Hắn hắc hóa rồi phải không? Nếu ta không nắm chắc hắn trong tay trước thì sao làm ăn gì được?

【 … Chị không phải nên yêu thương chăm sóc người ta như người thân sao!  Sao chị gái nhỏ lại trở nên nông cạn như vậy rồi? 】

Sơ Tranh: Trên TV đều diễn như vậy mà.

Không chiếm được trái tim  thì phải chiếm lấy thân thể trước.

Lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm thôi!

【 ...】Chị mẹ nó xem cái gì vậy? Làm gì có chuyện nào như thế! ! 【 Chị gái nhỏ, em cảm thấy dùng tình yêu cảm hóa sẽ tốt hơn, làm như chị thì có hơi... 】

Sơ Tranh lạnh lùng hỏi: Làm sao?

【 Giống nhân vật phản diện. 】Nếu đặt bối cảnh trong phim, thì cô chính là vai ác, người ta không theo mình thì lập tức chơi trò cưỡng ép đoạt lấy! !

Sơ Tranh chỉ ‘ồ’ một tiếng.

【 ? ? ? 】Ồ là sao? Chị 'Ồ' cái bô à! Chị nói rõ ra đi chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro